Hình Danh Sư Gia
Chương 271
Cầm nhi đứng dậy: "Được rồi, em phải đi đây."
Mạnh Thiên Sở cũng đứng dậy: "Ta tiễn em đi."
Cầm nhi đưa tay ngăn, mỉm cười đáp trả, lộ ra hàm răng nhỏ đều trắng bóng: "Tiễn chàng ngàn dặm cuối cùng cũng từ biệt, hôm nay cùng công tử nói chuyện về tiểu thư cũng vô tình cảnh tỉnh em, em và công tử có duyên quen biết nhưng không có duyên vui vầy. Tiểu thư và con người đó cũng như vậy, chờ đến cuối cùng cũng chăng có kết quả gì. Có vết xe đi trước, em không hi vọng như tiểu thư có kết quả gà chạy trắng bể, công tử hãy bảo trọng, Cầm nhi xin từ biệt ở đây."
Mạnh Thiên Sở nhìn theo bóng Cầm nhi dần xa, không khỏi cảm khái.
Lúc này, từ sau rừng trúc chợt có một nữ tử đi ra, cũng mặc đồ trắng toàn thân, đến cạnh Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở không quay đầu lại, chỉ nói: "Không ngờ một cố sự lại có thể khiến một người tỉnh ngộ, kỳ thật cũng không dễ dàng gì." Xong hắn quay lại nhìn nữ tử: "Giai Âm, thật khổ cho nàng.”
Bạch y nữ tử chính là Tả Giai Âm, mỉm cười đáp lời hắn: "Hi vọng muội vừa rồi không làm cô ta sợ chết."
Mạnh Thiên Sở ôm nhẹ Tả Giai Âm, cười nói: "Nàng hôm nay diễn xuất thật đặc sắc, vừa rồi nàng bay qua mộ rồi biến mất trong rừng trúc, làm ta tưởng nếu mà nàng lỡ té, đứa nhỏ trong bụng nàng không biết sao nữa."
Tả Giai Âm nhoẻn miệng cười, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã nhô lên của mình: "Muội còn chờ huynh nhắc sao, tự nhiên là cần thận vạn phần rồi."
Hai người nắm tay đi trong rừng trúc, mấy thôn dần đi ngang qua, nhận ra họ, bèn vui vẻ chào: "Mạnh sư gia, ngài sao lại ở đây?"
Mạnh Thiên Sở nhìn lại, thì ra là thôn dân xem náo nhiệt trong vụ Lưu Tứ chết vừa rồi.
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta tùy tiện đi chơi thôi"
Thôn dân ấy nhìn về phía Mạnh Thiên Sở đi qua, trịnh trọng nói với hắn: "Ngài không phải đến mộ phần của nữ nhân đó chứ?"
Mạnh Thiôi Sở gật gật đầu, thôn dân ấy càng khẩn trương hơn, nói: "Mạnh sư gia, ngài còn trẻ như vậy đừng có dính vào những thứ không sạch sẽ."
Mạnh Thiên Sở tự nhiên biết thôn dân thuần phác này vì mình mà nghĩ, cho nên gật đầu đáp ứng
Thôn dân nói: "Chỗ đó tà môn lắm, chúng tôi đều không dám tới."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Người đều chết rồi, còn sợ cái gì nữa?”
Thôn dân vội đáp: "Nói thì nói như vậy, nhưng từ khi Tử Lâm cô nương vào ở, lão nhị nhà tôi còn nhìn thấy trên lầu của trạch viện đó có một nữ nhân mặc y phục trắng đứng trên lầu nữa, tà môn lắm a!"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, cảm thấy thật kỳ quái, trạch viện đó xem ra không có người ở, trước khi Tử Lâm vào sao lại có người?”
Nhưng mà nhìn vẻ mặt rất thành khẩn của thôn dân, Mạnh Thiên Sở đành hỏi: "Lão nhị nhà ông nhìn thấy à? Người đâu? Có thế gọi ông ta kể cho ta nghe không?"
Thôn dân sảng khoái vô cùng, lập tức gọi một cậu bé chăn trâu phía trước. Cậu bé đại khái là khoảng bảy tám tuổi.
Cậu bé đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, thôn dân liền bảo: "Hai, con đem chuyện căn phòng có quỷ ngày đó hiện nữ quỷ kể cho Mạnh sư gia nghe đi."
Mạnh Thiên Sở nghĩ, sao lại để cho cậu bé như vậy kể chứ, như vậy cậu bé xem ra càng sợ hơn, cho nên hắn cười nói với chú nhóc: "Có lẽ là cháu nhìn nhầm rồi, cũng có thể là cửa sồ trên lầu bị gió thổi, cháu nhìn tưởng đâu là người thôi.”
Hài tử không ngờ nghiêm túc đáp: "Đúng là có một đại tỷ tỷ mà, mặc một y phục trắng, nhưng mà không có đầu, thật là đáng sợ lắm đó."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nếu như không có đầu, sao cháu biết đó là một tỷ tỷ?"
Cậu bé đáp: "Nam nhân thường không bao giờ mặc váy a."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thấy cũng đúng, và cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, suy nghĩ thêm chút hắn nói với thôn dân: "ông còn nhớ đến nữ nhân chết trong trạch viện trước kia không, khi cô ta chết thì lão gia của cô ta phát hiện xác trong phòng vào lúc nào?"
Thôn dân ngẫm nghĩ xong đáp: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, ngài có thể đi hỏi Trương lão đầu trong thôn tôi, ông ta dường như biết rõ hơn."
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy phiền ông dẫn ta đi tìm Trương lão đầu."
Thôn dân lập tức đáp ứng, giao nông cụ trên tay cho thôn dân khác, sau đó dẫn Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đi về một hướng khác.
Bước đến một cây hòe già, thôn dân chỉ vào một nam tử khoảng năm chục tuổi đang ngồi hóng gió ở gốc cây, nói với Mạnh Thiên Sở: “Đây là Trương lão đầu."
Mạnh Thiên Sở và thôn dân đó bước tới trước, thôn dân liền bảo: "Lão Trương đầu, Mạnh sư gia của nha môn có lời muốn hỏi ông."
Trương lão đầu đó ngước lên nhìn, thấy có một thanh niên trẻ tuổi, nghe nói là người của nha môn lập tức đứng dậy.
Mạnh Thiên cười hỏi: "Ta đến là định hỏi ông một chút, trước đây trong ngôi trạch viện có quỷ đó có nữ nhân chết, tình hình cụ thể lúc đó thế nào?"
Lão Trương đầu ngẫm nghĩ, xong đáp: "Tôi kỳ thật cũng không rõ lắm, chỉ là hôm đó từ sớm tôi đi làm, trên đường đi ngang qua trạch viện, vì ruộng của tôi vốn ở sau trạch viện đó, nên tôi buộc phải đi ngang. Thời gian đó tôi thường đi hơi sớm. Ngày ấy, khi tôi đến trạch viện thì trời mới sáng mờ mờ, tôi thấy lão gia của trạch viện đó từ cửa lớn đi ra, nhìn thấy tôi liền chào hỏi. Tôi lúc đó còn hỏi lão gia đó đi đâu mà sớm vậy, ông ta nói định đến huyện thành bàn chuyện làm ăn. Lúc đó tôi còn nghĩ người làm ăn buôn bán kiếm tiền thật ra cũng không dễ."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ông sao biết nữ nhân trong phòng đó chết rồi?"
Lão Trương đầu đáp: "Tôi không hề biểt, ai nói là tôi biểt chứ? Tôi chỉ kể cho người ta nghe là ngày hôm đó tôi có chào hỏi với lão gia nhà đó, lão gia còn nói với lên lầu một câu Ta đi đây, nàng ở nhà ăn uống cho tốt, tối ta lại về gì gì đó. Sau đó, tôi làm ruộng xong tổi về, đi ngang qua trạch viện còn thấy tiểu thư nhà đó đứng trước cửa sồ nhìn tôi. Tôi lúc đó nghĩ, nữ nhân của người có tiền có phải là nhàn rỗi quá không sao làm lụng suốt hai thời thần rồi mà cô ta còn đứng trước cửa sồ như vậy. Sau đó thì nghe nói vào lúc hoàng hôn, khi lão gia đó về thì cô gái đó chết rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ông nhớ là lúc đó ông nhìn thấy rõ nữ nhân ẩy đứng ở của sổ nhìn ông hả? Lão gia đó khi nói chuyện với nữ nhân ở trên lầu nữ nhân đó hồi đáp thế nào? Ông có khi nào nhìn thấy nữ nhân không có đầu không vậy?” Hắn muốn kiểm tra lời nói của cậu bé lúc nãy.
Lão Truơng lắc đầu đáp: "Sư gia, ngài đừng thấy tôi năm chục tuồi mà coi thường nha, vợ tôi năm rồi còn sinh cho tôi một đứa nhóc mập nữa đó. Tôi đâu có già! Chẳng qua là sáng hôm đó, vị lão gia đó tuy dặn dò với phu nhân ông ta như vậy, vị phu nhân đó lại chẳng nói gì, đại khái là thấy tôi có mặt nên ngượng đó mà."
Mạnh Thiên Sở và các thôn dân bên cạnh đều cười, Tả Giai Âm cũng hơi ngượng. Lão Trương cười nói tiếp: "Tiểu thư đó trước đây thường đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi sao lại không biết được chứ? Cô ta xinh đẹp như vậy, chúng tôi dù sao cũng phải nhìn một chút."
Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười gật đầu, nói: "Ông thật là phong phú đó nha, đương nhiên rồi, ông nếu như xác định ông nhìn rõ tiểu thư đó mà còn nhìn rõ luôn dung mạo, thì ắt là không có già rồi."
Lão Trương đầu đó khẳng định: "Tuyệt đối không thể giả được, tôi dám dùng cái đầu đảm bảo!"
Mạnh Thiên Sở nghe vậy liền mang đầy mối nghi ngờ trờ về nha môn. Hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng gọi bộ đầu Vưong Dịch đến, hỏi ông ta lúc xảy ra án trước kia có dẫn người đến khám sát hiện trường hay không.
Vương Dịch khẳng định: "Có khám sát qua, lúc đó sư gia ngài có án ra vùng ngoài điều tra, sau khi tiếp được án, tri huyện đại lão gia bảo tôi dẫn theo các huynh đệ và ngỗ tác đến xem xét. Nếu như đích xác là án mạng, mới cử người đi báo cho sư gia ngài.
"Vậy à, ngươi kể qua sự tình xem."
Nói đến chuyện này, Vương Dịch còn có điểm hơi sợ. Y kể: "Chứng tôi khi đến trạch viện đó xong, phát hiện cửa lớn đã bị húc mở toang ra, lúc đó vị lão gia đó quỳ dưới đất ôm nữ nhân đó khóc. Sau khi dò hỏi chúng tôi mới biết thì ra lão gia của trạch viện đó khi trở về thì thấy cửa đóng, gọi mãi mà chẳng có ai đáp ứng, liền ra ngoài thôn gọi người giúp mở cửa. Cửa bị đóng từ bên trong, tình hình rất giống với tình trạng của Nguyễn Tử Lâm vừa rồi. Mọi người hợp lực húc mở cửa, mới phát hiện bên trong còn có cây chèn. Tôi cho ngỗ tác kiểm tra thi thể, phát hiện chết do bị bóp cổ. Tôi lại tử tế kiểm tra cửa sổ, phát hiện cũng bị đóng từ bên trong. Khi hỏi mọi người có mặt ở đó, đều nhận được câu trả lời là lúc đó họ không vào cửa, cũng không động qua cửa sổ. Điều này thì quả là kỳ, vì cửa và cửa sổ đều bị đóng từ bên trong, hung thủ làm sao có thể tiến vào giết người chứ? Cho dù có vào giết người được thì làm sao ra khỏi phòng bị đóng chặt hết mọi nẻo như vậy?"
Mạnh Thiên Sở nhíu mày, thầm nghĩ: Lại là một mật thất không thể phạm tội, chà! Xem ra cái quỷ trạch này ám theo mình rồi!
Vương Dịch nói tiếp: "Lúc đó mọi người đều khẳng định là do quỷ bóp cổ, vì chỉ có quỷ mới có thể sát nhân vô hình! Do đó mọi người đều sợ, mặt ai cũng tái ngắt, ai ai cũng tìm cách bỏ đi. Chúng tôi cảm thấy kỳ quái, có vấn đề, trở về báo cáo đại lão gia, đại lão gia tự thân đến hỏi một phen, kết quả cũng vậy, cho nên kết luận là quỷ bóp chết nữ nhân đó. Chủ nhân nhà này biết kết quả xong cũng rất sợ, tìm hòa thượng và đạo sĩ làm một tràng pháp sự siêu độ linh hồn, sau đó lặng lẽ chôn người đi."
Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Mọi người sao không nói chuyện này cho ta biết?"
Vương Dịch ngạc nhiên hòi: "Bị quỷ bóp chết ai mà dám nói ra chứ? Lỡ bị ghép tôi dùng lời lẽ mê hoặc chúng sinh, sẽ bị chém đầu đó! Do đó tri huyện lão gia không lập án, nghiêm cấm mọi người không được truyền ra ngoài, cũng không báo cho sư gia ngài."
Mạnh Thiên Sở cười khổ lắc đầu, hắn đương nhiên không tin là quỷ bóp chết người cái gì đó, do đó cần phải làm rõ mọi thứ, và quyết định khai quan nghiệm thi.
Điều căn bản là khi khai quan nghiệm thi cần có sự đồng ý của Thái tri huyện, nhưng vừa rồi lời Vương Dịch kể khiến Mạnh Thiên Sở bỏ qua ý niệm này. Hắn quyết định tự hành động, cho dù có vượt quyền, Thái tri huyện cũng không có cách nào làm khó dễ gì hắn.
Nghe nói phải khai quan nghiệm thi, Vương Dịch hoảng hồn tái cả mặt, nhưng không dám kháng lệnh, chỉ giơ đầu đi gọi mấy ngỗ tác và các huynh đệ bộ khoái theo Mạnh Thiên Sở đến Vãn Hà thôn ngày trong đêm. Trước khi tiến hành, bọn họ báo cho lý trưởng, sau đó lý trưởng dẫn mấy thanh niên thủ ở cửa thôn đi theo hầu.
Đoàn người đi thẳng tới mộ của Thủy Mộc Nha, lúc này trên trời vang vài tiếng sấm, gió thổi khiến rừng trúc kêu rì rào, Mạnh Thiên Sở nhìn mọi người, phát hiện mấy cậu thanh niên có vẻ sợ, đánh nhìn khắp xung quanh. Hắn chẳng quan tâm gì nữa, ra lệnh: "Đào cho ta."
Mọi người lập tức hành động, rừng trúc lập tức vang lên tiếng đào đất thịch thịch và tiếng lá trúc xì xào, nghe đến rợn người.
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên, vừa khéo nhoáng trên mộ, đám người vội vã chạy dạt ra, mấy người thậm chí còn lớn tiếng kêu rú. Một thôn dân thậm chí quăng dụng cụ trong tay đi, loạng choạng chạy ra ngoài, miệng không ngừng ú ớ: "Quỷ... quỷ a..”
Thôn trưởng định ngăn lại, Mạnh Thiên Sở đưa tay cản, bảo: "Không cần quản nữa, đã sắp thấy quan tài rồi, mọi người nhân lúc trời chưa mưa, làm nhanh lên một chút"
Mọi người nghe thế vội vã chạy đến bên mộ, căng thẳng đào bới. Chẳng mấy chốc, quan tài lộ ra, Mạnh Thiên Sở cầm đuốc bước tới nhìn, nói với Vương Dịch: "Khai quan."
Quan tài cuối cùng cũng được mở ra, rắc một tiếng, khi mép trên hé mở, một mùi hôi thúi bốc lên nồng nặc, mọi người bị mùi vị đó kích thích làm cho không mở được mắt, không khỏi lùi tránh xa thật nhanh.
Mạnh Thiên Sở coi như không có gì, bước tới gần nhìn, do mấy tháng vừa rồi là mùa đông, hơn nữa lại chôn trong rừng trúc, nhiệt độ thấp, độ ẩm cao, chôn khá sâu, cho nên thi thể thối rữa chậm, tuy đã qua mấy tháng nhưng vẫn còn ở mức độ thối rữa cao độ chứ chưa phân rã. Tuy phần ngực của thi thể đã phần hủy, nhưng phần đầu vẫn hòan chỉnh, y phục trên cơ thể bị dịch xác chết tẩm biến màu sắc hết.
Mạnh Thiên Sở cúi xuống quan sát một hồi, bảo: "Khiêng luôn quan tài về nha môn."
Sau khi thi thể được đưa về nha môn, Mạnh Thiên Sở ở lụông phòng liệm cả nửa ngày, kiểm nghiệm xong thi thể của Thủy Mộc Nhan, hắn lê thân thể mệt mỏi về nhà, định ngủ một giấc rồi hẵn hay.
Đến cửa, thấy quản gia mặt mày mệt mỏi đứng ngáp liền hỏi, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ông sao dậy sớm vậy?"
Quản gia nhận ra Mạnh Thiên Sở vội cười bước tới thưa: "Thiếu gia, tôi làm gì ngủ, cả đêm tôi chưa hề ngủ tí nào đây.”
Mạnh Thiên Sở không hiểu, hỏi: "Vì sao không ngủ?”
Quàn gia cuời chỉ tay vào hậu hoa viên, đáp: "Cô ta không cho tôi ngủ, tru tréo suốt cả đêm."
Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ khổ sở của quản gia, hỏi: "Ông không ngủ được, vậy ba vị phu nhân cũng không ngủ được?"
Quản gia đáp: "Ba vị phu nhân còn được, đại khái mấy ngày trước không ngủ được, nên hiện giờ dù bị làm ồn nhưng cũng không sao, chỉ cần lâu dần e rằng không ổn."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cà ngày cả đêm không ăn cơm, tinh thần của cô ta còn tốt vậy sao?"
Quản gia đáp: "Chẳng phải vậy hay sao? Thiếu gia ngài xem, hiện giờ trời sáng rồi, cô ta biết chúng tôi ngủ không được nữa nên cô ta không tru tréo, quả là lợi hại."
Mạnh Thiên Sở vỗ vai quản gia, bảo: "Thật khổ cho ông rồi, ta nghĩ tối nay cô ta không còn sức nữa đâu."
Quản gia nói: "Thiếu gia, ngài bộ tưởng không cho cô ta ăn uống thật hay sao, trời nóng bức thế này, tôi sợ..
Mạnh Thiên Sở vừa vào thư phòng vừa đáp: "Cho cô ta uống nước là được."
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
458 chương
5 chương
4 chương
582 chương
93 chương