Hổ Lang Chi Sư

Chương 69 : Cối xay thịt (Hai)

Đầu thành Tây Lăng. Liên đội trưởng của liên đội số Một sư đoàn số Bốn Hoàng Nhâm đang đứng yên như hòn núi vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy vô số tên bay như đàn châu chấu từ trên trời giáng xuống. Một nụ cười lạnh lẽo lan toả trên gương mặt Hoàng Nhâm, đột nhiên, Hoàng Nhâm giơ cao chiến đao lên cao, ngửa mặt lên trời thét dài: - Đội trọng thuẫn tiến lên phía trước, bảo vệ cho cung tiễn thủ…. Đám binh sĩ của đội trọng thuẫn vốn đang ngồi dưỡng sức trên đầu thành vội vã bật dậy, mang theo trọng thuẫn chạy vội ra phía trước, đám tráng đinh đang chen chúc trên đầu thành thoáng chốc đã bị chen lấn xô đẩy ngã dúi dụi. Chỉ trong thoáng chốc, một diện tích trọng thuẫn thật lớn cũng đã được dựng lên hình thành một bức tường kiên cố che chở trên đầu bọn cung tiễn thủ. Vút vút vút…. Tên bay dày đặc như mưa bấc mang theo tiếng rít chói tai từ trên không bay xuống, cắm thật sâu trên trọng thuẫn. Chỉ trong nháy mắt, những âm thanh phập phập vang lên không dứt, tiếng kêu rên thảm thiết thoáng chốc vang dậy đầu thành. Bọn cung tiễn thủ mặc dù được đội trọng thuẫn bảo vệ, thế nhưng những tráng đinh chen chúc trên đầu thành không được ưu ái như vậy, dưới loạt tên của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt nhất thời chết vô cùng thê thảm. Hoàng Nhâm đột nhiên quay lại, một tên tráng đinh trúng tên ngã vào sau người hắn co quắp. Cách đó không xa, một tên tráng đinh trúng tên vào đùi đang nằm rên rỉ trên mặt đất, một tên tráng đinh khác tiến lại định đỡ hắn lên, hai mũi tên sắc bén mang theo ánh sáng chết chóc lạnh lẽo từ trên trời bắn xuống, thoáng chốc đã xuyên thủng đầu hắn. Tên tráng đinh trúng tên vào đầu không kịp kêu tiếng nào đã ngã xuống, đặt tên tráng đinh bị thương dưới thân hắn. Hoàng Nhâm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, cho dù nhiều tráng đinh hơn nữa trúng tên bị thương hay tử trận, hắn cũng không có lấy một tia thương hại. Cho tới bây giờ chiến tranh vốn là tàn khốc, cho tới bây giờ chết chóc chính là giai điệu chính của chiến tranh, dù là lão binh thân trải trăm trận cũng khó thoát khỏi tử trận sa trường, huống hồ là bọn tráng đinh chưa từng bước chân ra chiến trường lần nào! Từng hồi kèn có tiết tấu chỉnh tề đã hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Nhâm, mấy mươi cái tháp vừa lớn vừa cao đang chậm rãi tới gần tường thành. Đồng tử Hoàng Nhâm thoáng chốc co rút lại, trời ơi, đó là xe công thành của quân đế quốc Minh Nguyệt, lại còn có xe phá thành nữa! Nhất là xe phá thành từ phía đối diện cửa thành đang chậm rãi tiến tới càng làm cho lòng người khiếp đảm, da trâu và giáp sắt được đóng đinh vào thân xe tạo nên sự bảo vệ kiên cố nhất cho đám quân của đế quốc Minh Nguyệt ẩn thân bên trong. Chày phá thành treo trên giá tháp to khoảng hai người ôm, đầu chày được bọc kín bằng sắt đen sì, nhìn qua thấy có vẻ như không có gì không thể phá… - Hoả tiễn, bắn hoả tiễn! Hoàng Nhâm bất chấp nguy hiểm, vọt mình nhảy lên trên lỗ châu mai, vung chiến đao trong tay lên thét dài: - Đốt hết những thứ đáng chết đó đi, đừng cho chúng tới gần tường thành, tuyệt đối không được để cho chúng tới gần tường thành, mau! Đám cung tiễn thủ đang bắn tên không ngừng vội vã thay những mũi hoả tiễn đầu bọc vải bông, mười mấy tên binh sĩ cầm đuốc trong tay chạy vội về phía đám cung tiễn thủ, vội vã châm lửa đốt những mũi hoả tiễn đầu bọc vải bông. Chiến đao trong tay Hoàng Nhâm chém mạnh xuống, theo đó tiếng bật dây cung vang lên một trận, mấy ngàn mũi hoả tiễn trong thoáng chốc thét gào bắn thẳng về phía mấy mươi chiếc xe công thành đang chậm rãi tới gần. Phập phập phập… Trong tiếng phập phập liên miên không dứt, đám hoả tiễn kia mặc dù bắn trúng mục tiêu nhưng đều bị dội cả ra. Đột nhiên, vô số cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt ló ra từ sau trọng thuẫn, trong tiếng rít gió chói tai, vô số mũi tên dày đặc như mưa bay thẳng lên không rồi rơi xuống. Trên đầu thành lại vang lên những tiếng kêu rên liên miên không dứt, trong tiếng kêu rên thảm thiết ấy, vô số tráng đinh trên đầu thành đang ôm đầu chạy như điên, tìm nơi tránh né. - Đáng chết! Hoàng Nhâm hung hăng mắng lớn một tiếng rồi quát lên: - Mang bình dầu hoả đến đây! Lập tức có tráng đinh mang một bình dầu hoả lớn vẻ nơm nớp lo sợ đến trước mặt Hoàng Nhâm, Hoàng Nhâm đưa tay ra đón lấy, sau đó ra sức ném mạnh về phía trước. Chiếc bình đựng đầy dầu hoả vẽ trên không trung một đường màu đen, bay thẳng về phía chiếc xe công thành gần nhất. Trong chớp mắt, Hoàng Nhâm giơ tay ra, quát to: - Mang cung tên ra đây! Liền có tên cung tiễn thủ đưa trường cung và hoả tiễn đang cháy đưa cho Hoàng Nhâm, Hoàng Nhâm tiếp lấy trường cung ra sức giương lên, trường cung cao bằng người thoáng chốc đã căng tròn, mũi hoả tiễn đã nhắm ngay bình dầu hoả phía trước còn đang bay giữa không trung, bình dầu vừa sắp sửa rơi trúng xe công thành thì Hoàng Nhâm buông tên! Vút! Trong tiếng rít chói tai, hoả tiễn bắn ra hoá thành một vệt lửa kéo dài trong không trung. Xa xa, bình dầu đã bay hết đà liền rơi xuống ngay xe công thành, rắc một tiếng đã vỡ vụn ra. Trong chớp mắt, mũi hoả tiễn mà Hoàng Nhâm bắn ra cũng vừa tới, dầu hoả văng tung toé đầy trời được châm lửa, ngọn lửa rừng rực trong thoáng chốc đã bao trùm hơn nửa xe công thành. Chỉ trong thoáng chốc, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ xe công thành, tiếng ho khan của binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt bên trong xe vang dậy. Rất nhanh, mười mấy tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt toàn thân bốc cháy từ trên tầng cao nhất của xe công thành chạy ra, sau đó nhanh chóng rơi từ trên cao xuống mang theo tiếng thét vô cùng thê thảm. Trong nháy mắt, lưỡi lửa mãnh liệt từ bên trong xe công thành mạnh mẽ phun ra, toàn bộ xe công thành liền bị lưỡi lửa kia nuốt trọn. - Ha ha ha… Hoàng Nhâm hưng phấn múa trường cung trong tay, cười to: - Đi chết đi, bọn chó! Đột nhiên, dường như Hoàng Nhâm phát hiện trong đám quân của đế quốc Minh Nguyệt chợt loé lên một tia chớp lạnh lùng, khí lạnh như băng thấm đến tận xương tuỷ như nước thuỷ triều ập tới, trong khoảnh khác đã bao phủ Hoàng Nhâm. Đồng tử Hoàng Nhâm thoáng chốc co rút lại, thân hình đột nhiên hạ thấp xuống một chút, chỉ nghe vút một tiếng, một mũi Lang Nha tiễn đã xẹt qua đỉnh đầu hắn, giải mũ trên đỉnh đầu khôi của hắn trong khoảnh khắc đã bị bắn tung toé thành những sợi đỏ bay lả tả. Hoàng Nhâm chưa kịp đứng dậy, lại một mũi Lang Nha tiễn nữa tiếp tục bay tới, nhắm thẳng cổ họng hắn. Hoàng Nhâm quát lên một tiếng, thân hình cường tráng đột nhiên lật về phía sau, mũi Lang Nha tiễn kia gần như lướt sát da mặt hắn. Bất quá vận may của Hoàng Nhâm cũng không còn ở lại với hắn, hắn chưa kịp nhảy xuống khỏi lỗ châu mai, cảm giác lạnh thấu xương đột nhiên từ dưới bụng truyền lên, thoáng chốc đã lan ra khắp toàn thân. Phốc! Hoàng Nhâm không thể khống chế thân thể được nữa, nặng nề lăn lông lốc trên mặt đất, một đám bụi mù cuồn cuộn nổi lên. - Trưởng quan! - Trưởng quan trúng tên rồi! - Người đâu, mau tới cứu trưởng quan! Một đám lão binh nhanh chóng tiến lại, vội vàng đỡ Hoàng Nhâm ngồi dậy. Hoàng Nhâm chợt cảm thấy thân thể mình nặng nề vô kể, khó khăn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bụng mình đã cắm vào một mũi Lang Nha tiễn, sâu hơn nửa mũi. Ánh mắt Hoàng Nhâm trong thoáng chốc trở nên ảm đạm, máu tươi phun ra như suối từ khoé miệng, rất nhanh đã làm đẫm ướt chiến bào. - Đừng…đừng động đến ta… Hoàng Nhâm trợn tròn mắt, cố hết sức thều thào: - Ngăn… ngăn xe công thành… Đừng để chúng… dựa vào… dựa vào… Lời còn chưa dứt, Hoàng Nhâm đã ngoẻo đầu sang bên trút hơi thở cuối cùng, dù chết nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, trong đôi mắt lộ vẻ không cam lòng. Trên vọng tháp cao vút, Mạnh Hổ nhẹ nhàng vặn mình vươn vai vài cái, xương sống thoáng chốc phát ra một tràng tiếng kêu răng rắc, ánh mắt vốn lạnh lùng đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, tựa như một con hổ thành tinh đột nhiên ngửi thấy hơi thở con mồi, toàn thân thoáng chốc phát ra khí tức vô cùng nguy hiểm. Bỗng nhiên Mạnh Hổ quay đầu lại cười gằn, nói với Đôn Tử và Báo Tử: - Đi thôi, đến lượt liên đội Mãnh Hổ chúng ta! --------------Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, Tư Đồ Duệ đứng thật thẳng trên chiến xa tay vịn thành xe, vẻ mặt vô cùng điềm đạm, ung dung. Một viên đạn lửa từ trên trời rít lên rồi rơi xuống, lửa cháy lan tràn ra thành một đám lớn cách Tư Đồ Duệ rất gần. Nghiêm Đĩnh đang đứng sau lưng Tư Đồ Duệ giật mình kinh hãi, vừa muốn gọi người đến bảo vệ Tư Đồ Duệ mới phát hiện ra Tư Đồ Duệ vẫn đứng vững vàng như núi, an nhiên bất động, tiếng kêu vừa lên đến miệng đã bị Nghiêm Đĩnh lập tức nuốt ngay xuống bụng. - Nghiêm Đĩnh! Mặc dù Tư Đồ Duệ quay lưng về phía Nghiêm Đĩnh, nhưng dường như thấy được bộ dạng lo lắng, khiếp sợ của hắn, không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt, trầm giọng hỏi: - Xe công thành và xe phá thành đã tới gần tường thành, nhiều nhất sau thời gian một nén nhang, quân của hai bên sẽ giáp lá cà với nhau, theo ngươi, quân của đế quốc Quang Huy có thể cầm cự được bao lâu? Nghiêm Đĩnh đáp không cần suy nghĩ: - Mặc dù bên trong thành Tây Lăng tụ họp hơn ba vạn quân, nhưng trong đó hơn hai vạn là đội cảnh vệ được điều đến từ các phủ huyện, căn bản không thể nào chịu nổi một kích, số có lực chiến đấu thực sự cũng chỉ có hơn vạn tàn binh của sư đoàn số Bốn. Thế nhưng sư đoàn số Bốn cũng vừa được gầy dựng lại không lâu, lực chiến đấu cũng rất có hạn, theo như ty chức phỏng đoán, trước khi trời tối có thể công vào trong thành!