Hồ Nữ
Chương 90
Chạng vạng tối, người đi đường cũng thưa thớt người đi trên đường thì vội vàng, các cửa hàng cũng lục tục đóng cửa. Hạ Lăng Vân mang Tuyết
Hoa, Cảnh Thanh Viễn và Uyển Trân đi cửa hàng trang phục và giày.
Bởi vì họ thoáng chút tiết lộ thân phận còn để lại tiền đặt cọc lớn, cho nên dù...những thợ may kia không làm kịp số lượng họ đề ra, vẫn sẽ nghĩ cách gom ở chỗ khác, chờ họ đến lấy đồ.
Sau chính phòng của cửa hàng vải vóc, thợ may đặt một đống quần áo đã được gấp cẩn thận trên bàn, chưởng quầy cung kính đứng một bên, chờ đợi các vị tiên nhân kiểm tra hàng.
Sau khi vào nhà, Tuyết Hoa nhìn bốn phía, tiền tay cởi mũ xuống.
Không phải người, thiếu nữ này không phải người.
Hai gã thợ may chính và sáu nữ tử may phụ đứng trong góc khiếp sợ nhìn thiếu nữ quái dị mà Tiên Nhân mang tới. Người thiếu nữ này có mái tóc trắng dài, hơn nữa trên đầu còn có hai cái tai lông xù hình tam giác.
Đây là tinh linh yêu quái trong truyền thuyết, thiếu nữ có tai này là động vật nào biến thành?
Thiếu nữ này thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng nõn như chạm nhẹ cũng có thể tan thành nước. Nàng có một gương mặt trái xoan tinh xảo, lông mày lá liễu lông mi dày đôi mắt hồ ly hẹp dài ngập nước, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng giống như anh đào rửa qua nước bóng đẹp mê người.
Đôi mắt nàng khẽ chuyển một cái nhăn mày, một nụ cười cũng kiều mị câu hồn. Ánh mắt nàng đảo qua bọn hắn, khóe miệng tạo thành độ cong không giống như giận cũng không phải vui, bọn họ nhìn thấy trái tim đập mạnh trong lồng ngực, hận không thể tiến tới chạm vào nàng, mạnh mẽ ôm siết nàng vào trong ngực.
Hạ Lăng Vân đứng cạnh nàng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, phát ra khí thế, khiến bọn họ không dám lộn xộn.
Hắn dự đoán được sau khi Tuyết Hoa bỏ mũ xuống, người bình thường, nhất là nam tử trẻ tuổi sẽ không thể chống cự được mị lực trời sinh của nàng, không nghĩ tới lão trưởng quầy đã 50 tuổi và hai gã thợ may tầm bốn mươi tuổi cũng biểu lộ sự si mê với nàng.
"Hạ tiên nhân, Cảnh tiên nhân, đây là quần áo lót trường bào, quần, trường bào dây lưng." Chưởng quầy cúi đầu chỉ vào đống quần áo nói:
"Tổng cộng bốn mươi bộ." Hai vị tiên nhân không có yêu cầu cao về y phục, chỉ cần vừa người. Dáng người của hai vị Tiên Nhân không sai biệt, cho nên bọn họ cũng thoải mái chia thành hai chồng.
Hạ Lăng Vân kéo Tuyết Hoa hồn nhiên ngây thơ không biết bản thân đang trêu hoa ghẹo nguyệt đến sau lưng, tùy tiện nhìn nam trang, "Thanh Nhi, thu lại." Nói xong, hắn thu đồ của mình vào vòng tay càn khôn.
Cảnh Thanh Viễn cầm một cái áo khoác màu xanh lên nhìn rồi cũng thu vào trong túi càn khôn. Gần đây hắn thường xuyên tu luyện, y phục hàng ngày cũng hỏng hết.
Chường quầy và đám thợ may nín thở nhìn bọn họ vẩy tay một cái toàn bộ đồ trên bàn lập tức biến mất.
Cái này là pháp thuật của Tiên Nhân đó, quả thật quá thần kì!
Ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Lăng Vân càng thêm kính sợ. Đương nhiên, bọn họ càng không dám đưa mắt nhìn Tuyết Hoa đứng sau lưng Hạ Lăng Vân nữa rồi, bởi vị bọn họ biết Tiên Nhân mất hứng.
Chưởng quầy dẵn sư đồ Hạ Lăng Vân tới một bàn dài bên cạnh, chỉ vào đống trang phục nữ màu sắc tươi đẹp, cung kính nói: "Hạ tiên nhân, dây là xiêm y dựa theo người miêu tả mà làm ra, có...toàn bộ đồ cần thiết."
Hắn lại nói với Cảnh Thanh Viễn: "Cảnh tiên nhân, đây là đồ người yêu cầu."
Hạ Lăng Vân cầm một bộ y phục lên xem, mỉm cười nói với Tuyết Hoa:
"Tuyết Hoa, nàng thử xem, nếu không vừa thì để thợ may sửa lại."
Trước khi tới của hàng quần áo, bọn họ đã đi qua cửa hàng giầy. Chưởng quầy sợ không vừa chân, đã làm hơn 100 đôi giầy, Tuyết Hoa thử từng đôi một, mới chọn được hơn hai mươi đôi nàng thích."
Chưởng quầy lập tức cúi người nói: "Cô nương, bên cạnh là phòng thay đồ."
Nhà hắn là cửa tiệm lớn nhất trấn Hoa Đào, thường xuyên thiết kế những kiểu mới nhất cho các tiểu thư phu nhân nhà giàu. Hôm qua hai vị tiên nhân đến sư phụ muốn may hai mươi bộ xiêm y nữ cả trong lẫn ngoài, đồ đệ cũng như vậy. Bọ họ căn bản không làm kịp, lại không thể không làm theo yêu cầu của Tiên Nhân, tập trung toàn bộ thợ lại. Vì muốn làm những chiếc váy đặc thù, bọn họ phải đi tới những tiệm khác mượn người đẩy nhanh tốc độ, lúc này mới hoàn thành yêu cầu của các tiên nhân.
Tuyết Hoa vui vẻ vuốt nhẹ cổ áo thêu hoa bằng lụa, nói: "Tiên Quân, thử nhiều đồ như vậy sẽ mất thời gian, ta mặc thử hai bộ xem." Nàng biết rõ
Hạ Lăng Vân lo lắng cho sư thúc và hai đồ đệ, rất nóng lòng muốn về.
"Xiêm y của nữ tử không giống nam nhân, màu sắc kiểu dáng nhất định phải tốt, hơn nữa phải vừa người. Nàng cứ chậm rãi thử, sau khi tối, ta cũng bảo Uyển Trân thử."
Hạ Lăng Vân xoay người nói với sáu nữ thợ may, "Các người đi vào giúp nàng thay quần áo, sửa chữa xiêm y. Thấy gì cũng đừng ngạc nhiên." Sáu nữ thợ may này là nữ nhân, các nàng sẽ không bị Tuyết Hoa mê hoặc. Hắn lo lắng Tuyết Hoa đang thử thì đột ngột biến lại nguyên hình, khiến người bình thường sợ hãi.
"Vậy ta đi thay đồ." Tuyết Hoa nói, sáu nữ thợ may vội đi theo. Sau khi trời tối Uyển Trân khôi phục hình người, cũng sẽ mặc thử xiêm y.
Hạ Lăng Vân gật đầu. Nam nhân thì không để ý mấy tới y phục, chỉ cần có thể mặc là được, nữ hài tử thì thích trang phục xinh đẹp, cho nên có lẽ trang phục phù hợp với Tuyết Hoa và Uyển Trân.
Lúc Tuyết Hoa và sáu nữ thợ may vào phòng thay đồ, Cảnh Thanh Viễn cũng bảo Uyển Trân vào, còn dặn đám thợ may, thấy chuyện kì quái đừng ngạc nhiên. Trời lập tức tối, lúc luân chuyển giữa ngày và đêm là Uyển Trân biến thành người.
Chưởng quầy sai người dâng trà, ngồi cạnh hai vị tiên nhân chờ đợi Tuyết Hoa thử đồ. Hai gã thợ may đứng một bên, đợi phân phó.
"A." Chợt truyền đến tiếng hô của một nữ thợ may.
Lập tức tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, "Các người đừng sợ, ta sẽ không đả thương các người."
A... Đuôi hồ ly của Tuyết Hoa lộ ra rồi.
Hạ Lăng Vân nghe, mỉm cười, nói với Cảnh Thanh Viễn, "Thanh nhi, con định khi nào thì kết hôn với Uyển Trân? Hai mươi ba năm trước tổ mẫu nàng đã qua đời, tính toán theo thời gian thì đã sớm qua ba năm giữ đạo hiếu."
"Sư phụ, mọi chuyện xin người làm chủ." Cảnh Thanh Viễn nói.
"Thanh nhi, con đã xuất sư, cũng sắp lập gia đình, không thích hợp ở
Vong Trần Cư nữa rồi. Con tìm địa điểm tốn cạnh hồ Nữ Thần xây dựng một tòa viện. Chờ lúc con xây xong, ta sẽ để Hàn Tu giúp con làm hôn lễ.
Chúng ta là người tu tiên, không quan tâm đến lễ tục, mọi thứ nên giản lược."
Hạ Lăng Vân nói. Bọn họ có một đám đệ tử THiên Linh Môn xây dựng phòng
ốc chỉ tốn nửa ngày. Chờ lúc sắp xếp xong, hôn lễ của Thanh Viễn cũng nên cử hàng. Cần nhiều lắm là ba hoặc bốn ngày.
"Sư phụ, liệu có nhanh quá không?" Cảnh Thanh Viễn có chút kinh ngạc.
"Thanh Nhi, sau khi con kết hôn, vi sư muốn đi tìm sư thúc tổ, đại sư huynh nhị sự huynh của con." Hạ Lăng Vân khẽ thở dài nói.
Hắn muốn mở chỗ bế quan của Tứ sư thúc, đại đồ đệ, nhị đồ đệ, kiểm tra tình huống bế quan của bọn họ. Nếu bọn họ còn tu luyện, sẽ cho linh đan đỉnh cấp của Tuyết Hoa, nếu như có người già yếu mà chết, thì Thiên Linh Môn phải làm tang sự rồi.
"Sư phụ, đệ tử đã hiểu." Trong lòng Cảnh Thanh Viễn trầm xuống. Sau khi tang sự thì không thể xử lí việc hôn lễ, sư phụ không muốn chậm trễ hắn và Uyển Trân. Đại sư huynh đã bế quan hơn 100 năm, hắn đến giờ còn chưa gặp mặt đại sư huynh. Hắn hi vọng đại sư huynh, nhị sư huynh đều thuận lợi, đừng để sư phụ thương tâm. Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, sư phụ đã phải chịu nỗi đau mất năm đồ đệ, không nên chịu thêm nỗi đau nữa.
Tuyết Hoa mặc một bộ xiêm y tay lỡ màu hồng phấn, chạy đến cạnh Hạ Lăng
Vân dò hỏi: "Tiên Quân, bộ này được không?" Nói xong nàng theo thói quen dang rộng hai tay xoay tròn, đưa lưng về phía hắn muốn...
"Tuyết Hoa!" Hạ Lăng Vân lập tức buông chung trà đứng sau lưng nàng đè chặt bờ vai nàng, giọng điệu nghiêm túc: "Tuyết Hoa, nàng không cần mặc ra cho ta xem. Nàng cứ ở bên trong thử từng cái, nếu chật hoặc rộng thì nói với nữ thợ may, để họ giúp nàng sửa."
Định lực hắn rèn luyện tám trăm năm qua cũng bị nàng vô tình mê hoặc, thì những người bình thường sao chống cự nổi? Nếu Thanh nhi bị nàng mê hoặc, hắn phải làm gì bây giờ?
Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp...
Chưởng quầy tầm 50 tuổi và hai gã thợ may khoảng 40 tuổi ngây ngốc nhìn
Tuyết Hoa. Tiên nữ, nữ yêu? Dung mạo nàng độc nhất vô nhị, khí chất thanh nhã, nhưng giơ tay nhấc chân lại đầy quyến rũ.
Cảnh Thanh Viễn đập mạnh chén trà trong tay xuống đất, lạnh lùng nói:
"Nhìn cái gì? Lập tức cúi đầu xuống!" Bởi vì hắn trong lòng có người yêu, lại vài lần thấy Tuyết Hoa ở hình người, nên cũng có chút thích ứng với mĩ mạo của Tuyết Hoa.
Tiếng chén sứ đập xuống mặt đất "Choang" một cái kèm theo tiếng quát nghiêm nghị của hắn vang lên, chưởng quầy và hai gã thợ may lập tức cúi đầu xuống, sợ hãi run rẩy.
Cảnh Thanh Viễn cười khổ trong lòng, hồ ly tinh trời sinh mị cốt, về sau sợ rằng sư phụ sẽ có rất nhiều phiền não.
Ở đảo Hỏa Vân Tuyết Hoa đã trải qua việc bị người nhìn chăm chú, bây giờ nàng cũng không thích người ngoài lộ vẻ si dại nhìn mình. Nhìn xung quanh, nàng đành phải đi vào phòng thử đồ tự mình thử vậy.
Vẻ mặt Hạ Lăng Vân rét lạnh, trở lại chỗ ngồi. Hắn biết vẻ đẹp của nàng người bình thường không cách nào kháng cự, nhưng hắn cảm thấy ghét ba gã đàn ông này rồi. Thiên Linh Môn nam nhiều nữ ít, về sau hắn càng phải trông coi nàng cẩn thận, đề ngừa phát sinh những việc tương tự.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
203 chương
153 chương
74 chương
123 chương
56 chương