Hổ Lang Chi Sư

Chương 129 : Ngươi sẽ thích ta sao?

Rắc rắc rắc… Sợi dây mây đang quấn lấy thân Kiếm Xỉ Cự Hổ đột nhiên phát ra thanh âm kinh khủng, có vẻ như có thể đứt bất cứ lúc nào. Mạnh Hổ vội la lên: - Nếu không muốn chết thì mau cởi áo giáp ra! Mông Nghiên ủa một tiếng, nhanh chóng đưa tay phải ra phía trước ngực cởi vội dây buộc áo giáp. Trong khoảnh khắc Mông Nghiên vừa cởi xong dây buộc áo giáp, sợi dây mây quấn lấy thân Kiếm Xỉ Cự Hổ rốt cục đã đứt lìa, Kiếm Xỉ Cự Hổ rơi ầm ầm xuống đáy cốc. Áo giáp trên người Mông Nghiên cũng nhanh chóng lột ra, thoáng chốc lộ ra chiến y bó sát người, chính là một bộ chiến y bằng lụa màu hồng phấn bó sát người. Không còn áo giáp ngoài, hai ngọn núi trước ngực Mông Nghiên nhất thời phồng lên thật mạnh, suýt nữa thoát khỏi chiến bào bằng lụa bó sát người lộ ra ngoài. Mạnh Hổ tàn nhẫn thầm nghĩ trong lòng, dâm phụ quả nhiên là dâm phụ, chẳng những thích áo giáp màu hồng, cũng thích cả chiến y màu hồng, không biết quần lót có phải cũng là màu hồng hay không? Thế nhưng chuyện làm cho Mạnh Hổ cảm thấy ngoài ý muốn là, không ngờ dâm phụ như Mông Nghiên mà cũng đỏ mặt, không lẽ nàng cũng biết thẹn thùng sao? Mông Nghiên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng rực của Mạnh Hổ, cúi thấp đầu nhẹ giọng hỏi: - Mạnh Hổ, bây giờ chúng ta làm sao đây? Mạnh Hổ nở nụ cười khổ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Vừa rồi Kiếm Xỉ Cự Hổ rơi xuống dưới đáy vực, rất lâu cũng không nghe thấy thanh âm của vật nặng rơi xuống đất, có thể thấy khoảng cách từ đây xuống tới đáy vực còn rất xa. Thế nhưng khoảng cách trở lên cũng không ngắn chút nào, thời gian rơi xuống lâu như vậy, e rằng hai người đã xuống sâu không biết bao nhiêu trượng! Thấy Mạnh Hổ trầm ngâm không trả lời, Mông Nghiên đột nhiên thở dài, nói với vẻ áy náy: - Mạnh Hổ, thật xin lỗi, chính là vì cứu ta nên ngươi mới hãm vào tuyệt cảnh. Mạnh Hổ bực bội hừ một tiếng, vẫn không trả lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không phải vì cứu ngươi. - Ta biết… Dường như Mông Nghiên đoán được suy nghĩ trong lòng Mạnh Hổ, giọng nàng đượm vẻ bi ai: - Ngươi không thích ta, thậm chí chán ghét ta, nhưng dù sao đi nữa ngươi cũng đã cứu ta bốn lần. Mạnh Hổ, nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi đây, ta thề nhất định sẽ báo đáp ngươi! Mạnh Hổ lạnh lùng: - Ta không cần! - Ôi! Mông Nghiên bỗng thở dài một tiếng, nói với vẻ tiếc nuối: - Thế nhưng xem ra chúng ta rất khó thoát khỏi nơi đây… Mạnh Hổ không còn lòng dạ nào nghe những lời thừa thãi của Mông Nghiên, hắn đang cúi đầu suy nghĩ chợt thấy hai đoạn mũi nhọn của phần giáp bảo vệ đầu gối của nàng, nhất thời mắt sáng rực lên, lạnh lùng quát: - Đưa chân ngươi lại đây! Mông Nghiên sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: - Để làm gì? - Đừng nói nhiều nữa! Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, dùng tay chộp lấy bắp đùi trắng như tuyết của Mông Nghiên kéo đến trước mặt mình. Mông Nghiên ừm một tiếng, thoáng chốc mặt mày bừng đỏ, cặp đùi thon thả của nàng đã giang ra hết cỡ, sau đó choàng qua thân thể Mạnh Hổ với tư thế vô cùng xấu hổ. Một vẻ lạnh lùng bất giác xuất hiện trong mắt Mông Nghiên, nàng nghĩ sai lệch, vẫn tưởng rằng trước khi chết Mạnh Hổ đã phát cuồng, thừa dịp vẫn còn thở muốn thân mật với nàng một phen. Mạnh Hổ lại không thèm quan tâm Mông Nghiên đang nghĩ những gì trong đầu, trong thoáng chốc đã xé miếng giáp bảo vệ đầu gối của Mông Nghiên ra. Phần giáp bảo vệ ở các chỗ khớp xương của các võ tướng ở thế giới Trung Thổ đều có một đoạn mũi nhọn. Thứ nhất là để trang trí làm đẹp, thứ hai là có thể bảo vệ các khớp xương yếu ớt, lúc cần thiết cũng có thể dùng làm vũ khí đả thương người. Đoạn mũi nhọn trên miếng giáp bảo vệ đầu gối của Mông Nghiên tính chất hoàn mỹ, ánh sáng lập loè xem ra vô cùng sắc bén. Mạnh Hổ tìm một khe nứt trên vách đá, dùng đoạn mũi nhọn nhẹ nhàng đâm một nhát, chỉ nghe phốc một tiếng, đoạn mũi nhọn đã đâm thật sâu vào khe nứt, thẳng tắp không vướng víu chút nào. Thấy cảnh này, Mạnh Hổ không khỏi hưng phấn bật cười ha hả, đây quả thật là trời không tuyệt đường người, rốt cục đã có biện pháp thoát khỏi nơi quỷ quái này. Rốt cục Mông Nghiên biết mình đã trách lầm Mạnh Hổ, trên mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng hỏi: - Có chuyện vui mà ngươi cười như vậy? Làm người ta sợ muốn chết! - Ngươi thì biết gì, có thể thoát khỏi nơi đây hay không là hoàn toàn nhờ vào món đồ chơi này! Mạnh Hổ nói xong khẽ hừ một tiếng, không thèm khách khí chút nào ôm lấy đùi bên kia của Mông Nghiên, cũng xé miếng giáp bảo vệ đầu gối ra. Sau khi lấy được đoạn mũi nhọn trên miếng giáp, Mạnh Hổ bắt đầu lựa chọn những sợi dây mây bên cạnh mình, không chọn những dây mây đã khô chết hoặc còn quá non, chỉ chọn những sợi dây mây già cứng cáp. Mông Nghiên cũng không biết Mạnh Hổ muốn làm gì, nhưng nàng biết Mạnh Hổ là một nam nhân chân chính, vừa rồi đã trách lầm hắn, lập tức hỏi với vẻ vừa tiếc nuối vừa xấu hổ: - Mạnh Hổ, nếu như ta có thể làm lại từ đầu, ta không phải là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, ngươi có còn chán ghét ta như bây giờ không? - Không! Mạnh Hổ lắc đầu, không hề suy nghĩ đáp gọn. Mông Nghiên vốn có bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, trên người lại toát ra vẻ dụ hoặc mê người làm cho nam nhân sinh ra cảm giác ham muốn khó mà cưỡng lại. Nếu như nàng không phải là dâm phụ ai ai cũng có thể làm chồng, Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không chán ghét nàng. Mông Nghiên lại hỏi tiếp: - Vậy ngươi sẽ thích ta sao? Mạnh Hổ nghe vậy sửng sốt, thầm nghĩ đây là một vấn đề rất khó trả lời, nếu nói không hề động tâm trước một mỹ nhân đầy vẻ dụ hoặc như Mông Nghiên thì quá dối trá. Có rất nhiều lúc nam nhân chỉ là động vật sử dụng hạ thể để suy nghĩ mà thôi, nữ nhân đối với chuyện ái ân cũng không cần tình cảm làm cơ sở. Nếu như Mông Nghiên không phải là dâm phụ, Mạnh Hổ sẽ rất vui lòng ân ái với nàng, thế nhưng chuyện thích hay không thì thật là khó nói. Mông Nghiên cũng không tiếp tục hỏi nữa, sắc mặt đượm vẻ bi ai, có lẽ đang thương cảm cho cuộc đời mình đã không còn cơ hội quay đầu trở lại. Thấy Mông Nghiên không hỏi nữa, Mạnh Hổ cũng không quan tâm tới nàng, cúi đầu tiếp lục chọn lựa dây mây, trong hạp cốc liền yên tĩnh trở lại, chỉ có gió núi lạnh thấu xương thổi vù vù rất mạnh, tạo nên tiếng vang làm cho người khác sởn tóc gáy. Mông Nghiên theo bản năng nhích lại gần một chút, thấp giọng hỏi: - Mạnh Hổ, vách đá cao như vậy, chúng ta có thể leo lên được không? Mạnh Hổ cười lạnh: - Cho dù vách đá này cao đến tận trời, ta cũng có thể đào ra một cái thang dẫn lên tới đó! Không biết vì sao, nghe Mạnh Hổ nói xong những lời này, đôi mắt to tròn của Mông Nghiên bỗng nhiên ngân ngấn nước, có lẽ nàng đang nhớ đến người chồng đã mất Trọng Nghĩa đang ở thiên đường xa xăm, có lẽ bởi vì nguyên nhân khác. Những giọt nước mắt trong suốt như những hạt trân châu lăn tròn trên gương mặt diễm kiều của Mông Nghiên. --------------Trên bờ vực. Quả nhiên bốn tên thích khách đã đuổi tới đây. Một bên trong bọn ra sức ngửi ngửi mùi tanh còn sót lại trong không khí, nghiêm giọng nói: - Trong không khí vẫn còn mùi của Kiếm Xỉ Cự Hổ! Một tên thích khách khác cúi đầu nhìn thấy vết máu rất lớn trên mặt đất, lại nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra mặt đất và núi đá gần đó rất hỗn loạn, liền nói với vẻ vô cùng quả quyết: - Xem ra hai người kia đã đấu một trận kịch liệt với Kiếm Xỉ Cự Hổ, vết máu kia hẳn là do Kiếm Xỉ Cự Hổ lưu lại. - Không đúng! Tên thích khách thứ ba phát hiện một vết máu khác cạnh đó, trầm giọng nói: - Vết máu này không phải của Kiếm Xỉ Cự Hổ lưu lại, hai người kia ắt hẳn đã bị thương. Tên thích khách cuối cùng đứng sát bên bờ vực, sau khi quan sát cẩn thận dấu vết trên bờ vực liền nói: - Hai người kia và con Kiếm Xỉ Cự Hổ đã bị thương hẳn là đã rơi xuống vực! Chính là vị trí này, các ngươi nhìn xem, nơi này còn có dấu vết của hổ trảo, góc của tảng đá nhô ra này còn có dấu ngón tay người rất rõ ràng. Tên thích khách vừa dứt lời, trên con đường núi dẫn đến nơi này đột nhiên vang lên tiếng người vô cùng huyên náo. Tên thích khách lên tiếng đầu tiên bực bội hừ một tiếng: - Xem ra đội cận vệ đi tìm hai người kia đã tới, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi đây. - Đại ca, nhân vật mà tiên sinh bảo chúng ta đi ám sát vẫn chưa xác định được sống chết ra sao! Một tên thích khách khác lên tiếng phản đối: - Hơn nữa đội cận vệ của hai người kia bất quá chỉ có hơn ba trăm người, trong đó còn có hơn một trăm nữ nhân, huynh đệ chúng ta bốn người chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể chém tận giết tuyệt, sợ gì? - Tam đệ ngươi thật là hồ đồ! Tên thích khách lên tiếng đầu tiên khẽ quát: - Hơn một trăm nữ nhân nọ quả thật không đáng kể gì, nhưng vẫn còn hơn hai trăm tên cận vệ quân là tinh nhuệ của quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy. Chúng ta giỏi về đơn đả độc đấu, nhưng lại không am hiểu chém giết trong đám loạn quân, nếu quả thật phải liều mạng không thể nào chống nổi hơn hai trăm tinh binh nọ! Huống chi trong đội cận vệ nọ vẫn còn tên sử song thiết kích không phải tầm thường, nội việc giải quyết tên ấy cũng đã rất là phiền phức! Hai tên thích khách còn lại rối rít vâng dạ liên tục, tên thích khách mới vừa lên tiếng phản đối cũng không dám nói thêm gì nữa. Tiếng xé gió vang lên, bốn bóng đen đã rời khỏi bờ vực thẳm, thoáng chốc đã biến mất trong khu rừng rậm cách đó không xa. Bốn tên thích khách vừa rời khỏi không lâu, Trương Hưng Bá, Hoàng Đảm đã dẫn theo hơn hai trăm cận vệ quân tinh binh cùng với hơn một trăm nữ vệ của Mông Nghiên xuất hiện trên con đường núi. Trương Hưng Bá tay cầm song thiết kích chạy như bay dẫn đầu đám người, vẻ mặt của hắn xem ra vô cùng giận dữ, Hoàng Đảm theo sát phía sau mặt cũng lộ vẻ lo âu. --------------Khoảng không giữa hạp cốc. Không bị Mông Nghiên quấy rầy bằng những câu hỏi vẩn vơ nữa, rốt cục Mạnh Hổ đã chuẩn bị xong xuôi. Hai đoạn mũi nhọn của miếng giáp bảo vệ đầu gối đã được Mạnh Hổ cải tiến thành hai cái "nêm leo núi"* giản dị, sau đó đặt lưng Mông Nghiên áp vào lưng Mạnh Hổ, cuối cùng dùng dây mây cứng cáp buộc chặt lại.(*Nêm leo núi: Nguyên văn: Nham thạch truỳ (piton): dụng cụ leo núi chuyên nghiệp làm bằng kim loại, có nhiều hình dáng khác nhau như mũi dùi, như đinh, như dao…. để có thể cắm vào những khe nứt khác nhau trên vách đá trong quá trình leo núi.Ở đây nêm leo núi của Mạnh Hổ chỉ là tự chế, cho nên để trong dấu ngoặc.)Đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng, Mạnh Hổ cũng có thể dùng một sợi dây mây buộc Mông Nghiên ở dưới chân mình. Nhưng nếu làm như vậy, trong quá trình leo núi thân thể Mông Nghiên bị gió núi thổi mạnh sẽ không tránh khỏi đung đưa qua lại, kết quả có thể sẽ làm cho "nêm leo núi" lay động, một khi nêm leo núi sút ra, hậu quả thật là không dám tưởng tượng. Mạnh Hổ cũng không dám chắc nếu hai người bị rơi xuống một lần nữa còn có thể được dây mây quấn giữ lại như lần trước hay không! Chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, Mạnh Hổ bắt đầu dùng hai cái "nêm leo núi" luân phiên leo lên trên. Hai cái "nêm leo núi" được buộc chặt ngang hông Mạnh Hổ bằng một sợi dây mây cứng cáp, trong quá trình leo lên, chỉ cần còn có một cái "nêm leo núi" vẫn cắm vào vách đá thì vẫn bảo đảm cho hai người không bị rơi xuống vực sâu lần nữa. Bởi vì Mông Nghiên quay lưng về phía Mạnh Hổ, cho nên dù nàng cố gắng quay đầu cũng không nhìn thấy quá trình Mạnh Hổ leo núi ra sao, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Mạnh Hổ đang leo lên vách đá. Nhận thức trong lòng Mông Nghiên về Mạnh Hổ càng thêm sâu sắc hơn, đó là một nam nhân kiên cường, lạnh lùng, hơn nữa có trách nhiệm, một nam nhân chân chính! Dường như đã qua rất lâu, cũng dường như chưa được bao lâu, Mông Nghiên vừa mệt vừa đói vừa lạnh vừa khổ sở, ngay khi nàng mơ mơ màng màng, sắp sửa hôn mê vì quá đói và mệt, trên vách đá bỗng vang lên một tiếng thét hào hùng. Tiếng thét nọ như hổ gầm giữa sơn lâm, rừng núi rung động, Mông Nghiên bị tiếng thét làm cho kinh động không khỏi giật mình tỉnh lại. Trên miệng vực, Trương Hưng Bá đang đưa cổ họng về phía dưới vực sâu dùng hết sức lực hò hét: - Tướng quân…Âm thanh lượn lờ, vọng đi vọng lại trong sơn cốc thật lâu không dứt, Trương Hưng Bá mặt mày sầu thảm đang định bỏ đi, đột nhiên một thanh âm mơ hồ từ dưới vực truyền lên. Trương Hưng Bá vừa nghe thấy nhất thời nhảy dựng lên, mặt mày kích động hét lớn: - Ở bên dưới, tướng quân và công chúa điện hạ ở dưới vực, bọn họ vẫn còn sống, a ha…….