Hồ Ly Truyện

Chương 22 : Ngoại truyện 4: ly tình (2)

Thật ra, lúc ấy ta không hối hận về điều mình đã làm. Ta vốn là loài ma, nếu biết yêu thương, biết tiếc nuối thì không còn là ta nữa. Vả lại, nếu Phụ Thần biết được ta có những loại cảm xúc đó, kết cục của ta không biết sẽ bi thảm tới chừng nào. Nhưng Phụ Thần không cấm ta tò mò. Vì vậy, ta quyết định dõi theo Thương Diệu sau khi nàng ấy vào luân hồi. Điều làm ta bất ngờ là, Bạch Hạc lại không như vậy. Hắn chưa một lần quan tâm tới cuộc sống của Thương Diệu ở trần gian. Sao ta lại biết? Bởi vì hắn dành toàn bộ sức mạnh, toàn bộ thời gian, điên cuồng chém giết ma nhân trên chiến trường, cũng là đồng loại, đồng đội của ta. Ta cũng giao đấu với hắn vài lần, cảm thấy ánh mắt của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Trong đó không còn chút dịu dàng như khi nhìn Thương Diệu, cũng không còn chút thương xót khi nhìn con thú xấu xí là ta khi xưa. Ta nghĩ, lúc người hắn thương bị đưa vào luân hồi, tâm hắn đã chết rồi. Một thần tiên như thế, có bị sa ngã vào ma đạo như Phụ Thần ngày trước hay không? Ta là ma, nhưng vẫn sợ Bạch Hạc nhập ma. Nếu hắn biết chính ta đã hại Thương Diệu ra nông nỗi này, ta cũng sẽ không yên ổn trên chính sân nhà của mình. Thế nhưng may mắn cho hắn và cho ta, hắn vẫn tiếp tục đứng trên chiến tuyến của loài tiên, sau này còn được tôn làm chiến thần của tiên giới. Lúc này ta không còn bị đặt ở vị trí tiên phong, mà được đứng bên cạnh Phụ Thần. Phụ Thần rất rộng rãi trong việc truyền thụ công lực và kiến thức cho ta. Dần dần, ta cũng không còn sợ bị Bạch Hạc lấy mạng, ít ra là trong vài trăm năm tới. Phụ Thần giao cho ta nhiệm vụ tìm tung tích mộ Hoa Thần, ta bớt xén chút thời gian đi xem xét kiếp trần của Thương Diệu. Nhưng ta lại thất vọng. Có lẽ tiên nhân thực thi án cho nàng ấy có người thân bị hại trong tay ma thú ngày đó, nên số phận ở phàm giới của Thương Diệp hết sức bi thảm. Kiếp thứ nhất, nàng ấy là cô gái nghèo bán đậu phụ, chết năm mười chín tuổi vì ho lao. Kiếp thứ hai, nàng ấy trở thành cung nữ phục vụ cho vua, vì làm rơi chén mà bị chém đầu năm mười tám tuổi. Kiếp thứ ba, nàng ấy sống tới tận năm mươi tuổi, nhưng mắt bị mù, hai chân cũng không đi được, là người tàn phế lê lết ăn xin khắp nơi. Ta ôm đầu, đã quan sát tới kiếp thứ mười mấy rồi, số phận Thương Diệu vẫn bi đát như cũ. Ta biết loài ma không nên có sự cảm thông với bất cứ ai, nhưng có lẽ vì những ngày tháng tươi vui ở Đông Hải cùng sự kiện Ngự Ma Tháp ám ảnh ta quá nhiều, ta bỗng có mong muốn mang lại cho Thương Diệp một kiếp hạnh phúc trọn vẹn. Điều quan trọng là, ta không được để cho Phụ Thần hay bọn Tiên nhân phát hiện ra điều này. Kiếp thứ mười chín, Thương Diệu cất tiếng khóc chào đời trong một ngôi chùa hẻo lánh trên núi. Mẹ nàng ấy bị chồng phản bội, đưa lên núi, sinh con xong thì nàng ta cũng qua đời. Ta gieo ý thức của mình vào một đứa trẻ mồ côi cũng được sinh ra trong chùa. Sư cô trụ trì đặt tên cho ta và Thương Diệu lần lượt là Ly Tình, Ly Hương. Ly Tình, thoát ly khỏi tình trần. Ly Hương, xa vị nhân gian. Sau này nhớ lại, nếu hai đứa trẻ kia được sinh ra ở một nơi khác chứ không phải là ngôi chùa đó, chúng ta sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Mỗi sáng, ta và Ly Hương cùng nhau dậy sớm, phụ giúp các sư cô chẻ củi, nấu nước, quét sân. Vì chúng ta còn nhỏ nên công việc không nhiều, hơn nữa vì trong chùa chỉ có hai đứa là trẻ con nên rất được các sư cô thương yêu, thường được cho nghe giảng kinh buổi sáng. Sư cô nói, vạn vật đều là duyên sinh duyên diệt, không có chi vĩnh hằng. Ta tự hỏi: kiếp ma này là chẳng lẽ cũng do duyên? Sư cô nói, gieo nhân nào gặp quả nấy. Ta tự hỏi: Những điều ta đã làm, liệu sau này có bị báo ứng? Sư cô nói, kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần, kiếp này mới có thế gặp nhau. Ta nhẩm tính, lúc còn ở Đông Hải, ta đã ngoái đầu nhìn Thương Diệu bao nhiêu lần? Thật mỉa mai, một ma nhân như ta lại nghe giảng về Phật pháp, về những lý lẽ sống của con người phàm giới. Ta chưa bao giờ quên rằng bản chất của ta là ma, nhưng ta cũng nhận ra, bản thân chưa bao giờ muốn làm ma. Có lẽ bởi vì từ khi được sinh ra, ta đã là kẻ lạc loài, hiểu qua vui, buồn, yêu, giận của giống loài khác. Nếu có thể, ta mong mình chỉ là một con thú nhỏ trong Long cung, hay thậm chí chỉ là đứa trẻ phàm trần như thế này cũng được. Nhưng mà không thể. Thân xác thật của ta còn nằm ở đâu đó ngoài kia, khi thân thể người phàm này chết đi, thối rữa, ta phải quay trở về thân phận ma nhân của mình. Ly Hương khẽ chạm vào tay ta, thì thào: “Một canh giờ nữa ra mảnh đất trống sau chùa, muội có cái này cho huynh.” Ta làm theo, phát hiện nàng ấy đã lén làm một dĩa bánh nho nhỏ, tủm tỉm nói: “Sư cô nói chúng ta sinh gần ngày, cùng tổ chức sinh nhật đi!” Ta chợt có cảm giác rằng, mình đang đứng ở vị trí mà Bạch Hạc đang đứng trước kia. Không hiểu sao, ta lại thỏa mãn vì điều đó. Hai đứa trẻ ngày nào rốt cục cũng dần trưởng thành. Một buổi sáng, mảnh sân trong chùa nổi gió lớn. Một con ma điểu da nhăn nhéo chợt hiện ra từ bầu trời vầng vũ, vừa vỗ cánh phành phạch, vừa cất giọng the thé đầy đay nghiến: “Xích Hỏa, ngươi ra đây cho ta! Ta biết ngươi đang ở đây!” Ta lười đối đáp. Hắc Điểu lại điên cuồng vỗ cánh, tàn phá quang cảnh trong chùa. Các sư cô hoảng sợ quỳ sụp xuống, ta ẩn mình vào một góc nhỏ sau bức tường, âm thầm rút ý thức khỏi cơ thể người phàm này. Không phải ta hèn nhát, mà bởi vì nếu Phụ Thần biết được ta ở đây, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Khi ta dùng thân phận thật quay trở lại, ngôi chùa chỉ còn lại một đống đổ nát, xác người vương vãi khắp nơi. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng mây đen, nhớ tới lời của sư cô ngày xưa: vạn vật vốn chẳng vĩnh hằng. Không hiểu sao, ta lại đi tìm xác của Ly Hương. Ta biết, khác với loài ma khi chết sẽ tan thành khói bụi, nàng ấy sẽ vào lại luân hồi, sẽ lại bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng ta vẫn cố chấp muốn nhìn thấy nàng ấy lần cuối cùng, bởi vì khi vào kiếp mới, Ly Hương sẽ không còn là Ly Hương nữa. Ta nghĩ, có lẽ mình hiểu cảm giác của Bạch Hạc trước đây. Ta không tìm thấy Ly Hương trong tàn tích của ngôi chùa, vì vậy, ta đuổi theo Hắc Điểu. Ta chưa bao giờ muốn làm gì một cách chuyên tâm như vậy. Trong đầu ta chỉ có hình ảnh Ly Hương lúc cười, và giọng nàng ấy nói với ta: cùng tổ chức sinh nhật đi. Đó là giây phút đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mình đang tồn tại. Lúc ta tìm đến, đã thấy Hắc Điểu tạo ra vô số vết thương đáng sợ trên người Ly Hương. Nàng ấy lẽ ra đã chết, nhưng lại không thể nào rời đi, bởi vì Hắc Điểu dùng ma chú tra tấn linh hồn nàng. Ta biết với phàm nhân, linh hồn là bất khả xâm phạm, bởi nếu linh hồn bị hủy hoại, sự tồn tại coi như chấm dứt. Ta bình tĩnh hỏi: “Hắc Điểu, ngươi đang làm gì?” Ả cười sặc sụa, chỉ vào thân hình run rẩy của cô gái trẻ: “Xích Hỏa, vật nhỏ này chơi rất vui. Chẳng trách ngươi vì nó mà quên mất, ta mới chân chính là bạn đời của ngươi!” “Phụ Thần có biết chuyện này không?” Ta lại giữ giọng nói bình thường, trong khi cánh tay giấu sau lưng âm thầm vận lực. Ả cười phá lên: “Dĩ nhiên là không, chút chuyện nhỏ giữa ta và ngươi… Áaaaaaa…” Ta giết Hắc Điểu. Thực ra ta chỉ đang thực hiện nguyện vọng từ lâu của mình. Ta ôm Ly Hương dậy, truyền ma khí vào người nàng. Ta biết lẽ ra ta nên để nàng trở về Minh giới, tiếp tục làm phàm nhân vô tội. Nhưng ta cũng biết, linh hồn nàng đang bị tổn thương, dù có tiếp tục luân hồi, những kiếp sau đó chỉ có thể làm kẻ ngốc nghếch. Ta lấy lý do đó, đưa nàng nhập ma. Để ngăn Phụ Thần biết về nàng, ta giấu nàng ở một nơi bí mật, thường xuyên đến trông nom. Lúc đầu, nàng không nhận ra ta. Ta cầm tay nàng nói, ta chính là Ly Tình, nhưng ta cũng là ma nhân, ta xin lỗi. Có lẽ vì lúc đó chưa biết ma nhân thực sự là gì, hoặc có lẽ vì đang quá lạc lõng, sợ hãi, Ly Hương đón nhận ta. Lúc ở bên nhau, ta với nàng vẫn là Ly Tình, Ly Hương của ngày nào. Chúng ta lén lúc như vậy được mấy trăm năm thì Đại chiến Tiên – Ma nổ ra. Ta buộc phải theo Phụ Thần ra chiến trường. Phụ Thần bị đánh bại, Ma giới hỗn loạn, ta nhận ra cơ hội của mình đã đến.