Hồ lệ tinh

Chương 11 : Nhiêm nha đòi con

Bây giờ không còn ai thu dọn hàng hóa nữa, chỉ đè lên nhau mà chạy trốn. Người chạy người la, phút chốc trong kinh thành chẳng còn một bóng người, một con Bạch Hổ gầm gừ đưa mắt tìm xung quanh, gầm lên mấy tiếng. Sau đó, biến thành nữ nhân hất tóc sang một bên mà bước tiếp, Tố Nga vương Long Hoàng Đao ra uy hiếp: - Ngươi là yêu nghiệt phương nào! Nữ nhân nhìn Tố Nga trong mắt ánh lên tia phẫn nộ, nói: - Sao ta phải xưng danh tính cho ngươi biết! Kiu con tiện nhân Duy Trúc ra đây!! - Ngươi..! Ngươi ăn nói kiểu gì thế! Ai cho ngươi gọi mẫu thân ta là tiện nhân này nọ - Tố Nga hét lên - Không đến lượt ngươi quản! Đúng lúc những đạo sĩ khác và Hội Đồng Trưởng Lão nhanh chóng có mặt, một người đàn ông hét lên: - Yêu quái to gan! Dám làm loạn nơi này sao! Không sợ chúng ta cho ngươi hồn phi phách tán à! - Nguyên Khôi! Chớ khinh địch - Trưởng Lão lên tiếng Nữ nhân bật cười to, sau đó nhìn bọn họ một cách khinh bỉ: - Ngươi có bản lĩnh như vậy sao? Vậy sao không ra núi Tây Sơn mà khiến cho ta hồn phi phách tán đi! Nghe đến núi Tây Sơn mọi người đều im bặt, ai ai cũng biết những yêu quái ở đó rất lợi hại, đã hơn ngàn năm mà vẫn chưa tiêu diệt được. Thiên Xích nhanh chóng nói: - Ngươi chính là con Bạch Hổ Tinh bị người đó mang đi phải không? Lời Thiên Xích nói như những tiếng sét đánh vào tai của các đạo sĩ và Hội Đồng Trưởng Lão, Nguyên Khôi hung tợn: - Nè thằng ranh! Ngươi biết con yêu quái này sao! - Phải! Khi tới Làng Nịch Ái chúng ta đã được nghe kể rất nhiều chuyện. Trong đó có nói về nữ nhân này - Hừm! Vậy sao ngươi không báo lại cho Hội Đồng?! Ngươi có biết con ả này nằm trong mức Dung Diệt không? Những yêu quái ở đó toàn từ mức Nguy Hiểm trở lên! Ngươi bao che như vậy.... - Thì sao? Nó đã làm hại gì các người à? - Thiên Xích kiên quyết phản kháng Mọi người bị lời nói này làm cho ngây ngô, nhất thời không biết phải làm sao, Trưởng Lão lên tiếng: - Đúng là chưa có nhưng Xích Nhi con nhìn đi! Nhìn xem ả ta đang uy hiếp chúng ta kìa! - Cô ấy uy hiếp ngài gì vậy? - Hắc Kì nheo mày Trưởng Lão lặng câm, phải từ nảy đến giờ Bạch Hổ kia chỉ đến tìm người chứ chưa hề uy hiếp gì cả, Nguyên Khôi xen vào: - Ta mặc kệ! Miễn là yêu quái thì trước sau gì cũng sát sinh, chúng ta giết nó là việc sớm hay muộn thôi! - Vậy ngươi đã từng nghĩ tại sao yêu quái sát sinh?! - Thiên Xích phất phơ cây quạt trong tay - Vậy mà cũng phải nghĩ sao? Để moi tim tẩm bổ sinh lực chứ gì nữa? - Ngươi chắc chắn yêu quái nào cũng như vậy sao? - Đôi mắt của Thiên Xích đáng sợ hơn bao giờ hết - Ta... - Nguyên Khôi hơi phân vân - ... Không đợi Nguyên Khôi nói xong, Hắc Kì đã lên tiếng trước: - Vậy sao nó không âm thầm moi tim mà lại xuất hiện hùng hổ như vậy? Và ta chưa thấy ai ở đây bị moi tim cả - Hắc Kì sao con lại đi bênh vực cho yêu quái - Trưởng Lão nhẹ giọng nói - Xích Nhi hồ đồ là quá đủ rồi...bây giờ cả con cũng....ây dà! - Con không bênh vực, con chỉ đang nói sự thật! - Được! - Trưởng Lão ngênh giọng - Vậy...yêu quái kia ngươi đến để làm gì? - Gọi con tiện nhân Duy Trúc ra đây cho ta! - Nữ nhân phẫn nộ - Sao lại kiếm Duy Trúc?! Ngươi và mẫu thân Tố Nga có chuyện gì? - Chuyện bọn ta ngươi không cần quản! Mau kêu ra đây Nữ nhân vừa dứt lời, từ đằng sau đám đạo sĩ xuất hiện một người phụ nữ, tay cầm một cây cọ bút sang trọng, mái tóc đen được búi gọn lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ, thần thái sáng láng ung dung bước đến, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ: - Nhiêm Nha? Ta đợi ngươi khá lâu đó!