Hổ Lang Chi Sư
Chương 123 : Hay là Mạnh Hổ đi…
- Tư Đồ Hạo đã chết sao?
Mông Nghiên nghe vậy ngẩn người, có vẻ không dám tin lấy tay che miệng, thấp giọng hỏi:
- Mạnh Hổ giết hắn à?
Yến vương nhẹ gật đầu, giọng ngưng trọng:
- Chính là trong trận chiến sư đoàn số Bốn đột phá vòng vây ở pháo đài Hà Tây, Tư Đồ Hạo chết dưới tay Mạnh Hổ, ngay cả Ô Vân Cái Tuyết và huyền thiết trường thương mà hắn sử dụng cũng đã bị Mạnh Hổ đoạt lấy.
Daung nhan đẹp mê hồn của Mông Nghiên lại một lần nữa biến đổi, cuối cùng cất tiếng cười khanh khách.
Tràng cười kéo dài, trong đôi mắt mê hoặc lòng người của Mông Nghiên dần dần có nước mắt ứa ra, từng giọt nước mắt trong suốt theo tiếng cười lặng lẽ lăn dài trên mặt, nét dụ hoặc mê người cũng đã tiêu tan không thấy nữa. Thay vào đó chính là một biểu hiện làm cho người ta cảm thấy vừa yêu thương vừa vô cùng thống khổ, Yến vương chỉ biết than nhẹ một tiếng, vẻ áy náy trong ánh mắt lại càng nhiều hơn trước.
Mông Khác thật sự cảm thấy rất áy này, bởi vì ban đầu điều động Trọng Nghĩa sang quân đoàn Tây Bộ chính là đề nghị của hắn.
Mông Nghiên khóc như mưa bão, vốn là nàng vẫn trông mong cho Tư Đồ Hạo sớm chết đi, để Thu Vũ Đường cũng được nếm thử mùi vị của một người quả phụ. Thế nhưng bây giờ Tư Đồ Hạo thật sự đã chết rồi, Mông Nghiên lại phát hiện mình không cảm thấy cao hứng một chút nào cả, thậm chí còn cảm thấy có chút bi ai, lại còn có cả chút đồng tình. Không ai có thể hiểu rõ hơn Mông Nghiên mùi vị của một nữ nhân thủ tiết khó khăn đến thế nào.
Những lúc đêm khuya thanh vắng, một mình ôm gối nhưng thật lâu không thể nào ngủ được, cảm giác tịch mịch ấy gặm nhấm con tim lần mòn đủ để khiến cho người ta phải phát điên.
- Nghiên nhi!
Mông Khác bùi ngùi thở dài một tiếng, giọng áy náy:
- Năm đó điều động Trọng Nghĩa sang quân đoàn Tây Bộ là hoàng thúc không đúng, nhưng chuyện đã qua ba năm, Nghiên nhi ngươi cũng không thể tiếp tục cuộc sống như vậy mãi! Hoàng thúc không quan tâm đến những lời đồn đãi của thế gian, hoàng thúc chỉ mong ngươi có thể cởi mở được lòng mình, ngươi có thể tìm được hạnh phúc!
Mông Nghiên nhè nhẹ gật đầu, thấp giọng đáp: - Nghiên nhi biết…
- Cho nên…
Mông Khác hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Hoàng thúc đã quyết định, sắp xếp ngày cho Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ công khai luận võ, người thắng sẽ trở thành vị hôn phu của Nghiên nhi!
- Không, Nghiên nhi lại không muốn Mạnh Hổ luận võ cùng Tần Trường Vệ nữa!
Mông Nghiên đột nhiên lắc đầu, nghe tin Tư Đồ Hạo đã chết, Thu Vũ Đường cũng đã trở thành quả phụ, tâm trạng của Mông Nghiên đã nảy sinh biến hoá vô cùng vi diệu. Nỗi oán hận trong lòng đối với Thu Vũ Đường đã tan thành mây khói, nỗi oán hận đối với phụ hoàng và hoàng thúc cũng không còn mãnh liệt như trước nữa. Quay đầu nhìn lại những hành vi mình đã làm trong ba năm qua, Mông Nghiên cũng cảm thấy hổ thẹn cho thể diện của Hoàng gia.
Thật ra những hành vi mà Mông Nghiên đã làm trong ba năm qua, không phải là nàng muốn dùng phương thức đặc biệt để trả thù quyết định của Mông Viễn và Mông Khác hay sao? Kể cả lần này bức bách Mông Khác thuyết phục Mạnh Hổ luận võ cùng Tần Trường Vệ cũng là một loại trả thù. Bởi vì không cần biết Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ ai thắng ai thua, đối với đế quốc Quang Huy cũng không có lợi lộc gì cả.
Mông Khác không tiếc bất cứ gì để bù đắp càng làm cho Mông Nghiên cảm nhận được thân tình khó được của Hoàng gia.
- Nghiên nhi hiểu rõ hoàng thúc thương tiếc cho Nghiên nhi, nhưng Mạnh Hổ không thể luận võ cùng Tần Trường Vệ. Mạnh Hổ là anh hùng của đế quốc, nếu như bị thua chẳng những có ảnh hưởng đến thể diện của đế quốc, còn có thể làm cho đấu chí của người trong đế quốc sa sút. Còn nếu Tần Trường Vệ thua, liên minh của đế quốc với đế quốc Tinh Hà sẽ vỡ tan, ngược lại rất có khả năng đế quốc Tinh Hà sẽ liên minh cùng đế quốc Minh Nguyệt.
Mông Khác đưa tay nhẹ vuốt đầu Mông Nghiên, trên mặt lại toát ra vẻ uy nghiêm của kẻ quyền cao chức trọng, trầm giọng nói:
- Chỉ cần Nghiên nhi ngươi có thể cao hứng, có thể hạnh phúc, cho dù đế quốc Tinh Hà có kết minh cùng đế quốc Minh Nguyệt thì đã sao? Muốn diệt vong đế quốc Quang Huy ta, cho dù hai nước liên thủ cũng chỉ là si tâm vọng tưởng, hừ!
Mông Nghiên run giọng nói:
- Hoàng thúc…
Mông Khác khoát tay:
- Việc này Nghiên nhi ngươi không cần quan tâm, hoàng thúc sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện.
Đôi mắt đẹp mê hồn của Mông Nghiên lại tuôn trào nước mắt, vừa khóc vừa nói:
- Hoàng thúc lo lắng cho Nghiên nhi, Nghiên nhi vô cùng cảm kích. Nhưng một khi công khai cử hành luận võ giữa Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ, Nghiên nhi sẽ trở thành tội nhân của đế quốc. Không lẽ hoàng thúc người muốn vì một mình Nghiên nhi mà làm cho hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ của đế quốc phải hy sinh tính mạng vô ích trên chiến trường hay sao?
Mông Khác cau mày:
- Chuyện này…
Mông Nghiên lại nói:
- Nếu như hoàng thúc thật sự thương xót Nghiên nhi, Nghiên nhi cũng có một đề nghị.
- Sao?
Mông Khác vui vẻ nói:
- Nghiên nhi ngươi cứ nói.
Mông Nghiên nói:
- Hoàng thúc, chuyện Mạnh Hổ luận võ với Tần Trường Vệ là chuyện quan hệ trọng đại, thật sự không thể cử hành công khai, nhưng cũng có thể âm thầm tiến hành. Mười ngày sau, trường đua ở Bắc thành có một trận thi đấu chiến xa, hoàng thúc có thể sắp xếp cho Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ đeo mặt nạ thi đấu. Hai người chỉ cần thi đấu, chuyện khác cũng không cần biết đến.
Lời của Mông Nghiên hàm ý trước tiên hãy sắp xếp cho Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ tham gia trận đấu, chuyện khác chờ sau khi hai người phân định thắng thua rồi hãy nói.
Phải thừa nhận rằng, đó quả thật là một ý kiến hay. Bởi vì Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ che giấu thân phận, Mạnh Hổ có thua cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của đế quốc, còn Tần Trường Vệ có bại cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình ảnh Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà.
Hơn nữa trước khi Mạnh Hổ và Tần Trường Vệ tham gia thi đấu cũng không biết "vật đặt cược" chính là Mông Nghiên, vậy cũng có thể tránh cho hai người phát sinh hành vi quá khích. Nếu không, một khi để Tần Trường Vệ biết được Mông Nghiên chính là "phần thưởng" của trận đấu kia, cũng rất có thể hạ độc thủ với Mạnh Hổ trước khi trận đấu diễn ra. Mà Mạnh Hổ cũng không phải người tốt lành gì, nếu như Tần Trường Vệ hành thích không thành rất có thể Mạnh Hổ sẽ triển khai sự báo thù điên cuồng. Nếu như Tần Trường Vệ chết ở Lạc Kinh, như vậy đế quốc Tinh Hà và đế quốc Quang Huy sẽ hoàn toàn trở mặt.
- Ý kiến hay!
Mông Khác không nhìn được bật lên tiếng khen ngợi:
- Cứ quyết định như vậy!
Mông Nghiên đột nhiên ủ rũ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thúc, Nghiên nhi van xin người một chuyện.
Mông Khác khẳng khái:
- Nghiên nhi ngươi cứ việc nói, cho dù ngươi có muốn sao trên trời, hoàng thúc cũng sẽ cho người hái xuống!
- Nghiên nhi không phải muốn sao trên trời.
Trên mặt Mông Nghiên đột nhiên nổi lên một vầng mây đỏ, thấp giọng nói:
- Trước trận thi đấu chiến xa mười ngày, Nghiên nhi muốn lên Thiên Đãng sơn săn bắn giải buồn.
- Ha ha ha…
Mông Khác nghe vậy cười to:
- Hoàng thúc còn tưởng là đại sự gì, chỉ là lên Thiên Đãng sơn săn bắn giải buồn thôi sao? Nói đi, ngươi muốn ai đi với ngươi? Tần Trường Vệ hay Mạnh Hổ?
Mông Nghiên cất giọng như muỗi kêu:
- Ai đi cũng được…
Mông Khác mỉm cười:
- Thật là ai đi cũng được sao?
Vẻ mặt Mông Nghiên đã đỏ giờ đây càng đỏ rực thêm, giống như đoá hoa đào kiều diễm vừa nở rộ, đôi môi đỏ mọng mấp máy một hồi, rốt cục lên tiếng:
- Nếu không, hay là Mạnh Hổ đi… Cho dù như thế nào đi nữa, Tư Đồ Hạo là do Mạnh Hổ giết chết, hắn đã thay Nghiên nhi báo mối thù giết chồng, Nghiên nhi cũng nên tìm một cơ hội cảm ơn hắn.
- Mạnh Hổ sao?
Mông Khác vui vẻ mỉm cười:
- Hay là…
Hay là sống chung với hắn thử một lần xem sao, ha ha ha…
- Hoàng thúc…
Mông Nghiên nghe vậy vô cùng xấu hổ, hờn dỗi kêu lên một tiếng rồi chạy mất, vẻ thẹn thùng trông như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi….
Mông Khác lòng già đã định, bất giác bật cười ha hả, quả thật hắn rất vui mừng, rốt cục Mông Nghiên đã tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kéo dài suốt ba năm đằng đẵng, không chuyện nào có thể làm cho hắn vui mừng hơn chuyện này.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng thướt tha của Mông Nghiên dần xa khuất, Mông Khác lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Một tên nội thị nhanh nhảu tiến vào, khom người đáp:
- Vương gia có gì dặn dò?
Mông Khác nói:
- Lấy xe ngựa của bản vương, đón tướng quân Mạnh Hổ đến vương phủ, nói rằng bản vương có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng hắn!
- Dạ!
Tên nội thị đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Mông Khác ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, cũng xoay người đi.
Trong thu phòng thoáng chốc yên lặng trở lại, khoảng chừng sau thời gian uống hết chén trà, một bóng người bé nhỏ gầy nhom đột nhiên lặng yên đi ra từ sau giá sách trong góc thư phòng, rõ ràng là một tên nội thị bên trong vương phủ. Tên nội thị vóc người bé nhỏ kia lấm lét nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi thư phòng, sau đó nhanh chóng biến mất.
--------------Từ học viện quân sự Hoàng gia ở Đông thành trở về thành Lạc Kinh, Mạnh Hổ không có việc gì làm liền dẫn Trương Hưng Bá đi dạo khắp nơi.
Thế nhưng rất nhanh, ngã tư đường đã bị tắc nghẽn không thể nào tiếp tục đi tới nữa. Bởi vì dân chúng đế đô tụ tập chung quanh hai người đang gia tăng với tốc độ vô cùng kinh khủng, nhất là những thiếu nữ trẻ tuổi ở đế đô, cả bọn đều nhìn Mạnh Hổ với ánh mắt xuân tình tràn ngập. Nếu không phải vì tên hung thần ác sát Trương Hưng Bá đi theo sau lưng Mạnh Hổ, rất có thể các nàng đã xông lên bao vây Mạnh Hổ mất rồi!
- Tướng quân Mạnh Hổ, ngài cưới vợ chưa?
- Phì, đại anh hùng như tướng quân Mạnh Hổ, sao có thể lấy con gái thứ hai của ngươi làm vợ?
- Ai cần tướng quân Mạnh Hổ cưới con gái thứ hai của ta làm vợ? Để cho nó sưởi ấm giường của tướng quân cũng tốt vậy!
- Tiểu Ngọc nhà ta càng lớn càng xinh, cho dù tướng quân Mạnh Hổ muốn tìm nha đầu làm ấm giường cũng sẽ tìm Tiểu Ngọc nhà ta, hừ!
Nhiệt tình sùng bái anh hùng của dân chúng đế đô làm cho Mạnh Hổ cảm thấy khó mà chịu nổi. Xem tình thế như vậy, chỉ cần hắn gật đầu, phỏng chừng có thể đem cả một liên đội nha đầu sưởi ấm giường trở về Tây Lăng! Vẻ hung thần ác sát của Trương Hưng Bá cũng dần dần tan biến, trước mặt có vô số thiếu nữ xinh đẹp làm cho hắn cũng phải mê mẩn, hai tay cầm đại thiết kích đã rũ xuống tự lúc nào không hay không biết.
Mạnh Hổ còn đang bị các thiếu nữ nhiệt tình ở đế đô vây kín, xe ngựa của Yến vương đột nhiên xuất hiện.
Xe ngựa của Yến vương vừa đến, tất cả dân chúng đế đô vội vàng lui cả lại. Lúc này Mạnh Hổ mới thở phào một hơi, ung dung lên xe ngựa, sau đó được đội cận vệ của vương phủ tiền hô hậu ủng nghênh ngang rời khỏi.
Xe ngựa hoa lệ của Yến vương chở Mạnh Hổ xuyên qua một nửa thành Lạc Kinh, cưối cùng dừng lại trước phủ Yến vương ở góc Đông Bắc.
Tên nội thị đã chờ sẵn ngoài cửa nhanh chóng tiến tới nghênh đón, vén rèm xe cho Mạnh Hổ, cất giọng nịnh nọt:
- Tướng quân đại nhân cẩn thận dưới chân, coi chừng vấp té…
Nghe thấy giọng nói mềm nhũn trơn tuột, Mạnh Hổ nổi da gà từ đầu đến chân.
Mạnh Hổ nhẹ nhàng vung tay, lập tức tên nội thị bị chấn lui hai bước nhẹ nhàng, sau đó rung rung chiến bào và áo giáp trên người, làm cho toàn thân đang nổi da gà bình thường trở lại, bấy giờ mới sải bước tới trước đại môn vương phủ. Hai hàng cấm vệ quân đang canh giữ ngoài cửa vương phủ lập tức bước lên phía trước một bước, hai hàng kim qua giao nhau trên không thoáng chốc phát ra một tràng thanh âm leng keng trong trẻo.
Trương Hưng Bá theo sau Mạnh Hổ nhanh chóng rút đôi thiết kích ra vọt về phía trước, thân hình như thiết tháp che chắn Mạnh Hổ ở phía sau mình, sau đó giơ cao đôi thiết kích đằng đằng sát khí nhìn về phía hai hàng cấm vệ quân đang đứng trước cửa vương phủ. Tên hán tử lỗ mãng này mặc kệ nơi đây là vương phủ, cũng không coi đám cấm vệ quân ra gì, chỉ cần Mạnh Hổ ra lệnh một tiếng là hắn động thủ giết người ngay lập tức.
- Không được vô lễ!
Thanh âm tên nội thị vang lên phía sau Mạnh Hổ, hắn tiến tới vài bước, giọng chói tai:
- Tướng quân Mạnh Hổ là anh hùng của đế quốc, lại là khách nhân tôn quý nhất của Vương gia, mau tránh ra!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
27 chương
8 chương
60 chương
5 chương
532 chương
57 chương
96 chương