Khi mọi chuyện thành ra như vậy, rốt cuộc thì Mac không thể rời khỏi Luân Đôn vào sáng hôm sau như kế hoạch. Điện thoại reo lần đầu ngay sau 8h. Sợ rằng, như lời hứa, đó có thể là Jonas, Mac miễn cưỡng trả lời điện thoại, hết sức nhẹ nhõm khi hóa ra đó là cảnh sát yêu cầu nàng đến đồn vào buổi sáng để họ có thể nói chuyện với nàng. Mac vui mừng đồng ý – ý nghĩ về việc không phải ở trong nhà để nhận điện thoại của Jonas, hay nếu anh thực sự trực tiếp đến nơi, chắc chắn là hấp dẫn hơn. Khi nàng nhận cuộc gọi thứ hai vài phút sau đó, lần này là từ Jeremy, hỏi xem liệu nàng có thể quay trở lại phòng triển lãm vào chiều nay và gặp người chủ phòng triển lãm từ Mỹ – có hứng thú với tác phẩm của nàng ở đó, nàng cũng hết sức vui mừng đồng ý khi có thêm lý do vắng mặt ở nhà vào cả buổi chiều. Hơn nữa, yêu cầu từ phía cảnh sát là điều Mac không thể tránh né hay đơn giản là bỏ qua, và từ Jeremy thì nàng thực không muốn tránh hay lờ đi. Khả năng tác phẩm của nàng được đưa đến Mỹ, cũng là ước mơ đã thành hiện thực với nàng. Vì vậy, Mac buộc phải tiếp tục ở lại Luân Đôn cho dù đây là nơi cuối cùng nàng muốn ở lại. Bắt buộc phải vậy, nhưng có lẽ cùng lúc hai lý do chính đáng đó nhằm tránh nói chuyện hay là nhìn thấy Jonas trong lúc nàng ở đây. Ít nhất là vậy, cho đến khi nàng quay lại nhà vào 6h tối và một lần nữa nhìn thấy anh ngồi chờ dưới chân cầu thang kim loại dẫn lên nhà nàng! (Pearl: *tén tén tén tèn* nàng chạy đi đâu được *hố hố cười duyên*) Jonas chậm rãi đứng dậy khi Mac khựng lại giây lát, rồi nàng chậm rãi tiến lại phía anh, chiếc mũ bảo hiểm nhét dưới tay và mái tóc nhẹ vờn bao quanh bờ vai. “Em đúng là người phụ nữ khó mà lần ra.” Anh buồn bã bình luận. Nàng nhẹ nhún vai khi dừng lại trước mặt anh. “Có điều gì quan trọng sao, Jonas, hay anh có thể đợi cho đến dịp khác? Tối nay em khá là bận.” Miệng anh mím lại bởi tông giọng thô lỗ của nàng. Anh đã phí phạm hàng giờ đồng hồ tại đồn cảnh sát đêm trước, nói, giải thích với hy vọng tránh khỏi tình huống đi quá xa sự thật. Nhưng cũng phải đến tận giờ ăn trưa nay lúc cảnh sát gọi điện và thông báo cho anh biết họ có lẽ không khởi kiện nữa trong trường hợp chừng nào Yvonne tìm được chuyên gia giúp đỡ hành vi của cô ta. Cùng lúc điều đấy cũng làm rõ rằng lời từ chối của Mac về việc khởi kiện thiệt hại tài sản đã dẫn đến quyết định này. Cố gắng nói chuyện với Mac và cảm ơn nàng về sự can thiệp đấy đã chứng tỏ là khó khăn hơn. Nàng không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào của Jonas. Nàng không ở nhà khi anh muốn gọi là sẽ trở lại vào đầu giờ chiều. Khi anh định gọi đến nhà lần thứ hai khoảng một giờ trước, và biết rằng nàng vẫn không ở nhà, Jonas quyết định chỉ ngồi và đợi nàng mà thôi. “Em bận gì vậy?” anh gay gắt khó chịu. Mắt cô nheo lại. “Em tin đó không phải việc của anh, đúng không?” Thực tế là giờ đây Mac còn không đủ sức mà bước lên từng bậc và đi vào nhà cho nên nàng không có ý định mời anh vào trong. “Ngoài này quá lạnh để nói chuyện.” Hơi lạnh từ hơi thở anh phả ra đã chứng tỏ điều đó. Cằm nàng hếch lên ương ngạnh. “Em không chào đón anh ở đây, Jonas.” Anh đưa tay ra và nhẹ nắm lấy vai nàng. “Có lẽ không, nhưng giờ anh đã ở đây rồi em có thể tỏ ra lịch sự một chút và mời anh vào chứ.” Mac nhìn anh thiếu kiên nhẫn. “Tại sao phải thay đổi lúc này?” Jonas cười cứng nhắc. “Nghĩa là chúng ta chưa bao giờ lịch sự với nhau trước đây sao?” “Chính xác!” nàng nói. “Em thật sự cần đi tắm và thay đồ, Jonas.” “Em đã đi ra ngoài tối nay?” “Không liên quan gì đến anh, nhưng đúng thế, tôi đã đi ra ngoài,” nàng ngắt lời. Jonas cảm thấy hai tay mình đang siết chặt lại trong túi áo khoác len dài. “Cùng ai?” “Đấy cũng chẳng phải việc của anh!” Đôi mắt sáng lên bình tĩnh. Hàm anh siết lại cảnh báo. “Anh tin là những gì chúng ta trải qua đêm trước là việc của anh.” Mac phẫn nộ căng thẳng. “Như địa ngục ấy!” Nàng trừng trừng nhìn Jonas, vô cùng tức giận đến mức có thể thụi cho anh một cú. “Đêm qua là một sai lầm từ đầu đến cuối. Cuối cùng chẳng phải rõ ràng là phát hiện ra rằng trợ lý của anh đã phá hoại nhà và tài sản của tôi sao!” Jonas quắc mắt tối tăm. “Em cho rằng anh phải chịu trách nhiệm về điều này à?” “Còn ai khác ở đây nữa?” Mac nóng nảy đáp lại, biết rằng nàng hoàn toàn không công bằng trong lời buộc tội đó, nhưng cảm thấy quá tức tối vì biết rằng anh ở đây chờ nàng chẳng qua là cố hợp lý hóa hay làm dịu tình hình xuống mà thôi. “Có giới hạn dẫn đến vài sự phản công khi anh trêu đùa với cảm xúc của người khác – ” “Anh đã nói với em là anh chưa bao giờ nói một từ nào ngoài công việc với Yvonne rồi mà!” “Cô ta chỉ là trợ lý của anh, chưa bao giờ là tình nhân, và – ” “Jonas, em chẳng quan tâm đến mối quan hệ của anh với Yvonne Richards.” Mac không thành thật mỉm cười. “Em chỉ căng thẳng khi tình trạng lộn xộn đáng tiếc này xảy đến thôi.” Anh bùng nổ. “Em tính cả mối quan hệ của chúng ta trong lời tuyên bố đó?” “Chúng ta chẳng có mối quan hệ gì cả, Jonas,” nàng nói thẳng thừng. (Pearl: Có mà, có mà -_-#, sao nàng phủi tay nhanh dữ vậy) “Đêm qua – ” “Chúng ta quan hệ tình dục,” Mac kết thúc lạnh lùng. (Pearl: Thẳng tưng vậy sao, *ôm tim~~ đau đau*) “Một kinh nghiệm thú vị, nhưng, như em đã nói với anh lúc đó, rằng em đặc biệt không có hứng thú lặp lại một lần nữa!” (Pearl: Anh zai đau chít chửa?? ^^~) Jonas nhìn nàng chán nản. Anh đã tìm nàng cả ngày hôm nay với mục đích duy nhất là cảm ơn sự giúp đỡ của nàng liên quan đến tình trạng của Yvonne, và rồi rời đi mà không thực hiện bất kỳ thỏa thuận tiếp theo nào đến bao giờ nhìn thấy hoặc ở bên nàng lần nữa. Rồi nàng đã làm mọi chuyện rõ ràng hơn nhiều khi tỏ rõ mong muốn thoát khỏi anh. Anh mới ngu ngốc làm sao! “Anh chỉ muốn cảm ơn sự giúp đỡ của em với Yvonne,” anh giải thích. “Anh có thể làm điều đó qua điện thoại.” “Anh muốn trực tiếp cảm ơn em.” Mắt anh sáng lên. “Hơn nữa, em đã không trả lời điện thoại của anh.” “Em đã ra ngoài cả ngày.” “Rõ ràng là vậy.” Jonas nhìn nàng ủ rũ khi nàng không đáp lại, biết rằng mình nên rời đi, và Mac đã cho anh cơ hội hoàn hảo để làm chính xác điều đó. Ngoại trừ... “Vậy em đã đi nơi thú vị nào tối nay vậy?” anh nhẹ nhàng gợi ý. (Pearl: Liên quan đến anh sao, há há. Cam: Ngọc chap này nói nhìu thế, mấy chap trước sau không nói bù đi.) Mắt nàng hẹp lại. “Em tin rằng đã nói với anh rồi – em không có trách nhiệm phải báo cáo bất kỳ hành động nào của mình cả, Jonas.” Không, và anh cũng không muốn điều đó từ bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chưa bao giờ anh đòi hỏi sự độc chiếm từ bất cứ người phụ nữ anh đã hẹn hò trong quá khứ. (Pearl: Aiza, anh thiệt phong lưu quá, gì cũng bất cứ, bất kỳ, làm như là cả một đội quân vậy *tặc lưỡi chẹp miệng cái nào*) Nhưng ý nghĩ về việc Mac ra ngoài cùng một người đàn ông khác đủ gây ra cơn thủy triều đỏ của – của cái gì đây? Cảm xúc nào đang dẫn dắt anh lúc này? Khiến anh muốn biết ai là người nàng gặp gỡ tối nay? Anh đứng thẳng lên. “Anh sẽ rời khỏi để em sẵn sàng ra ngoài cho buổi tối của mình,” anh cắn cảu, cộc lốc. Cơn giận dữ và sự bực bội của Mac nhạt dần khi cô ngước nhìn Jonas và thừa nhận sự dứt khoát trong giọng điệu của anh. “Vậy đây là lời tạm biệt cuối cùng, rồi sao nữa?” Miệng anh mím lại. “Chỉ khi nào em muốn vậy.” Mắt nàng mở to. “Nếu em muốn điều đó thì sao?” Anh nhún vai. “Chẳng có lý do gì để hai ta không nên tiếp tục gặp nhau cả.” Không với Jonas mà thôi, có lẽ vậy, nhưng với Mac sẽ đau khổ tột cùng khi nhìn thấy anh, ở bên anh như nàng hằng ao ước, và biết rằng nàng yêu anh trong khi tất cả những gì anh cảm nhận ở nàng chỉ là ham muốn. Nhận thức rằng một khi Jonas đã hoàn toàn thỏa mãn những ham muốn đó thì cũng là lúc mối quan hệ của họ sẽ chấm dứt. Như tất cả các mối quan hệ khác của Jonas đã từng kết thúc mà thôi. Không, lòng tự trọng của Mac sẽ không cho phép nàng nhận lấy chút ít anh miễn cưỡng ban tặng cũng như là anh chọn để ban tặng. Ngay cả nếu trái tim nàng đau đớn ép chặt trong lòng ngực với ý nghĩ không bao giờ nhìn thấy hay được bên anh lần nữa... “Cho đến khi anh phát ngấy vì em, ý anh là vậy?” nàng đau đớn phỏng đoán. Anh nở nụ cười nửa miệng. “Hay em chán ngấy vì anh.” Như thể điều đó sẽ xảy ra vậy! Mac đã đợi chờ cả 27 năm để gặp được người đàn ông nàng có thể yêu. Và nàng đã yêu. Đây là bất hạnh của nàng vì người đàn ông đó chính là Jonas. Một người đàn ông thậm chí không tin vào tình yêu, không dính dáng gì đến cái gọi là hạnh phúc mãi mãi về sau! “Em không nghĩ vậy, cảm ơn anh Jonas!” nàng lạnh lùng từ chối. Anh quắc mắt đen tối. “Vì cái quái gì cơ chứ?” Mac lắc lắc đầu. “Điều gì sẽ xảy ra đây? Anh có cuộc sống của anh và em cũng vậy, và cả hai ta hoàn toàn không có điểm chung.” Hàm Jonas siết chặt. “Ngoại trừ hai ta muốn nhau!” Mac mỉm cười buồn bã. “Muốn một cái gì đó không có nghĩa là nó tốt cho mình.” Sự cau có của anh tăng thêm. “Điều đấy có nghĩa lý quái gì?” Nàng nhăn mặt buồn bã. “Nó có nghĩa rằng em biết em thích sô-cô-la đến mức nào, trong khi đồng thời chấp nhận rằng ăn qua nhiều sẽ không tốt cho bản thân.” “Em đang so sánh mối quan hệ cùng anh với việc ăn sô-cô-la?” “Đó chỉ là một ví dụ, Jonas,” nàng nói. “Những gì em thực sự muốn nói là tóm lại thì hai ta sẽ không tốt cho nhau.” “Chúng ta có,” anh cãi lại, giọng trầm xuống khàn khàn. “Em nói là không,” Mac khẳng định lại rõ ràng. Jonas cau mày. “Em không thể biết chắc điều đó.” Mac cười mỉa mai. “Trong thâm tâm hai ta điều biết điều đó, Jonas.” Đúng vậy, trong thâm tâm anh biết điều đó. Cũng như anh biết Mac có tất cả mọi thứ anh luôn phải tránh khỏi những người phụ nữ mà anh dính líu. Thiếu kinh nghiệm và dễ tổn thương. Gia đình nền tảng. ́m áp. Dễ xúc động. Hầu hết tất cả những cảm xúc đó! Về bản chất, nàng đại diện cho tất cả mọi thứ mà Jonas không mong muốn trong cuộc sống riêng của mình. Tuy nhiên, cùng lúc đó, nàng lại là tất cả những gì anh muốn... Anh di chuyển không mấy thoải mái. “Phải thừa nhận rằng, anh không thể mang đến cho em sự lãng mạn và hoa, nhưng – ” “Em không nhớ rằng mình đã từng nói em muốn lãng mạn và hoa từ anh!” Nàng phẫn nỗ cắt ngang. Jonas nhìn nàng chăm chú. “Vậy em muốn gì, Mac?” anh hỏi thẳng thừng. “Từ anh ư?” nàng hỏi cộc lốc. “Chẳng gì cả.” “Anh cá là em có... tức giận, nếu không có gì cả,” Jonas dài giọng buồn bã. “Em chẳng tức giận chút nào, Jonas.” Mac thở dài. “Ít nhất, không phải với anh.” “Vậy với ai?” Nàng lắc đầu. “Anh không hiểu được đâu.” “Cứ thử đi,” anh khàn khàn mời mọc. Mac cười vang. “Đơn giản là chúng ta không cùng một cách nhìn, Jonas.” “Chính xác là liên quan đến cái gì?” Nàng gần như mỉm cười với sự cảnh giác bất ngờ trong biểu hiện của anh. “Liên quan đến mọi thứ,” nàng nói thêm. “Em chẳng cần đến lãng mạn và hoa hoét mà anh nói đến nhưng em muốn mối quan hệ của mình có ý nghĩa. Em muốn điều đó!” “Không phải đêm qua đã chứng minh em có ý nghĩa thế nào?” anh hỏi. Mac gửi anh cái nhìn thương hại. “Đêm qua chỉ chứng minh rằng anh có sức hấp dẫn thể xác với em.” “Không phải tất cả các mối quan hệ đều bắt đầu vậy sao?” “Tất cả những mối quan hệ của anh chắc chắn bắt đầu và kết thúc theo cách đó! Như bất kỳ mối quan hệ nào với em cũng thế mà thôi,” nàng nói thêm lặng lẽ. “Em không thể biết rằng – ” “Cả hai ta đều biết vậy, Jonas,” nàng mệt mỏi nói. Anh không thể để điều này diễn ra. “Em đang đưa ra những giả thiết – ” “Em hoàn toàn thực tế,” Mac cứng rắn sửa lại. “Em thực sự không muốn có quan hệ với anh, Jonas,” nàng nói rõ một cách chân thành. Miệng anh xoắn lại. “Tại sao em không đưa ra và nói rằng em đang tự bọc mình lại như một kiện hàng?? Tình yêu và lãng mạn, tiếp theo đó là hôn nhân?” (Cam: Câu kiện hàng kia là Jack nói chơi chữ. you’re holding out for the whole pack-age??. Package có nghĩa là kiện hàng, còn nói pack-age có ý bảo chị Mac đang lãng phí tuổi mình vì xây tường thành bảo vệ quá cao và cuộc đời luôn theo quỹ đạo. ^^) Mac cảm thấy hai má mình ửng lên. “Em đang “đưa ra”, như cách anh diễn đạt, cho chính xác những gì anh nói em nên giữ lại đến cuối tuần – người đàn ông thích hợp.” “Và rõ ràng đó không phải là anh!” Nàng nuốt xuống cảm giác khó chịu đang dâng lên trong cổ họng. “Rõ ràng, đó không phải anh. Anh không thấy sao, Jonas, anh đã để cho những trải nghiệm thời thơ ấu ảnh hưởng đến phần còn lại của cuộc sống? Làm tổn thương anh chứ không phải ai khác?” “Giờ thì em lại là một bác sĩ tâm lý sao?” anh chế nhạo. “Không, tất nhiên là không.” Nàng thở dài. “Chỉ là em nghĩ – anh sẽ không bao giờ có thể có cảm xúc cho đến khi anh đối mặt với những vấn đề với cha mẹ mình.” “Sự tha thứ và tất cả những điều đó?” anh khinh miệt. “Vâng,” nàng tuyên bố. Jonas nhìn chằm chằm xuống nàng một lúc lâu, trước khi cắt ngang bằng cái nhìn lướt qua căn nhà. “Em đã bao giờ nghĩ xa hơn đến việc bán lại cho Công ty xây dựng Buchanan?” Mac bị ngỡ ngàng bởi sự thay đổi chủ đề đột ngột. Nhưng chỉ trong một phút thôi. “Chưa bao giờ,” nàng nói chắc chắn. “Bởi vì nó sẽ không bao giờ xảy ra,” Jonas đoán chừng một cách dễ dàng. Cằm nàng nghếch lên thách thức. “Không.” Điều đó đã khiến Jonas và Công ty xây dựng Buchanan vào cái gọi là tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trên thực tế, cùng một tình thế, Jonas đã gặp phải khi lần đầu tiên gặp nàng hơn một tuần trước... “Đó cũng là quyết định cuối cùng của em về chủ đề này?” “Đúng vậy, chắc chắn đó là những lời cuối của em.” Nàng gật đầu. Jonas hít vào một hơi. “Tốt thôi,” anh nói. Mac nhìn anh không chắc chắn. “Điều đó có nghĩa là anh chấp nhận quyết định của em?” Anh nhướng mày. “Còn lựa chọn nào khác cho anh sao?” Không đến mức như Mac lo lắng. “Dường như anh – đã xác định đuổi em khỏi đây một tuần trước...” Nụ cười của Jonas không có chút hài hước nào giống như nàng vài phút trước đây. “Đó là trước khi Yvonne bắt đầu trò chơi bé nhỏ kinh khủng của cô ta.” “Ồ.” “Và trước khi anh biết rằng...” Jonas nhẹ nhàng thêm vào. Trước khi Jonas biết rõ nàng? Hay trước khi anh “hiểu” nàng về khía cạnh thể xác?” Điều đó thực sự quan trọng, miễn là anh chấp nhận rằng nàng sẽ không bán căn nhà? Mac thẳng thắn. “Em thực sự phải đi bây giờ, Jonas.” Biểu hiện của anh xa cách, đôi mắt xanh lạnh lùng, tàn nhẫn khi anh gật đầu. “Chúc em một buổi tối vui vẻ.” Có một cuộc sống dễ chịu, anh cũng có thể nói vậy, Mac đau đớn nhận ra. Bởi vì nàng biết rằng sau hôm nay, anh không muốn phần nào của nàng hay cuộc sống của nàng. Cũng giống như nàng biết chính xác đó không phải là anh muốn nàng; đơn giản là chính ý tưởng dính líu tình cảm với bất kỳ ai hoàn toàn nguyền rủa anh. Mac thậm chí không thể tưởng tượng sẽ như thế nào nếu phải sống không có tình yêu trong cuộc đời. Tình yêu của cha mẹ. Của gia đình. Của bạn bè. Của một người đặc biệt nào đó mà mình yêu và yêu lại mình. Mặc dù, sau hôm nay, Mac sẽ phải học cách sống mà không có điều cuối cùng đấy... “Anh cũng vậy,” nàng lẩm bẩm trước khi quay đi và vội vã leo lên cầu thang, tay nàng run rẩy đôi chút khi mở khóa cửa trước khi nhanh chóng bước vào trong và sập cửa vững chắc sau lưng. Không chút do dự. Ngay cả đến cái nhìn ngần ngại cũng không. Bởi nàng không dám nhìn vào anh lần nữa. Biết rằng nếu nàng làm vậy thì nàng sẽ không thể ngăn bản thân mình lao vào vòng tay anh và đồng ý tiếp tục mối quan hệ giữa họ – mối quan hệ không có tình cảm là tất cả những gì Jonas có thể cho bất cứ người phụ nữ nào – dẫn đến kết thúc đau đớn... Mac chần chừ đủ lâu trên sàn rồi để đống chìa khóa và mũ bảo hiểm lên bàn ăn sáng trước khi vội vàng bật đèn tầng trên và lên cầu thang xoắn ốc đến phòng studio của mình. Bức vẽ nàng đã thực hiện trong mấy ngày gần đây vẫn dựng ở trên giá vẽ gần tường kính, miếng vải mỏng Mac đặt lên trên khi nàng muốn đưa Jonas lên đây tối qua vẫn ở chỗ cũ. Sau đêm qua, nàng đã không vào studio, miễn cưỡng nhìn - nơi những ký ức cuộc làm tình với Jonas thật sống động. Lúc này Mac chầm chậm vượt qua căn phòng rồi nhìn chăm chăm vào bức vải trắng vài giây trước khi tiến lại gần và gỡ nó xuống. Nền bức tranh đã có chút sắc xanh, nhưng trung tâm của bức vẽ mới chỉ được phác thảo bằng chì tại thời điểm này. Những nét vẽ mạnh mẽ, trừu tượng tuy nhiên hoàn toàn vẫn nhận ra vầng trán rộng, sự mãnh liệt của đôi mắt sáng màu, gò má cao nằm hai bên của sống mũi quý tộc, và miệng được điêu khắc phía trên chiếc cằm vuông và kiên định. Jonas. Mac hiếm khi vẽ chân dung, và không có ý tưởng tại sao nàng lại cảm thấy bắt buộc phải làm điều này khi mà những nét cứng rắn, đẹp trai của anh đã khắc sâu mãi mãi vào tâm hồn nàng. Cũng như tình yêu nàng dành cho anh vậy. Đau đớn. Không thể thay đổi. Những giọt nước mắt vẫn dâng đầy mắt nàng khi Mac tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng rắn, đẹp trai trên bức tranh. Và nàng tự hỏi nàng sẽ phải làm gì với bức chân dung của Jonas một khi nó đã hoàn thành.