"Đèn đỏ rồi, khoan đã." Hách Uông giữ chặt tay Hổ Tiêu, "Ngươi nhìn cái bảng kia kìa, màu xanh mới được đi." Hổ Tiêu xùy một tiếng: "Trong thành phố thật phiền phức, đi đường cũng phải vừa đi vừa nghỉ." "Nói nhảm, nếu không sẽ bị xe tông chết đấy." Hách Uông dắt tay Hổ Tiêu đi trên lối đi bộ, Hổ Tiêu theo sát phía sau y, "Ngươi nói nhà mình rốt cuộc ở đâu?" Hách Uông hít một hơi thật sâu rồi kéo Hổ Tiêu vào một hẻm nhỏ đè hắn vào tường, đôi mắt đen ướt sũng nhìn hắn chằm chằm, "Thật ra ta biết nhà chủ mình ở đâu." "Hả?" Hổ Tiêu khó hiểu túm quần, "Vậy sao ngươi không nói với Miêu Vĩ để bọn họ đưa chúng ta đi?" Hách Uông gãi đầu, trong mắt lộ vẻ hụt hẫng, "Ta sợ." "Ngươi sợ gì chứ?" Hổ Tiêu nâng mặt Hách Uông lên, đưa ngón tay lau khóe mắt y rồi hỏi dò: "Ngươi không phải bị lạc đúng không?" Hách Uông lập tức sụp đổ muốn khóc, Hổ Tiêu thở dài, quả nhiên không phải tự mình chạy lạc, còn muốn lừa hắn, hắn dễ lừa vậy sao. "Ta không dám về nhưng ta thật sự rất nhớ họ. Ta không biết tại sao họ lại vứt ta nữa." Khi Hách Uông biết mình bị vứt bỏ, y cứ mãi suy nghĩ tại sao họ không cần y nữa, y ngoan như vậy mà sao họ không cần y. Hổ Tiêu xoa đầu y, "Đừng sợ, chúng ta về xem sao, bọn họ không cần ngươi nhất định là có lý do nào đó, chúng ta về xem là biết ngay. Hơn nữa bọn họ không cần ngươi thì còn có ta cần ngươi mà." Hách Uông nghe xong thì trong lòng ấm áp hẳn lên, ôm mặt hắn hỏi: "Thật không?" "Đương nhiên là thật rồi, dù sao ta cũng không thể làm chúa sơn lâm nữa, đỉnh núi kia ta cũng về không được, hai chúng ta sống chung đi." Hổ Tiêu nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu như đang đùa nhưng Hách Uông biết hắn đang vô cùng nghiêm túc nên híp mắt cười. "Vậy chúng ta về một chuyến đi, đợi ta nhìn thấy chủ nhân rồi chúng ta đi." Hách Uông hạ quyết tâm, dắt Hổ Tiêu đi tới giao lộ gọi một chiếc taxi. "Lại phải ngồi xe à?" Hổ Tiêu lầm bầm, hắn không muốn chút nào, chỗ này quá nhỏ làm hắn ngạt thở. "Ngồi xe nhanh hơn, với lại ta cũng chẳng biết đi xe buýt thế nào cả." Ngồi trong xe taxi, Hách Uông vỗ đùi hắn an ủi, tài xế hỏi: "Đi đâu đây?" Hách Uông nói địa chỉ, sau đó quay đầu sang trò chuyện với Hổ Tiêu để làm hắn phân tâm, nhưng con hổ này nhìn thì ngon mà không dùng được, sau khi xuống xe cả người đều choáng, gục ven đường nôn khan, hai mắt ứa lệ, "Không chịu nổi, ta không muốn tiếp tục ngồi thứ kia nữa, không chịu nổi, sẽ chết, sẽ chết." Hách Uông vỗ lưng hắn, lo lắng hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ?" Hổ Tiêu quay đầu trừng y, "Đều tại ngươi cả." "Tại ta tại ta, vậy giờ đi được chưa?" Hổ Tiêu đứng thẳng dậy vỗ ngực một cái, "Ừ, đi thôi." Hách Uông dẫn hắn vào một cư xá, đây là một tiểu khu lâu đời, nhà ở đã rất cũ kỹ và cao nhất chỉ có sáu tầng, còn thua xa nhà Miêu Vĩ, ngay cả bảo vệ cũng không có, Hách Uông quen thuộc đi tới một tòa nhà cũ, còn chưa lên lầu thì y đột nhiên đứng khựng lại. Hổ Tiêu suýt đâm sầm vào y, "Sao ngươi không đi?" Hách Uông quay người ngẩn ngơ nhìn về phía một đôi vợ chồng ôm con nhỏ, Hổ Tiêu đoán chắc hai người kia chính là chủ nhân Hách Uông. Hách Uông cứ thế đứng sững tại chỗ đưa mắt nhìn theo bóng lưng chủ nhân rời đi, Hổ Tiêu vừa quay đầu thì phát hiện chó cỏ nước mắt giàn giụa nhưng khóe môi vẫn nhếch lên, rõ ràng là đang cười. Ra khỏi cư xá, Hổ Tiêu hỏi y tại sao vừa khóc vừa cười? Y nói rốt cuộc đã thấy chủ nhân của mình sinh con, lúc trước vì họ không có con nên mới nuôi y, hiện giờ đã có con của mình nên y mừng thay cho họ. "Vậy sao ngươi khóc?" Hổ Tiêu lại hỏi y. "Ta vui lắm, vui đến phát khóc." Hách Uông nở nụ cười thấm đẫm nước mắt rồi nghẹn ngào nói..