Mac quay lại nhìn Jonas đúng lúc anh tiến lại gần phía sau, khi nàng bước qua bãi đậu xe hướng đến thang máy đưa họ lên căn hộ của anh. Chỉ có vội ngoảnh mặt lại lần nữa thôi mà má nàng đã nóng bừng lên, ngay khi thấy anh không chút xấu hổ dõi theo điệu lắc lư nhẹ nhàng của hông và mông lúc nàng bước. Anh nhìn nàng không chút hối lỗi lúc đứng cạnh nàng bấm mã an ninh mở cửa thang máy, cho phép hai người cùng bước vào trong. “Em không nên mặc đồ da bó sát khi em không muốn đàn ông nhìn mình!” Anh nhấn nút lên tầng mái. Mac nhìn anh quở trách khi thang máy bắt đầu đi lên. “Tôi mặc chúng để an toàn hơn nếu bị té khỏi xe, chứ không phải để cho đàn ông nhìn vào. Và anh biết anh “hot” thế nào ngay cả khi an toàn mà.” nàng châm chọc. (Trích: And you know how hot you are on safety – Cam: Ý chị Mac “hot” vừa có nghĩa là nóng, vừa có nghĩa là sexy đó ạ ) “Hot có vẻ là một từ thích hợp đấy,” Jonas trêu chọc. Má Mac dường như nóng bừng hơn bao giờ hết khi rằng Jonas nghĩ nàng trông nóng bỏng trong bộ đồ da. “Có lẽ chúng ta nên chuyển sang đề tài khác.” “Có lẽ vậy.” Anh gật đầu, đôi mắt xanh công khai cười nhạo nàng. Mac quay đi để nhìn chằm chằm vào cánh cửa kim loại màu xám cho đến khi chúng mở lên trên căn hộ tầng thượng. Đèn tự động bật lên khi họ bước thẳng vào nơi hiển nhiên là phòng khách – hay có lẽ là một trong số chúng? – trong căn hộ khổng lồ của Jonas. Đó chính xác là kiểu trang trí tối tân không hề mang tính cá nhân chút nào mà Mac đã đoán trước đó, chủ yếu là đen và trắng của crôm, vài nét màu đỏ nhằm làm dịu đi nét cứng nhắc. Bức tường được sơn màu trắng lạnh, và đen cùng với đồ nội thất bằng crôm, những cái đệm mang nhiều sắc đỏ khác nhau trên sofa và ghế, và nhiều thảm màu đen và trắng trên sàn gỗ vô cùng bóng loáng. Mac ghét khung cảnh đó! “Rất đẹp,” nàng lẩm bẩm không chút nhiệt tình. Jonas đã kịp nhìn thấy nét cau có trên mặt Mac trước khi nàng khoác lên chiếc mặt nạ xã hội lịch sự. “Tôi cho phép người trang trí nội thật toàn quyền tự do trong trang trí nơi này khi tôi chuyển về sáu tháng trước đây,” anh buồn bã thừa nhận. “Khủng khiếp, phải không?” Anh nhăn nhó khi sải chân bước vào căn phòng. Mac chậm rãi theo sau. “Nếu anh không thích nó, sao anh không thay đổi đi?” Anh nhún vai. “Tôi không thấy hứng thú chút nào khi mà tôi có thể sớm chuyển sang chỗ khác lần nữa.” “Ồ?” Nàng quay lại nhìn anh. “Đó có phải là lý do anh không băn khoăn phải đặt bất cứ đồ trang trí Giáng sinh nào, đúng không?” Jonas không bao giờ băn khoăn đến việc trang hoàng cho Giáng sinh. Để làm gì cơ chứ? Chỉ mình anh sống ở đây, với khách vãng lai, vậy sao phải bận tâm đến những đồ trang trí tồi tàn chỉ để đóng bụi, trước khi chúng được lấy xuống lần nữa? Đối với Jonas, Giáng sinh đã, và sẽ luôn luôn, chỉ là thời điểm để chịu tổn thất đã qua, khi mà tất cả những người khác có vẻ ăn uống quá đà và đắm mình trong tính đa cảm không cần thiết. Thực ra, Jonas thường coi việc biến mất đến vùng đảo Caribê ấm áp là cần thiết cho toàn bộ những kì nghỉ, và, cho dù anh không có bất cứ kế hoạch nào tương tự như vậy, anh cá rằng năm nay có chút khác biệt so với những năm trước đó. “Không,” Jonas nói cộc lốc. Mac thực sự xinh đẹp trong bộ đồ da bó sát, anh kín đáo thừa nhận một lần nữa khi cảm thấy sự cương cứng nhanh chóng quen thuộc giữa đùi mình. “Đi qua nhà bếp và tôi sẽ mở một chai rượu,” anh nhanh nhảu mời nàng trước khi dẫn đường đến phòng kế bên. Anh tự thiết kế phòng bếp cho mình, xà làm bằng gỗ sồi theo phong cách nhà thờ có nguồn gốc từ biệt thự ngoại ô thế kỷ 18, hợp với tủ bếp gỗ sồi với tiện nghi hiện đại như trong lạnh và máy rửa bát ẩn dưới những ngăn tủ, cùng với chiếc bàn gỗ sồi giả cổ đặt ở giữa bàn xung quanh là bốn chiếc ghế, và mấy cái chậu đồng treo cạnh Aga màu xanh rất thuận tiện. Đó là một căn phòng ấm cúng và thoải mái trái ngược hẳn với phòng khách lạnh lẽo. Căn bếp là nơi Jonas cảm thấy dễ chịu nhất, và là nơi anh thường ngồi đó và đọc báo hay làm sổ sách vào mỗi tối khi anh ở nhà. Mặc dù anh không chắc chắn gì thêm về việc mời Mac vào phòng riêng. “Tốt hơn đấy,” nàng thì thầm ra vẻ hài lòng. “Anh tự thiết kế cho riêng mình đúng không?” “Đúng thế.” “Tôi nghĩ là vậy.” Jonas nhướng đôi mày sẫm màu. “Tại sao?” Nàng nhún vai lúng túng. “Nó – ấm cúng, hơn căn phòng kia.” Anh cau có. “́m cúng hơn?” “Có hơi người hơn,” nàng sửa lại. Jonas tiếp tục nhìn nàng trong vài giây trước khi gật đầu cộc lốc. “Thư giãn đi nào,” anh mời và di chuyển để lấy chai Chablis Premier Cru từ xô lạnh trước khi khéo léo mở nó và rót chút rượu trái cây thơm ngon vào hai ly. Mac vẫn không chắc chắn về việc ở trong căn hộ của Jonas chút nào, nói gì là để bản thân thư giãn. Và cái cau mày trên trán Jonas lúc này nàng nghĩ có thể anh cũng hối tiếc vì đã mời nàng. Nàng thận trọng ngồi xuống một trong bốn cái ghế đặt quanh bàn gỗ sồi. “Tôi sẽ chỉ uống nửa ly rồi đi luôn.” Jonas đặt ly lên bàn trước mặt nàng. “Có việc gì mà em phải vội vã vậy?” Nàng bồn chồn, làm ẩm làn môi bằng đầu lưỡi khi anh đứng quá gần nàng, chỉ dừng lại ngay lập tức khi nàng thấy sự mãnh liệt trong cách Jonas dõi theo cử động của nàng. “Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi không lưu lại quá lâu” Tay nàng hơi run run khi nàng vươn ra nâng ly lên và nhấp một ngụm rượu mát lạnh. Jonas mỉm cười. “Tốt hơn cho ai?” Nàng nhún vai tế nhị. “Cho cả hai chúng ta, tôi nghĩ thế.” “Có lẽ chúng ta đã nghĩ ngợi quá nhiều,” anh trầm ngâm thì thầm. “Em đã ăn tối gì chưa?” Mac nhìn anh sắc lẻm. “Đến giờ thì chưa.” Chắc chắn anh sẽ không lặp lại đề nghị lúc sớm rằng hai người sẽ ra ngoài ăn tối cùng nhau chứ? “Tôi mới chỉ ăn vài con tôm vào bữa trưa,” anh buồn bã nhắc cho nàng nhớ. “Còn em thì sao?” “Tôi đã ăn một miếng bánh mì nướng khi về đến nhà. Nhưng tôi hầu như không mặc thế này đi ra ngoài ăn tối được, Jonas.” “Đã ai nói về việc ra ngoài ăn tối đâu cơ chứ?” anh nhìn nàng giễu cợt. Mac cảm thấy làn sóng bực bội cái gì đó đang trào dâng trong ngực mình. Bối rối? Sợ hãi? Hay là mong đợi? Hoặc có thể là kết hợp cả ba điều trên? Bất cứ nó là gì, Mac không nghĩ nàng sẽ ở lại một mình bên Jonas trong căn hộ của anh lâu hơn nữa. “Anh thật tốt bụng khi đưa ra - ” “Đột nhiên em mới lịch sự làm sao, Mac.” Jonas cắt ngang. “Nếu em không muốn ăn tối cùng tôi thì chỉ cần can đảm nói ra, chết tiệt!” Đôi mắt anh sáng lên với ánh nhìn tăm tối. Nàng cau mày đau đớn. “Vấn đề không phải là không muốn ăn tối cùng anh, Jonas - ” “Vậy là vấn đề gì?” Mac nuốt khan. “Tôi không chắc tôi thuộc về nơi này...” Jonas cau có. “Điều đấy nghĩa là cái khỉ ho gì chứ?” Nàng lúng túng nhún vai. “Tôi – căn hộ này quá sang trọng. Chai rượu mà anh vừa mở có lẽ giá trị bằng số tiền của vài người kiếm được trong một tuần.” “Và?” “Tôi là chính tôi. Tôi ghét mặc vào những bộ quần áo để làm cảnh và “bị chiêm ngưỡng”.” Nàng cau mày. “Tôi đã trải qua một kinh nghiệm nơi một người đàn ông cứ nghĩ rằng tôi sẽ là cái cúp dễ thương để hắn ta khoe khoang trên tay trong những bữa tiệc - ” “Và em nghĩ đó cũng là điều tôi muốn?” Jonas hỏi. Mac có vẻ hơi bối rối. “Thực sự thì tôi cũng không chắc anh cần gì ở tôi nữa.” “Điều đó xảy ra với cả hai ta.” Jonas nói với nàng trong tiếng thở dài. “Có vài lý do không thể giải thích được em có ảnh hưởng kỳ lạ với tôi, Mary “Mac” McGuire.” Ánh nhìn chằm chằm của anh giữ chặt lấy nàng, anh với tay ra và đỡ lấy ly rượu từ những ngón tay run rẩy của nàng, đặt nó lên bàn bên cạnh ly của anh trước khi nắm lấy tay Mac rồi từ từ kéo nàng lại gần cho đến khi chỉ cách anh vài inch. Jonas nhìn xuống nàng một cách kỹ lưỡng, ghi lại ánh nhìn lấp lánh sôi nổi trong đôi mắt khói xám, vẻ ửng hồng của đôi má, và hơi thở không đều qua bờ môi hơi hé mở. Đôi môi ấy hé ra như đang cầu xin được hôn. Vẻ mặt anh đanh lại khi anh cưỡng lại cám dỗ nguy hiểm đó. “Tôi sẽ qua phòng ngủ bây giờ để thay đồ. Nếu em quyết định không ở lại và giúp tôi bữa tối thì tôi đề nghị em hãy rời khỏi đây trước khi tôi trở lại.” Anh bất ngờ thả nàng ra trước khi quay gót và rời khỏi phòng hướng đến phòng ngủ phía dưới hành lang. Mac vẫn còn run rẩy phần nào khi đứng một mình trong phòng bếp. Nàng nên làm theo đề nghị của Jonas và rời khỏi đây trước khi anh quay lại. Nàng biết là nàng nên làm như vậy. Nhưng nàng không muốn chút nào. Những gì nàng muốn làm là ở lại ngay đây và dành buổi tối để nấu ăn cùng anh trước khi họ ngồi xuống cùng nhau và thưởng thức nó trong căn bếp ấm cúng, dễ chịu này... Ngoại trừ nàng biết rằng Jonas không đề nghị họ chỉ nấu và ăn tối cùng nhau. Nàng vẫn ở đây nghĩa là nàng cũng sẵn sàng lặp lại những nụ hôn đã chia sẻ trước đó. Mac đột ngột ngồi thụp xuống, hoàn toàn chưa thể quyết định phải làm gì. Nàng nên đi. Nhưng nàng không muốn. Nàng biết nàng không nên cho phép những đam mê bùng nổ với Jonas tại nhà hàng xảy ra lần nữa. Nhưng nàng muốn điều đó! Nàng vẫn ngồi đó cân nhắc tình thế khó xử khi Jonas trở vào nhà bếp, hơi thở nàng tắc nghẹn trong cổ khi nàng nhìn thấy anh mặc thường phục lần đầu tiên. Áo len vải casơmia đen mỏng ôm lấy bờ vai rộng và vòm ngực và bụng phẳng, quần jeans bạc màu vì thời gian và mặc nhiều hơn là phong cách thiết kế nhằm nổi bật lên đường cong của hông anh và nhấn mạnh vào chiều dài cơ bắp của chân anh, và bàn chân trần giống nàng lúc trước đó khi Bob Jenkins đến nhà để thay cửa sổ vỡ. Chúng mới dài và duyên dáng làm sao, sự trần trụi của chúng có vẻ làm gia tăng sự mật thiết trong tình huống này. Jonas nhìn cao lớn, đen tối, chắc chắn là nguy hiểm! Mac ngước mắt thảng thốt. “Em quyết định ở lại đủ lâu ít nhất đủ để giúp anh nấu bữa tối.” Nét mặt bí ẩn của Jonas, khi anh đứng ở cửa, không tiết lộ suy nghĩ của anh. “Vậy sao?” Nàng nhanh chóng đứng lên, đã hối hận về quyết định đó ngay khi nàng cảm thấy căng thẳng tình dục tăng lên trong phòng, mạch nàng thực sự đang chạy đua. Mọi hơi thở trở nên khó khăn. “Có phiền không nếu em giúp chuẩn bị rau hay gì đó?” nàng đề nghị chẳng chút thuyết phục. Jonas rất nghi ngờ rằng Mac muốn nghe những gì anh thích yêu cầu nàng làm ở giây phút đặc biệt này. Trước đó anh chưa bao giờ thậm chí nghĩ về việc ngồi xuống một trong những chiếc ghế cùng với cặp đùi trần của một người phụ nữ cưỡi lên anh cho đến khi anh gợi lên sức nóng trong nàng, nhưng ý nghĩ ấy chắc chắn hấp dẫn ngay lúc này. Làm tình với Mac ở bất cứ đâu thật hấp dẫn với anh lúc này! “Hoặc cái gì đó,” anh thì thầm tự chế giễu khi anh khiến chính mình bước đến tủ lạnh và mở ra nhìn vào bên trong. “Tôi có đủ rau và gà xào nếu nó hấp dẫn?” Anh nhìn nàng dò hỏi. “Nghe có vẻ ổn đấy.” Jonas hơi nhíu mày rồi lại duỗi ra. “Em không thoải mái khi cởi bộ đồ da sao? Tất nhiên trừ phi em không mặc bất cứ thứ gì dưới nó?” Anh giễu cợt thêm vào. “Trong trường hợp đó, chẳng ai trong hai ta sẽ thoải mái khi em cởi nó ra cả!” (Ngọc: Ực ực, đau hết cả diều với anh này. Thế nào cũng xỏ xiên được) Đã đến lúc phải chấm dứt điều này ngay bây giờ, Mac quyết định. Thậm chí họ chưa đi xa đến nấu bữa tối và Jonas đã nói về việc cởi quần áo của nàng! “Tất nhiên tôi mặc vài thứ dưới nó,” nàng nói, quắc mắt trước sự cố tình trêu chọc của Jonas, ngồi xuống cởi đôi boot trước khi mở khóa bộ đồ da và kéo chúng ra để lộ áo thun trắng dài tay và quần jean bó vừa phải bên trên đôi tất đen. “Hài lòng chưa?” nàng thách thức khi đặt bộ đồ da lên trên một trong những chiếc ghế và để đôi boot nặng nề dưới đó. “Chả được tí nào,” Jonas lẩm bẩm. “Jonas!” “Mac?” Anh nhướng mày vô tội. Nàng thu móng vuốt lại, kiểm soát lại hơi thở. “Chỉ cần nói với em là anh muốn em rửa và cắt nhỏ loại rau nào,” nàng cáu kỉnh nói thầm. “Yes, ma’am!” anh đáp trả. (Cam: Để nguyên câu tiếng anh cho nó cool ^^) Với sự ngạc nhiên của Mac, họ làm việc cùng nhau khá hòa hợp khi chuẩn bị và sau đó là nấu đồ ăn, ngồi vào bàn để thưởng thức nó chưa đến nửa tiếng sau. “Anh nói anh sẽ sớm chuyển khỏi đây?” nàng tò mò nhắc Jonas khi nàng nhìn qua bàn. Anh gật đầu khi đặt dĩa của mình xuống đĩa và nhấp chút rượu vang trước khi trả lời nàng. “Vào tầm này năm sau chúng ta sẽ là hàng xóm.” Mắt Mac mở to. “Anh chuyển đến căn hộ cao cấp kế bên nhà tôi một khi nó hoàn thành?” Jonas không nghĩ rằng nàng có thể nghe bất cứ điều gì khủng khiếp hơn nếu anh nói thực ra anh dọn về ở cùng nàng. “Đúng, kế hoạch là vậy,” anh thừa nhận bằng giọng tỉnh khô. “Trừ phi, tất nhiên, em quyết định bán và chuyển đi, sau tất cả.” Miệng nàng mím lại. “Không, tôi có thể quả quyết chắc chắn với anh rằng tôi không bao giờ có ý định làm điều đó.” Jonas cau mày. “Chết tiệt, vì sao lại không?” “Thật khó để giải thích.” “Thử đi,” anh dứt khoát mời mọc. Mac nhíu mày. “Ban đầu nhà kho thuộc về ông cố của tôi, sau đó là ông tôi. Nhiều năm trước ông cố tôi sở hữu một đội tàu nhỏ, để phân phối hàng hóa đến những vùng khác của nước Anh. Rõ ràng từ lâu trước khi chúng ta có những xe con-ten-nơ khổng lồ tắc nghẽn trên đường như ngày nay.” Nàng điên cuồng day day môi dưới. Ánh nhìn của Jonas tập trung vào những chiếc răng trắng nhỏ xíu đang khẽ cắn môi dưới đầy đặn, khiến cơn đau giữa hai đùi anh trở lại khi anh dễ dàng tưởng tượng vết cắn bởi chúng... Trong chốc lát Mac có vẻ không hề hay biết sự nóng bỏng mãnh liệt trong cái nhìn chăm chăm của anh. “Tôi dành phần lớn thời gian ở cùng với ông khi tôi còn nhỏ, và khi ông mất đi ông đã để lại nó cho tôi,” nàng kết thúc với một cái nhún vai. Jonas buộc bản thân mình kéo ánh nhìn khỏi làn môi đầy đặn quyến rũ của nàng. “Vậy em đang nói em muốn giữ lại nó bởi nó mang giá trị về mặt tình cảm?” “Gần gần như thế.” “Ông của em không muốn để lại tài sản cho bố mẹ em?” Nó thật sự khó khăn cho Mac để giải thích sự đồng cảm đã tồn tại giữa ông và nàng. Sao anh có thể hiểu tình yêu và cảm xúc nàng cảm nhận được với căn nhà kho ven sông. Sống và làm việc ở đó lúc này khiến Mac cảm nhận rằng nàng vẫn được kết nối với ông mình. “Bố mẹ em đã rời khỏi London đến sống ở Devon khi ông em mất, và họ không muốn hay là cần nó.” “Không có anh chị em ruột nào để em chia sẻ cùng?” “Không. Anh thì sao?” Mac hỏi với vẻ quan tâm, quyết định có lẽ nàng đã nói đủ về mình trong một đêm này. Miệng anh mím lại. “Anh tin là cha mẹ anh coi một sai lầm là quá đủ.” Mac thở hổn hển, không chắc phải nói gì để trả lời lời tuyên bố như vậy. “Em chắc rằng họ không hề nghĩ anh là một sai lầm - ” “Em đã lầm rồi, Mac,” anh nói cộc lốc. “Cha mẹ tôi đều kết hôn khi mới 19 tuổi, và chỉ vì mẹ đang mang thai tôi. Bà hẳn sẽ tốt hơn hết – tất cả chúng tôi đều biết – nếu bà ấy từ bỏ đứa trẻ hoặc trở thành một bà mẹ đơn thân” Anh đã uống cạn ly rượu của mình, đề nghị rót thêm ly của Mac trước khi rót vào ly của mình khi nàng lắc đầu từ chối. Mac tiếp tục ăn trong khi họ nói chuyện, nhưng nàng gỡ bỏ mọi sự giả bộ sau lời bình luận của Jonas rằng mẹ anh thà dứt bỏ anh còn hơn là cưới cha anh! Jonas nhìn có vẻ cay đắng. “Tôi chắc chắn tuổi thơ em tràn ngập tình yêu và sự nuông chiều cả cha mẹ và gia đình, những người thương yêu em?” “Vâng,” nàng thừa nhận với chút khó chịu. Jonas cười khổ. “Đừng nhìn có vẻ hối tiếc như vậy, Mac. Nó nên là vậy, xét cho cùng,” anh nói chán chường. “Không may, điều đó không thường xảy ra. Tôi tin rằng phải mất vài năm cho sự mới lạ mất dần và rạn nứt bắt đầu xuất hiện trong cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi, sau 10 năm hoặc hơn họ nhận ra rằng họ còn không thể chịu được khi nhìn thấy nhau. Hoặc thấy tôi,” anh thêm vào thẳng thừng. Mac cau mày đau đớn. “Em chắc rằng anh đã nhầm về điều đó, Jonas.” “Tôi chắc là trái tim nhỏ bé lãng mạn của em muốn tôi sai về điều đó, Mac,” anh sửa lại. Anh muốn lời chế giễu của mình khiến nàng bị tổn thương và nó đã làm được điều đó, nhưng “trái tim nhỏ bé lãng mạn” của Mac cũng nói với nàng rằng lời chế nhạo của Jonas che giấu nỗi đau và ảo tưởng tan vỡ của anh đã giúp làm nên một người đàn ông cứng rắn và kiên cường như anh ngày hôm nay. Nó cũng khiến anh trở thành người đàn ông chối từ tất cả những cảm xúc mềm yếu, như tình yêu, và làm nên thành công cuộc sống qua sự chăm chỉ làm việc và quyết tâm tuyệt đối của anh. Nó khiến anh trở thành người đàn ông thậm chí không thèm trang trí Giáng sinh trong căn hộ của mình... “Giờ cha mẹ anh đã ly hôn chưa?” nàng hỏi. “Rồi, tạ ơn Chúa,” anh đáp lại. “Sau nhiều năm cơ bản là lờ nhau đi, và cả tôi nữa, cuối cùng họ cũng đã ly thân khi tôi 13 tuổi và ly dị vài năm sau đó.” Mac thậm chí không thích nghĩ về thiệt hại mà họ đã làm trong 13 năm đó, không chỉ với nhau, và đặc biệt là đối với Jonas, đứa nhỏ bị mắc kẹt ở chính giữa của tất cả sự thù địch. “Anh sống với ai sau khi ly thân?” “Chẳng ai cả,” Jonas nói hài lòng. “Tôi có người ông tôi đến sống cùng. Bố của bố tôi. Mặc dù tôi cá là Joseph là người ấm áp và ...” anh nói thêm. Mac cũng nghĩ vậy, nếu Jonas thực sự đã gọi ông mình bằng tên ông, và nếu biểu hiện trên mặt Jonas là cơ sở để đánh giá! Jonas hẳn sẽ thấy sự mất tinh thần hiển nhiên của Mac là niềm vui nếu điều họ đang thảo luận không phải là tuổi thơ của chính anh. Một thứ gì đó khác lạ khi Jonas thường cố gắng để không nói về bản thân mình. Nhưng nó lại tốt hơn khi Mac biết tất cả điều đó về anh lúc này. Để nhận thức rằng yêu và kết hôn là không, và sẽ không bao giờ xảy ra, một phần tương lai của anh. Jonas đã từng trực tiếp nhìn thấy nỗi đau và ảo tưởng tan vỡ mà cảm xúc có thể gây ra và anh không muốn bất kỳ điều gì. Không phải bây giờ hay bất kể bao giờ. “Vừa rồi em đã nói em không thuộc về nơi này.” Jonas nhắc nàng. “Ưhm, anh cũng vậy. Cha mẹ anh ngèo, và ông Joseph là một người cộc cằn, cố chấp làm việc ở khu xây dựng cả đời. Anh đã làm việc chăm chỉ cho những gì mình có được, Mac.” “Em không có ý - ” “Không sao?” Anh cười nham hiểm. “Có lẽ anh nợ một phần thành công của mình với việc người ông không hề có thời gian cho kẻ lười biếng,” anh gay gắt nói tiếp. “Bạn phải làm việc để bươn chải nếu không bạn sẽ bị loại. Anh quyết định đi làm. Cả cha mẹ đều tái hôn khi anh 16 tuổi và mất tăm mất tích luôn...” “Jonas!” Mac nghẹn thở khi nàng ngồi chồm về phía trước đặt tay mình lên trên tay anh khi nó cuộn lại thành nắm đấm trên mặt bàn. Anh nhanh chóng rút tay lại, quyết định kết thúc vào lúc này những gì anh đã bẳt đầu. Mac nên biết chính xác những gì nàng bị cuốn vào nếu nàng quyết định dính líu đến anh. Chính xác là vậy! “Giữa việc làm việc cùng ông trước và sau giờ học và nấu nướng cho hai người chúng tôi, anh cũng học hành chăm chỉ để đạt điểm A. Sau đó anh đi làm để kiếm tiền đóng học phí và đạt được bằng Thạc sĩ về Toán học trước khi đi sâu vào ngành kiến trúc. Anh đã làm việc - ” Anh đột nhiên ngừng lại với vẻ nhăn nhó hối lỗi. “Anh làm việc chăm hcỉ cho một trong những nàngng ty kiến trúc lớn nhất London được vài năm, trước khi anh đủ may mắn để vài thiết kế của anh được chọn bởi một người tên Joel Baxter. Em đã nghe nói về ông ấy chưa?” Đôi mắt Mac mở to. “Người đàn ông đã làm ra hàng tỉ trò chơi và phần mềm máy tính sao?” “Đúng vậy,” Jonas xác nhận. “Kỳ lạ thay, chúng tôi đã trở thành bạn bè. Ông ấy thuyết phục anh nên đi theo con đường của riêng mình, rằng anh cần nắm quyền kiểm soát toàn bộ việc xây dựng chứ không chỉ thiết kế nó, rằng anh không bao giờ nên làm thuê kiếm tiền cho ai khác. Một cuộc chiến bắt đầu từ đó, nhưng anh nghe theo lời khuyên đó, và như mọi người đều biết phần còn lại như thế nào rồi.” Anh nhún vai thô bạo. Đúng vậy. Mac đã nhận thấy được tiếng tăm tốt đẹp về thành công của Công ty xây dựng Buchanan tối trước đó – hiển nhiên không có quá nhiều thứ nhưng chỉ đơn giản là thành quả của chính sự làm việc chăm chỉ và quyết tâm thành công của Jonas. Nàng làm ẩm đôi môi khô. “Anh và Joel Baxter vẫn là bạn chứ?” Vẻ mặt của Jonas hơi mềm lại. “Đúng vậy. Joel là một người tốt.” Mac tươi tỉnh hơn. “Và cha mẹ anh, chắc hẳn họ sẽ tự hào về anh lắm? Về những gì anh đã đạt được?” Mắt Jonas đanh lại. “Anh đã không gặp ai trong số họ từ khi cha anh đến tham dự đám tang của ông lúc anh 19 tuổi.” Mac nhìn anh một cách hoài nghi. “Điều đó – điều đó thật không thể tin nổi!” Anh nhìn nàng lạnh lùng. “Đúng vậy sao?” “Ồ, đúng thế.” Nàng lắc đầu. “Nhìn anh lúc này xem, tất cả những gì anh đạt được, chắc chắn - ” “Anh không nói rằng họ không muốn nhìn thấy anh lần nữa, Mac,” Jonas chen iếng ngang. “Khi Công ty xây dựng Buchanan được biết đến là doanh nghiệp toàn cầu, cả hai người họ đều kéo đến để nhận đứa con trai thất lạc duy nhất của họ,” anh chua chát nhớ lại. Mac nuốt khan. “Và?” “Và anh đã không muốn làm bất cứ điều gì cùng 2 người họ,” anh nói dửng dưng. Mac có thể hiểu được, sau tất cả những gì đã xảy ra trước đó, tại sao Jonas cảm nhận được khi gặp lại bố mẹ mình. Hiểu được tình cảm của anh về vấn đề này, có lẽ vậy, nhưng chấp nhận nó, khi tình huống giữa Jonas và cha mẹ anh tiếp tục chưa giải quyết được, lại là chuyện khác. Hay có lẽ anh xem như không nhìn thấy gì hay không phải làm điều gì cùng cha mẹ anh là cách giải quyết? Nàng nhìn buồn bã. “Họ đã bỏ lỡ quá nhiều.” Jonas nhún vai hờ hững. “Anh nghĩ điều đó phụ thuộc vào cách nhìn của em.” Cách nhìn của Mac là rõ ràng cha mẹ của Jonas kết hôn khi họ còn quá trẻ và có Jonas, nhưng điều đó không thể bào chữa được cách đối xử của họ với anh. Anh chỉ là một đứa trẻ vô tội mắc kẹt trong chiến trận là cuộc hôn nhân của họ. Có chút băn khoăn rằng hẳn Jonas đã cứng rắn và hoài nghi? Rằng anh chọn việc tập trung hết năng lượng của mình vào quan hệ kinh danh hơn là vấn đề cá nhân? “Đừng phí phậm bất kỳ chút cảm thông nào với tôi, Mac,” anh đột ngột nghiến răng khi anh rõ ràng đọc được hoàn toản những cảm xúc trên khuôn mặt nàng. “Trước đó em đã nói với tôi rằng em không muốn, và lý do duy nhất anh nói với em những điều về bản thân mình là bởi em sẽ biết những điều tôi không muốn.” Anh dừng lại, miệng siết chặt. “Vậy em hiểu rằng sẽ chẳng có tương lai, không có hạnh phúc mãi mãi về sau, nếu em lựa chọn có mối quan hệ với tôi.” Nàng ngước đôi mắt thảng thốt lên qua bàn nhìn sâu Jonas khi anh nhìn lại nàng quá mãnh liệt. Nàng nhìn và nhận được ý định sống sượng trong ánh nhìn của anh. Bên dưới hơi nóng của sự quyến rũ và khoái lạc trong đôi mắt xanh cứng rắn và thản nhiên đó.