Hình Danh Sư Gia
Chương 96
hi nghe Thái tri huyện giục trào phúng rồi giục khai tiếp, Lý Xung Nhân vội nói: "Dạ, tiểu nhân tiến vào phòng dùng tay che mặt để phòng Viên Thiết Hà giật mình tỉnh giấc không nhìn thấy được mặt tôi. Cứ như vậy tiến vào phòng, khom người đến bên giường, nghe tiếng ngáy của Viên Thiết Hà rất to, tiểu nhân bấy giờ mới yên tâm. Thấy Viên Thiết Hà nằm phục trên người Lâm Tư ngáy vang, Lâm Tư nằm ngữa ngủ, hai người đều trần truồng, mền gối đã bị đá sang một bên, tiểu nhân thấy hai người họ ngủ vùi không tỉnh, Lâm Tư lại phô bày hết ra như vậy, tiểu nhân liền nổi lòng... nổi lòng dâm, từ cuối giường bò lên, định... định gian dâm Lâm Tư tiểu thư..."
Mạnh Thiên Sở chen lời hỏi: "Ngươi chui từ cuối giường lên như thế nào?"
"Tiểu nhân khom người đến cuồi giường, vén đuôi trướng, sau đó bò lên trên."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, Lý Xung Nhân khai như vậy phù hợp với lời Lâm Thiên Hổ nói. Lời khai của hai người có thể tương hỗ ấn chứng, mép màn ở cuối giường cũng bị vén lên, phù hợp với lời khai, cho nên hỏi tiếp: "Lúc ngươi tiến vào phòng đại khái là thời khắc nào?"
Lý Xung Nhân cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi đáp: "Đại khái qua giờ chính tý một chút, qua khoảng một khắc."
Điều này phù hợp với lời khai của Trương huyện thừa và Lâm Thiên Hổ, chứng minh Lâm Thiên Hổ ở dưới sàn giường cảm giác có người tiến vào thì người đó chính là Lý Xung Nhân. Án nói coi như đã phá được hơn phân nửa rồi, lòng Mạnh Thiên Sở vô cùng cao hứng.
Thái tri huyện cũng mừng rơn, tỏ vẻ vui tươi nói: "Lý Xung Nhân, ngươi lên giường gian ô Lâm Tư, sợ nàng ta kêu la mới bịt miệng mũi nàng ta lại, lỡ tay làm nàng ta chết, có đúng như vậy không?"
"Không không, tiểu nhân không có gian ô Lâm Tư tiểu thư, thật đó!"
"Nói bậy! Ngươi bò lên giường, Lâm Tư tiểu thư trần truồng không mặc gì, ngươi có nhìn một cái rồi leo xuống giường không?" Thái tri huyện đương nhiên không tin Lý Xung Nhân là con mèo không chịu ăn mở.
Lý Xung Nhân hoảng hốt đáp: "Tiểu nhân lên giường quả thật là có ý muốn gian dâm Lâm Tư tiểu thư, nhưng lúc đó Viên Thiết Hà nằm trên người Lâm Tư, tiểu nhân không có cách gì gian dâm a."
Cành mẹ đẻ cành con, thêm chuyện rồi? Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở cùng đưa mắt nhìn nhau. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi định dùng cách này để chống chế chẳng phải là quá ngây thơ hay sao, ngươi nhận ra là chúng ta sẽ tin ngươi sao?"
Lý Xung Nhân dập đầu thưa: "Đại lão gia, sư gia, tiểu nhân nói đây là thật, tuyệt không có nửa lời giả dối! Tiểu nhân bò lên giường, thấy tình cảnh này ngầm kêu xui xẻo, ngẫm nghĩ một hồi liền trốn vào trong mền, sau đó dùng tay đây Viên Thiết Hà, định đẩy hắn xuống..."
Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Ngươi cũng giảo hoạt đó chứ, trốn trong mền làm thì dù Viên Thiết Hà có tỉnh lại cũng cho rằng là Lâm Tư đẩy hắn, tuyệt đối không nghĩ đến là trên giường còn có một người nữa."
Thần tình của Lý Xung Nhi bối rối: "Tiểu nhân đẩy mấy cái, Viên Thiết Hà mới trở mình nằm xuống, ngữa mặt ra ngủ, còn ngáy khò khò, nhưng tiếng ngáy đã nhỏ hơn nhiều. Tiểu nhân không dám chui ra khỏi mền, nhưng thấy Lâm Tư tiểu thư trần truồng nằm bên cạnh, cuối cùng cũng nhịn không được đưa tay sờ một chút, thấy nàng ấy không tỉnh, gan to hơn một chút, nên tiếp tục sờ loạn một hồi..."
Mạnh Thiên Sở chợt động tâm: "Ngươi sờ ở bộ vị nào?"
"Nhũ... nhũ phòng và phía dưới..."
"Chỉ sờ hay sao?"
"Còn... còn nắn bóp nữa... tiểu nhân thấy sờ mó nàng ấy không động tĩnh, nên to gan nắn bóp một hồi, không ngờ Viên Thiết Hà lật người trở lại, gác một chân lên tay của tôi, hơn nữa tiếng ngáy dừng lại. Tôi rất sợ, cho rằng hắn đã phát hiện rồi, vốn định xin tha mạng, nhưng không nghe hắn nói gì, bản thân không dám động, cho đến khi hắn ngày tiếp, tôi mới từ từ rút tay ra. Lúc này thì tôi đã sợ gần chết rồi, không dám ở lại nữa, liền len lén chui xuống cuối giường ra ngoài."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi ở trên giường đó đại khái bao lâu?"
"Đại khái... đại khái một khắc ạ."
"Ngươi thật sự không gian dâm Lâm Tư?"
"Vốn là muốn làm như vậy, nhưng Lâm Tư bị Viên Thiết Hà đè, cho nên... nên không thành, tiểu nhân nói đây là lời thật, tiểu nhân dám thề với trời!"
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: "Không cần thề, bổn sư gia có biện pháp tra ra ngươi có phải là đang nói dối hay không!"
Mạnh Thiên Sở trước hết kiểm tra kỹ kẻ móng tay của Lý Xung Nhân, không phát hiện có mảnh vụn da, từ lớp bùn dơ ở kẻ móng tay của y cho thấy y chưa hề thanh tẩy kẻ móng tay, và cũng chứng minh Lý Xung Nhân tuy có vò nắn nhũ phòng và bên trong đùi của Lâm Tư, nhưng không phải là người đè bịt miệng mũi khiến nàng ngộp thở tử vong.
Hắn lại lấy mẫu máu của Lý Xung Nhân, đem sang phòng kế bên tiến hành kiểm nghiệm, hi vọng máu của tên này không phải nhóm A, nếu không không còn ý nghĩa bài trừ gì nữa. Nếu là như vậy, thì thiên hạ quả là đại loạn rồi.
Kết quả kiểm tra cho thấy nhóm máu của Lý Xung Nhân là nhóm O, Mạnh Thiên Sở thở phào. Do tinh dịch trong âm đ*o của Lâm Tư là nhóm A, không phù hợp với nhóm máu của Lý Xung Nhân, cho thấy không có khả năng do y lưu lại, hay nói cách khác, Lý Xung Nhân đích xác không hề gian dâm Lâm Tư.
Mạnh Thiên Sở trở về phòng, kề tai Thái tri huyện nói nhỏ: "Lý Xung Nhân nói thật, hắn không gian sát Lâm Tư."
Thái tri huyện gật gật đầu, hỏi Lý Xung Nhân: "Sau khi ngươi xuống giường thì làm gì nữa?"
"Tiểu nhân rời khỏi phòng, thấy Trương huyện thừa còn ở cửa vườn chờ, nên chúng tôi cùng trở về, lại uống một hồi thì tan tiệc."
Mộ Dunh Huýnh Tuyết ở bên cạnh ghi lại hết khẩu cung, cho Lý Xung Nhân dùng tay ấn vào, rồi bộ khoái đem y áp giải xuống, đem về giam vào trong đại lao của nha môn.
Lý Xung Nhân tuy không gian dâm Lâm Tư, cũng không có lớp da trầy xướt bong ra từ vết thương ở miệng và mũi của Lâm Tư, có nghĩa là không có bịt đè miệng mũi của Lâm Tư khiến bị ngạt thở tử vong.
Thấy án đã sắp phá được, kết quả tra ra lại công không, minh chứng rõ ràng là Lý Xung Nhân không phải hung thủ thật sự gian sát Lâm Tư, chân hung là người khác, Mạnh Thiên Sở bắt đầu nặng đầu.
Đương nhiên, hành vi của Lý Xung Nhân thuộc về phạm vi cưỡng gian chưa đạt, vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự của hành vi cưỡng gian chưa đạt này. Án chiếu theo "Đại Minh luật", thì người nào cưỡng gian chưa thành, đánh trăm trượng, đày ba nghìn dặm, lấy trọng tội mà định. Ở đây coi như đã phá án trong án Lâm Tư bị giết.
Hiện giờ chỉ còn lại các người hiềm nghi là Hình phòng tư lại Ôn Minh, Công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập, huyện nho học đề cử tư giáo dụ Chu Mặc ba người. Kẻ gian sát Lâm Tư nhất định là một trong ba người này!
Có khả năng nhất đương nhiên là Nguyễn Gia Lập. Lão tiểu tử này có tiền án, đã từng vì chọc ghẹo vợ của người ta mà suýt bị đánh chết, từ đó đứt luôn tiền đồ tốt đẹp của mình. Vì thế, Mạnh Thiên Sở quyết định tra hỏi Nguyễn Gia Lập trước.
Nguyễn Gia Lập bị đưa đến phòng cưới, do còn chưa có chứng cứ chứng minh y phạm tội, hơn nữa y lớn nhỏ gì cũng là tư lại của một phòng, tương đương trưởng phòng quản lý nhà đất xây dựng ở một huyện, cho nên Mạnh Thiên Sở để y ngồi trả lời thẩm vấn.
Thái tri huyện nói: "Nguyễn tư lại, tối qua vào canh ba, con dâu mới cưới của Viên chủ bộ bị người giết chết, kẻ hiềm nghi tập trung vào bảy vị khách còn ở lại đến canh ba tại Viên phủ tối qua. Nhân vì tối qua vào canh ba ngươi vẫn còn ở tại Viên phủ, cho nên cần tiến hành điều tra với ngươi."
Khi Nguyễn Gia Lập bị đưa đến đây, bộ khoái không hề cho y biết nguyên nhân, khi đến cũng không cho nói chuyện với ai, cho nên đây là lần đầu tiên nghe được chuyện này, không khỏi giật mình cả kinh: "Con dâu của Viên đại nhân bị giết sao? Thật là khiến người bất ngờ a! Bỉ nhân nhất định tận lực hiệp trợ đại lão gia tra rõ án tình."
Tư lại chính là lại (chức dưới quyền quan, giống như viên chức bây giờ), không thể xưng là quan, do đó ngay cả "ti chức" (chức nhỏ, kẻ dưới) cũng không có tư cách xưng, chỉ có thể xưng là "bỉ nhân" (kẻ hèn này) hoặc trực tiếp xưng "tôi".
Thái tri huyện lại nói: "Hình danh sự vụ của nha môn bổn quan đã giao cho Mạnh sư gia toàn quyền phụ trách, do đó, chờ một lát Mạnh sư gia sẽ tiến hành dò hỏi cụ thể, ngươi phải như thật hồi đáp."
"Dạ," Nguyễn tư lại cung kính nói với Mạnh Thiên Sở, "Thỉnh sư gia hỏi đi, bỉ nhân nhất định như thật bẩm cáo."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Vậy tốt, tối qua vào canh ba, Nguyễn tư lại đang làm cái gì?"
"Canh ba?" Nguyễn Gia Lập ngẫm nghĩ,"Vào canh ba, bỉ nhân đang cùng Hình phòng tư lại Ôn Minh đang hoa quyền (oẳn tù tì) chơi tửu lệnh."
"Giữa chừng có rời khỏi đó không?"
"Không có! Ôn tư lại hoa quyền thua nhiều quá, không phục khí, cứ nhất mực nắm áo tại hạ đòi chơi mãi, dường như là từ canh hai cho đến tan tiệc, chúng tôi cứ hoa quyền liên tục. Tại hạ nhớ rằng giữa chừng chỉ đi nhà xí một lần, lần đó cả hai chúng tôi cùng đi. Đúng rồi, Lâm chưởng quỹ lúc đó nhất mực ở bên cạnh giúp rót rượu, lúc đó khi đi nhà vệ sinh, tôi và Ôn tư lại uống say rồi, ông ta lo chúng tôi ngã té, cho nên đi theo cùng. Ông ta có thể làm chứng."
Mạnh Thiên Sở nghe thể trợn mắt ngớ người, Nguyễn tư lại lần này còn có người làm chứng, xem dáng vẻ không phải đang nói dối, nhưng dù sao cũng phải lấy khẩu cung kiểm tra.
Mạnh Thiên Sở lệnh cho đưa Nguyên tư lại xuống dưới, đưa Ôn tư lại Ôn Minh lên, sau khi hỏi thì lời khai hoàn toàn trùng khớp với Nguyễn tư lại.
Hắn lại truyền Lâm chưởng quỹ đến, hỏi kỹ càng, kết quả đúng theo lời hai vị tư lại nói. Căn cứ lời của Lâm chưởng quỹ, từ canh hai đêm qua, Ôn tư lại và Nguyễn tư lại cùng hoa quyền đấu rượu liên tục. Lâm chưởng quỹ thấy hai người họ chơi quá vui, cũng vui lây. Do Viên chủ bộ đang bận tiếp đãi Trương huyện thừa và Chu giáo dụ, còn phải chỉ phái người hầu thu dọn tiệc tàn, cho nên Lâm chưởng quỹ nhất mực ở bên cạnh tiếp đãi xem Ôn tư lại và Nguyễn tư lại đấu rượu. Lâm chưởng quỹ chứng minh hai người này từ canh hai hoa quyền cho đến tiệc tàn gần canh tư, trong đó giữa chừng chỉ đi nhà xí một lần, lại hai người cùng đi, Lâm chưởng quỹ đi theo, trở về lại tiếp tục đánh quyền đấu rượu cho đến khi tan tiệc mới cùng về...
Lâm chưởng quỹ là phụ thân của nạn nhân, ông ta không thể làm chứng giả. Hơn nữa, lời khai của ba người tương hỗ ấn chứng, độ đáng tin rất cao, từ đó, Ôn Minh và Nguyễn Gia Lập có thể được bài trừ khỏi phạm vi hiềm nghi phạm tội.
Hiện giờ, chỉ còn lại người hiềm nghi phạm tội cuối cùng - huyện nho học đề cử tư lại giáo dụ Chu Mặc.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
122 chương
80 chương
60 chương
3 chương
54 chương