Hồ Giá

Chương 48

Sau đó, là bắt đầu chờ đợi. Trong quãng thời gian chờ đợi đó, Hồ Thập Bát đã trồng rất nhiều hoa cỏ ở trước tiểu mộc ốc. Hắn không rõ Ngao Kiệt có thích hoa hay không, nhưng cứ luôn có cảm giác, đến lúc Ngao Kiệt trở về tìm mình, nếu y nhìn thấy được một rừng hoa nở rộ đến rực rỡ kia, tâm tình có lẽ cảm thấy rất vui vẻ chăng? Ngao Ly ôm theo một đống cao bính đứng sau lưng hắn lảm nhảm nói, hắn vui hay không ta ứ biết. . .bất quá chờ đến lúc Tiểu Thất trở về tìm ngươi, mà ngươi cứ ở trước mặt hắn giống như bây giờ, ngày ngày cứ lo chăm cho đám hoa cỏ này, hắn sẽ phát ghen lên, cái đấy ta khẳng định a. . . Hồ Thập Nhị thì chống cằm nhìn Thập Bát đem giường gỗ từ trong tiểu mộc ốc khiêng ra trước, ngồi ở đó đóng đóng gõ gõ, nói Thập Bát a, sáng sớm ra ngươi đã sung như vậy, không thấy mệt sao? Hồ Thập Bát nói, ta có thấy mệt đâu a. Thệp Bát ngươi không thấy buồn chán sao? Hồ Thập Bát nói, có thấy buồn chán đâu a. Hồ Thập Tứ ngồi ở bên cạnh rung đùi, bĩu môi nói đến hôm nay mới được mở rộng tầm mắt a, thật sự có kẻ chỉ vì một câu hứa hẹn liền ngồi chờ cả đời! Hồ Thập Bát dùng đinh đóng cho chặt lại mối hở dưới chân giường, khẽ cười, không đáp trả. Hồng Ngọc từ trong phòng đi ra, ôm theo một bồn y phục cùng sàng đan, chỉ huy Hồ Thập Nhị cùng Hồ Thập Tứ phụ tẩy giặt với mình, miệng thì thao thao bất tuyệt, Ngao Kiệt đúng là cái thứ chết tiệt đạii xui xẻo, ở trên trời trông nom Lão Long Quân thôi mà cũng có thể té nhào ngã gãy luôn cái chân. . .sau lại bắt đầu mắng mỏ Thiên đình, đường đi gì đâu mà không chịu tu sửa cho đàng hoàng, hại nhi tử nàng phải dời lại ngày xuất giá (= =|| Ngao Kiệt té gãy chân, Hồng Ngọc tin. . .amen!) Hồng Ngọc đến tận bây giờ vẫn không hề biết hồi ác chiến đã xảy ra giữa Hồ Thập Bát và Hồ Điện Lam. Hồ Thập Bát đã nhờ Ngao Ly gạt Hồng Ngọc, hắn sợ mẫu thân mình thương tâm, vì trong cảm nhận của Hồng Ngọc, Điện Lam ca ca của nàng hiện tại nhất định là đang chung sống cùng người định mệnh của mình tại một nơi thế ngoại đào nguyên, vô lo vô nhiễu. Hồng Ngọc luôn ao ước được giống như Hồ Điện Lam vậy, thế nên Thập Bát không muốn cho nàng biết, hiện thực lại bi thương như thế. Được Thập Bát nhờ vả, Ngao Ly cùng Lữ Đồng Tân luôn miệng đáp ứng, bảo Thập Bát cứ yên tâm, chuyện này không những nương ngươi không biết, cam đoan ngoại trừ những người chứng kiến bọn ta ra, sẽ không còn bất cứ ai biết nữa. Ngao Ly vốn cũng có tính toán trong lòng, việc này là phát sinh ở không gian hai trăm năm trước, ngoại trừ những người có mặt lúc đó ra, vốn dĩ cũng không có ai biết cả. Hơn nữa Hồ Điện Lam cũng đã chết, nghĩa tử là nghĩa tận, mọi chuyện lúc còn sống thôi thì xóa bỏ hết, đã chết mà cứ cố bám lấy chuyện của người ta nhai đi nhai lại không chịu tha thì còn đâu khí độ tiên gia nữa a. . . Được rồi, chủ yếu là vì Hồ Điện Lam là cữu cữu của Hồ Thập Bát, cũng giống như Hồ Thập Bát không muốn nương mình thương tâm, bọn họ cũng không muốn thấy Thập Bát thương tâm a. Qua một thời gian ngắn, Long tộc cùng Thiên giới có việc, thế là Ngao Ly cùng Lữ Đồng Tân lần lượt ly khai. Còn lại Hồng Ngọc, ở được vài ngày, vốn dĩ nàng muốn lôi Thập Bát về yêu giới, nhưng thấy thần sắc Hồ THập Bát vẫn như bình thường, cả ngày khiêng cuốc lê ra lết vào, ở trước tiểu mộc ốc cuốc tới cuốc lui, đôi lúc còn xuống chân núi vào tập thị mua thức ăn này kia, nghiên cứu cách nấu nướng, cuộc sống bình đạm ngày ngày cứ trôi qua, cũng chẳng cần ai ở cùng, nhìn tựa hồ cũng có chút tư vị. Vậy là cũng thấy yên lòng đi đôi chút, cùng Thập Nhị Thập Tứ trở về. Đến cũng đến, rời đi cũng rời đi. Chỉ còn lại một người, ngày ngày ở tiểu mộc ốc Thanh Vân Sơn. Thập Bát cảm thấy ban ngày trôi qua tương đối hảo, bận bận rộn rộn việc này nọ, rồi mặt trời cũng lặn xuống núi. . . Còn đến khi đêm xuống, thời gian tựa hồ như đặc biệt dài ra. . . Đêm vắng yên tĩnh, hắn sẽ nhớ đến rất nhiều rất nhiều thứ, nghĩ đến rất nhiều việc, khi đó chẳng thể nào ngủ được. Những lúc như vậy, Thập Bát sẽ cầm ngư can, chạy ra chỗ thâm đàm ở thác nước ngồi câu ngư, hoặc là an vị ở thạch đẳng trước tiểu mộc ốc, lắng nghe tiếng lá trúc lay xào xạt trong gió. Nhưng, khó chịu đựng nhất vẫn là những đêm đặc biệt, toàn thân Thập Bát đều nóng rực cả lên, so với lúc bình thường, nỗi nhớ về Ngao Kiệt lại càng nung nấu nhiều hơn gấp trăm ngàn vạn lần, huyết toàn thân không ngừng sôi trào gào thét. Mỗi lần như vậy, Hồ Thập Bát sẽ hóa trở lại hồ hình, liều mạng mà chạy băng khắp núi đồi Thanh Vân Sơn, mãi cho đến khi luồng nhiệt khí nung nóng cơ thể kia tản đi, cảm giác sôi trào trong huyết quản dần khôi phục lại bình thường, hắn mới ngã khuỵu người xuống mặt đất, thở dốc từng đợt, mắt nhắm chặt lại. Ngao Kiệt, Ngao Kiệt. . .ngươi mau trở về đi. . . ======================== Chính xác là đã bao lâu rôi qua rồi nhỉ? Hồ Thập Bát không còn nhớ nổi nữa. Hắn chỉ nhớ rõ, mới đầu, thi thoảng hắn sẽ xuống núi đến Tửu Lâu của Đường chưởng quỹ mua một ít rượu, hay cùng Đường chưởng quỹ tâm sự cho qua ngày. . . Rồi sau đó, Đường chưởng quỹ trở nên già đi, tửu lâu kia truyền cho nhi tử của Đường chưỡng quỷ tiếp quản, rồi sau đó nữa, nhi tử của Đường chưởng quỹ cũng già đi. . . Lại qua thêm mấy mươi năm, nhân gian nổi lên chiến loạn phân tranh, sau khi bình loạn, giang sơn ở nhân gian lại sửa họ tộc cai trị. Nhật thăng nguyệt lạc, hoa khai hoa tạ. Thiên địa vời vợi, chớp mắt một cái, đã là một trăm năm mươi năm sau. ======================= “Thập Bát ca! Thập Bát ca, mở cửa mau a!!” Hồ Thập Bát ôm gối, đang ngủ ngon lành, chợt nghe cửa trước tiểu mộc ốc bị ai đó gõ rầm rầm mấy cái liên tục, thực sự chẳng muốn đếm xỉa chút nào, nhưng thanh âm đập của này không hề thối chí nản lòng, rất có phong cách ‘nếu ngươi không mở cửa ra, ta sẽ đứng đây đập đến thiên hoang địa lão cho coi’, bó tay đầu hàng, rốt cuộc ngồi dậy, mặc y phục vào cho hảo rồi mới ra mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, một thân ảnh kiều tiểu liền ngã nhào vào lòng Hồ Thập Bát. Tiểu cô nương trong lòng vốn là đang lo lắng, định dùng thân mình tông cửa xông vào, kết quả không đợi nàng tông vào, Hồ Thập Bát đã mở cửa ra trước, thế là nàng liền xông luôn vào lòng Hồ Thập Bát. Ngẩng đầu, nhìn gương mặt phóng đại của Hồ Thập Bát trước mặt, tiểu cô nương ngay lập tức liền ngây dại, si ngốc mà nghĩ, Thập Bát ca dù là mới thức dậy, chưa sơ tẩy gì cả, nhưng cũng vẫn suất đến như vậy a ~~~ Hồ Thập Bát nhìn một đôi mắt to chớp chớp hai quả tim hồng trước mặt mình, trong lòng thầm ôm trán thở dài. “Hoa cô nương, mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy. . .” Ân ~~ giọng nói Thập Bát ca lúc sáng sớm thật là trầm nha, có chút khàn khàn nữa, thiệt là dễ nghe hết sức ~~ ============================ Vị Hoa cô nương đang đứng nhìn đến si mê Hồ Thập Bát nhà ta, khụ. . . nàng họ Hoa, tên là Si, có thể coi như đóa đào hoa rụng mà Thập Bát bị dính phải trong thời gian một trăm năm mươi năm chờ đợi Ngao Kiệt = = Nếu muốn hỏi, tự hồi nào mà bên cạnh Thập Bát lòi ra một vị Hoa Si cô nương a, cái này nói ra thiệt là dài dòng ~ Đại khái khoảng năm sáu chục năm về trước, Hồ Thập Nhị cùng Hồ Thập Tứ chạy đến tập thị cận Thanh Vân Sơn, mở một bố trang, sinh ý coi như cũng kha khá. Hồ Thập Nhị nói với Hồ Thập Bát, nếu như Thất Long Quân kia mà có bất ngờ trở lại a, nơi này cũng rất gần đỉnh Thanh Vân Sơn, khí tức của ngươi ở dù có ở bố trang của chúng ta thì đứng ở Thanh Vân Sơn cũng cảm nhận được a, ngươi đừng cứ rúc trong tiểu mộc ốc mãi nữa, có thời gian thì đến bố trang giúp chúng ta làm mấy việc lặt vặt đi. Thập Nhị tỷ nhà mình cũng đã mở lời nói như vậy, mà dù gì thì Thập Bát cũng hiện tại cũng là một kẻ nhãn rỗi, thế là xuống núi đến bố trang giúp đỡ hai người kia vài việc vặt, tiếp đãi khách nhân. Hồ Thập Bát thân tư đĩnh bạt tu trường, luận tướng mạo, lấy tiêu chuẩn của nhân loại mà nói, tuyệt đối là anh tuấn, còn mặc y phục do Thập Nhị Thập Tứ làm ra, sau đó bước ra đứng trước cửa điếm, nhìn chẳng khác gì biển quảng cáo sống a ~! Lắm đại cô nương, tiểu tức phụ ngay lập tức bị hắn thu hút mà đến nơi này, có vị muốn mua y phục cho tướng công nhà mình, chỉ vào Thập Bát, nước miếng ròng ròng nói “Ta muốn bộ y phục vị công tử này đang mặc. . .” Hồ Thập Nhị bảo, vị đại thẩm này, người lau nước miếng trước cái ha ~ lấy chiều cao thân thể tướng công ngài, mặc cái này vào rộng thùng thình a ~! Đại thẩm nói, không sao không sao cả ~ ta để dành cũng được mà ~~ Còn có vài tiểu hỏa tử tướng mạo phong thái giống đại cô nương cũng thích đến điếm, quấn lấy Hồ Thập Bát, bằng mọi giá phải nhận Thập Bát làm ca. . . Hồ Thập Tứ nhìn Hồ Thập Bát bị đoàn người vây quanh giống như chúng tinh phủng nguyệt, mở to mắt hết hồn, nói “Thiệt không ngờ nha, Hồ Thập Bát ở yêu giới chẳng ai thèm nhìn, vậy mà đến nhân giới lại nổi như vậy a ~” Hồ Thập Nhị nhận đơn đặt hàng đến mỏi tay, vui mừng nói “Không chỉ ở nhân giới đâu ~ ngươi không nhận ra Thập Bát cũng rất được mấy vị thần tiên hoan nghênh sao?” Hồ Thập Tứ chua chát nói phải đó, đây là vì sao vậy a. . . Thập Bát, năm đó nếu ngươi rời khỏi yêu giới sớm một chút, dám chừng đã sớm thành thân, có một đống nhi tử rồi a ~! Hồ Thập Bát vừa mới tiễn khách nhân ra cửa, nghe thấy Hồ Thập Tứ nói vậy liền quay đầu lại nhìn nàng, hỏi : Hử? Thập Tứ tỷ sao lại nói vậy? Hồ Thập Nhị vỗ vai Hồ Thập Tứ, thán một hơi “Thập Bát nhà chúng ta a. . .không phải khen chứ, chẳng khác chi cái đầu gỗ, dù cho nó có rời yêu giới sớm cỡ nào đi nữa, trước khi chưa gặp được vị Thất Long Quân kia thì nó cũng sẽ không khai hoa nở nhụy đâu. . .ngươi nhìn xem bộ dạng nó ngốc đến giống cái gì chứ. . .” Hồ Thập Tứ nghe Hồ Thập Nhị nói vậy, lại xoay sang nhìn Hồ Thập Bát được hằng hà sa số người vây quanh bằng cặp mắt ái mộ, nhưng lại ngu ngu ngơ ngơ, không khỏi có điểm đồng tình, bắt đầu cảm thấy thương tâm cho những tâm hồn thiếu nữ nhân loại trôi theo dòng nước. Vì có Thập Bát nên số nữ khách nhân đến cũng nhiều hơn. Có thể kiếm tiền, ai mà không muốn kiếm chứ? Thế là Thập Nhị liền bắt Thập Bát mỗi ngày đều đến điếm đi tới đi lui. Ngày đó, Thập Bát vừa giúp Thập Nhị làm những việc vặt trong điếm xong, nhìn lại đã thấy trời cũng muốn tối rồi. Tuy là biết Ngao Kiệt chắc chắn chưa trở về, nhưng Thập Bát vẫn theo thói quen, trở về tiểu mộc ốc ở Thanh Vân Sơn nghỉ ngơi. Dạ phong hiu hiu, khoang mũi tràn ngập hương khí cỏ cây, Hồ Thập Bát chậm rãi bước đi trên tiểu lộ trong núi. Ẩn ẩn đâu đó vang lên âm thanh hỗn tạp huyên náo từ xa xa truyền đến. Hồ Thập Bát nhìn lại, khẽ cười, nguyên lại lại là Quỷ tập. Quá một trăm năm qua đi, năm nay lại xuất hiện tại Thanh Vân Sơn. Hồ Thập Bát đứng trong bóng tối, nhìn những ánh đèn xa xa của Quỷ tập, bất giác nhớ đến lần đó cùng Ngao Kiệt đáo Quỷ tập. . . Lần ấy, còn gặp được Điện Lam cữu cữu. . .nghĩ đến Hồ Điện Lam, trong lòng Hồ Thập Bát vô thức dâng lên một trận khổ sở, từ đó đến nay vẫn chẳng có tin tức gì, không biết hiện tại cữu cữu như thế nào. . . Cúi đầu, vừa nghĩ ngợi vừa rảo bước trở về thì, đại hiệp Hồ Thập Bát của chúng ta, lần thứ n đụng phải trích đoạn ác yêu cường thưởng yêu nữ = = Ở nhân gian a ~ có kẻ thích làm ác nhân. Làm ác nhân nhiều cái thú lắm a, không cần chú ý cái lương tâm khỉ gì, không cần bận tâm đến cảm nhận của người khác, không bị trói buộc bởi cái gì quy tắc cái gì đạo nghĩa, muốn làm gì thì cứ việc làm thôi ~ Ở yêu giới, cũng có yêu thích làm ác yêu, lý do cũng giống như trên ~ Hiện tại, trước mắt là có mấy ác yêu đang vây quanh một tiểu hoa tinh nho nhỏ đang run rẩy, mấy ác yêu kia mở mồm xuất ra lời thoại vạn niên bất biến “Oa ha ha ha ~ tiểu nương tử ngươi kêu a kêu a ~ ngươi kêu nát cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu ~ (Thiên Âm : câu này bà dùng mấy lần rồi? Hầu : trông xa xăm) Hoa Si, sơn trà hoa tinh, bị sáu tên yêu quái cố ý muốn kiếm chuyện vây xung quanh, vừa run rẩy vừa kêu cứu, vừa khóc nức nở. Vốn là, nàng đã có hơn ba trăm năm đạo hạnh, gặp loại chuyện này theo lý thuyết mà nói, không đánh lại cũng có thể chống cự được một chút, nhưng mà a. . .nàng đã đem hết thảy công lực đạo hạnh của mình, hết thảy đổ dồn vào để biến mỹ dung mạo của mình cùng mị thuật. Pháp lực ư? nửa điểm cũng chả có. Không có pháp lực, chứ lá gan thì thiệt là to. Một thân một mình, không bằng hữu không thân thích, tự chạy đến Quỷ tập chơi, kết quả bị vài tên yêu quái nhìn trúng, sau bị bịt mồm lại kéo đến Thanh Vân Sơn này, bọn yêu quái bốn phía vây quanh, nước miếng chảy ròng ròng, muốn làm chuyện bất lương. Hoa Si quỳ rạp trên mặt đất, lệ tuôn như suối, trong lòng lặng lẽ kêu gào, thiên a~~~ không ngờ kiều hoa như ta hôm nay lại bị mấy tên yêu quái sửu ác này hái xuống ~~ thật sự là thiên đố hồng nhan a hư hư hư hư hư. “Chuyện đến nước này, ta cũng không cầu có thể đào thoát thăng thiên, chỉ cầu sáu vị đây. . có thể nào biến dung mạo trở nên anh tuấn một chút được không TUT” Sáu tên yêu quái nghe xong lời kia của Hoa Si cô nương, giận tím mặt quát, xú nha đầu, ngươi dám chê bai bộ dạng đại gia đây khó coi! Chờ ngươi thành nữ nhân của đại gia ngươi sẽ biết đại gia hảo như thế nào! Nói xong liền dùng tay xé y thủ của Hoa Si, Hoa Si nhắm mắt lại, vừa khóc hu hu vừa oán thán bản thân thiệt là bất hạnh quá đi mà, đột nhiên cảm thấy bện cạnh như có cuồng phong thổi qua, vài tiếng kêu thảm thiết rú lên. Nàng mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh cao gầy hộ tại trước mặt mình, ai đó đưa lưng về phía nàng, tam quyền lưỡng cước đập cho bọn yêu quái kia kêu cha khóc mẹ gào rú chạy đi. Người nọ quay lại, phát ti phiêu dương, mi nhãn tu trường, ngạch đầu quang khiến, toàn thân đều được bao phủ bởi quang hoa lam sắc nhàn nhạt của nguyệt lượng (= = đây là tự nhỏ này tô điểm cho Thập Bát đẹp ngây ngất thôi. . .) Người nọ ôn hòa nhìn nàng cười nói “Cô nương, nàng không sao chứ?” Bạch . . .mã . .vương . . .tử. . .a a a a ! ! Hồ Thập Bát hiện tại đã hơn bốn trăm tuổi, bởi vì tính cách hắn hào hiệp trượng nghĩa, rất thích thấy chuyện bất bình thì thò tay nhúng vào, người cùng yêu được hắn cứu không được một vạn cũng đã có chín ngàn! Nhưng có điều, nằm mơ hắn cũng không ngờ. . .tối hôm nay, hắn là đi đêm có ngày gặp ma, bị lật thuyền trong mương! ! Vị cô nương quỳ mọp trên mặt đất mở to hai mắt, ánh nhìn hướng về Thập Bát phóng ra một đạo quang mang làm Thập Bát cảm thấy toàn thân rét run! Hồ Thập Bát lùi người lại định rời đi ngay, nhưng. . .đã quá muộn! Vị cô nương kiều hoa kia một phen túm chặt lấy tay áo của hắn, gào rú khàn giọng hét to một tiếng “Ân công!! Hãy để tiểu nữ tử lấy thân báo đáp ngài đi đi đi đi đi!!” “Ta không cần a– ! ! !” . . . Ngay lúc đó, Hồ Thập Bát đã la làng lên tiếng cự tuyệt, nhưng là hoàn toàn vô dụng. Từ lần đó về sau, vị cô nương kia như con miết cắn chặt lấy Thập Bát, bò bò bò lên. Ác mộng của Thập Bát, chính thức bắt đầu kể từ đây. . . Đêm đó, Thập Bát không hề dám hé nửa lời nói mấy câu như “nhà cô nương ở đâu, tại hạ đưa cô nương về” đại loại như vậy, mà trực tiếp liên tục vừa chạy vừa nhảy đào tẩu, men theo đường trở về têểu mộc ốc, trong tâm kinh hoàn không ngớt, thấy cô nương kia không có truy đuổi theo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm hô, may quá may quá. Kết quả, sáng hôm sau vừa mở cửa, liền thấy vị cô nương hoa tinh kia ôm theo một bồn sơn tr à hoa, nói thiếp sinh là người của ân nhân, chết làm quỷ của ân nhân, thiếp phải bồi ân nhân ca ca cùng nhau ngụ một chỗ ~ Thập Bát bị nàng nói một hơi mộ tràng, ngay cả dấu câu cũng không thèm dùng làm đầu óc loạn đến choáng váng, lập tức nói dừng dừng dừng, ta không đồng ý! Hảo ý của cô nương tại hạ xin nhận, nàng vẫn là nên trở về đi! Ta thật sự không cần nàng lấy thân báo đáp gì hết! Nói xong đóng cửa lại cái rầm, sau đó chui cửa sổ chạy trốn đến điếm của Thập Nhị né vài ngày, mới nghĩ vị cô nương kia hẳn là thấy khó mà lui, đã đi rồi nhờ? Kết quả, vừa trở về đã thấy, thiệt quá hảo, vị cô nương kia mất nước nghiêm trọng xỉu tại trước cửa tiểu mộc ốc, phơi nắng đến khô quắt quéo. Hồ Thập Bát thấy nàng cư nhiên để bản thể của mình ngay dưới cửa sổ, sơn trà thích âm không thích dương, làm như vậy không phải là muốn chết sao? Hồ Thập Bát chung quy cũng không đành lòng cứ vậy mà sút nàng đi, bó tay đầu hàng, chấp nhận số phận đem bồn sơn trà hoa kia đến nơi râm mát ở bên cạnh tiểu mộc ốc, còn cẩn thận trồng vào bồn hoa, hảo hảo tưới nước bón phân cho nó, nói chung là cứ trì hoãn chờ tới khi nàng bình phục lại, kết quả là bị hoãn tới bây giờ. . . rốt cuộc bị nàng ra sức quấn a quấn lấy, vùng ra thế nào cũng vùng không được. Màn trần thuật về vị Hoa Si cô nương tới đây xin kết thúc, màn ảnh xin phép dời đến hiện tại. =========================== Nhìn nét mặt mê dại của Hoa Si, Hồ Thập Bát nhịn không được lay nàng tỉnh “Mới sáng sớm ra đã nháo nhào làm ta tỉnh dậy, đừng nói chỉ để ngẩn người nhìn ta như vậy a? Có chuyện gì nói mau a!” “A!” Hoa Si cô nương lúc này mới có phản ứng trở lại, chỉ về phía sau lớn tiếng nói “Thập Bát ca! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi nhìn lên trời đi! !” Thập Bát nhìn theo phía nàng chỉ– chỉ thẩy trên bầu trời vốn thoáng đãng của Thanh Vân Sơn cư nhiên xuất hiện dị tượng! Tầng mây chậm rãi xoay tròn hình xoắn ốc. . . (chi tiết cụ thể, thỉnh tham khảo màn miêu tả Lữ Đồng Tân hạ phàm đến yêu giới đề thân) Tim Hồ Thập Bát bỗng dưng bắt đầu đập thình thịch như điên, đây. . .đây chẳng lẽ là Ngao Kiệt trở lại sao? Lập tức không thèm dây dưa với Hoa Si nữa, vội vàng chạy qua. Ân, kim quang tán đi, đỉnh núi Thanh Vân Sơn xuất hiện một đống thần tiên. Lữ Đồng Tân cùng Ngao Ly chạy đến trước mặt Hồ Thập Bát, chắp tay nói, Thập Bát khí sắc không tệ a ~~~ lại đây lại đây, đây đều là thần thiên trên Thiên giới nha, mấy đại gia hỏa này đều muốn đến nhìn ngươi thử a, nên ta dẫn bọn họ đến đây ~~ để ta giới thiệu một lượt ~~ mấy vị này là a b c trong Bát tiên nè. . .mấy vị này là x y z trong Thất tiên nữ nè. . .còn đây là bằng hữu của ta, Nam Cực Tiên Ông, Thái Bạch Kim Tinh. . . Ngao Ly cũng giới thiệu, đây là Phụ quân của ta. . . Lão Long Quân nhìn Hồ Thập Bát, vuốt vuốt râu cười ha hả, phi thường vừa lòng. Đây là Nhị ca. . .này là Tam ca của ta. . .Ngao Ly còn chưa dứt lời, một thân hồng ảnh đứng sau lưng đám người nọ đã sớm không có kiên nhẫn chờ, tiến lên một bước đẩy y sang một bên, đứng trước mặt Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát lúc đầu là vừa thi lễ với các vị thượng tiên được giới thiệu, vừa trộm dùng mắt nhìn lướt qua một lượt các vị tiên để tìm kiếm bóng dáng Ngao Kiệt, nhưng mà khiến hắn thất vọng là, giữa vô số các vị thần tiên, lại chẳng có bóng dáng Ngao Kiệt đâu! Hồ Thập Bát cảm nhận được khí tức của Ngao Kiệt, nhưng có điều lần này các vị Long Quân tới hơi bị nhêều, khí tức đều là đan xen vào nhau, căn bản không thể nhận rõ ra được. Hồ Thập Bát cắn chặt răng, nhịn không được, muốn lên tiếng hỏi Ngũ Long Quân, Ngao Kiệt không có đến sao? Vừa định mở miệng thì đột nhiên, trước mặt lóe lên một thân hồng ảnh, Ngũ Long Quân bay ra ngoài, một người như một đoàn liệt hỏa đứng trước mặt hắn. Người này, Hồ Thập Bát chưa từng gặp qua. . . Vóc dáng y rất cao ráo, so với Thập Bát còn cao hơn nửa cái đầu. Trường phát đỏ rực như lửa, gương mặt tu mi phượng mục, trong nét tuấn mỹ lại toát ra một cỗ khí phách, khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, ngay lập tức chẳng thể dời đi được tầm mắt, chỉ có điều hiện tại gương mặt tuyệt mỹ kia lại hiện ra cái vẻ xú kiểm chẳng thua gì dạ xoa, một đôi nhãn mâu lưu kim sắc nộ trừng nhìn Hồ Thập Bát, không thèm nói lời nào. Khí tức này. . .thực xa lạ. . .nhưng tại sao. . . Hồ Thập Bát nhìn người trước mặt đang mím môi nộ trừng nhìn hắn, bất giác há hốc mồm, tựa như là cùng lúc mở miệng với người như đám lửa kia “Ngao Kiệt!” “Cái thứ kia là ai!!!” ______________________ vô lo vô nhiễu : không có gì lo lắng, không có gì quấy nhiễu ngư can : giỏ cá / câu ngư : câu cá Nhật thăng nguyệt lạc, hoa khai hoa tạ : mặt trời lên, mặt trăng lặn, hoa nở rồi lại tàn thiên hoang địa lão : thời gian dài đăng đẳng, lâu như trời đất bố trang : cửa hàng bán quần áo thân tư đĩnh bạt tu trường : tướng tá cao rao cân đối phát ti phiêu dương, mi nhãn tu trường, ngạch đầu quang khiến : tóc bay phấp phới, lông mày, mắt đều dài + thêm cái trán nhìn đợp, phẳng, sáng nữa (không hiểu trán phẳng thì liên quan gì tới diện mạo chứ)