Hổ Lang Chi Sư
Chương 12 : Chủ động xuất kích
Mặt trời sắp lặn, một ngày dài đăng đẳng rốt cục trôi qua.
Tiếng kèn hiệu vang lên liên tục từ bên ngoài quan, đại quân đế quốc Minh Nguyệt đang tấn công điên cuồng pháo đài Hà Tây thoáng chốc rút lui trở về như nước thuỷ triều, trận kịch chiến giằng co cả ngày rốt cục đã kết thúc.
Mạnh Hổ dùng đế giày chùi sạch vết máu trên chiến đao, tra đao vào vỏ.
Cúi đầu nhìn xuống, mảnh đất phía trước quan lúc này thật là hỗn độn, gỗ khúc, đá tảng còn có những đoạn thang gẫy la liệt khắp nơi. Thi thể tướng sĩ hai bên nằm đầy trên đất, còn có rất nhiều đoạn thân thể chia lìa rải rác, thậm chí không thể nào ráp lại chỉnh tề. Trong không khí nồng nặc mùi máu tươi thật là tanh tưởi, làm cho người ngửi thấy phải buồn nôn.
Quay đầu nhìn lại, đám tân binh trên tường quan biểu lộ các loại thần thái khác nhau.
Có người ôm nhau mà khóc, có người đứng ngẩn người ra tại chỗ, cũng có người nhảy lên trên lỗ châu mai rống to như một kẻ điên. Vẫn có mấy tên thừa cơ hội mở lời đùa cợt trêu ghẹo đám nữ binh của Thanh Y vệ, thế nhưng đám nữ binh Thanh Y vệ lại không chút nào tức giận, chỉ là mặt mày bừng đỏ chạy đi chỗ khác, sau lưng các nàng truyền đến từng tràng cười to thích chí của đám tân binh…
Nỗi sợ chết hoà lẫn niềm vui thoát chết sau một trường đại chiến, khiến cho cử chỉ đám tân binh trở nên hơi có chút điên cuồng.
Mạnh Hổ đối với những chuyện này không có chút bực mình nào cả, đám tân binh này vừa trải qua một trận giết chóc đầy máu tanh có thể trả giá bằng cả tính mạng mình lần đầu tiên trong đời chúng, những suy nghĩ vốn có trước đây trong lòng chúng đang dần dần sụp đổ. Linh hồn bọn chúng từ những nông phu lương thiện dần dần lột xác thành những tên đồ tể máu lạnh, đó là một quá trình tàn khốc, nếu bản thân bất cứ ai lâm vào hoàn cảnh đó, cho dù làm ra bất cứ cử chỉ gì đi nữa cũng rất dễ hiểu mà thôi.
Lẫn trong đám người, đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm không ngừng nhìn chăm chú vào bóng người hùng tráng cuồng dã cách đó không xa. Hôm nay nếu không có nam nhân này, pháo đài Hà Tây chỉ sợ đã sớm thất thủ mất rồi, đột nhiên Triệu Thanh Hạm rất muốn biết, tên nam nhân hai mắt nheo lại, sắc mặt ngưng trọng kia lúc này đang suy nghĩ những gì trong đầu?
Trong giây phút này Mạnh Hổ đang lo lắng, hắn lo lắng pháo đài Hà Tây sẽ không thủ được bao lâu.
Mặc dù liên đội số Năm đã ngăn chặn được cuộc tấn công mạnh mẽ trong ngày đầu tiên của đại quân đế quốc Minh Nguyệt, nhưng cũng trả một cái giá không hề nhỏ chút nào. Không cần đợi kết quả thống kê thương vong, Mạnh Hổ dám khẳng định, thương vong của liên đội số Năm ít nhất cũng trên tám trăm người. Với tốc độ thương vong như vậy, không quá ba ngày, liên đội số Năm sẽ thương vong hơn phân nửa, pháo đài Hà Tây cũng sẽ không thủ vững được nữa.
- Hổ Tử, làm như vậy không được đâu!
Lôi Minh cũng nhìn thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, giọng nói ngập đầy ưu tư lo lắng:
- Với tốc độ tiêu hao như vậy, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được ba ngày, thế nhưng, viện quân của đế quốc nhanh nhất cũng phải năm ngày sau mới đến kịp nơi đây. Phải tìm ra biện pháp, nếu không pháo đài Hà Tây sẽ không thủ được nữa!
- Ừ!
Mạnh Hổ nặng nề gật đầu, nói:
- Thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích!
- Sao?
Lôi Minh quả thật không dám tin vào tai mình, thất thanh nói:
- Chủ động xuất kích?
Pháo đài vốn chỉ có một liên đội khinh bộ binh, binh lực thực sự có thể ra trận chiến đấu tối đa cũng chỉ được bốn ngàn năm trăm người. thế nhưng quân của đế quốc Minh Nguyệt ngoài thành lên đến ba liên đội rưỡi, tức là gần hai vạn. Binh lực chênh lệch xa như vậy, cố thủ còn không đủ, Mạnh Hổ lại còn muốn chủ động xuất kích?
Lôi Minh gần như hoài nghi không biết não trong đầu Mạnh Hổ có bị nóng quá mà bốc cháy hay không.
Não Mạnh Hổ đương nhiên còn nguyên vẹn, hắn có sự tính toán của riêng mình.
Theo như hắn thấy, nếu như cố thủ chỉ có một con đường chết mà thôi, trừ phi có kỳ tích phát sinh, nếu không viện quân không thể nào đến kịp trước khi pháo đài thất thủ, đây chính là sự thật không thể nghi ngờ. Mạnh Hổ cho tới bây giờ không tin vào kỳ tích gì cả, cho nên bây giờ liên đội số Năm chỉ còn có một con đường, đó là chủ động xuất kích.
Tử thủ pháo đài ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chủ động xuất kích nhất định còn có một con đường sống.
Chỉ có tên ngốc mới có thể ngồi chờ chết, Mạnh Hổ không phải tên ngốc, hắn dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Hơn nữa, Mạnh Hổ chủ động xuất kích cũng không phải hoàn toàn không có cơ sở. Đại quân đế quốc Minh Nguyệt ngoài quan mặc dù chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, hơn nữa trang bị tốt hơn nhiều. Nhưng liên đội số Năm cũng không phải không có ưu thế, ít nhất liên đội số Năm có được thể lực xuất sắc hơn nhiều, cùng với chiến thuật không kém phần linh hoạt.
Lôi Minh đã bị Mạnh Hổ thuyết phục, gật đầu nói:
- Binh lực của chúng ta chưa được một phần tư của quân đế quốc Minh Nguyệt, so về huấn luyện và trang bị lại càng kém xa hơn nữa. Thác Bạt Đảo tuyệt đối sẽ không nghĩ ta còn dám chủ động xuất kích, nhắc tới điểm này cũng là phù hợp với binh pháp mà ngươi thường nhắc tới xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị gì đó…
- Thế nhưng…
Lôi Minh ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Hổ Tử ngươi chuẩn bị mang theo bao nhiêu người xuất kích?
Đó là một vấn đề, nếu như Mạnh Hổ mang theo ít người, sẽ rất khó tạo thành sự uy hiếp với quân đế quốc Minh Nguyệt, nếu mang theo nhiều người, có thể ảnh hưởng không nhỏ đến lực lượng phòng ngự của pháo đài Hà Tây, vạn nhất quân đế quốc Minh Nguyệt thừa dịp ấy mà tiến công, pháo đài Hà Tây sẽ khó mà giữ nổi.
Mạnh Hổ trầm tư giây lát mới nói:
- Ít nhất là hai đại đội!
- Hai đại đội?
Lôi Minh thất thanh kêu lên:
-Nếu vậy pháo đài cũng chỉ còn lại hơn một ngàn quân, vạn nhất đại quân đế quốc Minh Nguyệt thừa dịp tấn công thì sao?
Mạnh Hổ nói:
- Chỉ cần ta dẫn người phá vòng vây ra ngoài, ta sẽ có biện pháp để làm cho quân đế quốc Minh Nguyệt phải kiêng kỵ, không dám quay lại tấn công, hơn nữa lão Lôi ngươi cũng không nên lo lắng quá nhiều, cho dù chúng ta không chủ động xuất kích, cuối cùng cũng không giữ được pháo đài Hà Tây. Mạo hiểm chủ động xuất kích cũng có chỗ tốt, chịu chết cũng được, kết quả vẫn còn hơn là ngồi một chỗ mà chờ chết.
- Làm thôi!
Lôi Minh hung hăng giơ nắm đấm lên, gầm nhẹ:
- Đường nào cũng chết, ta nghe lời ngươi!
- Vậy thì được rồi!
Mạnh Hổ vỗ vỗ bả vai Lôi Minh, đang muốn hạ lệnh triệu tập quân đội, đột nhiên một tên lính có thị lực sắc bén hét lớn:
- Trưởng quan, đội vận chuyển của chúng ta….
- Sao?
Mạnh Hổ và Lôi Minh cùng quay đầu lại nhìn theo hướng ngón tay của tên binh sĩ chỉ hướng bên ngoài quan. Quả nhiên phát hiện một đội ngũ khoảng bốn, năm mươi người đang đi chậm rãi theo con đường nhỏ trong sơn cốc Thanh Vân sơn. Cờ hiệu của đội ngũ kia đúng là cờ của liên đội số Năm, không phải chính là đội vận chuyển nửa tháng trước được phái ra ngoài đi công tác hay sao?
Đại quân đế quốc Minh Nguyệt bên ngoài pháo đài cũng đã nhanh chóng phát hiện ra đội vận chuyển kia, chúng phái ra chừng hai trung đội khinh bộ binh, từ hai bên sơn cốc lặng lẽ bao vây lại. Bởi vì có mỏm núi che khuất tầm mắt hai bên sơn cốc, cho nên đội vận chuyển căn bản không phát hiện được quân đế quốc Minh Nguyệt, đang thản nhiên bước từng bước một về phía tử vong.
- Hỏng bét!
Lôi Minh vội la lên:
- Nhanh dùng cờ cảnh báo cho bọn họ, để bọn họ chạy mau!
- Muộn rồi!
Mạnh Hổ lắc đầu:
- Bọn họ không được huấn luyện, căn bản là không hiểu được ý nghĩa của cờ hiệu.
- Xong rồi!
Lôi Minh lộ vẻ buồn khổ nói:
- Đội vận chuyển này xong rồi, ôi….
Rất nhanh sau đó, quân đế quốc Minh Nguyệt hoàn thành vòng vây liền phát động tiến công, đám tân binh thậm chí chưa được trải qua huấn luyện chính quy chưa kịp nghĩ tới việc chống cự, rất nhanh đã bị bắt làm tù binh.
Thấy quân đế quốc Minh Nguyệt không có ý muốn giết tù binh, trong lòng Mạnh Hổ nhất thời thoáng qua một ý nghĩ táo bạo. Đội vận chuyển kia quay về ngoài ý muốn đã bị bắt làm tù binh, cũng đã cung cấp cho hắn một lý do tuyệt hảo để chủ động xuất kích. Hơn nữa, Mạnh Hổ có thể mượn chuyện này để huấn luyện cho đám tân binh một bài học vô cùng bổ ích, đó là làm tăng sự đồng cảm lẫn nhau trong liên đội số Năm.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ không còn chút gì do dự, đứng dậy quát lên:
- Tập hợp, toàn thể tập hợp!
Tiếng còi sắc bén vang dội cả trong quan, bọn binh sĩ đang nghỉ ngơi nghe thấy tiếng còi liền theo phản xạ nhảy dựng lên, mặc kệ là đang bị thương hay lành lặn đều lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng vừa phát ra tiếng còi. Bởi vì tiếng còi là đại biểu của cháo loãng nóng hổi và bánh bao thơm phức, nếu như đến chậm đương nhiên sẽ không còn.
Chỉ có những tên bị thương quá nặng không thể cử động vẫn nằm tại chỗ mà trợn mắt phùng mang, bất quá bọn chúng cũng có chỗ làm cho người khác phải hâm mộ, đám nữ binh của Thanh Y vệ đang săn sóc vết thương cho bọn chúng.
Rất nhanh, tất cả binh lính của liên đội số Năm còn có thể hành động đã tập hợp xong.
Nhìn từng ánh mắt nóng bỏng của toàn thể tướng sĩ, Mạnh Hổ quát to:
- Đàn dê kia, bữa tối hôm nay không cần tranh đoạt, mỗi người được hai chén cháo loãng nóng hổi, còn có bốn cái bánh bao, không đủ có thể lấy thêm, cho đến khi nào no thì thôi!
- Aaaaaaaaaa….!
- Aaaaaaaaaa….!
- Vạn tuế!
Toàn thể tướng sĩ liên đội số Năm nhất thời quên đi tất cả mà lớn tiếng hoan hô.
Tin này đối với bọn chúng trong lúc này thật là không còn gì tốt hơn được nữa. Đời người cũng có lúc tàn khốc như thế, trong giờ phút này, toàn thể tướng sĩ của liên đội số Năm chỉ sợ có cùng chung một nguyện vọng lớn nhất trong lòng, đó là có thể được ăn một trận no nê thoả mãn trước khi bản thân mình không biết sẽ chết trận bất cứ lúc nào.
Nhìn từng người hớn hở hoan hô, lộ ra vẻ trẻ con trên gương mặt làm cho người khác nhìn thấy phải nao nao trong dạ, nghĩ đến bọn họ rất có thể trong đêm nay hoặc là sau đó không lâu thân thể lạnh như băng nằm giữa chến trường, Mạnh Hổ không nhịn được thì thầm trong lòng:
- Các huynh đệ, hãy ăn cho thật no nê, các ngươi xứng đáng được hưởng như vậy….
Mạnh Hổ đột nhiên giơ cao tay phải, tiếng hoan hô của các tướng sĩ giống như đao chém lập tức ngừng lại.
- Thế nhưng trước khi ăn bữa tối, bản trưởng quan còn có lời muốn nói…
Mạnh Hổ dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của từng người, lúc này mới lớn tiếng quát lên:
- Các ngươi còn nhớ những lời mà tối hôm qua bản trưởng quan nói với các ngươi hay không? Liên đội số Năm là một tổng thể, mỗi người các ngươi là một phần tử của liên đội số Năm! Chỉ cần là quân của liên đội số Năm, cho dù bị bất cứ ai khi dễ, cả liên đội sẽ làm chỗ dựa cho hắn, sẽ vì hắn mà ra mặt! Có nhớ hay không? - Nhớ rõ!
- Nhớ rõ!
- Nhớ rõ!
Toàn thể tướng sĩ ầm ầm đáp lại.
- Mới vừa rồi, đội vận chuyển của chúng ta bị địch quân bắt làm tù binh bên ngoài quan!
Mạnh Hổ giơ tay chỉ về phía quân doanh của quân đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến, lớn tiếng quát:
- Bọn họ dù là người của đội vận chuyển, mặc dù hiếm khi huấn luyện chung với chúng ta, nhưng nói như thế nào, bọn họ cũng là người của liên đội số Năm chúng ta, có phải không?
- Phải!
Toàn thể tướng sĩ đáp lại ầm ầm, ánh mắt cả bọn bắt đầu nóng rực lên.
Mạnh Hổ hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng quơ trên không trung một cái, quát tiếp:
- Nếu bọn họ đã là người của liên đội số Năm chúng ta, vậy liên đội số Năm phải làm chỗ dựa cho bọn họ, phải vì bọn họ mà ra mặt. Mặc kệ bọn họ bị ai khi dễ, mặc kệ bọn họ bị ai bắt đi, chúng ta đều phải tìm bọn họ, chúng ta đều phải cứu bọn họ trở về, có đúng hay không?
- Đúng!
Toàn thể tướng sĩ gào lên như điên dại.
Đám binh lính này phần lớn là người thô lỗ, đầu óc đơn giản, nếu như giảng cho bọn họ về chiến lược chiến thuật, đạo lý an bang định quốc vân vân…, căn bản chính là đàn gảy tai trâu. Thế nhưng nói một cách khác đi, muốn được bọn họ đồng cảm, thật ra cũng rất là đơn giản, chỉ cần ngươi làm cho bọn họ thật sự nhìn nhận ngươi, bọn họ có thể moi tim ra cho ngươi, có thể hy sinh tính mạng vì ngươi!
Lúc đang huấn luyện, Mạnh Hổ mặc dù luôn miệng nói binh lính không phải là người, nhưng trên thực tế, hắn đối với những binh sĩ dưới tay có thể chân chính xem như đối xử giống con người. Nhìn lại rất nhiều quan quân của đế quốc, mặc dù ngoài miệng không bao giờ nói coi binh lính của mình như gia súc, nhưng trên thực tế, trong lòng bọn họ chỉ coi đám binh lính dưới tay như gia súc mà thôi.
Những lời của Mạnh Hổ là đứng trên lập trường của binh lính mà nói ra, cho nên rất dễ dàng gợi lên tâm tình trong lòng bọn binh lính thô lỗ này. Bọn họ mặc kệ đội vận chuyển là bị ai bắt đi, hiện tại trong đầu bọn họ chỉ có một ý niệm, chỉ cần có Mạnh Hổ dẫn dắt bọn họ, cho dù phải xông pha trong trăm vạn đại quân để cứu người, bọn họ cũng dám đi.
Người chết rồi thì sao chứ, đầu rơi bất quá để lại vết sẹo to bằng miệng bát, sợ con bà nó hay sao!
Truyện khác cùng thể loại
800 chương
1076 chương
48 chương
31 chương
116 chương
23 chương
5 chương
39 chương
5 chương
223 chương