Hổ Lang Chi Sư

Chương 175 : Có phiền phức lớn

Đế quốc Minh Nguyệt, lãnh thổ Tịnh Châu. Một đội khinh kỵ binh võ trang đầy đủ đang đi trên mặt tuyết dày chừng hai thước thẳng tiến về phía trước. Ở xa xa, trong thôn phía trước đang bốc lên một làn khói mong manh, tên quan quân cầm đầu đám khinh kỵ binh đưa tay lên ra hiệu, hơn trăm tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt phía sau thoáng chốc chia làm hai tốp. Hơn năm mươi tên khinh kỵ binh vào thôn từ mặt trước, hơn năm mươi tên khinh kỵ binh còn lại bọc vòng ra mặt sau thôn, cắt đứt đường thoát của thôn dân vào trong núi. Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, thôn dân đang nấu cơm vội vàng mở cửa sổ ra nhìn quanh, thấy là khinh kỵ binh của đế quốc thì cũng không tỏ ra khẩn trương gì mấy. Chỉ là trên mặt ai nấy lộ vẻ đau khổ, xem tình hình này, e rằng đế quốc lại muốn đi thu gom lương thực của dân chúng. Nhưng chỉ có trời mới biết, hiện tại lương thực của thôn dân còn không đủ ăn no, lấy đâu ra lương thực cho đế quốc thu gom? Chỉ trong thoáng chốc, đội khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia đã nhanh như gió cuốn mây bay chạy ào vào thôn. Một tên lão hán mở cửa nhà bếp muốn đi qua phòng củi ở đối diện lấy một bó củi khô, vừa đi tới cửa, một tên khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt lướt qua bên cạnh hắn. Tên lão hán kia chỉ thấy trước mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, chợt cảm thấy cả người nhẹ bỗng, phập phồng phiêu đãng trong không trung. Sau đó hắn hoảng sợ phát hiện ra, không ngờ thân thể của mình vẫn còn ở lại dưới mặt đất, chỉ bất quá đã không còn đầu trên cổ, thay vào đó chỉ là một lỗ thủng thật to đầy máu mà thôi! - Giết! Tên quan quân cầm đầu đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vừa chém bay đầu lão hán kia gằn giọng quát to: - Gà chó cũng không tha! Phía sau tên quan quân kia, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vội vàng tràn vào tru lên như dã thú, cả bọn đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy thú tính, giục ngựa đi vào từng hộ dân, không phân biệt nam nữ, già trẻ lớn bé, không cần biết người hay gia súc, chỉ cần thấy sinh vật biết thở nhất luật giết không tha. Sau khi giết sạch sẽ bọn chúng còn cho một mồi lửa, chỉ trong khoảnh khắc cả thôn đã cháy thành tro bụi. Trước sau không đầy nửa giờ, thôn ấy vốn sinh cơ dạt dào giờ đây chỉ còn là một đống phế tích. Khoảng hai giờ sau đó, phía Đông thôn đột nhiên xuất hiện một cánh quân đông như kiến. Bất quá lần này xuất hiện không phải là khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt như lần trước, mà là trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy. Bọn trọng trang bộ binh này bằng vào hai miếng ván thật dài buộc dưới chân, tốc độ lướt đi trên mặt tuyết của chúng không ngờ còn nhanh hơn cả chiến mã! Chân Mạnh Hổ khẽ vấp một chút, liền dừng lại trên mặt tuyết. Phía trước cách đó không xa, ngọn lửa trong thôn vẫn chưa hoàn toàn tắt hết, khói đen mù mịt bao phủ khắp bầu trời, chưa kịp tan theo gió. Một tiếng thở dài nhẹ đột nhiên vang lên phía sau, Mạnh Hổ nghe thấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tất Điêu Tử đã đứng ngay phía sau, trên mặt lộ vẻ bất nhẫn. - Tướng quân! Vẻ mặt Tất Điêu Tử ảm đạm thất thần: - Chúng ta làm như vậy có phải là tàn nhẫn quá hay không? - Đúng vậy! Mạnh Hổ gật mạnh đầu, ngậm ngùi thở dài: - Quân đội võ trang đầy đủ lại đi chém giết bá tánh bình dân tay không tấc sắt, đích xác là rất tàn nhẫn, cũng là sỉ nhục của quân nhân, thế nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Để che giấu hành tung của mười vạn đại quân quả thật không dễ chút nào, nơi này dù sao cũng thuộc lãnh thổ của nước địch, chỉ cần sơ sẩy một chút rất có thể sẽ mang đến hoạ diệt vong! Tất Điêu Tử nhẹ gật đầu. - Lão Tất! Mạnh Hổ đưa tay vỗ vỗ vào vai Tất Điêu Tử, ngậm ngùi nói: - Tuy đám thôn dân này chỉ là bá tánh bình dân tay không tấc sắt, thế nhưng bọn họ vẫn là con dân của đế quốc Minh Nguyệt, lòng bọn họ cũng hướng về đế quốc Minh Nguyệt. Cho nên bọn họ cũng là địch nhân, mà nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình! Hôm nay nếu như chúng ta buông tha đám bá tánh bình dân tay không tấc sắt này, chắc chắn sau này chúng ta phải trả giá bằng rất nhiều tính mạng binh sĩ của chúng ta! Tất Điêu Tử thở ra một hơi dài, vẻ mặt ảm đạm cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một vẻ vô cùng cương quyết, giọng ngưng trọng: - Tướng quân nói đúng, thân chúng ta ở trong lãnh thổ của nước địch, mỗi bước đều ngập tràn sát cơ hung hiểm, chỉ cần động một chút liền có nguy cơ bị tiêu diệt toàn quân, chúng ta tuyệt đối không thể mang tính mạng các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ ra mạo hiểm! - Đúng vậy, ha ha! Mạnh Hổ khẽ cười, vừa lúc đó Cổ Vô Đạo thở hồng hộc chạy tới, liền nhân cơ hội hỏi: - Lão Cổ, hiện tại chúng ta tới chỗ nào rồi? Cổ Vô Đạo lấy bản đồ trong ngực áo ra, mở ra trên mặt tuyết, xem bản đồ một hồi rồi lấy tay chỉ: - Tướng quân, chúng ta đại khái đã tới vị trí này, từ nơi này đi về phía trước chừng hai trăm dặm là có thể vòng qua dư mạch của Hắc Phong Lĩnh, sau đó đi tiếp về phía Nam khoảng bốn, năm trăm dặm nữa là đến Đao Kiếm hạp. - Tốt! Mạnh Hổ hưng phấn: - Theo như tốc độ hành quân hiện tại, nhiều nhất là năm ngày nữa là có thể chạy tới Đao Kiếm hạp. Tất Điêu Tử đột nhiên lên tiếng: - Tướng quân, ty chức vừa mới nghĩ tới vấn đề này, chúng ta đi Tây Kinh lần này rất có thể sẽ bị tiết lộ phong thanh! - Không thể nào! Cổ Vô Đạo không đồng ý: - Trên đường thắng tới Tây Kinh chúng ta vô cùng cẩn thận, phái ra hơn mười toán "thám báo của đế quốc Minh Nguyệt", còn có đám kỵ binh Man nhân còn nhiều hơn nữa chịu trách nhiệm phong toả ém nhẹm tin tức. Hơn nữa dọc đường các đội cảnh vệ của đế quốc Minh Nguyệt căn bản lơi lỏng phòng bị, hẳn không thể nào tiết lộ phong thanh. Tất Điêu Tử nói: - Ty chức nói chính là Đao Kiếm hạp! - Đao Kiếm hạp? Mạnh Hổ trầm giọng: - Lão Tất ngươi muốn nói… Tất Điêu Tử nói: - Không sai, cho dù khinh kỵ binh của chúng ta có thể chém tận giết tuyệt đám tàn binh ở Đao Kiếm hạp cũng không thể bảo đảm rằng bọn chúng không truyền được tin tức về Tây Kinh. Nhất là Đao Kiếm hạp nằm giữa Nộ Thương sơn và Cực Thiên sơn, nếu như đế quốc Minh Nguyệt có Phong Hoả đài trên hai ngọn núi lớn này, tin tức quân ta đi qua Đao Kiếm hạp xuôi Nam rất nhanh sẽ truyền khắp cả đế quốc Minh Nguyệt! Mạnh Hổ nghe trong đầu nổ ầm một tiếng, vẻ mặt nhất thời trở nên nghiêm trọng hẳn lên, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: - Nếu như đánh lén không được, vậy thì cường công! Tuy rằng Tây Kinh là đế đô của đế quốc Minh Nguyệt, nhưng dưới điều kiện binh lực phòng ngự không đủ, chưa chắc chúng ta đã không có cơ hội! Tất Điêu Tử nói: - Tướng quân, ý ty chức là cần phải lấy chuyện ổn thoả làm trọng. - Cầu ổn thoả? Mạnh Hổ thoáng chốc đã hiểu ý của Tất Điêu Tử, trầm giọng nói: - Ngươi muốn nói để cho Trương Hưng Bá suất lĩnh đội cận vệ vượt qua Cực Thiên sơn, thứ nhất phá đi Phong Hoả đài trên núi nếu có, thứ hai bọc về phía sau Đao Kiếm hạp, ngăn chặn tàn binh của đế quốc Minh Nguyệt trở về Tây Kinh báo tin? Tất Điêu Tử nói: - Tướng quân Hưng Bá và các tướng sĩ của đội cận vệ từ nhỏ tới lớn ở trong Thanh Ngưu sơn, am hiểu việc vượt dốc trèo núi, nhiệm vụ này cũng chỉ có bọn họ có thể hoàn thành. - Ừ! Mạnh Hổ quay đầu lại quát gọi Trương Hưng Bá đang đứng nghiêm cảnh giới trên mặt tuyết: - Hưng Bá, ngươi lại đây! Trương Hưng Bá nghe tiếng lập tức đi tới trước mặt Mạnh Hổ, ôm quyền cung kính: - Tướng quân! Mạnh Hổ vỗ vỗ bả vai Trương Hưng Bá, trầm giọng nói: - Hưng Bá, tập hợp toàn thể đội cận vệ! Trương Hưng Bá lĩnh mệnh mà đi, không tới thời gian uống hết chung trà, hơn bốn ngàn tướng sĩ đội cận vệ cũng đã tụ họp đầy đủ trên mặt tuyết. Mạnh Hổ chỉ dặn dò đơn giản vài câu, Trương Hưng Bá liền suất lĩnh đội cận vệ rời đi, vì muốn bảo đảm đội cận vệ không bị lạc đường, Mạnh Hổ để cho Cổ Vô Đạo đi theo đội cận vệ cùng nhau hành động. Đưa mắt nhìn theo bóng đội cận vệ biến mất trong vùng tuyết mênh mông, Mạnh Hổ đột nhiên cất tiếng: - Lão Tất, tính theo thời gian, mấy đường đại quân của tiểu quả phụ Thu Vũ Đường chắc cũng đã chạy tới Hổ Khiếu quan rồi. Hắc hắc, không biết đại quân trung lộ của Mông Diễn có tiến vào Hổ Khiếu quan hay chưa? Thế cục bên kia phát triển như thế nào rồi? Tất Điêu Tử vuốt vuốt râu, bình thản nói: - Tuy khó phán đoán thế cục ở Hổ Khiếu quan, nhưng theo lẽ thường mà nói, hẳn là kết quả sẽ không ra ngoài dự đoán của mọi người. Bất luận cuối cùng là Thu Vũ Đường thắng hay là Mông Diễn thắng, có thể đoán rằng đều là thắng thảm! Đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường chiếm ưu thế về binh lực, nhưng đại quân của Mông Diễn lại tinh nhuệ hơn, bất quá Tư Đồ Duệ thủ tại hùng quan, chiếm cứ địa lợi, nói tóm lại, cả hai phe đều có cơ hội. - Đó chỉ là nói theo lẽ thường mà thôi. Mạnh Hổ lắc đầu không đồng tình: - Thế nhưng đối với tiểu quả phụ Thu Vũ Đường không thể theo lẽ thường mà nói. Tóm lại theo ta thấy, tiểu quả phụ kia nhất định sẽ có con bài vô cùng lợi hại giữ lại chưa dùng tới! - Sao? Tất Điêu Tử hỏi: - Tướng quân cho rằng Thu Vũ Đường vẫn còn con bài tẩy sao? Mạnh Hổ cau mày nghĩ ngợi một lát rồi nói: - Lão Tất, ngươi còn nhớ cuộc chiến ở thành Hà Nguyên không? - Ồ… Tất Điêu Tử thất thanh kêu lên: - Tướng quân muốn nói là Yến Trường Không ở thành Hà Nguyên không đánh mà chạy sao? - Không phải là Yến Trường Không bỏ chạy, mà là đã âm mưu bỏ thành từ trước! Mạnh Hổ lắc đầu, ngưng giọng nói: - Lão Tất, ngươi không thấy Yến Trường Không ở thành Hà Nguyên không đánh mà chạy vô cùng khả nghi hay sao? Nếu như ta đoán không sai, cánh tinh binh của Yến Trường Không hiện tại đang trốn ở một ngõ ngách nào đó ở Thanh Châu, chờ cơ hội cho Mông Diễn một kích chí mạng! Tất Điêu Tử lại nói: - Nhưng chủ lực quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ lúc này đã tập trung hết ở Hổ Khiếu quan, còn binh sĩ thủ hạ dưới tay của Yến Trường Không cũng đã bị tổn thương không còn đầy đủ một sư đoàn, làm sao có thể tạo thành uy hiếp đối với hơn ba mươi vạn đại quân của Tư Đồ Duệ? - Rất khó nói! Mạnh Hổ lắc đầu, như đang suy nghĩ gì đó: - Tóm lại ta nghĩ trong đó có thể còn có âm mưu khác, Yến Trường Không không phải là quân cờ vô ích! Ta có trực giác, nếu như Mông Diễn không lui binh, tiếp tục tấn công Hổ Khiếu quan thì còn khá, nếu như hắn vì khiếp sợ mà rút lui khỏi Hổ Khiếu quan, vậy thì hắn sẽ gặp phải phiền phức rất lớn! Tất Điêu Tử cau mày trầm tư một lát, sau đó nói: - Chỉ mong rằng Mông Diễn có thể chống đỡ thêm một thời gian, nếu không ngay cả chúng ta cũng gặp phiền phức lớn! - Đúng vậy! Mạnh Hổ gật gật đầu, vẻ ảm đạm: - Nếu như đại quân trung lộ của Mông Diễn bị tiêu diệt quá sớm, Thu Vũ Đường ắt có thể điều động tất cả quân đội để đối phó với quân ta, như vậy cục diện sẽ hoàn toàn hỏng bét! Bất quá cho dù cục diện có tồi tệ đến mức nào, Thu Vũ Đường cũng sẽ lưu lại quân đoàn Tây Bộ chúng ta! Tất Điêu Tử thảng thốt: - Sao? - Chỉ một câu thôi… Mạnh Hổ gằn giọng: - Cho dù tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia thật sự bày ra thiên la địa võng, bản tướng quân cũng phải đâm cho thân thể nàng thủng lỗ chỗ như cái sàng! Nàng có thể vo tròn bóp méo đại quân trung lộ của Mông Diễn như thế nào chúng ta mặc kệ, nhưng nếu nàng muốn tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ, hắc hắc, không phải bản tướng quân khoe khoang, tiểu quả phụ nàng vẫn còn chưa đủ tuổi đâu! Tất Điêu Tử nghe vậy hai mắt sáng ngời, vui mừng hỏi: - Có phải tướng quân đã chuẩn bị tốt đường lui hay không? Mặt Mạnh Hổ lộ ra vẻ ngầm hiểu nhưng không nói ra, mỉm cười: - Lão Tất, quả thật không có chuyện gì qua mặt được ngươi, bất quá chỉ là ý tưởng sơ bộ ban đầu mà thôi. Lúc này chuyện chúng ta cần phải lo lắng là làm sao chiếm được Đao Kiếm hạp mà thần không hay quỷ không biết, sau đó tập kích Tây Kinh một phen! Nhất định phải ngoạm cho tiểu quả phụ Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt một cái thật đau!