Hổ Lang Chi Sư
Chương 170 : Mạnh Hổ, lần này tiện nghi cho ngươi!
Sát Hổ khẩu.
Ngũ Khôi Sơn đúng đầu Nguyệt vương Tứ Kiệt đang suất lĩnh liên đội số Một sư đoàn số Một của quân đoàn cấm vệ đế quốc Minh Nguyệt khẩn trương bố trí doanh luỹ công sự. Bất quá chuyện làm cho người ta nghi hoặc chính là Ngũ Khôi Sơn hạ lệnh bố trí công sự nhằm đối phó với sự tấn công đến từ phía Đông sơn khẩu, mà không phải là nhằm vào sự tấn công đến từ phía Tây sơn khẩu.
Có tên quan quân không nhịn được mối nghi hoặc trong lòng, liền tiến lại hỏi:
- Tướng quân, không phải là cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ ở phía Tây Sát Hổ khẩu sao, hiện tại chúng ta bố trí công sự phòng ngự như vậy có sai phương hướng hay không?
- Ngươi biết cái gì, đây là chỉ dụ của Nguyệt vương!
Ngũ Khôi Sơn bực mình hừ mũi một tiếng, lạnh lùng nói:
- Nếu như điện hạ đã nói như vậy, nhất định người có đạo lý gì đó! Ngươi ở chỗ này tốn công nói lời thừa không bằng dẫn người đi lo việc bố trí cho nhanh. Nếu như đại đội số Một của ngươi không bố trí công sự đúng thời gian quy định, bản tướng quân sẽ không tha cho ngươi!
Vừa nghe đây là chỉ dụ của Nguyệt vương, tên đại đội trưởng nọ nhất thời tỏ vẻ nghiêm nghị cung kính, đáp lời Ngũ Khôi Sơn lĩnh mệnh mà đi.
Ngũ Khôi Sơn chậm rãi đi lên sơn khẩu, gió núi từ sơn khẩu cuồn cuộn thổi qua khiến cho chiếc áo choàng bằng da hổ sau lưng hắn tung bay lất phất.
Một tràng tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên từ trong hạp cốc phía Tây của Sát Hổ khẩu vang lên, Ngũ Khôi Sơn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con khoái mã chạy như gió cuốn mây bay dưới ánh nắng chiều về phía sơn khẩu. Còn cách thật xa, kỵ sĩ trên lưng khoái mã đã dùng hết toàn lực đứng trên lưng ngựa gào to:
- Phát hiện hành tung của địch, phía Tây sơn khẩu mười dặm phát hiện hành tung của địch….
- Rốt cục tới rồi sao?
Ngũ Khôi Sơn dùng sức siết chặt chiến đao trong tay phải, đến mức các đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch, sau đó vội vàng quay đầu lại, quát to với các tướng sĩ của quân đoàn cấm vệ đang bận rộn lo bố trí doanh luỹ công sự:
- Các dũng sĩ của liên đội số Một, bày trận… chuẩn bị nghênh địch!
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng kèn hiệu tiến công cao vút dâng trào đã vang dội khắp cả sơn cốc. Các tướng sĩ của quân đoàn cấm vệ đang bận rộn làm việc vội vàng bỏ dụng cụ trong tay xuống, sau đó xoay người rút binh khí của mình ra, tập trung đến sơn khẩu với tốc độ nhanh nhất. Quan quân các cấp ra khẩu lệnh, tất cả nhanh chóng triển khai đội hình sát cánh chỉnh tề. Ước chừng nửa giờ sau, trong hạp cốc phía Tây sơn khẩu liền xuất hiện rất nhiều đốm lửa nho nhỏ.
Ngay sau đó, những đốm lửa nho nhỏ kia đã hội tụ thành một con rồng lửa thật dài, con rồng lửa ấy không ngừng kéo dài sang hai cánh, hình thành một đại dương mênh mông toàn là đuốc, gần như bít chặt hạp cốc phía Tây Sát Hổ khẩu đến nỗi nước chảy không lọt. Dưới ánh lửa sáng ngời, Ngũ Khôi Sơn và các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt có thể thấy rất rõ ràng đội hình uy nghiêm tề chỉnh của quân địch.
Trái tim Ngũ Khôi Sơn bỗng nhiên chìm xuống, mặc dù quân của hai phe còn chưa giao phong chính diện với nhau, nhưng hắn vẫn cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo toát ra từ đội hình tề chỉnh uy nghiêm của đối phương. Mà luồng sát khí này cũng không giống như sát khí của các cánh quân bình thường, Ngũ Khôi Sơn theo Thu Vũ Đường lăn lộn trên chiến trường bao nhiêu năm vẫn chưa thấy qua cánh quân nào như vậy!
--------------Trong hạp cốc phía Tây Sát Hổ khẩu.
Cổ Vô Đạo và Tất Điêu Tử hộ vệ Mạnh Hổ chậm rãi giục ngựa xuất trận. Mạnh Hổ giơ roi ngựa trong tay chỉ về phía sơn khẩu phía trước được ánh đuốc chiếu sáng như ban ngày, quay đầu lại nói:
- Cũng không ra ngoài dự liệu của lão Tất, đại quân Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ đã từ phía Đông Đại Hổ sơn xuôi xuống phía Nam, bất quá tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia vẫn còn để lại một tiểu đội nhân mã ở chỗ này.
Cổ Vô Đạo nói:
- Tướng quân, không phải là một tiểu đội, xem đội hình e rằng có đến một liên đội.
- Vậy thì sao chứ?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Mặc dù Sát Hổ khẩu hung hiểm thật, nhưng chỉ cần không có truy binh sau lưng, cho dù có hai sư đoàn của quân địch ngăn chặn, quân đoàn Tây Bộ của chúng ta cũng có thể nghiền nát bọn chúng thành bụi phấn!
- Vậy cũng phải!
Cổ Vô Đạo gật gật đầu liên tục, sau đó lại nói với vẻ lo lắng:
- Bất quá ty chức e rằng Thu Vũ Đường sẽ không chịu bỏ qua như vậy!
- Ha ha, lão Cổ ngươi quá lo xa…
Tất Điêu Tử mỉm cười tự tin:
- Nếu như có thể lựa chọn, dĩ nhiên Thu Vũ Đường sẽ không chịu bỏ qua, nhưng bây giờ nàng còn có thể lựa chọn sao? Nàng có thể bỏ qua không để ý đến thế cục hung hiểm ở Hổ Khiếu quan mà điều động tất cả đại quân của đế quốc Minh Nguyệt để đối phó quân đoàn Tây Bộ của chúng ta hay không? Huống chi quân đoàn Tây Bộ của chúng ta dễ đối phó lắm sao?
Mạnh Hổ ghìm ngựa quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Thạch Đôn!
Thạch Đôn lập tức tiến về phía trước một bước:
- Có!
Mặc dù trong trận đánh ở Hắc Phong Khẩu Thạch Đôn đã bị thương dưới tay Tần Phong, thế nhưng thương thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Đến hôm nay thì thương thế của Thạch Đôn đã hoàn toàn khỏi hẳn, cũng đã được Mạnh Hổ giao trách nhiệm đảm nhận chức sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn. Nếu như trước khi Tây chinh Mạnh Hổ để cho Thạch Đôn đảm nhiệm chức sư đoàn trưởng, nhất định sẽ có nhiều người không phục, thế nhưng bây giờ không ai dám lên tiếng phản đối. Thạch Đôn bằng vào lực lượng của mình ngăn cơn sóng dữ ở Hắc Phong Khẩu mọi người đều thấy, lúc đó nếu không nhờ liên đội Thạch Đôn của hắn, có lẽ sư đoàn số Bốn đã bị tiêu diệt toàn quân, thậm chí cả quân đoàn Tây Bộ cũng có thể vì vậy mà tan tác.
Mạnh Hổ giơ roi ngựa trong tay chỉ về phía sơn khẩu, giọng lạnh lùng:
- Kỳ hạn cho ngươi trong vòng hai giờ phải chiếm được Sát Hổ khẩu!
- Dạ!
Thạch Đôn ầm ầm đáp lại, sau đó quay đầu lại quát to:
- Các huynh đệ sư đoàn số Bốn, triển khai đội hình công kích….
- Đội trọng thuẫn … triển khai đội hình!
- Đội trường mâu … triển khai đội hình!
- Đội cung tiễn thủ … triển khai đội hình!
Bọn quan quân các cấp rối rít ra khẩu lệnh tương ứng, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía sơn khẩu dưới ánh đuốc chập chờn.
- Đội cung tiễn thủ … chuẩn bị!
Thạch Đôn ra lệnh một tiếng, năm ngàn tên cung tiễn thủ đồng loạt giương căng trường cung, từng mũi hoả tiễn đã chĩa thẳng lên trời.
Trận đánh ở Hắc Phong Khẩu sư đoàn số Bốn tử trận hơn tám ngàn người, sau đó hơn ngàn người nữa vì bị thương quá nặng nên cũng đã bỏ mình.
Tính ra sư đoàn số Bốn đã tổn thất gần vạn người, còn liên đội cung tiễn thủ của Sơn Báo thì thương vong không lớn, chỉ tổn thất hơn trăm người. Bất quá Sơn Báo vô cùng xui xẻo đã bị thương dưới tay mãnh tướng Tần Phong của đế quốc Minh Nguyệt.
- Đốt lửa lên!
Thạch Đôn vừa ra lệnh một tiếng, lập tức có một đám binh sĩ cầm đuốc trong tay tiến lên đốt đầu mũi hoả tiễn cho bọn cung tiễn thủ.
Trong khoảnh khắc, chiến đao trong tay Thạch Đôn hung hăng phất mạnh, năm ngàn tên cung tiễn thủ đồng loạt buông tên. Trong tiếng dây cung rung động ong ong, năm ngàn mũi hoả tiễn thoáng chốc vọt thẳng lên không, vẽ trên bầu trời đêm những đường vòng cung lửa tuyệt đẹp rồi rơi xuống đầu đám quân của đế quốc Minh Nguyệt đang bày trận ở sơn khẩu.
--------------Tại sơn khẩu.
Thân hình Ngũ Khôi Sơn vẫn an nhiên bất động, lạnh lùng quát:
- Dựng thuẫn!
Ngũ Khôi Sơn vừa ra lệnh, đám trọng trang bộ binh đồng loạt dựng trọng thuẫn dày nặng lên, che chắn cho tất cả đám quân trường mâu và cung tiễn thủ dưới bức tường trọng thuẫn chắc chắn ấy. Đám hoả tiễn trên không thoáng chốc đã rơi xuống, chỉ nghe vô số tiếng phập phập vang lên, trên bề mặt trọng thuẫn của quân đế quốc Minh Nguyệt đã cắm đầy những mũi hoả tiễn dữ tợn.
Đám mưa hoả tiễn vừa dứt, quân của đế quốc Minh Nguyệt vội vàng hạ bức tường trọng thuẫn che trên đầu xuống.
Sau đó một ngàn tên cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt bắt đầu vội vàng rút trường cung ra, từng mũi hoả tiễn cháy bừng bừng đã nhắm vào đội hình của quân đế quốc Quang Huy ở hạp cốc phía Tây sơn khẩu. Ở thế giới Trung Thổ có ước định ngầm dần dần đã trở thành quy củ, phàm là bắn cung vào ban đêm, cả hai phe đều dùng hoả tiễn!
--------------Trong hạp cốc phía Tây sơn khẩu.
Liên đội Thạch Đôn cũng nhờ vào trọng thuẫn mà dễ dàng hoá giải đợt hoả tiễn thứ nhất của đám cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt.
Đang lúc bọn cung tiễn thủ đang tiến hành lắp hoả tiễn để phản kích đợt thứ hai, trong mắt Thạch Đôn bỗng nhiên hiện ra vẻ xảo trá, hắn đột ngột đưa tay lên quát to:
- Lần này không dùng hoả tiễn mà đổi lại dùng tên thường!
Đám cung tiễn thủ vội vàng thay tên thường, đồng loạt bắn đợt tên thứ hai về phía sơn khẩu.
--------------Tại sơn khẩu.
Trong lúc các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt phát giác ra đợt hoả tiễn thứ hai của đám cung tiễn thủ quân địch bắn ra hơi muộn một chút, bầu trời đêm trên đầu đột nhiên vang lên những tiếng rít gió lạnh người, Ngũ Khôi Sơn thoáng chốc sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát to:
- Dựng thuẫn, mau mau dựng thuẫn!
Quân của đế quốc Minh Nguyệt vội vã giơ trọng thuẫn lên nhưng vẫn chậm.
Chỉ nghe những âm thanh xé gió kinh người vang lên, đám mưa tên dày đặc đã từ trên không bắn xuống. Những tên trọng trang bộ binh có trọng giáp còn khá, nếu như không bị bắn trúng những chỗ yếu hại như cổ hay mặt thì vẫn bình thường không phải lo lắng gì, cho dù có bị thương cũng chỉ bị chút ít ngoài da mà thôi. Nhưng gần ngàn tên cung tiễn thủ không có trọng giáp bảo vệ thì vô cùng thê thảm, chỉ trong khoảnh khắc đã ngã xuống một mảng lớn.
Ngũ Khôi Sơn bị chọc giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, thầm nghĩ bọn man rợ đế quốc Quang Huy này thật không giữ quy củ, con bà nó quá xảo trá, không ngờ lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy trên chiến trường. Nhưng tức giận thì tức giận, hiện tại Ngũ Khôi Sơn cũng không biết làm sao, sau khi trải qua một đợt mưa tên vừa rồi, đám cung tiễn thủ phe mình đã chết rất nhiều, căn bản đã mất đi năng lực phản kích.
Bất đắc dĩ Ngũ Khôi Sơn không còn cách nào khác là phải hạ lệnh cho hơn ba trăm tên cung tiễn thủ còn sống sót rút lui, sau đó hạ lệnh cho đám trọng trang bộ binh giơ cao trọng thuẫn triển khai thế trận hình mai rùa chắc chắn.
--------------Trong hạp cốc phía Tây sơn khẩu.
Nghe thấy bên sơn khẩu vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết liên miên không dứt, gương mặt Thạch Đôn thoáng chốc nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó giơ cao chiến đao trong tay phất mạnh về phía trước, lớn tiếng quát:
- Sư đoàn số Bốn… tấn công!
- Hống…
- Hống…
- Hống…
Thạch Đôn ra lệnh một tiếng, gần vạn tên trọng trang bộ binh của sư đoàn số Bốn đã triển khai đội hình chỉnh tề tiến bước thẳng về phía trước. Gần năm ngàn tên cung tiễn thủ vẫn ở nguyên tại chỗ tiếp tục bắn tên để áp chế không cho đám cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt có cơ hội phản kích.
--------------Tại sơn khẩu.
Một tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt liếm liếm đôi môi khô khốc nói với Ngũ Khôi Sơn:
- Tướng quân, binh lực của quân địch đang tiến công e rằng có tới cả vạn người, thậm chí ngay cả tiến công thử dò xét cũng không thèm làm, đã trực tiếp cho ít nhất hai liên đội trọng trang bộ binh phát động tiến công ồ ạt, có thể thấy được con mãnh hổ kia quả thật liều mạng!
- Hừ!
Ngũ Khôi Sơn hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:
- Hết thảy mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của điện hạ.
Ngừng một chút, Ngũ Khôi Sơn bỗng nhiên quay đầu lại quát lên:
- Lệnh… toàn quân rút lui! - Cái gì? Toàn quân rút lui sao?
Chẳng những tên quan quân của đế quốc Minh Nguyệt nọ ngây người sửng sốt, thậm chí tên binh sĩ thổi kèn hiệu đứng sau lưng Ngũ Khôi Sơn nhất thời cũng không kịp có phản ứng, sững người ra quên cả chuyện thổi kèn. Trong lòng hắn nghĩ không biết mình có nghe lầm không, bất luận quân của đế quốc Minh Nguyệt gặp phải cục diện khó khăn đến mức nào cũng không dễ dàng thối lui, hôm nay làm sao vậy?
- Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Mau thổi kèn hiệu, lệnh cho toàn quân rút lui!
Ngũ Khôi Sơn không nhịn được quay đầu lại, bực mình hừ mũi một tiếng.
Ngũ Khôi Sơn đứng đầu Nguyệt vương Tứ Kiệt, tác phong của hắn xưa nay vẫn không hề có chuyện không đánh mà lui. Đương nhiên hắn cũng không muốn để cho đại quân của Mạnh Hổ dễ dàng đi qua Sát Hổ khẩu, mặc dù dưới tay hắn chỉ có một liên đội mà thôi. Nhưng trước khi xuất chinh Thu Vũ Đường đã ra nghiêm lệnh, một khi quân địch không tiếc gì cả triển khai trận thế tấn công mãnh liệt, vậy phải rời bỏ sơn khẩu nhường cho bọn chúng đi qua!
Dùng sức siết thật mạnh chuôi chiến đao trong tay, Ngũ Khôi Sơn rít qua kẽ răng một câu:
- Mạnh Hổ, lần này tiện nghi cho ngươi!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
27 chương
8 chương
60 chương
5 chương
532 chương
57 chương
96 chương