Vì để trả thù cho thập thất thập Kỳ Mộc đến nhân giới dạo chơi trọng thương trở về, Kỳ Ế lẻn vào cung đình, dụng kế hành hạ hoàng đế và sủng phi đến chết, cũng ở trong cung tàn sát, tàn sát tất cả những nô bộc và tỳ nữ có quan hệ đến việc làm Kỳ Mộc trọng thương, xúc phạm nghiêm trọng tới quy tắc lục giới, thiên đế tức giận, điều động thần tướng áp giải y đến thiên đình, hồ thần đến cầu tình, chưa tới một canh giờ Tam ca liền bị đuổi về Kỳ phủ, thiến đế lần nữa cân nhắc quyết định: Phong ấn công thể của Kỳ Ế, phạt y ở trong nhà nghiền ngẫm lại lỗi lầm. Vì chuộc tội, qua trăm ngày liền hạ phàm làm nghề y, cho đến khi cứu đủ một vạn người bệnh mới giải khai chấm chế với y. Tâm tình Kỳ Ế giờ phút này xem như bình thản rất nhiều, ngay từ đầu y cực hận phàm nhân Thương Huyền cướp đi lực chú ý của đại ca. Nhưng, không thể không nói hắn xác thực rất có lực hấp dẫn, đám đệ muội không ai là không thích hắn xoa nhẹ, mà ngay cả y…nghĩ đến lúc đó thất thố mặt Kỳ Ế liền âm u, thật muốn đào một cái hố đem mình chôn xuống. “Tiểu Ế, để cho ta cùng ngươi hạ phàm đi?” Phó Phó Tinh Lãng lại kiên định đuổi theo, Kỳ Ế nhớ rõ bộ dạng mất mặt của mình hắn cũng nhìn thấy, tâm tình lại càng không tốt, mặc kề liền đi vào nhà “nghiền ngẫm lỗi lầm”. “Đừng phiền ta. Đường đường là y thần, khổ cực ngài đại giá hạ phàm.” Đã ăn canh bế môn cứng như đinh của Kỳ Ế mấy trăm năm, Phó Phó Tinh Lãng đã luyện được một trái tim kiên cường, sẽ không bị vui vẻ tức giận thất thường của y đơn giản đánh lui, chỉ là sờ mũi trước trở về. Vừa đủ một trăm ngày, Kỳ Ế chỉ mang theo hành lý rất đơn giản xuống núi Thanh Vân, căn bản chưa từng nghĩ đến phải thông báo cho Phó Phó Tinh Lãng biết y sắp ra ngoài. Đương nhiên Phó Phó Tinh Lãng cũng nghĩ đến chiêu này của y, nhưng lại từ sáng sớm ở ngay chỗ đường núi y nhất định phải đi đứng chờ. “Tiểu Ế, ta cũng bị phạt, để ta theo ngươi đi.” Phó Phó Tinh Lãng tao nhã cười, không hề giống một vị thần vừa đem sủng vật của thiên đế điều trị đến lông đều trụi lủi, bị giáng chức hạ phàm lần nữa lịch lãm rèn luyện. “…” Kỳ Ế đã lười nói hắn, đầu của vị thần này rốt cuộc là như thế nào lớn lên là như thế nghĩ y không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, muốn đưa tới cửa cho y giày vò như vậy liền thuận theo ý hắn. Một bên đem bao vải của mình ném vào trong ngực hắn, đi trước. Phó Phó Tinh Lãng lập tức vui vẻ ôm bao vải đuổi theo, còn thiếu chút nữa ở trong miệng ngâm nga một điệu nhạc (y thần ngươi là M…) Kỳ Ế tùy ý chọn một thị trấn dừng chân, ở một vùng ngoại ô yên lặng tìm được ngôi nhà không người vào ở, cũng không vội vã lên đường tìm người bệnh cần cứu chữa. Mười vạn người tuy là con số không nhỏ, nhưng y hiện tại không thiếu thời gian chậm rãi lề mề ở nhân giới. Ngược lại là Phó Phó Tinh Lãng rất tự giác chịu khó, trong thời gian y đọc sách, sẽ đem phòng nhỏ trong trong ngoài ngoài dọn dẹp sạch sẽ, cũng mang theo bạc vào thành mua rất nhiều thứ linh tinh cần thiết trong sinh hoạt, lương khô và thức ăn vân vân, thuận đường còn ở trong huyện thành hét to một vòng “chuyên trị tạp chứng nghi nan, không có tiền cũng có thể khám bệnh” sau đó trở về. Thói quen sinh hoạt của Kỳ Ế không có quá nhiều thay đổi, vẫn là giống y trước đây, vừa bắt đầu nghiên cứu dược lý liền quên thời gian, hắn vẫn luôn nhắc nhở dùng bữa và uống thuốc. Kỳ Ế không nhãn rỗi quá lâu, rất nhanh thì có rất nhiều người tìm tới tận cửa. Bọn họ đều là gia đình nghèo khổ không mời nổi đại phu, bị thanh âm hét to của Phó Phó Tinh Lãng hấp dẫn, ôm tâm tính tạm thời thử một chút trước đến đây cầu xem bệnh. Cửa ra vào có một vị công tử đẹp trai như tiên nhân đối xử với bọn họ cực kì nhã nhặn, hỏi bệnh trạng bọn họ đem bọn họ chia thành mấy nhóm người bệnh nặng bệnh nhẹ không giống, mới dựa theo thứ tự dẫn bọn họ vào phòng. “Sư phụ, đây là bệnh nhau đầu tiên của chúng ta.” Lục Cửu lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Ế bị dọa sợ, đại phu trước mắt áo trắng tóc trắng da trắng, mắt là màu vàng, đuôi mắt thì thoa lên màu xanh biếc, vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp như cười như không cười, cả người bay bổng, vừa nhìn giống như yêu mị. Nếu không phải Phó Phó Tinh Lãng đặt bàn tay ấm áp ở trên vai gã khiến cho gã cảm thấy an bình, gã có thể đã từ trên ghế nhảy dựng lên kêu to chạy ra ngoài. Mọi người bên ngoài cũng là trong lòng thấp thỏm, nhịn không được thò đầu vào trong phòng nhìn, bỗng nhiên nghe được một tiếng hét thảm và tiếng cười khẽ yết ớt, Lục Cửu làm dê đầu đàn đã ôm khuôn mặt trắng bệch bị mang ra ngoài. “Này này, ngươi không sao chứ? Như thế nào giống như thấy quỷ.” Lục Cửu nói không ra lời, chỉ là một chốc gật đầu một chốc lắc đầu, khiến cho mọi người không sờ được manh mối. “Sư phụ nói, mấy viên thuốc này mang trở về nhà mỗi ngày uống một viên, không quá ba ngày ngươi liền có thể khỏe hoàn toàn. Nào, vị kế tiếp.” Phó Phó Tinh Lãng đem khăn nho nhỏ gói lại nhét vào trong tay gã, sau đó vỗ vai gã bảo gã trở về, đối với các hương thân đợi ở đằng sau hắn lộ ra nụ cười dịu dàng. “Kỳ thần y” danh hiệu này rất nhanh liền ở trong huyện thành truyền ra, ngày càng nhiều người đến phòng nhỏ vùng ngoại ô thành đông khám bệnh. Tất cả mọi người mọi người nói Kỳ đại phu này tuy thoạt nhìn giống quỷ người cũng không thích nói chuyện, nhưng y thuật là số một. Quan trọng nhất là thật sự không nhận tiền, trong nhà có những cái gì liền cho cái đó xem như là tiền thuốc, quả thực là phúc tinh của người nhà người bệnh nghèo túng. Cái này khiến cho các tiệm bán thuốc và lang trung trong huyện thành không vui. Tiểu tử họ Kỳ này là từ chỗ nào đến vậy mà tranh giành làm ăn, cũng không tới cửa đánh tiếng chào hỏi liền như vậy tùy ý làm bậy phá hư giá cả thị trường của bọn họ. Lúc Phó Phó Tinh Lãng vào thành mua đồ liền bị mấy lưu manh chặn lại, kéo vào trong ngõ nhỏ bị đánh một trận sau đó ném ra ngoài. Vì vậy phải ôm lấy bộ dáng mặt mũi bầm dập trở về, Kỳ Ế nhìn thấy lập tức mở miệng châm chọc: “Lớn như vậy ngay cả đi đường cũng không biết đi, ngã chỗ nào thành bộ dáng như vậy, còn không nhanh chóng cầm thuốc thoa lên tránh cho khuôn mặt kia của ngươi hù dọa bệnh nhân của ngươi.” “Là bệnh nhân của chúng ta, Tiểu Ế. Hơn nữa ta đây không phải ngã, lúc vào trong thành không biết đắc tội ai liền bị phủ bao vải, ta cũng không kịp phản ứng cũng không nhìn thấy ai đánh ta, hiện tại ta cũng là thân thể phàm nhân rất đau nha ngươi còn cười ta…” “Hừ, với công phu mèo ba chân kia của người, chẳng lẽ còn có thể đánh trả được sao?” Kỳ Ế đập lên vẻ mặt mặt huênh hoang khoác lác của hắn, cười u ám đi vào nhà. Không quá mấy ngày, có một đám người mặt mũi vô cùng thê thảm tới trước mặt Phó Phó Tinh Lãng dập đầu. “Phó đại thần tiên, chúng tôi có mắt không tròng, tin vào lời nói tiểu nhân đánh ngài, ngài liền đại nhân không tính toán tiểu nhân bỏ qua cho chúng tôi. Lúc này chúng tôi dập đầu nhận tội, chúng tôi làm trâu làm ngựa cho ngài ngài tha cho chúng tôi đi…” “Cái gì tha hay không tha, ta có thể đem các ngươi làm thế nào? Tất cả đứng lên trở về đi.” Phó Phó Tinh Lãng khoát tay vẻ mặt không thèm để ý. Kết quả mấy người kia gào khóc càng thê thảm hơn, ôm bắp đùi của hắn lại khấu đầu mấy cái. “Phó đại thần tiên, Kỳ đại thần y, các người tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân ngàn sai vạn sau chính là không nên trêu chọc các ngài, nếu không chúng ta chặt ngón tay đi?” Nói xong có mấy người rút dao nhỏ ra, trước cắt đầu ngón út chính mình, lại muốn đi chặt ngón khác. “Được rồi được rồi đừng như vậy, ta đã sớm tha thứ cho các ngươi. Lại gọi ta là gia gia gọi sư phụ ta là tổ gia gia liền có thể đi.” Phó Phó Tinh Lãng hơi đau đầu, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên. “Gia gia đại ân. Tổ gia gia đại ân đại đức. Chúng tiểu nhân liền lăn đi, từ nay về sau không quấy rầy nghề nghiệp của gia gia và tổ gia gia, ai dám tìm gia gia và tổ gia gia gây phiền phức liền băm bọn họ.” “Máu của các ngươi làm ô uế dược lư của ta, lau cho sạch rồi nhanh lăn khỏi chỗ này.” Kỳ Ế từ bên trong ném ra một lọ dược cầm máu, mấy tên côn đồ kia dùng quần áo của mình đem máu trên mặt đất lau sạch, nhặt ngón tay mình về, cầm lấy thuốc mỡ thiên ân vạn tạ “lăn đi”, thật đúng là dùng lăn đi chẳng hề qua loa. Phó Phó Tinh Lãng vừa vào trong phòng, liền nhịn không được hung hăng ôm lấy Kỳ Ế ở trên người y cọ cọ: “Tiểu Ế, sư phụ tốt của ta, liền biết ngươi đau lòng ta nhất, ngươi không nói ta cũng biết khửa khửa.” “Đánh rắm, bọn hắn đánh chó không nhìn chủ nhân, chọc giận ta mới dạy dỗ bọn họ một chút, ai nhàn rỗi đau lòng ngươi.” Kỳ Ế ở trong ngực hắn dùng sức giãy dụa, Phó Phó Tinh Lãng quay người y lại giữ chặt cái ót của y hôn xuống. Phó Phó Tinh Lãng cả gan làm loạn càn rỡ, miệng sưng thành ruột thịt heo đen, chỉ có thể nhanh chóng đi tìm dược giải độc tiêu sưng cho miệng mình. Phó Phó Tinh Lãng chịu mệt nhọc trợ thủ cho Kỳ Ế, trước mặt sau lưng cẩn thận chăm sóc và hầu hạ, bất kể Kỳ Ế châm chọc đánh chửi đều bị hắn coi là không có gì, như thế nào đều không tiêu tan ý nghĩ muốn thân thiết của hắn. “Phó Phó Tinh Lãng, ngươi quả thực không có tự trọng.” “Tiểu Ế, ta chính là như vậy thích ngươi, mặc kệ ngươi đối với ta như thế nào ta đều đồng ý, hơn nữa ngươi lần đó cũng không thật sự đối với ta không dễ chịu. Ta chỉ cầu ngươi, cho bản thân ngươi một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội…”Phó Phó Tinh Lãng ôm y không buông, hắn giống như kẹo da trâu đánh chết cũng không lùi bước, Kỳ Ế thật sự không hề có biện pháp gì. “Không nên ép ta…” Kỳ Ế nặng nề nhắm mắt lại, Phó Phó Tinh Lãng liền hôn mí mắt của y, chóp mũi và môi, dùng dịu dàng của mình từng chút từng chút làm mềm đi gai nhọn trên người Kỳ Ế. Phó Tinh Lãng hôn tới hôn lui cả buổi mới phát hiện môi mình lần này vậy mà không sưng, cũng không có bệnh trạng trúng độc khác: “Ai, hôm nay như thế nào…” “Câm miệng ngươi lại.” Kỳ Ế lạnh lùng nói, móng tay bén nhọn đặt ở gáy hắn, rất có ý định hắn nói nhiều thêm một câu liền phế hắn. Phó Phó Tinh Lãng cũng không phải người nói nhiều, ngoan ngoãn thu âm thanh vào say sưa tiến vào trong miệng hôn sâu.