Hổ Lang Chi Sư

Chương 126 : Kinh hồn

Chiến xa đã bị lệch ra khoảng không bên ngoài sạn đạo, may mắn là Mạnh Hổ phản ứng nhanh nhạy dốc hết toàn lực ghìm chặt bốn sợi dây cương, chiến xa đã bị lệch ra lập tức được kéo trở lại mép ngoài sạn đạo. Chỉ nghe rầm một tiếng, bánh xe của chiến xa đã nghiền nát mép ngoài sạn đạo, thân xe nặng nề rơi trên sạn đạo rung động một trận thật mạnh. Tiếng ầm ầm từ phía sau truyền đến không ngừng, Mạnh Hổ vội vã quay đầu nhìn lại, khúc rẽ của sạn đạo đã sụp mất một đoạn. Mông Nghiên hiển nhiên cũng bị biến cố vừa rồi làm cho sợ hãi, hai ráng đỏ trên mặt đã biến đi đâu mất. Nhưng chỉ sau vài giây, nữ nhân điên cuồng kia lập tức gào thét lên như điên như dại, vẻ ửng đỏ bệnh hoạn đã xuất hiện trở lại trên gương mặt của nàng, sau đó roi ngựa trong tay lại vung lên quất như liên tiếp vào cổ chiến mã. Mắt thấy phía trước sạn đạo lại sắp có một đoạn uốn cong, Mông Nghiên càng trở nên điên cuồng hơn nữa, có vẻ như không hại chết hai người nhất định không thôi. Rốt cục Mạnh Hổ đã nổi giận, nhưng hai tay đang bận khống chế bốn sợi dây cương, khổ nỗi không còn tay nào để đoạt roi ngựa trong tay Mông Nghiên, đành trợn mắt nổi giận: - Mau dừng tay, nữ nhân điên khùng này, nếu không ngừng tay chúng ta đều phải chết! - Giá… - Ha ha ha…. Thế nhưng Mông Nghiên không thèm để ý tới Mạnh Hổ, vừa điên cuồng quất roi vào cổ ngựa, vừa phá lên cười khanh khách không ngừng, cả người dường như đã chuyển biến thành trạng thái hưng phấn điên cuồng. - Con tiện nhân này! Mạnh Hổ thầm mắng một câu tàn nhẫn trong lòng, đột nhiên ghếch đùi phải lên choàng ngang eo lưng Mông Nghiên dùng sức đè ép nàng xuống dưới hai bắp đùi mình, sau đó hai chân dùng sức cắp lấy thân thể mềm mại của Mông Nghiên bao gồm cả hai cánh tay nàng đè dưới hai bắp đùi của mình. Mông Nghiên chỉ cảm thấy vòng eo nhỏ nhắn của mình dường như bị vật gì quấn lấy, cả người lập tức ngã vào bên trong chiến xa, sau khi nàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra toàn thân mình kể cả đôi tay đã bị Mạnh Hổ cỡi lên, không động đậy được chút nào. Chỉ còn đầu của nàng còn có thể hoạt động được, da thịt hai người kề sát bên nhau như vậy, một luồng hơi nồng nàn mang tính đặc trưng của nam nhân thoáng chốc đưa vào mũi Mông Nghiên, mặt Mông Nghiên vốn đã đỏ ửng từ lúc nãy lại càng thêm đỏ rực. - Mạnh Hổ, mau buông ta ra! Mông Nghiên nhắm nghiền đôi mắt, lại cất đầu lên xoay qua xoay lại, cố gắng hết sức để thoát khỏi thân hình Mạnh Hổ đang đè chặt người nàng. Chính vì luồng hơi đậm mùi nam tính làm cho nàng hơi hoảng loạn, nữ nhân thiếu hơi đàn ông lâu ngày không chịu nổi cảm giác khiêu khích như vậy, nàng cũng không ngờ Mạnh Hổ cả gan cỡi lên người mình như vậy, tạo ra một tư thế vô cùng xấu hổ. Mạnh Hổ bực mình hừ một tiếng không thèm để ý tới Mông Nghiên, chiến xa đang chạy trên một đoạn sạn đạo quanh co khúc khuỷu, hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển chiến xa, cho nên căn bản là không có thời gian rảnh rỗi để ý tới Mông Nghiên. Mông Nghiên kêu lên vài tiếng nhưng không thấy Mạnh Hổ trả lời, không khỏi buồn bực trong lòng, lập tức dùng đầu hung hăng đập thật mạnh vào bụng dưới Mạnh Hổ. - Ối! Mạnh Hổ bị đau đột ngột giật nảy mình nhất thời bật lên tiếng kêu thê thảm, may mắn là lúc ấy chiến xa đã đi vào một đoạn sạn đạo tương đối thẳng, nếu không chỉ một cái giật mình ấy cũng đủ quăng hai người xuống vực sâu vạn trượng tan xương nát thịt. Thừa dịp chiến xa đang chạy trên đường thẳng, Mạnh Hổ vội đưa dây cương bên tay phải chuyển sang tay trái, rốt cục tay phải đã được thảnh thơi, lập tức hung hăng tát một bạt tai vào mặt Mông Nghiên, nổi giận mắng: - Tiện nhân này, ngươi muốn chết sao! - Ngươi mắng ta là tiện nhân?! Mông Nghiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Hổ trân trối: - Lại còn dám đánh ta? - Đánh ngươi thì đã sao? Mạnh Hổ lại đánh thêm một bạt tai lên mặt Mông Nghiên, bạt tai này khá nặng, không ngờ để lại trên mặt Mông Nghiên năm vệt máu đỏ hằn lên. Mạnh Hổ cũng đã thật sự nổi giận, lớn tiếng mắng: - Có biết vừa rồi nguy hiểm đến thế nào không? Mẹ kiếp, lão tử suýt chút nữa đã bị ngươi hại chết! Mạnh Hổ lửa giận công tâm, đã bắt đầu dùng lời thô bạo, đang định giáo huấn Mông Nghiên một trận, đột nhiên phía trước lại xuất hiện một đoạn sạn đạo khúc khuỷu nữa. Mạnh Hổ đành gạt bỏ ý muốn giáo huấn Mông Nghiên sang một bên, lại bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển chiến xa. Chỗ quỷ quái này trên không tới trời dưới không đụng đất, Mạnh Hổ không dám dừng lại, ai mà biết được sạn đạo đã nhiều năm chưa được tu sửa này có đột ngột sụp xuống hay không? Vẻ mặt Mông Nghiên chợt xanh chợt trắng chợt đỏ, ánh mắt cũng loé sáng không ngừng, thế nhưng rất nhanh, nữ nhân này liền khôi phục vẻ mê hoặc hớp hồn người, nổi lên một tràng cười khanh khách: - Mạnh Hổ, ngươi đã đánh ta đau, mau buông ta ra, ta cam đoan không làm loạn nữa, nếu ngươi không buông ta ra, ta… ta sẽ cắn ngươi… Mạnh Hổ thầm giật mình, lại nghĩ nếu như nữ nhân điên khùng này cắn mình thật sự, mà mình lại không dám đè chết nàng ta, nếu không làm sao có thể giao phó với Mông Khác, thật là hỏng bét! Mạnh Hổ không còn cách nào khác đành theo lời Mông Nghiên buông hai chân ra, Mông Nghiên nằm vật ra thở dốc một hồi, sau đó mới ôm bắp đùi của hắn chậm rãi ngồi dậy, sau đó thân thể mềm mại gần như dán sát vào người Mạnh Hổ. Thế nhưng chuyện may mắn là, nữ nhân này quả thật không còn làm loạn như lúc nãy. Mạnh Hổ cũng không thèm để ý tới nàng, chỉ chuyên tâm điều khiển chiến xa, sạn đạo này cũng không biết dài bao nhiêu, chỉ còn cách chạy càng nhanh càng tốt. Cũng không biết qua bao lâu, sạn đạo tưởng như dài vô cùng tận kia rốt cục cũng đã đến đoạn cuối, phía trước đã xuất hiện mặt đất bằng phẳng. Vượt qua đoạn sạn đạo cuối cùng, đến khi bánh của chiến xa lăn trên mặt đất, Mạnh Hổ mới thở ra một hơi thật dài. Vừa rồi cảm giác sinh tử không thuộc quyền điều khiển của mình quả thật là không dễ chịu chút nào. Từ trước tới nay Mạnh Hổ không bao giờ thích cảm giác như vậy. Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng Mạnh Hổ lại bốc lên, liền đẩy mạnh Mông Nghiên đang quấn lấy người hắn ra, Mông Nghiên bị đẩy đột ngột lập tức lăn ra đất chổng vó lên trời. - Ái chà! Mông Nghiên rên rỉ một tiếng, nhẹ nhàng vươn mình ngồi dậy, hai tay phủi nhẹ kiều đồn căng tròn, ánh mắt nhìn Mạnh Hổ đầy vẻ mê hoặc: - Ngươi là con quỷ tàn nhẫn, đẩy ta té đau quá, không tin ngươi lại nhìn xem, mông người ta sưng lên rồi! - Phì… Mạnh Hổ bĩu môi, đang định xoay người không thèm để ý tới Mông Nghiên, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm nhỏ như tơ. Không đúng, thanh âm này có vẻ cổ quái! Nhất thời sắc mặt Mạnh Hổ biến đổi kịch liệt, bước nhanh về phía trước một bước, Huy Hoàng kiếm đeo bên hông đã lập tức ra khỏi vỏ, nhanh như tia chớp đâm thẳng vào ngực Mông Nghiên. Chỉ nghe một tiếng "đinh" nhỏ vang lên, một mũi tên nhỏ thân loé lên ánh xanh đen chứng tỏ là tên độc chỉ còn cách ngực Mông Nghiên có ba tấc đã bị Huy Hoàng kiếm của Mạnh Hổ chặn lại. Lúc này mũi Huy Hoàng kiếm chỉ còn cách ngựa Mông Nghiên nửa tấc, đang nằm giữa khe của cặp ngọc phong. Hiển nhiên Mông Nghiên đã bị biến cố xảy ra bất thình lình làm cho hoảng sợ ngây người, ngơ ngác nhìn theo mũi tên độc văng lông lốc trên mặt đất, mặt mày choáng váng. Mạnh Hổ lắc mình đứng chắn trước mặt Mông Nghiên, lạnh lùng quát lớn: - Ai? Cút ra đây! Sa sa sa sa! Mạnh Hổ vừa dứt lời, bốn bóng đen không biết từ đâu đã xuất hiện nhanh như quỷ mị, chia làm bốn hướng Đông Tây Nam Bắc mà đứng, vừa khéo bao vây Mạnh Hổ và Mông Nghiên ở giữa. Bốn người này một người sử đao, một người sử kiếm, một người sử song đoản thương, một người sử song câu, toàn bộ đều là loại binh khí ngắn chuyên dùng cho cận chiến. Tất cả bốn người toàn thân đều mặc đồ đen, mặt bịt khăn đen, chỉ để lộ cặp mắt lạnh lẽo ra ngoài. Đồng tử Mạnh Hổ thoáng chốc co rút lại, bởi vì hắn cảm thấy khí tức vô cùng nguy hiểm toát ra trên người bốn tên này. Mông Nghiên đang nửa nằm nửa ngồi sau lưng Mạnh Hổ rốt cục đã từ trong khiếp sợ mà phục hồi tinh thần lại, đang lúc nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không lộ vẻ sợ hãi, nở nụ cười lạnh lẽo cất tiếng trách mắng: - Các ngươi là ai? Dám hành thích bản cung! Trả lời Mông Nghiên là bốn mũi tên độc bắn ra bằng nỏ, hai mũi bắn về phía Mạnh Hổ, hai mũi bắn về phía Mông Nghiên. Mạnh Hổ khẽ quát một tiếng, Huy Hoàng kiếm trong tay cấp tốc nhoáng lên, đánh rơi toàn bộ bốn mũi tên độc đang bắn tới. Bốn tên thích khách đã uốn mình xông tới, trong đó ba tên sử đao, sử kiếm, sử song đoản thương liên thủ tấn công Mạnh Hổ, còn lại tên thích khách sử song câu một mình đối phó Mông Nghiên. Hiển nhiên bốn tên thích khách cũng đã nhìn ra, sự uy hiếp của Mạnh Hổ hơn xa Mông Nghiên. Đột nhiên, ba tên thích khách sử đao, sử kiếm, sử song thương đã xông đến trước mặt Mạnh Hổ, hai tên thích khách nhảy vọt lên cao, sau đó trên không tách hai chân ra lần lượt ngồi lên ngang hông tên thích khách còn lại. Ba tên thích khách chồng lên thành một "người" cao, mà "người" cao này có tới sáu tay, hai tên thích khách sử đao, kiếm bên trên chuyên tấn công đường trên của Mạnh Hổ, còn tên thích khách ở dưới sử song thương chuyên tấn công đường dưới của Mạnh Hổ. Ba tên phối hợp vô cùng ăn ý, thuần thục giống như chỉ có một người, thế hợp kích vô cùng tự nhiên hoàn chỉnh. Trước mắt Mạnh Hổ thoáng chốc xuất hiện một vùng đao quang kiếm ảnh, còn có bóng thương chập chùng không dứt! Mạnh Hổ gầm nhẹ một tiếng, thân hình cường tráng đột nhiên co rút lại, hai món đao kiếm tấn công phía trên Mạnh Hổ đã đánh trợt vào khoảng không. Gần như cùng lúc đó, Huy Hoàng kiếm trong tay Mạnh Hổ đã nhanh như tia chớp vung ra, chém thật mạnh vào một cây đoản thương trên tay tên thích khách phía dưới, chỉ nghe đinh một tiếng, mũi cây đoản thương nọ lập tức bị chém gãy một đoạn. Tên thích khách thất kinh vội vàng lắc mình lui về phía sau, đồng thời kêu lớn nhắc nhở: - Đại ca, Nhị ca cẩn thận, kiếm trong tay tên này là thần binh! Mạnh Hổ cũng không nhân cơ hội đuổi giết, mà là uốn thân bắn về phía tên thích khách thứ tư. Tên thích khách này mới vừa rồi đã đánh với Mông Nghiên một chiêu, võ nghệ của Mông Nghiên kém hắn một bậc nên vừa giao thủ chiêu đầu tiên đã bị hất bay binh khí, phần giáp bảo vệ đùi cũng bị chém bay một miếng lớn, bắp đùi trắng như tuyết gần như lộ hết ra ngoài, còn may mắn là chưa bị thương. Tên thích khách sử song câu đang muốn bước về phía trước một bước chém bay đầu Mông Nghiên, Mạnh Hổ đã xoay người xông tới, Huy Hoàng kiếm trong tay xuất ra một đạo cầu vồng chói mắt đánh vào song câu trong tay tên thích khách ấy. Tên thích khách sử song câu vừa rồi đã nghe lời cảnh cáo của đồng bọn, không dám đón đỡ lập tức lui nhanh về phía sau. - Lên! Nhân cơ hội tên thích khách lùi về phía sau lộ ra kẽ hở, Mạnh Hổ vội vàng đưa tay chụp vào giáp lưng Mông Nghiên nhẹ nhàng nhấc một cái, thân ảnh hai người đã phóng lên cao, lúc rơi xuống đất thì đã ra ngoài vòng vây của bốn tên thích khách. Mạnh Hổ không phải không nghĩ đến chuyện giết bốn tên thích khách kia, nhưng mới vừa rồi giao thủ qua một chiêu hắn phát hiện muốn giết chết bốn tên thích khách kia không phải là chuyện dễ dàng gì! Nếu đơn đả độc đấu, bốn người bọn chúng vẫn kém hơn Mạnh Hổ một bậc, nhưng khi bốn người tạo thành thế hợp kích, khả năng thắng của Mạnh Hổ hầu như chẳng có bao nhiêu! Mạnh Hổ tuyệt đối không sợ chết, hắn chính là dựa vào một tinh thần kiên cường dám liều mạng mới có thể thoát chết trên chiến trường không biết bao nhiêu bận. Thế nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc liều mạng, mặc dù bốn tên thích khách kia khó đối phó thật, nhưng chỉ cần không để cho bọn chúng tạo thành thế hợp kích, cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là- chạy trốn!