Hổ Lang Chi Sư
Chương 183 : Tập kích chiếm lấy hùng quan, thắng trận thứ ba (trung)
Phía Tây thành Khúc A năm mươi dặm, Thiên Kỵ cương, nơi đóng quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Tuy bên ngoài trướng trời đã tối mịt, nhưng trong trướng của Thu Vũ Đường đèn đuốc sáng choang, tất cả tướng lĩnh từ sư đoàn trưởng trở lên của năm đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ, Tịnh Châu, Vân Châu, Định Châu đã có mặt đông đủ. Thu Vũ Đường cũng không có ý giấu diếm tin tức đế đô Tây Kinh thất thủ, bởi vì chuyện lớn như vậy có muốn giấu diếm cũng giấu diếm không được, không bằng đem tất cả tin tức thông báo cho toàn quân, lại có thể kích thích lòng quân và đấu chí của các tướng sĩ toàn quân.
Cái gì là ai binh khả dụng? Đây chính là ai binh khả dụng! Hiện tại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã trở thành ai binh đúng nghĩa! (ai: bi ai, lòng quân đau buồn)Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Thu Vũ Đường được hai thị nữ tâm phúc là Thu Ức Nhu và Thu Hàm Vận hầu hạ phía sau đang chậm rãi tiến vào đại trướng trung quân.
Tối nay Thu Vũ Đường không còn mặc bộ xiêm y trắng toát một màu như thường lệ, thay vào đó là một bộ khinh giáp đen tuyền ít thấy. Bộ khinh giáp này thật ra chỉ là áo giáp bình thường của quân đế quốc Minh Nguyệt mà thôi, nhưng Thu Vũ Đường khoác nó lên người lại dường như tràn đầy sức sống, hiển lộ hoàn toàn vẻ thướt tha yểu điệu vốn có của nữ nhân, đồng thời cũng lộ ra vài phần hiên ngang oai vệ.
Đôi mắt trong suốt lạnh lùng của Thu Vũ Đường lướt qua gương mặt chư tướng một lượt, dung nhan kiều diễm nay đã pha chút hao gầy giờ đây hoàn toàn ngưng trọng:
- Các vị tướng quân, tin tức Mạnh Hổ suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ đã chiếm được đế đô Tây Kinh, hoàng đế bệ hạ mất tích chắc mọi người đều đã biết, bản vương không cần phải nhiều lời. Hiện tại là khảo nghiệm gian nan nhất của đế quốc Minh Nguyệt chúng ta từ khi dựng nước cho đến nay. Là bó tay chờ chết, chờ đến lúc vận mệnh mất nước phủ xuống, hay phấn khởi đấu tranh, chỉ trong một ý niệm của các vị tướng quân mà thôi!
Thu Vũ Đường vừa dứt lời, Tiêu Lãng lập tức vung quyền, giọng hùng hổ:
- Chúng ta tuyệt đối sẽ không bó tay chờ chết!
- Đúng, chúng ta tuyệt đối sẽ không bó tay chờ chết!
- Điện hạ, xin hãy hạ lệnh kéo quân về đế đô!
- Đúng vậy, thà là chấp nhận bỏ Thanh Châu cũng phải kéo quân về đế đô, đem tên khốn Mạnh Hổ kia ra bằm thây hắn thành muôn mảnh!
Tiêu Lãng vừa dứt lời, thần tình của các tướng lĩnh trong trướng lập tức trở nên hung hãn, chuyện Mạnh Hổ bất ngờ tập kích chiếm được đế đô Tây Kinh đối với toàn thể tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt mà nói, quả thật là một nỗi nhục vô cùng to lớn. Lúc này các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt còn chưa biết Thu Phong Kính đã bị bắt làm tù binh, nêu như bọn họ biết được ngay cả hoàng đế của đế quốc cũng đã bị bắt làm tù binh, có lẽ ai nấy đã rống lên như sấm, muốn bắt lấy Mạnh Hổ để lột da rút gân cho thoả dạ.
Thế nhưng cũng phải nói rằng, bọn họ muốn lột da rút gân Mạnh Hổ cũng phải xem bọn họ có khả năng hay không!
Thu Vũ Đường nhẹ giơ tay, tiếng ồn ào huyên náo của các tướng trong trướng đột nhiên ngừng lại.
- Mọi người nói rất đúng, thân là quân nhân của đế quốc, chúng ta tuyệt đối không bó tay chờ chết.
Thu Vũ Đường nhẹ gật đầu, giọng nói vô cùng ngưng trọng:
- Hiện tại chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sử dụng chiến lược dự phòng mà thôi!
Chư tướng trong trướng nghe vậy ai nấy đều biến sắc, thân là tướng lĩnh cao cấp trong quân, bọn họ đương nhiên biết được ý nghĩa của chiến lược dự phòng là như thế nào. Tức là biến Dự Châu và Ứng Châu ở cuối nguồn sông Thông Thiên thành một đầm nước lớn, hàng ngàn hàng vạn dân chúng sẽ gặp phải nạn hồng thuỷ!Ánh mắt Thu Vũ Đường nhìn sang Thu Ức Nhu:
- Ức Nhu!
Thu Ức Nhu vội vàng tiến lên hai bước, chắp tay đáp:
- Có nô tỳ.
Thu Vũ Đường nói:
- Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Yến Trường Không, bảo hắn lập tức khai thông đại đê chắn Đại Nguyệt Hồ, cho nước ngập Thanh Châu! Lại dùng bồ câu đưa thư cho Tiêu Thành Đống, bảo hắn lập tức suất lĩnh sư đoàn trọng trang bộ binh của quân đoàn Thuỷ sư trở về cảng Phong Lâm. Chờ sau khi cơn hồng thuỷ của sông Thông Thiên vừa qua khỏi lập tức suất lĩnh quân đoàn Thuỷ sư ngược dòng mà lên, quét sạch đám tàn binh của đại quân Mông Diễn bên ngoài thành Khúc A!
- Dạ!
Thu Ức Nhu đáp lời, lĩnh mệnh mà đi. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Thu Ức Nhu xa dần, Thu Vũ Đường chợt thu ánh mắt lại:
- Tổng đốc Diêu Trường suất lĩnh quân đoàn Vân Châu ở lại Thiên Kỵ cương, tất cả các tướng lĩnh còn lại lập tức trở về doanh, thống kê nhân mã, cả đêm nhổ trại đi qua Ngũ Long lĩnh trở về Hổ Khiếu quan, sau đó vượt qua Hổ Khiếu quan trở về Trung Châu, hợp cùng hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu đập tan quân đoàn Mãnh Hổ trong lãnh thổ Trung Châu!
- Dạ!
Chư tướng trong trướng ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Tiêu Lãng đang ra khỏi trướng hốt nhiên ngừng lại, quay đầu hỏi:
- Điện hạ, mặc dù đế đô đã thất thủ, nhưng đội cảnh vệ trong thành có lẽ vẫn còn nằm trong sự khống chế của quân ta. Ý ty chức là có cần dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho đội cảnh vệ ở đế đô, lệnh cho Yến lão tướng quân suất lĩnh quân đoàn Sóc Châu giữ chân quân đoàn Mãnh Hổ thật chặt, làm cho Mạnh Hổ không thể nào tẩu thoát?Ý Tiêu Lãng lo lắng Yến Thập Tam giở trò, không chịu dốc hết toàn lực giữ chân quân đoàn Mãnh Hổ.
- Không cần đâu!
Thu Vũ Đường nhẹ khoát tay:
- Yến lão tướng quân cũng là tướng giỏi trong quân, chuyện nặng nhẹ hoãn gấp ắt hẳn người phân biệt được rõ ràng, bản vương tin tưởng lão tướng quân là một người thông minh.
Tiêu Lãng mấp máy môi như muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người bước ra ngoài trướng.
--------------Tam Thanh sơn ngoài thành Khúc A.
Chu vi xung quanh Tam Thanh sơn mười mấy dặm toàn là những ngọn núi nho nhỏ cao cao, sở dĩ Sử Di Viễn lựa chọn nơi này làm nơi đóng quân cũng đã có cân nhắc tính toán vô cùng cẩn thận. Thứ nhất là nơi đây gần thành Khúc A, đóng quân ở đây có thể tạo thành thế ỷ giốc với quân trong thành Khúc A. Thứ hai là nơi này thế đất vốn cao, nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt dám khai thông đại đê trên sông Thông Thiên, nước sông không thể nào ngập tới đây được.
Đúng lúc Thu Vũ Đường triệu tập các tướng lĩnh cao cấp của đế quốc Minh Nguyệt mở hội nghị quân sự tại hành dinh của nàng, Sử Di Viễn cũng triệu tập các tướng lĩnh cao cấp của đế quốc Quang Huy mở hội nghị quân sự tại hành dinh của hắn. Bất quá vấn đề đưa ra thảo luận của hai phe hoàn toàn không giống nhau.
Thu Vũ Đường quyết định làm cho Thanh Châu ngập nước, Sử Di Viễn cũng ra quyết định- cố thủ chờ viện quân!
Thế cục hiện tại đã rất rõ ràng, tuy rằng cánh quân trung lộ của Mông Diễn tiến công Hổ Khiếu quan bị thua thiệt, nhưng vẫn bảo tồn được chủ lực đại quân, mặc dù dùng để tiến công thì hơi thiếu, nhưng dùng để cố thủ thành Khúc A thì lại có thừa. Thành Khúc A là thủ phủ của Thanh Châu, chỉ là vùng đất vô cùng trọng yếu của cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu, giữ được thành Khúc A đồng nghĩa với giữ được hơn phân nửa Thanh Châu.
Cho nên chỉ cần đại quân của Mông Diễn có thể giữ được Thanh Châu không để mất, như vậy lần Tây chinh này không thể coi là thất bại, cùng lắm thì quay lại với chiến lược đã định ban đầu của Mông Khác, chia làm ba bước để diệt vong đế quốc Minh Nguyệt. Dù sao hiện tại đế quốc Minh Nguyệt cũng đã bị tổn thương nặng nề, quốc lực đã vô cùng yếu ớt, không thể nào so sánh ngang hàng với đế quốc Quang Huy được nữa. Nhưng tham mưu trưởng của quân đoàn cận vệ Phác Tán Chi lại có ý kiến khác hẳn.
Phác Tán Chi nói với giọng đầy lo lắng:
- Di Viễn tiên sinh, các vị tướng quân, đại quân ta không thể dừng lại tại thành Khúc A, chúng ta phải đề phòng Thu Vũ Đường thi hành kế nước lụt!
- Nước lụt?
Sử Di Viễn cau mày:
- Quân ta không đóng trong thành Khúc A, vậy sao lụt được?
Phác Tán Chi nóng nảy dậm chân:
- Di Viễn tiên sinh kiến thức uyên bác, vì sao lại quên trên Thanh Vân sơn giáp với Thanh Châu còn có một Đại Nguyệt hồ?
- Đại Nguyệt hồ?
Sử Di Viễn nghe vậy trong lòng thoáng động, trong đầu hắn xuất hiện một phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng.
Đại Nguyệt hồ được coi là một thắng cảnh lớn trên thế giới Trung Thổ, chu vi của hồ rộng gần ngàn dặm, gần như lớn bằng một nửa vùng đại bình nguyên Thanh Châu. Chỗ tuyệt diệu nhất là Đại Nguyệt hồ này nằm ở chỗ cao hơn vùng đại bình nguyên Thanh Châu, một khi đế quốc Minh Nguyệt thật sự đào Đại Nguyệt hồ, dẫn nước của Đại Nguyệt hồ tràn xuống vùng đại bình nguyên Thanh Châu, vậy hậu quả thật không thể nào tưởng tượng.
Giọng Phác Tán Chi đầy lo lắng:
- Nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt chỉ mở con đê trên sông Thông Thiên, nước sông tối đa cũng chỉ đủ ngập thành Khúc A, căn bản không thể ngập được tới Tam Thanh sơn nơi chúng ta đang đóng quân. Nhưng nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt đào Đại Nguyệt hồ ra, vậy cục diện đã hoàn toàn khác, đến lúc đó cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu đều trở thành biển nước, Tam Thanh sơn nơi chúng ta đóng quân sẽ trở thành một hòn đảo cô độc!
- Không thể nào!
Hàn Phong đứng đầu Ngũ Hổ tướng tỏ vẻ không đồng ý:
- Nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt thật sự muốn đào Đại Nguyệt hồ, nước ngập cả đại bình nguyên Thanh Châu đã đành, mà ngay cả Dự Châu và Ứng Châu ở cuối nguồn sông Thông Thiên cũng không giữ được, số người bị nước lụt mà chết lúc ấy không chỉ là vài chục vạn, thậm chí có thể lên đến vài trăm vạn người!
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Phác Tán Chi vội nói:
- Phải đề phòng quân địch chó cùng rứt giậu!
- Lời Tán Chi tiên sinh rất có đạo lý. Đại quân phải lập tức dời đi nơi cao hơn, an toàn hơn, Tam Thanh sơn này không thể ở lâu được!
Phác Tán Chi vừa dứt lời, bên ngoài hành dinh bỗng dưng truyền đến một thanh âm rất yếu ớt. Sử Di Viễn, Phác Tán Chi và bọn Hàn Phong các tướng nghe vậy quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng người-chính là Mông Diễn. Phác Tán Chi vừa thấy dường như là gặp được cha ruột của mình, lập tức kêu lên một tiếng nhào tới trước mặt Mông Diễn, quỳ xuống khóc rống lên.
Bọn Hàn Phong các tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ cũng vội vàng tiến tới hỏi thăm rối rít.
Mông Diễn khoát khoát tay, nói với Sử Di Viễn bằng giọng yếu ớt:
- Di Viễn tiên sinh, lập tức hạ lệnh cho đại quân dời đi!
Sử Di Viễn cũng thấy sự lo lắng của Phác Tán Chi là có lý, nếu như Thu Vũ Đường bị ép đến bước đường cùng, quả thật nàng rất có thể hạ lệnh cho đào Đại Nguyệt hồ, dù sao nước ngập Thanh Châu, Dự Châu và Ứng Châu vẫn còn tốt hơn là mất nước. Nhưng vấn đề là chu vi ba, bốn trăm dặm bên ngoài thành Khúc A cũng chỉ có hai nơi là có thế đất cao, ngoài Tam Thanh sơn ra chính là Thiên Kỵ cương mà quân của đế quốc Minh Nguyệt đang đóng tại đó.
Sử Di Viễn nghĩ lại tất cả mọi chuyện, dường như ngay từ đầu, đại quân Tây chinh của Mông Diễn đã sa vào mưu kế của Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ.
Sau khi quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ rút lui nhanh về phía sau, bây giờ xem ra không đơn giản chỉ là muốn dùng không gian đổi lấy thời gian, vì muốn tranh thủ thời gian để tập hợp các đại quân đoàn ở các châu trong đế quốc Minh Nguyệt. Mà nguyên nhân chính là muốn dẫn dụ đại quân Tây chinh của Mông Diễn lọt vào trong cạm bẫy đáng sợ này, chuyện bố trí phòng ngự ở thành Khúc A, thậm chí bỏ cả Thanh Châu đều là kế dẫn dụ!
Bởi vì chiến sự quá gấp, quân của đế quốc Quang Huy không có thời gian và binh lực dư thừa để thi hành chiến lược chia quân công thành, cho nên thế cục tại Thanh Châu có vẻ như đang trong tình trạng cài răng lược. Từ thành Hà Nguyên đến thành Khúc A, cùng với tất cả những nơi mà cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ và cánh quân đường Nam của Trọng Sơn đã đi qua, những thành trì nơi đó đều bị công hãm, nhưng rất nhiều những thành trấn còn lại vẫn đang nằm trong phạm vi khống chế của đội cảnh vệ Thanh Châu.
Cho nên lúc đầu đại quân trung lộ của Mông Diễn rút lui từ Hổ Khiếu quan đã theo đường cũ mà trở về lại thành Khúc A, bây giờ nhìn lại đúng ra không nên lui về thành Khúc A, mà nên men theo phía Nam Thanh Châu vòng về thành Hà Nguyên, hoặc theo phía Bắc Thanh Châu đi về Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ đều không có chuyện gì. Chỉ có rút quân trở về theo thành Khúc A là rơi vào bẫy rập đã được sắp xếp vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ của Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ.
Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, sắc mặt của Sử Di Viễn dần dần trở nên trắng bệch, không ngờ vận mệnh của đại quân Tây chinh đã được quyết định ngay lúc rút lui trở về thành Khúc A. Bây giờ mới nhớ đến chuyện dời quân lên chỗ cao hơn e rằng đã muộn, Thu Vũ Đường tuyệt đối sẽ không trơ mắt mà nhìn bọn họ chạy thoát khỏi bẫy rập của nàng.
Càng tệ hơn chính là, lệnh rút lui về thành Khúc A là do chính Sử Di Viễn hắn ban bố, bởi vì lúc ấy Mông Diễn đang trong trạng thái hôn mê! Nói cách khác, đại quân trung lộ của Mông Diễn cuối cùng bị tiêu diệt toàn quân là Sử Di Viễn hắn phải gánh vác hoàn toàn trách nhiệm! Giờ phút này, Sử Di Viễn như bị rơi vào một hố băng sâu vạn trượng, toàn thân lạnh toát.
Mông Diễn thấy Sử Di Viễn chậm chạp không có phản ứng gì, nhìn lại thấy được sắc mặt Sử Di Viễn trắng bệch không khỏi trong lòng hoảng hốt, thất thanh kêu lên:
- Di Viễn tiên sinh, ngươi làm sao vậy?
- Điện hạ!
Sử Di Viễn lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, hốt hoảng kêu to:
- Đại sự không ổn, e rằng chúng ta đã trúng kế!
- Trúng kế?
Mông Diễn càng hoảng sợ hơn:
- Trúng kế gì vậy?
- E rằng chúng ta đã trúng kế ngay từ đầu!
Giọng Sử Di Viễn vô cùng ảm đạm:
- Hiện tại nói gì thì cũng đã chậm, chuyện quan trọng nhất là phải mau mau hạ lệnh toàn quân phát động tiến công với quân của đế quốc Minh Nguyệt đang đóng ở Thiên Kỵ cương. Sau đó phát lệnh cho Tổng đốc Trọng Sơn suất lĩnh quân đoàn Bắc Phương đồng thời giáp công quân của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương, nhất định phải mau!
Phản ứng của Sử Di Viễn cũng coi như là mau chóng, nếu như để cho quân của đế quốc Minh Nguyệt thật sự mở ra Đại Nguyệt hồ, trong chu vi năm mươi dặm quanh thành Khúc A, chỉ có Thiên Kỵ cương là con đường sống duy nhất của đại quân đế quốc Quang Huy. Bởi vì Thiên Kỵ cương liền kế với Ngũ Long lĩnh, Ngũ Long lĩnh lại liền kề với sơn mạch của Cực Thiên sơn. Quân của đế quốc Quang Huy chỉ cần chiếm được Thiên Kỵ cương, cho dù quân của đế quốc Minh Nguyệt có đào ra Đại Nguyệt hồ, hồng thuỷ tràn ngập cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu, quân của đế quốc Quang Huy cũng có thể theo tuyến đường Thiên Kỵ cương qua Ngũ Long lĩnh qua sơn mạch Cực Thiên sơn tiến vào Quận Bắc của phía Bắc Thanh Châu, sau đó theo Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ.
Bất quá hiện tại Sử Di Viễn đang lo lắng thời gian đã không còn kịp nữa, lúc này trên đại bình nguyên Thanh Châu đã trải rộng du kỵ binh thám báo của cả ta lẫn địch. Một khi quân của đế quốc Quang Huy bên này có bất cứ động tĩnh gì dù nhỏ như sợi tóc, quân của đế quốc Minh Nguyệt bên kia cũng sẽ biết ngay.
Với cơ trí của Thu Vũ Đường không khó đoán được ý đồ của quân đế quốc Quang Huy, Thu Vũ Đường có thể để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm sao?
Cho dù nói như thế nào, bây giờ chỉ có thể liều mạng, Sử Di Viễn đã không còn đường lui.
- Cái gì?
Phác Tán Chi nghe vậy hoảng sợ:
- Phát khởi phản kích với quân của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương sao?
Đám Trịnh Trọng Quang, Nhạc Ngu cũng vô cùng hoảng sợ, thầm nghĩ nếu không phải Sử Di Viễn hồ đồ thì nhất định là mình nghe lầm. Lúc này phát động phản kích với quân của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương? Đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường có ba mươi mấy vạn, làm sao có thể tiêu diệt được trong quãng thời gian ngắn? Đến lúc đó các đường viện quân còn lại của đế quốc Minh Nguyệt chạy tới thì biết phải làm sao?
- Mau!
Sử Di Viễn lại lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng nói:
- Điện hạ, mau hạ lệnh đi!
Đôi mày Mông Diễn giật liên tục ba, bốn bận, rốt cục sự tín nhiệm Sử Di Viễn đã thắng, lập tức ngưng giọng nói:
- Truyền lệnh, toàn quân nhổ doanh, suốt đêm chạy tới Thiên Kỵ cương phát động công kích, lại thả bồ câu truyền thư cho Tổng đốc Trọng Sơn giáp công Thiên Kỵ cương!
--------------Ven Đại Nguyệt hồ trên Thanh Vân sơn.
Thanh Vân sơn kéo dài từ Bắc chí Nam hơn ngàn dặm, chia cả thế giới Trung Thổ ra làm hai phần, bên trái là đế quốc Minh Nguyệt, bên phải là đế quốc Quang Huy, ở giữa thông nhau bằng hạp cốc Hà Tây. Ngoài ra chỉ còn sơn đạo Thiên Lang quan rất hẹp là thông hai nước với nhau, mỗi lần hai nước xuất binh, ngoài hai con đường này thì không còn con đường thứ ba có thể đi qua.
Bất quá dãy Thanh Vân sơn tiếp giáp với hai đế quốc chỉ là sơn mạch kéo dài, nhưng trong núi còn có cao nguyên mênh mông bát ngát.
Đại Nguyệt hồ nằm trên Thanh Vân sơn, nằm ở khoảng giữa hạp cốc Hà Tây và sơn đạo Thiên Lang quan, cho nên thuộc về đế quốc Minh Nguyệt. Không biết vì nguyên nhân địa thế quá cao hay là vì nguyên nhân gì khác, mặc dù Đại Nguyệt hồ rộng rãi mênh mông, chu vi hơn ngàn dặm, nhưng gần như trong hồ không có bất cứ loại cá gì sống được, cho nên ven hồ cũng không có người dựa vào nghề đánh bắt mà sinh sống.
Mặt khác, cao nguyên trên Thanh Vân sơn tới gần đế quốc Minh Nguyệt cũng gần như không có ai sinh sống. Thứ nhất vì địa thế của cao nguyên rất cao, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, thứ hai vùng đại bình nguyên Thanh Châu vốn đất đai màu mỡ rộng cả ngàn dặm, đủ để nuôi sống tất cả dân chúng Thanh Châu. Cho nên có ai muốn chạy đến cao nguyên khí hậu rét lạnh, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt nghèo nàn mà sinh sống?
Thế nhưng lúc này ven Đại Nguyệt hồ có một đám rất đông khách không mời, nhân số chừng bảy, tám ngàn người.
Đám khách không mời này đã tới đây hơn ba tháng trước, sau khi tới lập tức bắt đầu đào một con kênh nhỏ ven bờ Đại Nguyệt hồ. Đám khách không mời này đương nhiên là quân Thanh Châu do Yến Trường Không chỉ huy. Ban đầu Yến Trường Không ở thành Hà Nguyên không đánh mà lui, chính là làm theo mật lệnh của Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ, âm thầm chuyển quân đến cao nguyên trong Thanh Vân sơn ít người lui tới.
Sự lo lắng của Sử Di Viễn không phải là hoàn toàn không có cơ sở, sự thật hoàn toàn giống như những điều mà hắn phỏng đoán. Ngay từ đầu Thu Vũ Đường đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất, nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt không còn cách nào để tiêu diệt quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy, nàng sẽ không hề do dự hạ lệnh cho Yến Trường Không đào Đại Nguyệt hồ ra, tháo nước cho ngập cả Thanh Châu.
Thu Vũ Đường không tiếc hy sinh tính mạng mấy trăm vạn dân chúng ở ba châu Thanh, Dự, Ứng, nhất định phải tiêu diệt cho bằng được đại quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy. Bởi vì nếu không tiêu diệt quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy sẽ không có cách nào khiến cho quân lực của đế quốc Quang Huy tổn thương nặng nề, đế quốc Minh Nguyệt sẽ không thể nào tránh khỏi kết cục mất nước.
Cung Duyệt cả người dính đầy bùn đất đi tới trước mặt Yến Trường Không, vừa thở dốc vừa nói:
- Tướng quân, có lệnh khẩn cấp của Nguyệt vương!
- Lệnh khẩn cấp của Nguyệt vương?
Vẻ mặt Yến Trường Không trở nên ngưng trọng, đưa tay ra nói:
- Đưa đây!
Cung Duyệt hai tay dâng lên lệnh khẩn, Yến Trường Không đón lấy vội vàng mở ra xem, bất chợt sắc mặt khẽ biến, cắn răng dặn dò Cung Duyệt:
- Hạ lệnh khai thông kênh đào!
Cung Duyệt ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Chỉ trong thoáng chốc, đám quân Thanh Châu vốn đang cảnh giới trên con kênh đào lập tức rút lui ra một khoảng xa, sau đó Cung Duyệt đích thân cầm cuốc chim đào một lỗ hổng ngay giữa kênh đào, nước hồ trong xanh liền theo lỗ hổng chảy ra ngoài. Chỉ trong khoảnh khắc, lỗ hổng chỗ nước chảy bị phá ra càng ngày càng lớn, cuối cùng, con kênh đào vốn bé nhỏ đã sụp đổ ầm ầm, nước trong hồ vốn đang yên tĩnh giờ đây đã hoá thành trận hồng thuỷ ngập trời, xuôi theo sơn cốc mãnh liệt ào xuống…
--------------Trên Thiên Kỵ cương.
Quân tiên phong của đại quân đế quốc Quang Huy vừa tới Thiên Kỵ cương, lúc này đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Đại tướng tiên phong Lục Thừa Vũ tổ chức nhiều đợt tiến công, chỉ thương vong có ba người, rốt cục đã đánh tan một ngàn quân phòng thủ của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương. Sau khi Lục Thừa Vũ lên tới Thiên Kỵ cương mới phát hiện ra, đại quân chủ lực của đế quốc Minh Nguyệt đã rút đi hết từ lúc nào không biết, ở lại phòng thủ Thiên Kỵ cương bất quá chỉ là một cánh quân yểm hộ mà thôi.
Lục Thừa Vũ không dám chậm trễ, vội cho khoái mã hồi báo trung quân.
Nhận được tin báo của Lục Thừa Vũ, Sử Di Viễn biết ngay đại sự không ổn, vội vàng khuyên Mông Diễn bỏ cả đại quân lên ngựa chạy trước tới Thiên Kỵ cương.
Một cảnh tượng làm cho người ta tuyệt vọng đã diễn ra, quân chủ lực của đế quốc Quang Huy còn chưa tới kịp Thiên Kỵ cương, một trận hồng thuỷ khổng lồ đã từ chân trời phía Đông ập tới. Cơn hồng thuỷ mạnh mẽ như một đàn ngựa chạy lồng lên trong cơn giận dữ, gào thét làm chấn động cả núi rừng, mang theo những cây đại thụ to cỡ hai người ôm đã bị nó bẻ gãy dễ dàng trên đường di chuyển, còn có những tảng đá khổng lồ nặng cả ngàn cân giờ đây bay vèo như viên đá cuội. Tất cả thôn trấn thành trì đều bị san bằng thành bình địa, vạn mảnh ruộng tốt tươi trong khoảnh khắc biến thành biển nước mênh mông…
--------------Mông Diễn, Sử Di Viễn và hơn ngàn cận vệ quân đi theo vừa mới lên tới Thiên Kỵ cương, cơn hồng thuỷ mãnh liệt đã ập tới, mang theo thanh thế phá huỷ tất cả cuốn qua ngang chân núi. Đám quân của đế quốc Quang Huy không kịp chạy lên núi trong khoảnh khắc đã bị cơn hồng thuỷ mãnh liệt nuốt chửng, bầu trời không còn nghe được âm thanh gì khác ngoại trừ âm thanh của cơn hồng thuỷ đang hoành hành dữ dội.
Mông Diễn, Sử Di Viễn, Lục Thừa Vũ cùng đám tướng sĩ của quân đế quốc Quang Huy may mắn còn sống sót phía sau ai nấy sắc mặt trắng bệch, trong lòng kinh hoảng. Trước uy lực hùng mạnh của tự nhiên, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ trong nháy mắt, mười mấy vạn đại quân đã tiêu tan thành mây khói, đây chính là mười mấy vạn đại quân tinh nhuệ nhất!
Lục Thừa Vũ hít sâu một hơi, run giọng nói:
- Điện hạ, đại quân của chúng ta… như vậy là xong!?
Trong lòng Sử Di Viễn cũng tràn ngập kinh hoàng sợ hãi, bất quá hắn cũng biết lúc này tuyệt đối không được để tâm trí trở nên rối loạn. Bởi vì lúc này Mông Diễn trọng thương chưa khỏi, hơn nữa đại quân tổn thất nặng nề, ai nấy đều có thể trở nên không thể khống chế chính bản thân mình bất cứ lúc nào. Vạn nhất Mông Diễn vì tình thế cấp bách trút hết trách nhiệm lên người Sử Di Viễn, vậy hắn cho dù có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Sử Di Viễn bực bội hừ mũi một tiếng:
- Xong gì mà xong, không phải vẫn còn sư đoàn số Năm sao? Hơn nữa chỉ cần điện hạ vẫn còn, sợ gì sau này không báo được thù? Huống chi cơn hồng thuỷ kia đi qua, ba châu Thanh, Dự, Ứng của đế quốc Minh Nguyệt sẽ hoàn toàn trở thành biển nước, trong vòng mười năm, đế quốc Minh Nguyệt đừng hòng nghĩ tới chuyện khôi phục nguyên khí!
- Lời Di Viễn tiên sinh hoàn toàn chính xác!
Mông Diễn hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói:
- Tiểu kỹ nữ điên cuồng Thu Vũ Đường này không ngờ thật sự dám đào Đại Nguyệt hồ ra cho nước lụt Thanh Châu. Hừ, mặc dù mười mấy vạn đại quân của bản vương đã mất, nhưng đế quốc Minh Nguyệt cũng phải trả một cái giá đắt hơn nhiều. Chỉ trong vòng ba năm thôi, bản vương dẫn theo nhiều đại quân hơn nữa công tới Hổ Khiếu quan, lúc đó bản vương chống mắt chờ xem Thu Vũ Đường lấy gì để ngăn cản đại quân của bản vương!
Phác Tán Chi tha thở một tiếng:
- Điện hạ, thế nhưng hiện tại vấn đề là lương thảo của quân ta cũng đã bị hồng thuỷ cuốn trôi, mặc dù trên Thiên Kỵ cương vẫn còn một sư đoàn của tướng quân Lục Thừa Vũ, nhưng chủ lực của đế quốc Minh Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại phản kích. Binh lực chúng ta không đông, hơn nữa lại thiếu thốn lương thảo, e rằng sẽ không chống đỡ được bao lâu!
Sử Di Viễn trong lòng thoáng động, giọng ngưng trọng:
- Điện hạ, e rằng đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường sẽ không quay lại phản công.
- Sao?
Mông Diễn nghe vậy hỏi ngược lại:
- Tiên sinh khẳng định như vậy sao?
Sử Di Viễn gật đầu, phân tích:
- Điện hạ nghĩ xem, nếu như đóng ở Thiên Kỵ cương là đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường mà không phải chỉ là một cánh quân yểm hộ, tướng quân Lục Thừa Vũ có thể dễ dàng chiếm được Thiên Kỵ cương hay không? Nếu như tướng quân Lục Thừa Vũ không chiếm được Thiên Kỵ cương kịp thời, không phải quân ta đã bị tiêu diệt toàn quân rồi sao?
Mông Diễn gật đầu:
- Đúng vậy!
Phác Tán Chi bên cạnh cũng gật đầu liên tục, chuyện quả thật là như vậy, đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường đột ngột rời khỏi Thiên Kỵ cương, chuyện này quả thật rất khả nghi. Nhưng Phác Tán Chi cũng không biết đế đô của đế quốc Minh Nguyệt đã bị quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm, cho nên trong lòng có trăm ngàn nghi vấn không giải thích được, còn tưởng rằng đây là quỷ kế của Thu Vũ Đường.
Nhưng Sử Di Viễn đã biết chuyện Mạnh Hổ tập kích Tây Kinh, cho nên hắn biết được đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường có lẽ đã kéo về cứu viện Tây Kinh. Về phần đại quân trung lộ của Mông Diễn, sau cơn hồng thuỷ của Đại Nguyệt hồ cho dù không đến nỗi bị tiêu diệt toàn quân, số quân may mắn còn sống sót chỉ e mười phần không còn được một, cho nên Thu Vũ Đường mới yên tâm suất lĩnh đại quân rời khỏi.
Sử Di Viễn nói tiếp:
- Nhưng bây giờ chúng ta lại không biết tung tích đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường, chuyện này chỉ có thể nói rõ rằng, đó là hậu phương của đế quốc Minh Nguyệt nhất định đã xảy ra biến cố, tỷ như có một quân đoàn ở một châu nào đó thừa dịp nổi loạn khiến cho Thu Vũ Đường không thể không kéo quân về cứu. Cho nên ty chức dám khẳng định rằng, đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường không thể nào quay lại phản công, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại phản công.
Giọng Mông Diễn ngưng trọng:
- Ý tiên sinh muốn nói….
Sử Di Viễn gằn giọng:
- Điện hạ, nếu như chúng ta thật sự đi một mạch về phía Bắc, theo Thiên Kỵ cương qua Ngũ Long lĩnh, sơn mạch Cực Thiên sơn, qua tới sơn đạo Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ, đường sá xa xôi không nói, hơn nữa đường núi vô cùng hiểm trở khó đi, lại còn sơn đạo Thiên Lang quan có thông hay không cũng chưa biết được….
Nói tới đây, Sử Di Viễn ngừng một chút. Từ chuyện Mạnh Hổ suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ bất ngờ tập kích Tây Kinh có thể phán đoán ra, sơn đạo Thiên Lang quan tuyệt đối không thông, nếu không thì Mạnh Hổ đã sớm dẫn quân trở lại Tây Lăng. Sử Di Viễn phỏng chừng quá nửa phần là do Thu Vũ Đường phái binh cắt đứt sơn đạo Thiên Lang quan, Mạnh Hổ mới nổi giận mà dẫn quân bôn ba mấy ngàn dặm đường trường tấn công Tây Kinh.
Bỗng nhiên, một kế hoạch vừa hoàn mỹ vừa ác độc đã thành hình trong đầu Sử Di Viễn. Nếu như làm cho thoả đáng, chẳng những Mông Diễn và Sử Di Viễn không cần phải gánh chịu tội lỗi về sự thất bại của đại quân Tây chinh, mà thậm chí còn có thể trở thành bậc anh hùng người người kính ngưỡng. Hơn nữa Mông Diễn có thể bằng vào đó mà thoả lòng ước nguyện đăng cơ ngôi báu, Sử Di Viễn hắn cũng đương nhiên sẽ trở thành bậc đế sư quyền uy hiển hách!
Phác Tán Chi nói:
- Nhưng nếu không đi theo con đường này, chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ chết mà thôi!
- Chờ chết?!
Sử Di Viễn lạnh lùng:
- Cơn hồng thuỷ dù lớn đến đâu cũng sẽ có ngày phải rút thôi.
Phác Tán Chi nói:
- Còn vấn đề lương thực cho quân ta thì sao? Cho dù đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường thật sự rời khỏi, muốn chờ cơn hồng thuỷ rút đi cũng phải nửa tháng mười ngày sau, nhưng quân ta không thể nào chịu đựng lâu như vậy được!
- Lương thực?
Sử Di Viễn quay lại nhìn thi thể quân đế quốc Minh Nguyệt nằm la liệt trên sườn núi, gằn giọng nói:
- Đây chính là lương thực, nếu không có cơm ăn, vậy ăn rau nấu với thịt, thịt người!
- A?!
- Thịt người!?
- Chuyện này…
Phác Tán Chi, Lục Thừa Vũ nhìn nhau, trong bụng Mông Diễn cào lên từng hồi, nhưng vì sinh tồn hắn cũng buộc lòng bất chấp tất cả, lập tức hít một hơi thật sâu, gằn giọng quát to:
- Truyền lệnh xuống, lập tức đi tìm thi thể cường tráng của quân đế quốc Minh Nguyệt, cắt thịt làm lương thực, để dành ăn dần!
- Mặt khác…
Sử Di Viễn suy nghĩ một chút, lại dặn dò:
- Tướng quân Lục Thừa Vũ, bảo các tướng sĩ làm khẩn cấp mấy chục chiếc bè gỗ, chèo trên mặt nước lục soát, biết đâu có thể cứu được một ít tướng sĩ còn chưa chết, nếu như may mắn còn có thể tìm về được một ít lương thực, vậy không cần phải ăn món rau nấu thịt người!
Lục Thừa Vũ nhanh nhảu ôm quyền đáp:
- Dạ! Ty chức lập tức làm ngay!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
29 chương
3 chương
51 chương
35 chương
2121 chương