Khách theo ý chủ, nếu Tiết Thâm đã nói muốn mời khách thì việc đặt bàn nhà hàng sẽ do bên WE GO lo. Trịnh Dư An thăm quan xong hai tòa nhà thì tìm lý do tới phòng làm việc của Chương Tấn. Chương Tấn đang pha trà, thấy anh thì có chút kinh ngạc: “Sao lại tới chỗ tôi?” Trịnh Dư An tỏ thái độ lấp lửng: “Cứ ở chung với lãnh đạo mãi cũng không ổn.” Chương Tấn cười: “Bên tôi là doanh nghiệp tư nhân, chẳng như ngân hàng các cậu, lãnh đạo không có làm giá.” Trịnh Dư An từ chối cho ý kiến. Anh móc bao thuốc ra, lôi một điếu để lên miệng nhưng không châm lửa, thần trí như bay vào cõi tiên cho mãi tới khi Chương Tấn “lạch cạch” mở bật lửa, đốm lửa lan tới đầu điếu thuốc. “Ngẩn ngơ gì vậy?” Chương Tấn nâng tách trà, ngồi nửa mông lên bàn làm việc, “Nói chuyện với sếp Yến công ty tôi thấy thế nào?” Trịnh Dư An liếc anh ta một cái, cười cười: “Rất tốt, chỉ là hơi có chút áp lực.” “Cậu thì áp lực cái gì.” Chương Tấn vui vẻ đáp, “Sếp Yến đối với cậu thật sự là rất hòa nhã, dễ gần đấy.” Trịnh Dư An: “Sao? Đối với mấy anh thì hung tợn, dữ dằn?” Chương Tấn: “Hầy, công việc không giống nhau, lại thêm khuôn mặt đó của sếp Yến thì có ai đối mặt cả ngày mà không áp lực.” Trịnh Dư An phì cười: “Anh đặt niềm tin vào tôi quá đó.” Chương Tấn nhướng mày: “Cậu không giống, với diện mạo này của cậu thì nhất định chịu được.” Trịnh Dư An đùa đùa đạp chân anh ta một cái rồi hút thuốc không nói gì nữa. Nhà hàng buổi tối là do La Yên đặt bàn. Trịnh Dư An ngại quay về công ty chấm công nên gọi điện cho Tần Hán Quan, đối phương thuận miệng hỏi: “Cậu đi uống hai ngày liên tiếp không sao chứ?” Trịnh Dư An: “Mai nghỉ cuối tuần, có thể hồi phục được.” Tần Hán Quan líu lưỡi: “Cậu đừng liều mạng quá.” Trịnh Dư An cười cười dập máy. La Yên gửi định vị địa chỉ nhà hàng qua Wechat, phía dưới còn thêm một chiếc sticker “Cạn chén rượu nào”. Trịnh Dư An nghĩ tới trận chiến một chọi nhiều tối nay, bản thân vừa rồi còn khoác lác cũng thầm có chút chột dạ. Vợ Tiết Thâm vừa sinh con, y phải chăm sóc bà bầu ở cữ nên vừa hết giờ làm là không thấy bóng dáng đâu. Cùng đi ăn vẫn là mấy người đó, vì thiếu một Tần Hán Quan nên Chương Tấn trực tiếp kéo Lâm Uyển Uyển – HRD của WE GO – đi cho đủ quân số. (HRD – Human Resource Development: đơn vị phát triển nguồn nhân lực) Lâm Uyển Uyển là một cô gái trẻ, chủ động tới rót rượu. Trịnh Dư An theo khuôn phép tính để cô uống nửa chén, ai ngờ đối phương lại không để tâm. “Tôi uống được lắm.” Lâm Uyển Uyển cười, “Trịnh Tổng không cần khách sáo vậy đâu.” Trịnh Dư An mới gặp có hai người phụ nữ dám nhận mình uống được. Người trước đó là An Đại, người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh uống tới ngất. La Yên giảng hòa: “Người có tửu lượng tốt nhất trong chúng ta còn chưa sốt ruột thì cô cậu sốt ruột cái gì?” Trịnh Dư An theo bản năng nhìn về phía Yến Thư Vọng, đối phương quả nhiên cũng đang nhìn anh. Ánh mắt hai người vừa chạm phải nhau, Yến Thư Vọng bỗng nhếch mép cười cười với anh. Trịnh Dư An: “………” Anh mượn tư thế uống rượu cản lại đường nhìn của đối phương, uống xong mới cười bảo: “Tôi xin cạn trước chén này làm lễ góp vui với mọi người.” Nói tới trình độ khiến người khác yêu quý, Trịnh Dư An nhận mình thứ hai thì chẳng ai dám tranh hạng nhất. Múc canh chia thức ăn, châm thuốc rót rượu, anh làm chẳng sai sót chút nào. Tới lúc tan tiệc, La Yên cùng Chương Tấn đều uống không ít, Trịnh Dư An sắp xếp xong người lái thay cho hai người họ, quay đầu lại thì thấy Lâm Uyển Uyển đang đứng trước cửa nhà hàng cho bớt mùi rượu. “Quản lý Lâm có muốn gọi lái thay không?” Trịnh Dư An hỏi. Lâm Uyển Uyển nhìn anh một cái, nét mặt tươi tắn bảo: “Không vội, Trịnh Tổng cho tôi điếu thuốc hút được không?” Trịnh Dư An đưa cô điếu thuốc. Lâm Uyển Uyển có chút kinh ngạc “Ơ” lên một tiếng: “Anh hút cùng hiệu với sếp Yến sao?” Trịnh Dư An cười đáp: “Trùng hợp.” Lâm Uyển Uyển gật đầu: “Thế này đúng là khéo thật.” Hai người phì phèo khói thuốc không được bao lâu thì Yến Thư Vọng từ trong quán đi ra, theo sau hắn là ông chủ nhà hàng, có lẽ đang bàn bạc chút chuyện. Ánh mắt Yến Thư Vọng lại trực tiếp dán lên mặt Trịnh Dư An. Lâm Uyển Uyển thấy cấp trên thì hình như có phần căng thẳng, dáng đứng không còn thoải mái như nãy nữa, thuốc lá cũng dập đi, gọi một tiếng “Sếp Yến”. Điều này khiến Trịnh Dư An có chút xấu hổ. Anh cầm điếu thuốc, hút cũng không phải mà không hút cũng không phải, nghĩ ngợi nửa ngày chỉ đành hỏi một câu vô ích: “Yến Tổng hút thuốc không?” Anh nói xong mới nhận ra hình như buổi chiều Yến Thư Vọng cũng hỏi mình y như vậy. Nhớ ra câu trả lời lúc đó của bản thân, Trịnh Dư An cảm thấy mình ngu ngốc biết bao, vậy mà có thể hỏi ra câu y hệt. “……” Yến Thư Vọng khựng lại một hai giây rồi tự rút một điếu thuốc ra. Nấc thang này được cho quá thoải mái rồi. Trịnh Dư An nếu như không có năng lực nhìn ra thì không cần lăn lộn nữa. Anh lấy bật lửa, chủ động châm thuốc cho Yến Thư Vọng. Vì hai người dựa lại sát sịt nên Yến Thư Vọng chỉ hơi cúi đầu là mấy sợi tóc bên má đã rủ lên ngón tay của Trịnh Dư An. “Ngại quá.” Yến Thư Vọng vén tóc ra sau tai một cách rất tự nhiên. Hắn rít một hơi thuốc rồi lững thửng nhả ra. Lâm Uyển Uyển đứng một bên nhìn mà mặt ửng hồng. Cô tạm tìm chủ đề nói chuyện: “Sếp Yến đi gì về vậy?” Yến Thư Vọng hút thuốc không đáp, ông chủ nhà hàng lại rất tích cực: “Tôi đưa Thư Vọng về, đừng lo.” Trịnh Dư An nhìn qua chỗ gã. Đối phương cũng đang quan sát anh, chủ động đưa tay ra: “Trịnh Tổng đúng không? Mấy lần Giám đốc Tần tới, tôi có thấy cậu.” Dứt lời còn đưa qua một tấm danh thiếp, phần tên ghi: Tiêu Đường. Trịnh Dư An cũng đưa cho gã danh thiếp của mình, hai người coi như chính thức làm quen một chút. Tiêu Đường tên cũng như người, ngay cả người mới gặp lần đầu cũng tỏ ra thân thiết quá mức, ngọt ngào tới phát ngấy. Gã ta như thể rất quen thuộc với Trịnh Dư An, lúc sau sự chú ý đa phần đều tập trung về phía anh. “Coi Trịnh Tổng chắc là bình thường cũng có luyện tập nhỉ?” Trịnh Dư An khách khí đáp: “Thì cuối tuần cũng có ít thời gian.” Tiêu Đường rất hào hứng: “Bơi? Bóng rổ? Hay là đi tập gym?” Trịnh Dư An cười: “Đều chơi qua, không giỏi.” “Ái dà, có ai giỏi chứ, cũng chẳng phải vận động viên.” Tiêu Đường quay qua nói với Yến Thư Vọng, “Trận bóng hẹn cho ngày mốt của chúng ta thêm một người được nhỉ?” Yến Thư Vọng cắn điếu thuốc nhìn về phía Trịnh Dư An, nét mặt có chút nghiền ngẫm hiếm thấy, hắn bảo: “Vậy phải xem Tiểu Trịnh Tổng có thời gian hay không.” Trịnh Dư An ngoài mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng không kìm được mắng Yến Thư Vọng cáo già. Ai cũng biết khách hàng có tổng giá trị tài sản cao ở ngân hàng chính là bố đẻ. Thời gian Trịnh Dư An còn làm quản lý khách hàng đã tháp tùng các ông chủ ở đủ loại độ tuổi “chinh chiến” sân golf, thế nên đừng nói chơi bóng rổ, dù cho khách hàng muốn anh giành hai ngày nghỉ cuối tuần để chăm con hộ thì anh cũng có thể đồng ý mà mặt không đổi sắc. “Yến Tổng nói gì vậy?” Trịnh Dư An nghiêng mặt. Ánh mắt anh chăm chú nhìn Yến Thư Vọng rồi cười bảo, “Thời gian này của tôi đều là của ngài. Hẹn hay không hẹn, hẹn như thế nào, không phải cứ ngài nói là được sao?” —–.