Hồ lệ tinh

Chương 17 : Sáng tỏ

Tối đến, Phủ Hắc Gia như dự tính bày biện thức ăn, không gian ở phủ bây giờ đông nghịt chẳng còn chỗ chứa. Người hầu cứ đi qua đi lại chuẩn bị đồ, các vị Hội Đạo Sĩ Trưởng Lão cũng đã đến. Gồm có năm người những người đó đã quá bốn mươi nhưng hai người còn lại rất trẻ, họ được xếp ngồi bàn đầu gần các Hội Đồng Trưởng Lão. Các đạo sĩ trog kinh thành cũng như những đạo sĩ hiếu kì ở nơi khác cũng tới đây tham gia. Hắc Kì, Tố Nga và Thiên Xích được đặt cách ngồi ở giữa tâm, không tránh được ánh mắt của nhiều người. Duy Trúc thì ngồi cùng Hắc Gia mặt không cam lòng cho lắm, Quốc Khố một người rất có địa vị trong ngành đạo sĩ này và cũng là Nhị Đão Sĩ của Hội Đạo Sĩ lên tiếng: - Chuyện xảy ra hôm nay ta đã nhe kể lại không sai một chi tiết nào! Nhưng điều ta thắc mắc là tại sao các ngươi quen biết với họ? - Chúng tôi tới vùng núi Tây Sơn phía Bắc tình cờ quen biết được - Thiên Xích nhẹ nhàng nói - Tình cờ cái gì cấu kết với nhau thì có! Đã biết rõ lai lịch của yêu quái còn không bẩm tấu mà che giấu nữa - Một người đạo sĩ cấp thường lên tiếng Tố Nga nhìn y giận dữ, không bình tĩnh được nữa mà phải hét lên: - Ngươi biết để làm cái gì! Ra đó tiêu diệt họ sao! Ngươi có bản lĩnh đấy không! Ngươi có thấy là chỉ vài yêu quái ở đó đã khiến chúng ta ra sao không? Kinh Thành bị tàn phá như thế nào không! Ta thấy chuyện ban chiều xảy ra, đến mặt mũi ngươi còn không thấy! Cơ bản là ngươi không có gan ra đối mặt! Cơ bản là ngươi ham sống sợ chết không dám xuất hiện để mà vào sinh ra tử với bọn ta! Ở đó mà khua môi múa mép sao!! Ngươi tính làm loạn với ai....Đồ đạo sĩ quèn!!! Người đó bị Tố Nga nói trúng tim đen liền nín thinh, không dám hó hé cũng không dám bào chữa, lẳng lặng ngồi xuống cuối gầm mặt. Nhị Đạo Sĩ thở dài: - Thôi được rồi! Mau kể cho chúng ta nghe đi Tố Nga đứng lên kể hết tất cả mọi chuyện, không sai một chi tiết nào. Người nghe thì không khỏi sợ hãi trước những con yêu quái đó, vài người sợ quá đứng lên bỏ chạy rút khỏi ngành đạo sĩ. Hội Đồng Trưởng Lão và Hội Đạo Sĩ chú ý lắng nghe, đôi lúc gật đầu, có người thì vuốt râu. Tố Nga kể xong còn thêm vào: - Cơ bản chuyện này xảy ra là do mẫu thân ta đã trộm con của Nhiêm Nha! Tình mẫu tử thiên liêng mãnh liệt thế nào không phải là chúng ta không biết! Chúng ta có những tình cảm đó thì yêu quái không có sao? Nên việc Nhiêm Nha hôm nay phẫn nộ đến đòi lại con cũng là điều hiển nhiên thôi! Mẫu tử chia ly chúng ta nhìn thấy còn đau lòng nói gì đến sự đau khổ của Nhiêm Nha chứ! Quốc Khố gật đầu, một nữ nhân trong Hội Đạo Sĩ lên tiếng, nữ nhân ngồi ở thứ ba, chắc chắn là Tam Đạo Sĩ: - Đúng! Ta thấy xót thương cho yêu quái tên Nhiêm Nha đó! Nhưng ta thắc mắc từ đầu không như Quốc Khố! Ta thắc mắc là tại sao Duy Trúc lại trộm con của Nhiêm Nha. Còn không biết lý lẽ chấp mê muội mà đánh lại Bạch Hổ đó!? - Yêu quái trước sau gì mà chả hại dân hại bá tánh! Cho chúng sinh sôi thì chẳng khác nào nuôi ong tay áo! - Duy Trúc khoanh tay nói - Vậy xét thử lúc đó ngươi không chịu trả con! Nhiêm Nha bắt Tố Nga mạng đổi mạng thì sao? - Nữ nhân nheo mày - Trung Vy người đừng tưởng người là Tam Đạo Sĩ thì có thể ăn nói hàm hồ! - Ta không ăn nói hàm hồ! Ta nói giả xữ xảy ra thì làm thế nào! - Trung Vy mất kiên nhẫn - Ta còn chưa tính tội ngươi luyện thuật cấm đấy! Chưa kể còn đi trộm Khuyết Hồn đao của yêu quái nữa! Duy Trúc lép vế, hậm hực nói: - Ta sẽ giết con của ả trước sau đó đoạt lại con ta! - Hừm...xem ngươi nói kia kìa! Không có nhân tính! - Nhân tính cho yêu quái làm gì! - Được! Vậy nếu lúc đó Nhiêm Nha cũng phẫn nộ mà sát hại con ngươi? - Vậy thì càng hay ta sẽ nhân cơ hội đó mà cho ả ta hồn phi phách tán. Con ta thì đâu phải chỉ một! Vả lại hài nhi đâu phải là ta không có khả năng sinh thêm vài đứa nữa! - Duy Trúc nhởn nhơ nói ra những lời vô nhân đạo Tố Nga kinh ngạc nhìn Duy Trúc, đôi mắt xanh lục hoang mang. Trung Vy cười khẩy: - Hừm...! Ngươi luyện thuật cấm nên đã tẩu quả nhập ma rồi! Còn đứng trước bàn dân huynh hữu nói được những lời đó sao? Hay cho Duy Trúc ngươi...Để ta xem xem ngươi bị xử phạt như thế nào đây! - Ta là hậu duệ của Linh Thú! Các ngươi xử thế nào - Duy Trúc ngạo mạn - Hừm..! Nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta quyết xử chém! Chúng ta không cần một hậu duệ Linh Thú u mê chấp muội như thế này! Linh Thú gì Dã Thú thì có! - Quốc Khố kiên quyết