Yến Thư Vọng thuê phòng suite. Đợi tới lúc khóa phòng được đưa tới tay Trịnh Dư An, anh mới nhận ra vài điểm không thật phù hợp. (Phòng suite là hạng phòng cao cấp nhất ở các khách sạn 4 – 5 sao, có đầy đủ tiện nghi, nội thất như một căn hộ và có các dịch vụ đi kèm đặc biệt) Trịnh Dư An thừa nhận bản thân bị Yến Thư Vọng hấp dẫn mạnh mẽ ở một mức nào đó. Bất luận là “tình dục” hay điều gì đó khác, cho dù nói anh nông cạn chọn người qua mặt, hoặc lý lẽ hơn là “kích thích nguyên thủy”, “hoocmôn quấy nhiễu”, Trịnh Dư An có lẽ đều sẽ không phủ nhận. Còn về phần Yến Thư Vọng rốt cục có tình cảm như thế nào với anh, nếu nói Trịnh Dư An tò mò thì chẳng bằng nói có loại ảo tưởng rằng “người như vậy thật sự có thể thích mình”. Giống một kẻ trần tục, bỗng một ngày lọt vào mắt xanh của thần, vừa thầm tự vui trong hư vinh, lại vừa choáng váng đầu óc, không biết nên sao. Dịch vụ phòng suite còn bao gồm một bữa trà chiều. Có lẽ nhờ vào vẻ ngoài giàu nứt đố đổ vách của Yến Thư Vọng nên bếp trưởng đích thân đẩy xe đồ ăn lên, còn tiện thể kết hợp cũng một bình rượu ngon. Trịnh Dư An cũng không hiểu trà chiều sao lại kết hợp với rượu. Yến Thư Vọng thì không để tâm, ra hiệu bảo anh đi tắm trước. “Đưa quần áo bẩn thay ra cho bọn họ.” Yến Thư Vọng vừa rót rượu vừa nói, hắn quen dùng câu sai khiến trước mặt người ngoài. Trịnh Dư An hơi do dự, “Vậy lát em mặc gì?” Yến Thư Vọng: “Bọn họ giặt sạch sấy khô chắc cũng mất tầm hai tiếng, chúng ta đợi trong phòng là được.” Người phục vụ rõ ràng không hề lạ lẫm với cảnh hai người đàn ông ở chung một phòng, cả quá trình đều đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Trịnh Dư An còn chưa quen cởi đồ trước mặt người khác. Anh vào nhà vệ sinh, cởi áo sơ-mi và quần Âu ra rồi ném qua cửa lên thảm trải phía ngoài. Bên ngoài xì xào xì xào một lúc, có lẽ người phục vụ cầm quần áo anh đi rồi. Yến Thư Vọng hình như nói “mua chiếc quần lót”, người phục vụ hỏi size bao nhiêu, Trịnh Dư An nghe cũng không rõ. Anh mở nước trong buồng tắm đứng. Anh đứng dưới vòi hoa sen, đầu óc có chút hỗn loạn, dường như từ đầu tới cuối đều không rõ bản thân rốt cục là chờ mong xảy ra chuyện gì đó hay là sợ hãi xảy ra chuyện gì. Xối nước cả nửa ngày thì cũng không thể tắm qua loa. Trịnh Dư An vừa xoa dầu gội đầu xong thì có người từ ngoài đẩy mở cửa phòng tắm. Yến Thư Vọng cầm trong tay một chiếc quần lót mới tinh, nét mặt có chút bất ngờ, hỏi: “Em không khóa cửa?” Trên tóc Trịnh Dư An đầy bọc xà phòng, hơi nóng hun cả người anh ửng đỏ, nửa ngày mới ngượng ngịu đáp: “Em quên mất……” Yến Thư Vọng nhìn anh qua lớp kính thủy tinh, cười: “Em cố ý hả?” “Không.” Trịnh Dư An lập tức phủ nhận, nhưng phủ nhận rồi cũng chẳng biết nên giải thích sao, chỉ có thể nói, “Anh để đồ ở ngoài đi.” Yến Thư Vọng không đi. Hắn đột nhiên tiến lên trước mấy bước, gần như áp sát lớp kính thủy tinh trong phòng tắm. Trịnh Dư An thấy cũng may vì phòng tắm ở khách sạn này không làm kiểu xuyên thấu toàn bộ, từ giữa trở xuống có một đoạn làm sần, che vừa chuẩn chỗ nhạy cảm. Trịnh Dư An cả người trần truồng cứng đờ bên trong, Yến Thư Vọng đứng bên ngoài, hai người nhìn nhau qua làn hơi nước cùng tấm kính thủy tinh. “Em đang sợ điều gì?” Yến Thư Vọng hỏi. Giọng đàn ông bị vật cản nghe trầm hơn bình thường hai, ba phần. Bằng mắt thường cũng có thể thấy cổ Trịnh Dư An đang đỏ dần lên. Anh hé miệng, lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh bảo: “Em đang tắm mà, chẳng mặc gì cả….. không hay cho lắm.” Hình như Yến Thư Vọng lại cười. Hắn vươn tay, đầu ngón tay chầm chậm cởi cà vạt, rồi kéo vạt áo từ trong quần ra. “Vừa đúng lúc.” Yến Thư Vọng nói, “Tôi cũng muốn tắm.” Nhà tắm của phòng suite không phải nhỏ, dù hai người đàn ông trưởng thành đứng trong đó cũng vẫn có chỗ trống nhưng cũng chẳng trống nhiều, có thể để mông hai người miễn cưỡng không chạm vào nhau đã là hết cỡ. Yến Thư Vọng không hề có hành động gì vượt mức. Hắn thậm chí còn duy trì khoảng cách, miệng thì bảo: “Nhường chỗ một chút, tôi muốn gội đầu.” Trịnh Dư An: “…….” Dầu gội trên đầu anh còn chưa gội sạch, lúc này kiểu gì cũng không thể mang đống bọt xà phòng để đi ra ngoài. Yến Thư Vọng chiếm được chỗ xong thì bắt đầu xả nước. Tóc hắn sau khi ướt nước thì như một dòng sông đen, uốn lượn trên bờ vai rộng lớn. Trịnh Dư An chỉ đành kiên nhẫn chờ. Yến Thư Vọng quay người đối mặt với Trịnh Dư An rồi ngửa đầu, để mặc nước từ vòi hoa sen xối lên chiếc trán sáng bóng của hắn. Ánh mặt Trịnh Dư An trong vô thức bị hút lấy, trái Adam nam tính, đường hàm góc cạnh. Yến Thư Vọng hơi hé một mắt liếc qua. “Đừng nhìn lung tung.” Hắn bảo. Trịnh Dư An chật vật phản bác: “Đâu có…..” Yến Thư Vọng cười trêu một tiếng. Hắn từ dưới vòi hoa sen đi ra, ngực gần như dán vào người anh. Trịnh Dư An có chút khó xử ngẩng đầu, vừa đúng lúc khiến nửa thân dưới của Yến Thư Vọng chen giữa hai chân anh. “Tôi vốn cũng không nghĩ sẽ nhanh vậy.” Yến Thư Vọng lẩm bẩm. Trịnh Dư An nghe không rõ, hỏi lại: “Gì cơ?” Yến Thư Vọng đột nhiên cúi đầu. Gã áp sát lại, thè lưỡi liếm những giọt nước nhỏ xuống từ vành tai của Trịnh Dư An. “Em có biết mình cương rồi không?” Hắn xấu xa hỏi bên tai anh. Lúc phía dưới của Trịnh Dư An bị nắm lấy, anh theo bản năng thở ra một hơi dài. Anh nghĩ cọ súng giúp nhau một phát thì cũng như tự an ủi bản thân thôi, nhưng khi thấy khuôn mặt Yến Thư Vọng ở trước mắt lại thấy quá tự mình dối mình rồi. Đây hệt bước “khởi động trước trận chiến”. Nụ hôn của Yến Thư Vọng quá đỗi dịu dàng. Nụ hôn như men theo vệt nước chảy, giữa trán, sống mũi, gò má, cằm và rồi dừng lại trên bờ môi. Lúc Trịnh Dư An hé miệng đón nhận thì nghe thấy Yến Thư Vọng khẽ cười, khen anh “Nghe lời ghê”. Đàn ông ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm tự an ủi, nhưng nếu việc này do một người có quan hệ thân mật làm thì dù thế nào cũng không giống. Động tác xoa vuốt của Yến Thư Vọng không thuần thục cho lắm nhưng hắn biết nên kích thích nơi nào để có thể khiến Trịnh Dư An thoải mái hơn. Giữa trận Trịnh Dư An gần như sướng đến đầu óc mịt mờ, lúc nhìn xuống tay hắn thì chợt khẽ nói: “Hơi phí….” Yến Thư Vọng hơi cúi người, đang mút đầu ngực anh. Da Trịnh Dư An rất trắng nên màu phần da quanh ti cũng khá nhạt màu. Hai viên thịt lúc này tấy đỏ, coi có chút yếu ớt đáng thương. Nước nóng đã tắt nhưng trong buồng tắm nhỏ hẹp tới ngột ngạt. Trịnh Dư An cả người nóng tới mức từ cổ tới ngực đều ửng đỏ, trên người chẳng phân biệt nổi đâu là nước đâu là mồ hôi. “Phí gì?” Đầu ngón tay của Yến Thư Vọng khẽ khàng len vào cửa sau của đối phương. Hắn để thân dưới áp lại càng sát người Trịnh Dư An, dương v*t căng cứng trên dưới chồng lên nhau. Trịnh Dư An nào còn sức để suy nghĩ cẩn thận xem tư thế của hai người họ lúc này như nào. Anh trực tiếp giơ tay, quấn lấy cổ Yến Thư Vọng, dán môi lên xương quai xanh của hắn, lẩm nhẩm đáp: “Thấy anh không nên là người phục vụ người khác…..” Yến Thư Vọng lấy một tay nửa nâng mông anh lên. Hắn đùa: “Vậy đổi cho em phục vụ tôi?” Trịnh Dư An không nói tiếng nào. Anh sững người trong chốc lát, phần thân dựng đứng của Yến Thư Vọng được lúc chen vào giữa hai cánh mông anh cọ xát qua lại. Người kia dường như cảm nhận được sự căng thẳng của anh, nhẹ nhàng âu yếm mà khẽ ấn lên nếp nhăn gần cửa động của anh. “Hôm nay tôi sẽ không tiến vào.” Yến Thư Vọng như đang dỗ anh, “Em không phải sợ.” Trịnh Dư An hỏi, vì sao em lại nằm dưới? Yến Thư Vọng đáp như thể đó là lẽ đương nhiên rằng, nằm dưới sướng hơn. “Làm tình thôi mà.” Yến Thư Vọng có chút ngả ngớn, giống như đang chọc anh, “Em không muốn thoải mái hơn chút sao?” Tuy đã đồng ý không tiến vào nhưng về sau rõ ràng Yến Thư Vọng cũng hơi mất khống chế. Hắn dù ít dù nhiều vừa thăm dò vừa mạnh bạo “khai phá” cửa sau của Trịnh Dư An. Tuy chỉ dùng ngón tay nhưng cũng đủ kích thích khiến Trịnh Dư An suýt bỏ súng đầu hàng mấy lần. Lúc lên đỉnh rất khó kiểm soát hành động. Trịnh Dư An tỉnh táo lại thì nhận ra mình đang tóm tóc Yến Thư Vọng, sợi tóc ướt đẫm quấn quanh như mạng nhện, phải mất một lúc lâu Trịnh Dư An mới tách nó ra được. Bọt xà phòng trên đầu đã được gội sạch từ sớm. Trịnh Dư An lười dội thêm lần nước nữa, dứt khoát lau khô người rồi ra khỏi buồng tắm. Anh xé bọc quần lót, lúc mặc vào phát hiện kích cỡ vừa khít. Yến Thư Vọng đứng sau lưng anh, nhìn anh cầm máy sấy ở trước gương sấy tóc. Gió nóng thổi tung đuôi tóc của Trịnh Dư An, để lộ phần gáy nhẵn nhụi. Anh hơi cúi đầu, cảm nhận được môi Yến Thư Vọng chạm vào. Trịnh Dư An nhấc tay cao lên một chút, sợ gió thổi làm bỏng đối phương. Yến Thư Vọng hôn rất chăm chú, hôn dọc từ cổ xuống lưng anh. Trịnh Dư An không nhịn cười nổi. Anh hỏi giữa tiếng máy ồn ào: “Anh ịn nhiều dấu vậy để làm chi?” Yến Thư Vọng ngước mắt, nhìn anh qua gương, bảo: “Sợ em lên giường với phụ nữ, để vậy cho mấy cô ấy coi.” Trịnh Dư An nhíu mày. Anh tắt máy sấy, quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Em không phải người như vậy.” “Tôi biết.” Yến Thư Vọng đáp rất nhanh nhưng rồi lại thuận miệng nói một câu, “Tôi chỉ đang đề phòng nhỡ đâu.” Trịnh Dư An hé miệng, đến cuối vẫn từ bỏ, không nói gì cả. Trịnh Dư An cảm thấy mình có chút không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Yến Thư Vọng. Giống như giây trước họ có thể lăn giường làm tình, giây tiếp sau Yến Thư Vọng sẽ lạnh lùng và đầy lý trí dán cho anh một cái nhãn “dị tính luyến”. Hắn phân chia ranh giới rất rõ ràng, ngay cả việc vượt giới hạn như này cũng có chừng mực..