Hổ Lang Chi Sư

Chương 228 : Hoa Báo Tề Anh

Ngao… Mạnh Hổ đã khôi phục thần trí đương nhiên không cam chịu cảnh bị người khác giam cầm như vậy, song chưởng dù không có lực nhưng vẫn cố gắng điên cuồng giãy dụa. Lúc hai tên thủ vệ nghe thấy tiếng động chạy đến xem thử, chỉ thấy những cơ bắp trên hai cánh tay Mạnh Hổ đã nổi vồng lên, trên mặt cũng nổi đầy những sợi gân xanh trong như những con giun, da thịt màu đồng dường như tràn trề sức lực có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lại thêm xiềng xích trói chặt tứ chi của hắn cũng bị giằng co vang lên loảng xoảng, dây xích giữ toàn thân hắn cũng bị căng thẳng, tuy rằng dây xích to bằng cánh tay, nhưng thoạt nhìn dường như có thể bị giằng đứt bất cứ lúc nào. Hai tên thủ vệ lập tức bắt đầu trở nên khẩn trương hẳn lên, tuy rằng bọn chúng không phải là quân nhân của đế quốc, nhưng cũng đã từng nghe người ta nói qua uy danh của Mạnh Hổ, cho nên biết được Mạnh Hổ lợi hại đến mức nào. Bọn chúng thầm nghĩ nếu vạn nhất dây xích sắt kia bị Mạnh Hổ bứt đứt, như vậy kẻ chết trước tiên chắc chắn là hai huynh đệ bọn chúng, lập tức một trong hai tên bắt đầu rống to đầy kinh hoảng: - Người đâu, mau tới đây…. Mau! Tên thủ vệ kia còn chưa rống hết câu, đã cảm thấy cổ họng của mình đang bị người bóp chặt, những lời sau không thể nào thốt ra được nữa, bị nghẹn trong cổ họng. Hai bóng người khoác áo choàng đen rộng thùng thình không biết đã xuất hiện sau lưng hai tên thủ vệ tự bao giờ. Một trong hai tên áo đen đưa cánh tay phải gầy khẳng gầy khiu ra, thoạt nhìn dường như không tốn bao nhiêu sức lực đã dùng mấy ngón nay nắm cổ họng tên thủ vệ kia mà nhấc bỗng hắn lên khỏi mặt đất. Tên thủ vệ kia cũng là một đại hán có tấm thân cao bảy thước, sức nặng thân thể có đến hai trăm cân, nhưng lúc này nằm trong tay tên áo đen kia lại nhìn như một con bù nhìn rơm mà thôi. - Kêu la gì chứ, dây xích kia được đúc bằng sắt ròng, tên tù binh kia sao thể bứt đứt? Ngay khi tên thủ vệ sắp sửa đứt hơi tắt thở, tên áo đen gầy gò đột nhiên thả lỏng năm ngón tay, thân hình tên thủ vệ liền rơi trở lại mặt đất, sau khi giãy dụa xoay người ngồi dậy liền nôn khan một hồi, mới dần dần hô hấp bình thường trở lại. Lúc này tên thủ vệ còn lại mới chợt tỉnh như người vừa nằm mộng, dù muốn tới trợ giúp đồng bạn của mình nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm hai tên áo đen xuất hiện đột ngột kia. Tên áo đen kia khẽ hừ một tiếng, dùng giọng khàn khàn dặn dò: - Ra bên ngoài canh chừng, trong vòng nửa giờ không cho bất cứ ai tiến vào. Hai tên thủ vệ như trút được gánh nặng trong lòng, nghiêng người đi vòng qua hai tên áo đen kia, chỗ chúng vừa rời khỏi còn để lại hai bãi nước tiểu… Lúc này Mạnh Hổ cũng đã thôi không giãy dụa vô ích nữa, theo như lời tên áo đen kia vừa nói, xiềng xích trói tay chân hắn đều được đúc bằng sắt ròng, cho dù Mạnh Hổ hắn đang lúc thể lực sung mãn nhất cũng chưa chắc đã có thể bẻ gãy được. Huống chi hiện tại hắn đã nhiều ngày chưa được ăn gì, với chút thể lực còn lại ít ỏi đến mức đáng thương của hắn, vậy càng không nên mơ tưởng có thể bẻ gãy xiềng xích được, có cố giãy dụa cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi. Tên áo đen vừa chế trụ thân thể tên thủ vệ khi nãy đột nhiên cởi chiếc áo choàng đen và nón có mạng che mặt màu đen trên người, để lộ gương mặt già nua gầy ốm. Mạnh Hổ nhìn lướt qua, tuy không biết là ai, nhưng cũng nhận ra lão già này rõ ràng là một cao thủ võ nghệ cao cường. Tuy rằng gương mặt lão có vẻ già nua khô héo, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại không hề có chút nào là già nua, ngược lại làm cho người khác có cảm giác bừng bừng sinh cơ. Hiển nhiên lão già này có bề ngoài như vậy hẳn vì nguyên nhân lão ta có luyện một môn võ công đặc thù nào đó, giống như những người thường xuyên luyện tập Thiết Đầu công, đầu trở nên càng ngày càng to. Gần như cùng lúc đó, tên áo đen còn lại cũng bỏ chiếc nón che mặt màu đen ra, lộ ra gương mặt của một thanh niên hiên ngang anh tuấn, dáng vẻ không tầm thường. Chẳng qua gương mặt của thanh niên này có hơi méo mó, đôi mắt sáng ngời cũng thoáng vẻ hung ác làm cho người ta run rẩy. Lúc này hắn đang nhìn Mạnh Hổ chằm chằm, giống như một con rắn độc vừa phát hiện con mồi ngon lành, lộ vẻ vô cùng dữ tợn. - Hàn Sở? Mạnh Hổ thầm kinh hãi trong lòng: - Là ngươi sao? Tên thanh niên này quả thật là Hàn Sở, cũng là cháu ruột của cựu chủ tịch Viện nguyên lão Hàn Thuyết, lại là kẻ si mê đeo đuổi công chúa Mông Nghiên. Lúc trước trên tiệc rượu trong phủ Yến vương, hai người đã từng va chạm với nhau một trận, chẳng qua khi đó thân phận của Mạnh Hổ là anh hùng đế quốc, hơn nữa còn là khách quý của Yến vương Mông Khác, nhưng hiện nay Mạnh Hổ đã trở thành phản đồ của đế quốc, cũng là tù nhân của đế quốc. - Mạnh Hổ, ngươi bất ngờ lắm phải không? Hàn Sở nhe răng cười: - Không ngờ ngươi cũng có ngày nay… Mạnh Hổ bĩu môi không thèm để ý đến Hàn Sở, tuy nhiên nghe giọng nói của Hàn Sở, Mạnh Hổ cũng đã thừa biết hôm nay hắn đến đây là muốn làm gì. Tuy rằng hiện tại Mạnh Hổ đã trở thành tù nhân, hai tay hai chân cũng đã bị xiềng xích trói chặt, nhưng bản tính trời sinh của hắn là tuyệt đối không để cho người khác xâm phạm tới mình. Chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ tuyệt đối không chịu ngồi chờ chết, cho nên tuy rằng bề ngoài không thấy Mạnh Hổ có phản ứng gì, nhưng thật ra hắn đang âm thầm tích tụ lực lượng bên trong. Thấy Mạnh Hổ không có phản ứng gì, Hàn Sở không khỏi bực bội hừ một tiếng, lại nói: - Mạnh Hổ ơi Mạnh Hổ, nhớ hôm trước ở phủ Yến vương ngươi oai phong đến mức nào, kiêu ngạo đến mức nào, nhưng bây giờ thì sao? Ngươi vốn rất là kiêu ngạo, sao bây giờ không kiêu ngạo thử cho ta xem!? Ngươi có tin ta sẽ đá nát trứng của ngươi không? Ngươi có tin ta cắt nó xuống đem cho gà ấp hay không? Hừ, ngươi không nên không tin, ngàn vạn lần không nên, ngươi cũng không nên tranh giành nữ nhân với tiểu gia! Công chúa Mông Nghiên có thân phận như thế nào, lại sánh đôi với một tên đê tiện như ngươi chứ? Hàn Sở dứt lời vẫn cảm thấy chưa giải toả hết mối hận trong lòng, lập tức tung ra một cước nhắm vào hạ bộ Mạnh Hổ. Mạnh Hổ đang chờ đợi giây phút này, hai chân đột nhiên hơi nhấc lên một chút, một cước đá tới của Hàn Sở lập tức hụt vào khoảng không, mũi chân đá thẳng vào vách tường bằng đá cứng rắn. Hàn Sở lập tức rên lên một tiếng nhanh chóng rút chân về nhưng đã muộn, hai chân Mạnh Hổ đang giạng ra đột ngột khép chặt lại, kẹp lấy chân phải của Hàn Sở rồi dùng sức siết mạnh. Hàn Sở lập tức cảm thấy một luồng sức lực hùng mạnh truyền qua chân mình, chân đang bị kẹp lập tức đau đớn vô cùng, dường như sắp sửa bị vỡ nát ra, đương nhiên dưới tình huống như vậy hắn không thể nào đứng vững được nữa, liền kêu thảm một tiếng ngã chúi vào vách đá ngay bên cạnh. Lão già gầy gò bên cạnh thoáng chốc sắc mặt đại biến, khẽ quát một tiếng vội vã ra tay giải cứu thì đã không còn kịp nữa. Chỉ thấy Mạnh Hổ hất văng Hàn Sở về bên phải, chân phải cực kỳ khéo léo vừa móc vừa hất, rốt cục đã kéo Hàn Sở lại ngay dưới chân mình. Tuy rằng hai tay hai chân của Mạnh Hổ đều bị xiềng xích chặt, nhưng chỉ có thể hạn chế phạm vi hoạt động của hắn mà thôi, khi thân thể hắn dán sát vào vách đá sau lưng, hai tay hai chân vẫn có được một phạm vi hoạt động nhất định, cho nên đã nhẹ nhàng chế trụ được tên công tử ăn chơi vô học như Hàn Sở. - Giết! Mạnh Hổ quát to một tiếng, chân phải đạp lên cổ họng Hàn Sở, xương cổ của Hàn Sở lập tức phát ra những âm thanh răng rắc. Lão già gầy gò không dám có hành động thiếu suy nghĩ, lập tức đưa tay kêu lên: - Dừng tay, đừng làm bị thương thiếu gia của ta! Chuyện đã đến nước này rồi, cho dù lão già gầy gò kia có tự phụ võ nghệ của mình cao đến đâu cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao Hàn Sở cũng đã bị Mạnh Hổ giẫm dưới chân, chỉ cần Mạnh Hổ khẽ dồn sức vào chân, Hàn Sở lập tức sẽ bị gãy xương cổ chết ngay tại chỗ. Mạnh Hổ vừa xuất ra một chiêu đã bắt giữ được Hàn Sở, cũng không hề có hứng thú đấu võ mồm với Hàn Sở, lập tức gằn giọng quát bảo lão già gầy gò: - Nếu muốn giữ mạng sống cho thiếu gia của ngươi cũng không khó khăn gì, đi, lập tức ra ngoài lấy chìa khoá xiềng xích của bản tướng quân trong tay bọn thủ vệ mang vào đây. Chỉ cần ngươi tìm được chìa khoá mở xiềng xích trên người bản tướng quân, bản tướng quân lấy danh nghĩa Thánh nữ Quang Minh thề rằng sẽ không làm tổn thương đến một sợi tóc của thiếu gia ngươi! Lão già gầy gò lạnh lùng đáp: - Ngươi cho rằng lão phu là kẻ ngốc hay sao? Ngươi là tên phản đồ của đế quốc, nếu như lão phu tìm cách thả ngươi đi lập tức cũng sẽ trở thành phản đồ của đế quốc. Đến lúc đó đừng nói đến thiếu gia nhà ta không thể nào sống được, thậm chí toàn bộ nhà họ Hàn cũng không thể nào giữ được mạng sống! Mạnh Hổ cũng không muốn phí lời vô ích với lão già gầy gò kia, lập tức đổi giọng vô cùng cay độc: - Bản tướng quân đếm tới ba, nếu như ngươi còn không chịu đi tìm chìa khoá, vậy bản tướng quân lập tức đạp gãy cổ tên tiểu tử này, một… hai… Lúc đếm tới hai, ánh mắt Mạnh Hổ đã toát ra sát khí vô cùng mãnh liệt, chân phải hắn khẽ phát lực, xương cổ Hàn Sở một lần nữa lại phát ra một tràng âm thanh răng rắc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vì không chịu nổi luồng sức mạnh của chân Mạnh Hổ mà gãy tan tành. Đáng thương cho Hàn Sở bị giẫm ngay cổ họng, muốn giãy dụa cũng không được, muốn kêu rên cũng không thể thốt nên lời, chỉ có thể chờ đợi tử thần tới rước đi trong hoảng sợ. - Chờ một chút! Ngay lúc Mạnh Hổ sắp sửa mở miệng đếm ba, rốt cục lão già gầy gò kia không nhịn được nữa, vội vàng kêu lớn: - Lão phu lập tức đi tìm chìa khoá cho ngươi, lập tức đi đây! Dứt lời, lão già gầy gò liền xoay người bước nhanh ra khỏi phòng giam, thế nhưng lão già gầy gò vừa ra khỏi cửa phòng giam chưa được hai giây, đột nhiên lại trở vào trong phòng giam. Mạnh Hổ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy không phải lão già gầy gò kia đang đi vào, mà là bay vào, thoạt nhìn giống như bị người nào đó đá cho một cước bay ngược trở lại phòng giam. Toàn thân lão già gầy gò kia nặng nề đập vào vách đá của phòng giam, sau đó từ trên vách tường tuột dần xuống đất. Từ đầu tới cuối, lão già gầy gò kia không thể phát ra một thanh âm nào, sau khi rơi xuống đất co giật vài cái rồi nằm im bất động, hiển nhiên là đã chết ngay tại chỗ. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Mạnh Hổ, lại có ba bóng người toàn thân đều phủ áo choàng đen, đầu cũng đội nón có khăn che mặt màu đen đang chậm rãi bước vào phòng giam. Đồng tử của Mạnh Hổ bất giác co rút lại, hắn trầm giọng hỏi: - Sử Di Viễn phải không? Người áo đen đứng giữa giở chiếc nón che mặt ra, cười âm hiểm: - Ha ha, không hổ là chiến tướng Mạnh Hổ thiên hạ vô địch, tâm cơ lại càng thâm trầm, không ngờ thân trong tuyệt cảnh mà còn có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy. Nếu như bản sư đến chậm một chút nữa thôi, nói không chừng ngươi đã có cơ hội trốn thoát. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, thời vận của Mạnh Hổ ngươi quá kém, cuối cùng vẫn trốn không thoát lòng bàn tay của bản sư! Mạnh Hổ hơi thả lòng đùi phải của mình một chút, Hàn Sở đang bị giẫm trên mặt đất lập tức cất tiếng kêu vô cùng thảm thiết: - Đế sư đại nhân cứu ta với, cứu ta với…. Chỉ để cho Hàn Sở nói được nửa câu, Mạnh Hổ lập tức giẫm mạnh vào cổ họng Hàn Sở cắt ngang lời hắn, sau đó gằn giọng quát: - Sử Di Viễn, ngươi không sợ ta sẽ giết Hàn Sở sao? Tên Hàn Sở này vốn là cháu ruột của chủ tịch Viện nguyên lão Hàn Thuyết, nếu như hắn thật sự chết dưới chân bản tướng quân, e rằng lúc ngươi gặp lại Hàn Thuyết cũng khó mà giao phó! - Ha ha ha… Sử Di Viễn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó lại nói: - Mạnh Hổ ngươi cũng coi như là một nhân vật có đầu óc, không ngờ muốn dùng tên ngu ngốc Hàn Sở này để ép buộc bản sư sao? À đúng rồi, bản sư quên nói cho ngươi biết chuyện này, hiện tại Hàn Thuyết đã không còn là chủ tịch Viện nguyên lão nữa, mà chủ tịch Viện nguyên lão bây giờ chính là bản sư! Cho nên tên Hàn Sở này không cần biết ngươi muốn giết hắn hay không, bản sư cũng tuyệt đối không ngăn cản. Trong lòng Mạnh Hổ không khỏi than dài, một cước của mình hiện tại giẫm xuống cũng không được, mà không giẫm xuống cũng không xong, trong nhất thời còn do dự không biết làm sao cho phải. Sử Di Viễn cười âm hiểm, quay đầu lại dặn dò hai tên thị vệ phía sau: - Không ngờ tướng quân Mạnh Hổ lại do dự như vậy, thật là làm cho người ta thất vọng, thôi được, các ngươi mau tới giúp hắn giải quyết mối phiền phức này đi. Hai tên thị vệ thân khoác áo choàng đen và nón có mạng che mặt màu đen nghe vậy liền đồng thời giơ tay lên, ánh sáng lạnh lẽo chợt loé. Mạnh Hổ chưa kịp có phản ứng gì đã nghe âm thanh lưỡi đao sắc bén cắm ngập vào thịt vang lên dưới chân, Mạnh Hổ vội vàng cúi xuống quan sát, chỉ thấy hai mũi nỏ tiễn đã cắm vào lồng ngực Hàn Sở. Theo như vị trí mà phán đoán, hai mũi nỏ tiễn này phỏng chừng là đã xuyên thủng trái tim của Hàn Sở, cho dù là có Thánh nữ Quang Minh giáng lâm tạo nên kỳ tích cũng không thể nào cứu nổi tên công tử bột Hàn Sở này nữa! Lập tức Mạnh Hổ thả chân phải ra, Hàn Sở giãy dụa được vài cái dường như muốn cố gắng nhổm người ngồi dậy, cuối cùng lại ngã xuống đất, sau khi co giật thêm vài cái liền nằm yên không thấy động đậy gì nữa. Mạnh Hổ thầm kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ tên cáo già Sử Di Viễn này hành sự vô cùng quyết đoán, đúng là một nhân vật hết sức độc ác. Tên công tử bột Hàn Sở này là người cháu vô cùng yêu quý của Hàn Thuyết, mà nhà họ Hàn là đại thế gia nổi danh trong đế quốc, tuy rằng thế lực không lớn bằng nhà họ Diệp, nhưng sức ảnh hưởng trong Viện nguyên lão cũng rất lớn. Thế nhưng tên cáo già Sử Di Viễn kia nói giết là giết, thậm chí không chút cau mày, giống như giết một con muỗi nhỏ bé không đáng kể! Sử Di Viễn dường như đoán ra được Mạnh Hổ đang khiếp sợ trong lòng, cười đầy xảo trá: - Mạnh Hổ, ngươi không cần phải giật mình, mặc dù bản sư có chút thủ đoạn nhưng cũng không dám giết chết Hàn Sở một cách vô duyên vô cớ như vậy, dù sao căn cơ gốc rễ của bản sư ở Lạc Kinh vẫn còn yếu ớt, không dám động chạm vào một đại thế gia như nhà họ Hàn. Tuy nhiên nếu như có người đứng ra gánh vác thì lại khác, chuyện này có thể làm suy yếu thực lực của nhà họ Hàn, lại có thể nhân cơ hội này mà giá hoạ cho ngươi, chuyện tốt như vậy bản sư há dễ bỏ qua hay sao?! Dù sao Mạnh Hổ ngươi cũng đã là một tên tù, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm được ba tháng nữa, thêm một nỗi oan nữa cũng có sao đâu, ha ha ha… Mạnh Hổ hờ hững nói: - Sử Di Viễn, bản tướng quân khuyên ngươi tốt nhất nên động thủ ngay bây giờ, để tránh đêm dài lắm mộng! - Ngươi muốn cầu một sự giải thoát nhanh chóng hay sao? Sử Di Viễn cười âm hiểm: - Vì sao bản sư lại phải thành toàn cho ngươi chứ? Mạnh Hổ ơ hờ đáp: - Hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận. - Bản sư làm việc không bao giờ hối hận! Sử Di Viễn ngừng một chút, đột nhiên cười lạnh nói: - Tuy nhiên cũng phải nói rằng, dù sao Mạnh Hổ ngươi cũng là một danh tướng hiển hách, cho nên trong quãng thời gian ngươi bị bắt buộc phải quyết đấu cho đến chết trên sàn đấu, ngoại trừ không thể để cho ngươi được tự do, bản sư có thể thoả mãn tất cả yêu cầu của ngươi, rượu ngon, thức ăn ngon, mỹ nhân, chỉ cần ngươi nói ra, bản sư sẽ cho ngươi được toại nguyện! Mạnh Hổ hờ hững đáp: - Ngươi không cần phải dụng tâm cực khổ, bản tướng quân không cần bất cứ thứ gì do người khác bố thí, bản tướng quân có tay có chân, cần gì muốn gì sẽ tự mình làm lấy! - Ha ha, tốt, có khí phách, không hổ là mãnh tướng ngàn năm có một. Sử Di Viễn cười âm hiểm: - Tuy nhiên bản sư cũng muốn chống mắt nhìn xem, trong hai chúng ta ai sẽ là người cười ở giây phút cuối cùng! Dứt lời, Sử Di Viễn quay đầu lại dặn dò hai tên thị vệ phía sau: - Từ hôm nay trở đi các ngươi bảo vệ chỗ này cho bản sư, ngoài những lúc lên sàn đấu để tỷ thí, tuyệt đối không cho Mạnh Hổ bước ra ngoài nửa bước, cũng không cho bất cứ kẻ nào lấy lý do gì tiến vào phòng giam. Nếu như có đám công tử quý tộc như tên Hàn Sở kia dám can đảm xông vào phòng giam, cứ việc giết chết không tha, các ngươi đã nghe rõ chưa? Hai tên thị vệ ầm ầm đáp lại: - Đã nghe rõ! Sử Di Viễn hài lòng ừ một tiếng, quay đầu lại cười với Mạnh Hổ, giọng đầy vẻ xảo trá: - Mạnh Hổ, hy vọng lúc quyết đấu tại cảnh kỹ trường ngươi sẽ có biểu hiện xuất sắc, đúng rồi, đối thủ hôm nay của ngươi là Hoa Báo Tề Anh, người này được tôn xưng là đệ nhất dũng sĩ của Báo tộc, sức lực của hắn có thể bắt sống được Kiếm Xỉ Cự Hổ, còn có thể đánh ngang với Trường Mao Cự Tượng. Bản sư tin chắc rằng đây sẽ là một trận giác đấu vô cùng hấp dẫn, coi như đám dân chúng ở đế đô vô cùng may mắn mới được thưởng thức trận giác đấu có một không hai này, ha ha ha… --------------Phía trên phòng giam Mạnh Hổ chính là cảnh kỹ trường hình tròn nằm ở phía Nam thành Lạc Kinh. Cảnh kỹ trường này chính là một phương tiện giải trí khổng lồ, đồng thời cũng là một nhà giam khổng lồ, nơi đây chuyên giam giữ những tên tù phạm hung hãn nhất của đế quốc. Hoa Báo Tề Anh bị giam giữ trong nhà ngục bên dưới cảnh kỹ trường này đã được ba năm. Trong ba năm qua, Hoa Báo Tề Anh đã tham gia hàng ngàn trận giác đấu ở cảnh kỹ trường này, gần như mỗi ngày đều mấp mé trong lằn ranh sinh tử đầy sắt máu. Số đấu sĩ chết dưới tay hắn cũng đã có trên vạn người, một lần đáng chú ý nhất chính là một bộ lạc Man nhân nhỏ đến từ đại hoang nguyên có hơn hai trăm người phát động tấn công hắn cùng một lúc. Nhưng kết quả cuối cùng là không đến thời gian ăn xong bữa cơm, hơn hai trăm Man nhân này đã bị Hoa Báo Tề Anh giết sạch không còn một mống! Hoa Báo Tề Anh là Man nhân của Báo tộc, Báo tộc là một chủng tộc to lớn gần với Thiểm tộc ở đại hoang nguyên. Theo truyền thuyết, Báo tộc là một bộ lạc từng sinh sống ở hành tỉnh Đông Bộ của đế quốc Quang Huy. Sau đó khi đế quốc Quang Huy khuếch trương thế lực, Báo tộc đã bị đuổi ra khỏi vùng đại bình nguyên Đông Bộ phì nhiêu tươi tốt, bị ép buộc phải di cư vào trong Tử Vong Đại Sa Mạc cằn cỗi. Từ đó về sau, Báo tộc đã kết thù hận với đế quốc Quang Huy, đời đời sát phạt không có lúc nào ngừng nghỉ. Trong một lần quân của đế quốc Quang Huy chinh phạt, Hoa Báo Tề Anh bị thương rồi bị bắt, từ đó trở thành đấu sĩ giác đấu ở cảnh kỹ trường phía Nam thành Lạc Kinh. Thời gian khai mạc giác đấu đã sắp sửa bắt đầu, những hàng ghế đặc biệt ở dãy phía Bắc của cảnh kỹ trường lúc này đã đầy những vương tôn quý tộc mặc quần áo vô cùng hoa lệ, gần như tất cả các nhân vật có máu mặt trong thành Lạc Kinh đều có mặt nơi đây. Trong lòng đám quý tộc này, nếu như không tham dự một sự kiện giải trí lớn như vậy đúng là một chuyện vô cùng mất mặt. Cho nên dù phải bỏ qua những cuộc hẹn hò giữa tình nhân với nhau, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không để lỡ cuộc biểu diễn giác đấu này. Giữa tiếng hoan hô long trời lở đất của mấy chục vạn dân chúng đế đô, một lão già mặc quần áo sặc sỡ vội vội vàng vàng đi lên đài chủ trì buổi biểu diễn ở phía Bắc. Trước hết lão ta quay đầu cung kính thi lễ với hoàng đế của đế quốc Mông Diễn đang ngồi giữa hàng ghế lớn nhất, sau đó xoay người nói vào dụng cụ khuếch đại âm thanh trước mặt bằng một giọng khàn khàn: - Kính thưa hoàng đế bệ hạ tôn quý, các vị tiên sinh, nữ sĩ, các công dân vĩ đại, hãy nhiệt liệt hoan hô người anh hùng bách chiến bách thắng của chúng ta… Hoa Báo Tề Anh! - Hoa Báo! - Hoa Báo! - Hoa Báo! Dân chúng trên bốn phía khán đài thoáng chốc cất tiếng hoan hô như trời long đất lở. Rất nhiều cô nương trẻ tuổi bắt đầu hò hét ầm lên, vừa la hét chói tai vừa cởi bỏ áo khoác ngoài, lộ ra những cặp ngực căng mọng nấp sau những chiếc nội y mỏng manh, hận không thể xông lên ôm chầm lấy Hoa Báo Tề Anh. Đế quốc Quang Huy vốn tôn sùng võ lực, các cô nương trẻ tuổi hết sức bằng lòng để cho các đấu sĩ anh hùng vô địch thân thể cường tráng hung hăng cỡi trên người các nàng mà…. Đám nam nhân cũng không chịu kém, vừa ra sức hoan hô ầm ĩ vừa dùng chân giậm mạnh xuống khán đài. Cả một bọn khán giả dường như đã trở nên điên cuồng, may là những kiến trúc sư của đế quốc Quang Huy có thể được xem là số một trên thế giới Trung Thổ. Họ thiết kế xây dựng cảnh kỹ tràng vô cùng chắc chắn, nếu không quả thật không chịu nổi sự tàn phá kinh khủng như vậy! Trên cảnh kỹ trường, Hoa Báo Tề Anh vung mạnh đoản kiếm trong tay, hướng về đám quý tộc vương tôn đang ngồi trên hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc, ra sức gào thét điên cuồng. Cả bọn dân chúng lẫn quý tộc vương tôn trên bốn phía khán đài lập tức càng trở nên cuồng nhiệt, dưới tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của bọn họ, Hoa Báo Tề Anh đang đứng gào thét giữa đấu trường giờ đây rất giống một con báo to lớn cường tráng, gân xanh nổi vồng lên trên cổ hắn toát ra một sức lực hung hãn, đầy cuồng dã, làm cho người ta sinh ra một cảm giác bất lực, chỉ muốn buông tay để mặc cho hắn tuỳ ý giết mổ. Sau khi Hoa Báo Tề Anh ngửa mặt lên trời gào thét một tràng dài, đột nhiên hắn làm ra một động tác ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Thật không ngờ hắn dùng sức giật mạnh chiếc quần rách nát trên người xuống, rốt cục phô bày toàn bộ thân thể không một mảnh vải trước ánh mắt chăm chú của mấy mươi vạn quý tộc vương tôn và bá tánh bình dân. Nhìn thấy một màn này, đám nữ nhân trên bốn phía khán đài càng gào thét điên cuồng dầy phấn khích, đám phu nhân quý tộc trên hàng ghế đặc biệt ở phía Bắc khán đài ai nấy tim đập thình thịch, mặt ửng đỏ. Có những nữ nhân kìm lòng không đặng trong đầu liền nghĩ vẩn vơ, tưởng tượng một lúc nào đó mình sẽ được nằm trong vòng tay của tên Hoa Báo Tề Anh có tấm thân cường tráng, vô cùng mê hoặc kia… Trên đài chủ tịch ở phía Bắc, lão già chủ trì buổi biểu diễn mặc quần áo sặc sỡ liếc Hoa Báo Tề Anh với ánh mắt vừa ganh ghét vừa khinh bỉ, lại cất tiếng quát to vào dụng cụ khuếch đại âm thanh: - Trước khi trò vui chính thức bắt đầu, không ngại nói cho quý vị được biết sẽ có một màn biểu diễn khai vị. Xin mời mười tám dũng sĩ đến từ vương quốc Húc Nhật ở phương Nam! Ngao… Hoa Báo Tề Anh đột nhiên xoay người nhìn về phía cánh cửa vòm hình tròn lớn nhất bên dưới khán đài phía Bắc, tiếng gầm gừ của hắn càng ngày càng trở nên to lớn và hung hãn hơn. Giữa tiếng gầm gừ của Hoa Báo Tề Anh và tiếng gào thét hoan hô của hàng vạn khán giả, tấm song sắt chặn cửa vốn đóng chặt giờ đây đang được chậm rãi kéo lên cao. Ngay sau đó, mười tám tên đấu sĩ mặc giáp, được võ trang đầy đủ từ trong ào ào xông ra, sau khi mười tám tên đấu sĩ kia xông ra liền đứng theo hình rẽ quạt đối diện Hoa Báo Tề Anh, tên nào tên nấy tay lăm lăm vũ khí trong tay nhìn chằm chằm vào Hoa Báo Tề Anh lúc này vẫn đang ngửa mặt lên trời gầm thét. Trên đài chủ tịch, lão già mặc quần áo sặc sỡ tiếp tục cất tiếng giới thiệu: - Mười tám dũng sĩ này là những dũng sĩ có uy danh cao nhất ở vương quốc Húc Nhật, bọn chúng đã từng chiến đấu với Hổ Đầu Kình (cá mập đầu hổ) ở biển sâu, cũng đã từng chiến đấu qua với Phi Dực Ác Long trong thâm sơn cùng cốc. Bọn chúng cũng đã từng xâm nhập vào Tử Vong Đại Sa Mạc chiến đấu với những kỵ sĩ Liệt Hoả tà ác nhất… Tuy nhiên hôm nay, vận may của bọn chúng có lẽ đã chấm dứt, bởi vì người mà bọn chúng phải gặp gỡ hôm nay chính là… Hoa Báo Tề Anh! Lúc lão già mặc quần áo sặc sỡ còn đang mải mê giải thích trên đài chủ tịch, Hoa Báo Tề Anh trước sau vẫn ngửa mặt lên trời gào thét, vừa bày ra một bộ dáng tràn ngập tính cuồng dã đầy mê hoặc đối với các nữ nhân đang có mặt trên khán đài, trông hắn có vẻ như đang hưởng thụ sự hoan hô ca ngợi của tất cả mọi người. Cũng có thể nói rằng trải qua mấy năm trời sống kiếp sống đánh nhau kịch liệt như vậy, hắn đã quá quen thuộc với tình cảnh như thế này, hắn đã quen được nghe tiếng hoan hô của dân chúng và bọn vương tôn quý tộc. Gần như cùng lúc với lão già mặc quần áo sặc sỡ kết thúc bài giới thiệu dài đăng đẵng của mình, Hoa Báo Tề Anh đã động. Hắn không vội vàng xông lên, cũng không bày ra tư thế phòng ngự chặt chẽ, mà là tuỳ tiện cất bước ung dung đi về phía một tên đấu sĩ trông có vẻ là thủ lĩnh của mười tám tên đấu sĩ vương quốc Húc Nhật. Xem tình hình dường như không phải là Hoa Báo Tề Anh đang chuẩn bị tiến lên liều mạng chém giết, mà là tiến lên nói chuyện phiếm với lão bằng hữu vậy. Nhưng tên đấu sĩ Húc Nhật bị Hoa Báo Tề Anh tập trung chăm chú kia không hề cảm thấy thoải mái chút nào, hắn đã cảm nhận được sát khí lạnh như băng toát ra từ trong ánh mắt của Hoa Báo Tề Anh. Lập tức hắn lấy chiếc thuẫn hình tròn che trước thân mình với tốc độ nhanh nhất, sau đó rống to với mười bảy tên đấu sĩ còn lại chung quanh: - Xếp thành hàng lập tức, chú ý khẩu lệnh của ta, chuẩn bị…