Hổ Lang Chi Sư

Chương 135 : Nguyện làm thân trâu ngựa

- Ai!? Cổ Vô Đạo giật mình kinh hãi, vội vã quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng khách. Hai tên thị vệ phía sau Cổ Vô Đạo cũng biến sắc mặt, đồng thời rút binh khí trong tay ra khỏi vỏ, lưỡi đao lạnh lẽo nhắm sẵn vào hai bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ yên lặng, không có ai trả lời. Bỗng nhiên cửa lớn đang đóng chặt lặng lẽ mở ra không một tiếng động, một luồng gió lạnh như băng thổi vào, bốn người trong phòng khách lập tức có cảm giác như lọt xuống hố băng, cảm thấy không khí chung quanh lạnh thấu xương. Bất giác, một bóng đen cao lớn nhanh như quỷ mị đã xuất hiện ngoài cửa. Bóng đen thân mặc áo bào đen, đầu mặt bịt khăn đen, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài đằng đằng sát khí. Hàn quang chợt loé, hai tên thị vệ đứng chắn trước mặt Cổ Vô Đạo đã xông về phía người bịt mặt, hai thanh chiến đao nhắm hai bên vai trái phải của người bịt mặt chém xéo xuống. Thân hình người bịt mặt vẫn an nhiên bất động, ngay khi hai thanh chiến đao sắp sửa chém trúng thân mình, hai cánh tay vốn khép sát người đột ngột giơ lên. Keng keng! Chiến đao của hai tên thị vệ chém trúng vào cổ tay người bịt mặt, thoáng chốc phát ra hai tiếng kim loại va chạm vào nhau trong trẻo. Chiến đao của hai tên thị vệ thoáng chốc bị hất văng ra, hai tay của người bịt mặt không bị ngăn cản đã áp sát phía trước mặt hai tên thị vệ, nhanh như chớp nắm lấy cổ họng của bọn chúng. Chỉ nghe hai tiếng rắc vang lên, xương cổ của hai tên thị vệ đồng thời bị người bịt mặt bóp nát, người bịt mặt buông tay, hai tên thị vệ toàn thân mềm nhũn ngồi phịch xuống ngay tại chỗ. Trong phòng khách, đồng tử Tần Trường Vệ thoáng chốc co rút lại, người bịt mặt vừa ra tay hắn đã biết ngay đối phương chính là một siêu cấp cao thủ. Cổ Vô Đạo cũng hít sâu một hơi khí lạnh theo bản năng lui về phía sau một bước, bàn chân lại vấp phải ống quần, nhất thời đặt mông ngã ngồi trên ghế. Người bịt mặt cười gằn một tiếng nhanh như tia chớp xông về phía Tần Trường Vệ. Tần Trường Vệ thất kinh vội vàng nhảy lên né tránh, nhưng ngay lúc đó Đan điền của hắn lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt thấu tận tim gan, chân khí vừa vận lên được một chút nhất thời tiêu tan đâu mất. Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay to lớn sần sùi đầy những vết chai đã xuất hiện bất thình lình ngay trước mặt Tần Trường Vệ, năm ngón tay xoè rộng chộp thẳng vào cổ họng hắn. Thanh âm xương vỡ nghe răng rắc đột ngột vang lên, sắc mặt Tần Trường Vệ thoáng chốc xám như tro tàn, rất nhanh sau đó, hắn đã hoàn toàn mất hết ý thức hoá thành một cái xác không hồn. Người bịt mặt chỉ xuất ra một trảo đã bóp nát xương cổ của Tần Trường Vệ, tuyệt không dừng lại chút nào lập tức xoay qua Cổ Vô Đạo. Cổ Vô Đạo ngã ngồi trên ghế từ trong kinh hãi đã hồi phục lại tinh thần, vội vàng khoát tay: - Khoan đã! Bàn tay của người bịt mặt dừng lại cách cổ họng Cổ Vô Đạo chừng nửa tấc, gằn giọng hỏi: - Trước khi chết ngươi còn muốn nói gì sao? Cổ Vô Đạo thấy bàn tay người bịt mặt đã dừng lại không khỏi trong lòng đại định, ung dung nói: - Xin nể mặt tai hạ là một người sắp chết, có thể thoả mãn một yêu cầu nho nhỏ hay không? Người bịt mặt lắc đầu: - Không thể! Cổ Vô Đạo giọng ngưng trọng: - Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, tại hạ chỉ muốn biết mình chết dưới tay ai? Người bịt mặt lạnh nhạt: - Đến thiên đường hỏi Thánh nữ Quang Minh đi, ngài sẽ nói cho ngươi nghe tất cả những gì ngươi muốn biết! Thấy người bịt mặt lại sắp sửa động thủ, Cổ Vô Đạo vội la lên: - Chậm đã, cho dù các hạ không nói, tại hạ cũng có thể đoán được các hạ là ai! - Sao? Người bịt mặt không khỏi hưng phấn mỉm cười: - Nếu như ngươi quả thật có thể đoán được ta là ai, hôm nay ta sẽ không giết ngươi. - Được! Cổ Vô Đạo có vẻ rất sợ người bịt mặt, lập tức nói vội: - Các hạ có thể xuất hiện tại hàn xá đúng vào lúc này, có thể thấy được là một kẻ hữu tâm, chắc chắn các hạ đã biết được thân phận thật của Tần Trường Vệ. Các hạ đã biết rõ thân phận thật của Tần Trường Vệ mà vẫn hạ sát thủ, mục đích không cần nói cũng đã rõ. - Đừng thừa nước đục thả câu! Người bịt mặt lạnh nhạt: - Nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian cũng chỉ vô ích mà thôi. Mặc dù bị nói trúng tim đen nhưng trên mặt Cổ Vô Đạo vẫn không lộ vẻ gì khác lạ, lại nói: - Mục đích các hạ giết Tần Trường Vệ là để khơi lên chiến tranh giữa đế quốc Quang Huy và đế quốc Tinh Hà. Nếu quả thật hai đại đế quốc này xảy ra chiến tranh, kẻ được lợi lớn nhất phải là đế quốc Minh Nguyệt, nhưng tại hạ lại đoán định các hạ không phải là người của đế quốc Minh Nguyệt. Người bịt mặt khẽ nhếch mày, lạnh lùng nói: - Năng lực phân tích rất khá, nói tiếp đi! Cổ Vô Đạo khẽ nhích đầu về phía sau, cố gắng làm cho cổ họng mình rời xa bàn tay của người bịt mặt, lại nói: - Tại hạ dám quả quyết các hạ không phải là người của đế quốc Minh Nguyệt, nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì nếu như các hạ là người của đế quốc Minh Nguyệt, hoàn toàn không cần dùng khăn đen che mặt, có thể không cần kiêng nể gì cả mà đường hoàng giết chết Tần Trường Vệ. - … Các hạ lấy khăn đen bịt mặt đến đây hành thích tức là trong lòng có điều cố kỵ, cho nên các hạ phải là nhân vật có tiếng tăm ở đế đô Lạc Kinh. Còn nữa, các hạ biết rõ Tần Trường Vệ là ai, hơn nữa còn biết Tần Trường Vệ có võ nghệ tuyệt luân nhưng còn dám đến đây hành thích, có thể thấy được võ nghệ của các hạ cũng không hề tầm thường, ít nhất cũng không kém hơn Tần Trường Vệ. Tổng hợp lại những điểm trên, tại hạ dám quả quyết các hạ chính là… Ngay lúc Cổ Vô Đạo sắp sửa nói ra hai chữ, người bịt mặt đột ngột dựng ngón trỏ tay phải lên. Cổ Vô Đạo vội vã đem hai chữ sắp bật ra nuốt trở lại vào bụng, lúc này người bịt mặt mới lên tiếng: - Không sai, chỉ bằng vào chút dấu vết đã có thể đoán ra thân phận của ta, quả thật cũng có chút bản lĩnh! Hôm nay mục tiêu của ta chính là Tần Trường Vệ, tính mạng của ngươi muốn giữ cũng không phải không được, bất quá cũng không thể thả ngươi như vậy. Người bịt mặt này đương nhiên là Mạnh Hổ, vừa rồi Mạnh Hổ đã nảy sinh lòng yêu mến nhân tài. Tên Cổ Vô Đạo này quả thật rất thông minh, tâm tư cũng rất kín đáo, chính là một nhân tài hiếm có, công việc phân tích tỉ mỉ tin tức tình báo quả thực nên giao cho hắn là vô cùng thích hợp. Hiện tại bên cạnh Mạnh Hổ thiếu thốn nhất chính là nhân tài, đủ các loại người đều thiếu. Nếu như tương lai muốn chiêu binh tự lập, muốn làm nên nghiệp lớn mà thiếu thốn nhân tài thì không thể nào làm được. Đương nhiên, Mạnh Hổ lựa chọn nhân tài không chỉ bằng cặp mắt, đối với người không thể dùng thì tuyệt đối không dùng. Thí dụ như Tất Điêu Tử, nếu như hắn không hận Hoàng gia đến tận xương tuỷ, Mạnh Hổ tuyệt đối không dám yên tâm dùng hắn. Thí dụ như tên hán tử lỗ mãng Trương Hưng Bá, nếu như không phải tên này hoàn toàn không biết một chút gì về chính trị, Mạnh Hổ cũng không dám để hắn làm thị vệ thân tín bên cạnh mình. Còn Đôn Tử và Niễn Tử thì không cần phải nói, bọn chúng chính là lão binh từ trong đống xác chết bò ra đi theo Mạnh Hổ đã lâu. Tên Cổ Vô Đạo trước mặt này có thể nói là ăn nói lưu loát lại thêm quỷ kế đa đoan, thoạt nhìn cũng không phải là người có thể dùng được, nhưng thật ra không phải như vậy. Bởi vì Tần Trường Vệ đã chết, nếu như Cổ Vô Đạo lại mất tích, cả hai bên đế quốc Quang Huy và đế quốc Tinh Hà sẽ coi hắn như tội phạm cần truy nã, từ đây về sau, hai đại đế quốc không bên nào dễ dàng tha cho hắn! Về chuyện hành thích ở Thiên Đãng sơn, tuy nói rằng Cổ Vô Đạo tự ý ra lệnh hành thích sau lưng Tần Trường Vệ, nhưng món nợ này cũng không thể tính được trên người Cổ Vô Đạo. Dù sao hắn cũng đứng trên lập trường của đế quốc Tinh Hà, đại biểu cho ích lợi của đế quốc Tinh Hà, Mạnh Hổ cũng không cho rằng hắn làm sai, ngược lại rất là tán thưởng thủ đoạn và cách xử sự quyết đoán của hắn. Bằng vào chuyện đó cũng có thể thấy Cổ Vô Đạo là một người có thể dùng được, chỉ có kẻ ngu ngốc như Tần Trường Vệ mới nảy ra ý niệm giết hắn mà thôi. Thế nhưng nếu như Cổ Vô Đạo có tính ương ngạnh cứng đầu, Mạnh Hổ sẽ giết hắn ngay lập tức không hề do dự. Mấu chốt chính là Cổ Vô Đạo rất tiếc mạng sợ chết, đó chính là nhược điểm của hắn, đã có nhược điểm sẽ rất dễ dàng khống chế. Nếu như Cổ Vô Đạo còn thương tiếc mạng nhỏ của mình vậy phải biết điều một chút hợp tác cùng Mạnh Hổ, nói trắng ra đây là hợp tác mang lại lợi ích cho cả đôi bên. Hợp tác vì lợi ích của cả hai bên sau khi đã nhất trí, thậm chí còn bền vững hơn là hợp tác vì tình nghĩa. Dĩ nhiên, đến khi hai bên không đạt được lợi ích chung nữa, sự hợp tác này sẽ tan rã giống như tảng băng dưới ánh mặt trời, từ đồng minh trong nháy mắt sẽ biến thành kẻ địch. Giống như tình thế giữa đế quốc Quang Huy và đế quốc Tinh Hà hiện tại, rất nhanh sẽ trở thành địch nhân. Cổ Vô Đạo đương nhiên hiểu được sự cố kỵ của Mạnh Hổ nên chủ động mở lời: - Tướng quân, tại hạ có đề nghị này. Đã đoán được thân phận của Mạnh Hổ cho nên Cổ Vô Đạo cũng thay đổi cách xưng hô, từ "các hạ" trở thành "tướng quân". Mạnh Hổ lại nhướng nhướng đôi mày rậm, nói với vẻ đùa cợt: - Ngươi cứ nói xem sao? Cổ Vô Đạo nói: - Tốt nhất tướng quân nên tìm một chỗ vắng người cầm tù ty chức lại, sau đó đến lúc tướng quân rời khỏi Lạc Kinh hãy mang theo ty chức đi cùng. Cứ như vậy, đế quốc Tinh Hà và đế quốc Quang Huy sẽ đem cái chết của Tần Trường Vệ tính lên người ty chức, lúc ấy ty chức ngoại trừ một lòng đi theo tướng quân ra thì không còn con đường sống nào nữa! - Chỉ sợ chưa chắc như vậy! Mạnh Hổ lạnh nhạt nói: - Nếu như ngươi có thể chạy trốn tới đế quốc Minh Nguyệt, ta tin rằng đế quốc Minh Nguyệt nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi. Cổ Vô Đạo cười khổ nói: - Tướng quân không khỏi quá đề cao ty chức, với chút tài mọn của ty chức đi sang đế quốc Minh Nguyệt, người ta có chịu gặp mặt hay không còn chưa dám nói. Cũng chỉ có tướng quân dưới trướng không có nhân tài, cho nên ty chức mới dám mặt dày tự tiến cử mình, nếu như tướng quân không chê, ty chức nguyện xả thân trâu ngựa báo đền! Gương mặt Mạnh Hổ dưới lớp khăn che mặt rốt cục đã nở nụ cười, hắn thích nghe nhất chính là những lời này. --------------Tẩm cung (phòng ngủ) của Mông Khác. Trời vừa hửng sáng, Mông Khác bị một tên nội thị đánh thức khi còn đang say ngủ. Những lời của tên nội thị khiến cho cơn buồn ngủ của Mông Khác không cánh mà bay, đôi mắt vốn nhập nhèm vì còn buồn ngủ cũng đã trở nên sáng rực, sau đó kinh hãi thất sắc quát to: - Ngươi nói cái gì? Tần Trường Vệ đã chết rồi sao?! Tên nội thị gật đầu nặng nề. Mông Khác lại biến sắc thêm lần nữa, lớn tiếng quát: - Chuyện xảy ra như thế nào? Tên nội thị lắc đầu cười khổ: - Nô tài cũng không biết, bất quá Mông Tổng đốc và Kế tiên sinh hẳn là biết rõ, bọn họ đang ở bên ngoài. - Mau thay quần áo cho bản vương! Mông Khác vừa vội vàng ra lệnh thị nữ thay quần áo cho mình vừa bảo tên nội thị: - Gọi bọn họ vào đây lập tức. Tên nội thị lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh sau đó đã dẫn Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ và quân sư tâm phúc Kế Vô Mưu tiến vào tẩm cung. Mông Khác khoát tay ra hiệu miễn lễ cho hai người, nghiêm giọng hỏi: - Mông Vũ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? - Vương gia, Tần Trường Vệ có khả năng chính là bị Cổ Vô Đạo hại chết. - … Mông Vũ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Mông Khác, thân phận chân chính của Tần Trường Vệ hắn cũng biết. Thế nhưng hiện tại Tần Trường Vệ bị ám sát ngay tại Lạc Kinh, Mông Vũ thân là Tổng đốc Kinh Kỳ tuyệt đối không thoát khỏi trách nhiệm liên đới. - Cổ Vô Đạo? Mông Khác cau mày lạnh lùng: - Cổ Vô Đạo chỉ là một tên thư sinh yếu ớt, còn Tần Trường Vệ võ nghệ tuyệt luân, làm sao có chuyện đó? Kế Vô Mưu đột nhiên lên tiếng: - Vương gia, Tần Trường Vệ quả thật là chết tại nơi ở của Cổ Vô Đạo, hơn nữa tại hiện trường vẫn còn mùi của Xoá Khí tán. Vì vậy nên ty chức suy đoán, Tần Trường Vệ hẳn là trong tình trạng không hay không biết, vô tình trúng phải độc của Xoá Khí tán cho nên mất hết võ công. Bất quá rốt cục có phải chết trong tay Cổ Vô Đạo hay không khó mà nói được, ty chức cho rằng chờ đến sau khi Cổ Vô Đạo trở về mới có thể xác định! Mông Khác hỏi, giọng ngưng trọng: - Cổ Vô Đạo đâu? - Mất tích rồi! Mông Vũ vội nói: - Thế nhưng ty chức đã cho người lùng bắt, hắn muốn chạy cũng không thoát!