Hình Danh Sư Gia
Chương 260
Nhìn nam nhân khiển ả mắng qua ngàn vạn lần cảng đi cảng gần, để rồi tự nhiên dừng lại, đứng xa xa nhìn qua bên mình, ả vô thức trốn sau gốc cột, thò đầu ra nhìn nam tử mặc Trường sam màu xanh thân hình cao lớn dưới lầu. Ả thậm chí có thể nhìn thấy được đầu mi nhíu chặt và vành môi hơi nhếch lên của hắn.
Ả trước đây chẳng mấy chú ý đến Mạnh Thiên Sở, nhân vì vừa nghe thúc thúc nói muốn đem ả gả cho một tiêu sư gia nho nhỏ ở huyện nha tại Hàng Châu, ả liền bất chấp tất cả phản kháng mành liệt. Nhưng mà cánh tay làm sao chống được cái đùi, ả cuối cùng cũng hiểu tình cảnh của mình, và thể là chuyển biến ý niệm, sau khi đến Hảng Châu xong sẽ nghĩ cách kích nộ tên sư gia này, khiến hắn không đồng ý cưới ả. Biện pháp chọc giận đã đạt đến hiệu quả rồi, nhưng dường như hắn không có ý đuổi ả đi, dù nhất mực giam lòng ở hoa viên này.
Hiện giờ ả nhìn kỹ qua Mạnh Thiên Sở mới phát giác thì ra tên tiểu sư gia nàv cũng đẹp trai đây chứ. Đột nhiên, ả cảm thấy hai gò má mình hình như hơi nóng, liền tự cảnh giác, rằng bản thân đi nhìn nam nhân đáng ghét nảy làm cái gi? Hắn ác độc mắng chửi mình còn đem mình ném xuống đất, con người chà đạp mình như vậy, mình còn đi thường thức tìm hiểu xem hẳn có đẹp trai hay không đẹp trai thật đúng là bệnh thắt tàm phơng rồi!
Mạnh Thiên Sở bước đến dưới lầu, liền nghe giọng nói trong trẻo của Ôn Nhu từ trên lầu: "Sao hả, ngươi cuối cùng cùng chịu đến gặp ta rồi sao? Ngươi sao không thẳng thừng giam ta trên lầu này cả đời cả kiếp luôn đi. Ngươi không sợ thả ta ra rồi ta sẽ cho người giết cả nhả cùa ngươi hả?"
Vẫn là giọng công kích ác độc như vậy. Một nữ từ có ngôn ngữ khắc bạc như vậy quà là khiến Mạnh Thiên Sở không dám tin là bản thân có thể đáp ứng cưới về nhà. Hắn nỗ lực tự nhủ lòng, rằng đừng có từng giận, đừng có phát rồ. Ôn Nhu đắc ý nhìn nam từ dưới lầu. Ả rất muốn nhìn vẻ phẫn nộ của hắn. Nhưng đáng tiếc lá hắn không ngần đấu, khiến ả chi nhìn thaasy khăn trên đầu và mái tóc đen bóng của hắn.
"Ôn Nhu, ta hôm nay không phải là đến thả cô, mả là muốn nói với cô một chuyện." Thanh âm của Mạnh Thiên Sở bình hòa và trầm ổn.
Hắn không ngờ dám gọi ta là Ôn Nhu, hơn nửa chẳng có chút gì là muốn nổi nóng, Hắn làm sao vậy cả? Ôn Nhu có điềm không hiểu: "Tìm ta có chuyện gì, chẳng phải là định báo cho ta biết là ngươi thật muốn giam ta cả đời ở đây a?"
Mạnh Thiên Sở hơi ngừng lại một chút lát sau mới đáp: "Năm ngày sau ta sẽ thả cô ra." Ôn Nhu lại càng không hiểu, hỏi: "Vì sao phải năm ngày sao?"
Mạnh Thiên Sở không hề đế ý gi tới, chuyển thân bước ra ngoài, Ôn Nhu lớn tiếng hỏi: "Mạnh Thiên Sở, ta hỏi ngươi mà, vì sao phải cần đến năm ngày sau?"
Từ xa xa, Ôn Nhu nghe tiếng trả lời của Mạnh Thiên Sở: "Năm ngày sau, ta sẽ cưới cô về nhà!.., Nhưng mà, cô phải chuẩn bị chịu khổ một chút đó!"
"Hừ! Ai sợ ai chứ? Cử đợi rồi xem!" Ôn Nhu gầm gừ đáp, chờ cho bóng lưng của Mạnh Thiên Sở biền mất ở góc xạ ả mói vô lực đứng dựa vào cột, bất tri bát giác khóe mắt đã đầy lệ.
Mạnh Thiên Sở bước ra khỏi hậu hoa viên, thấy Vương Dịch đứng trong vườn, lòng cả mừng, biết chuyện hắn bảo y điều tra đã có manh mối rồi liền bước tới gần, Vương Dịch thưa: "Sư gia, tên Giang chưởng quỹ đó chúng tôi đã nghe ngóng rồi nói là nửa năm trước đã rời khỏi huyện Nhân Hòa, rồi nhất mực không thấy quay về. Ca nhà của y cũng dọn đi, còn đi đâu thi những người xung quanh đểu không biết."
Mạnh Thiên Sở vô cùng thất vọng, gật gật đầu, bước đến ghế đá dưới giàn bồ đão (giàn nho)ngồi xuống: "Vậy nữ từ tên là Thúy Mộc Nhan có dò la được tin tức gì không?"
Vương Dịch cùng bước lại gần: "Vâng, quá là tên Liều Hoảnh kia nổi trúng một nữa."
"Một nửa? Nửa nào?"
"Cha của cô nương đó nghe nói trước là quan tứ phẩm ở kinh thảnh, không biết đã đắc tội ai cuòi cùng không nhưng mát con đường sĩ đò còn bị phát phối đi sung quản, nữ quyển trong nhá đều bị biếm làm nô, có kẻ thì bán vào làm kỹ nữ, dù gì thì số phận cũng thê lương vô cùng."
"Cô Thủy Mộc Nhan đó bán cho ai vậy?"
Vương Dịch đáp: "Nghe nói là đáng là quan gì đỏ mua về làm thiếp, không ngờ vợ của vị quan đó dừ dằn lắm, nhân lúc tướng công mình không có nhà đã đem Thủy Mộc Nhan đem bán, nghe nói là bán đền Hàng châu."
Không ngờ cô nương đó có thân thế thê lương như vậy! Ai, quả là hồng nhan bạc mệnh mà.
Vuông Dịch nói tiếp: "Lúc đó Thủy Mộc Nhan bị bản đen kỹ viện lớn nhất của Hàng châu là Nhuyễn Hồng Lâu, nhân vì Thủy cò nương lúc đỏ mới mười lăm tuồi, nhưng cầm kỳ thư họa thứ nào cũng tinh thông, đối với âm luật cùng có nghiên cứu, cho nên nhắt thời trơ thảnh danh kỹ hàng đầu của Nhuyễn Hồng lâu."
"Cô ta cuối cùng vì sao trờ thành chủ nhân của trạch viện đó?"
"Nghe nói là sau đó được mội người buôn bán lớn ở Hàng Châu chuộc ra, sau đó cấp cho cò ta trạch viện ở Vân Hà thôn đỏ."
"Vì sao không mua nhà cửa ở Hàng châu, mà chạy đến một thôn ở huyện Nhân Hòa xây cho cò ta ngói Trạch viện như vậy?"
"Cái đó tôi cùng không rõ nưa."
Mạnh Thiên Sờ hỏi: "Thương nhân đó hiện giờ ở đâu? Tên là gì?" "Dạ còn chưa tra rõ."
"Vậy nhưng tinh huống vừa rối ông nói đó ông tra ở đâu ra?" Vương Dịch đáp: "Tú bà của thanh lâu đó ạ." Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Thanh lâu?"
"Đúng a, tú bà tụ nhiên sẽ không phơi đầu lộ diện trên loại hoa độ, Do đó tôi phải tới Thanh lâu, hỏi ra quả nhiên là trúng, Tú bà đỏ đối với sự tinh này biết rất rỗ, Hơn nữa, cò ta còn ở tại Thanh lâu đó một thời gian nưa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô ta đến Nhân Hòa tú bà biết được từ đâu?"
Vương Dịch bị hỏi đến tắt họng: "Cải này tôi quả lả chưa hỏi ra, Tên Liều Hoảnh đó nhìn thay Thủy Mộc Nhan ở Tày Hồ, chư không phải ở chồ chúng ta."
"Do đó ông đi hỏi lẩn nữa đi, sau đó về báo lại cho ta."
Vương Dịch hỏi: "Tên Giang chưởng quỹ đó đi rồi, chúng tôi làm sao tim?"
Mạnh Thiên Sở đứng dậy đáp: "Hắn đại khải là có ý không cho chúng ta tìm được, ông nghĩ coi Thủy Mộc Nhan vừa chết là hắn lập tức bán nhà cho Liễu Hoành, sau đó toàn gia biển mất khỏi Nhân Hòa huyện, rõ ràng là không cho chúng ta tìm thấy. Chúng ta nếu như đã có manh mối của Thủy Mộc Nhan, tên họ Giang này chúng ta có thề từ từ lần ra cũng được."
Trời chạng vạng Hạ Phượng Nghi, Phi Yến vả vợ chồng Chu Hạo đã đưa Mộ Dung Huýnh Tuyết trở về, Mạnh Thiện Sở vô cùng mừng rỡ chạy ra đón: "Huýnh Tuyết, muội cuối cùng cùng về rồi! Thật là quả tốt!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết ửng hồng hai má, khẽ đáp: "Huýnh Tuyết đa tạ Mạnh gia chiếu cố, Tình ý của Mạnh gia đối với Huýnh Tuyết như vậy, nếu như Huýnh Tuyết còn cố chấp không chịu đáp, chăng phải là cô phụ tâm ý của Mạnh gia đối với Huýnh Tuyết hay sao?"
"Hắc hắc muội biết là tốt rồi À, hôn sự của chúng ta định vào ngày mai, được không? Ngài mai ta rước muội quá môn!"
Mộ Dung Huynh Tuyết ừng đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, tiếp đó lại ngần lén nhìn Mạnh Thiên Sở, dùng giọng nói nhỏ như muỗi nói: "Mạnh gia, Huýnh Tuyết nghe lời như vậy, trong lòng.., rát là thích..., chỉ là, muội vần còn chưa thể lấy huynh..."
"Vì sao?" Mạnh Thiên Sở gắp lên, "Ôn đại nhân đã đáp ứng ta nạp muội làm thiếp rồi! Muội còn lo cái gì nữa?"
"Không phải đâu," Thần tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết hợi ảm đạm, xoay đầu nhìn qua Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh, sau đỏ quay lại nhìn hẳn nói Tiếp: "Mạnh gia, chuyện huynh sắp cưới Ôn Nhụ cô nương đó tẩu tử đã cho muội biết rồi Muội cũng biết Ôn Nhu cô nương là cháu gái của Ôn đại nhân, tính cách vô cùng điêu ngoa, nhất định sẽ khiển huynh đau đầu. Nếu như lúc này muội lại về, càng chọc giận cò tạ e rằng cảng khiển huynh khó đối phó với à, Do đỏ,.., Huynh Tuyẻt suy đi nghĩ lại, thương lượng vói các vị tẩu tử, đều cảm thấy muội tạm thời chưa quả môn thi hay hơn."
"Cái đó có gì đâu a! Ả điêu man thì ta tự có biện pháp đối phó với ả, muội cứ yên tâm đi!"
Mộ Dung Huynh Tuyết lắc đầu: "Không, Huýnh Tuyết lúc này không thể làm loạn thêm cho huynh. Chờ sự tinh của Ôn Nhu cô nương xử lí ồn thỏa, thi háy tính tới chuyện này."
"Huýnh Tuyết..."
"Mạnh gia! Huynh hãy nghe lời Huýnh Tuyết đi, dù gi thì Huýnh Tuyết cũng nhất mực ở bên cạnh huynh mà."
Mạnh Thiên Sở quay sang nhìn Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, hai nguôi họ cũng khẽ gặt đâu, xem ra chuyện này họ đã bân tính vói nhau trước hết rồi Bình tĩnh suy nghĩ lại, hẳn cùng cảm thấy làm như vậy ồn thỏa hơn một chút, vi nhiệm vụ lem nhát hiện giờ lã lẩm sao đòi phó với Ôn Nhu, Từ hiện tại mà xét, tiểu cô nương này không phái là nhân vật thường, không phái băng hai ba câu nói lả có thể giãi quyết, cản phải Tập trung lực lượng đối phó, Hắn liền Thở dài: "Vậy được thỏi, Phi Yến, nàng đưa Huýnh Tuyết về nghi ngơi đi."
"Mạnh gia, muội nếu như còn chưa quá môạ thi không thể ở láu trong phủ được, chờ nhà cửa bẽn kia sửa xong ròi, muội hay là về nhá ở thôi."
"Ừ, vậy cùng được, Muội về dưỡng thương cho khỏe trước đi," Mạnh Thiên Sỡ đờ nhẹ vai nàng, "Muội hiện giờ không phải chi một mình, sau này muội phái vì hai chúng ta mà tự săn sóc bản thán mới được."
Mộ Dung Huynh Tuyết thẹn thủng nhìn hắn, khe khè gật đầu.
Tối đó, Mạnh Thiên Sờ và Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến đang ở trong thư phòng chuyện trò, Lý Lam Tĩnh tiến vào khẽ bao: "Thiểu giạ, chúng ta bắt được một người dạ hành, định lén ra ngoài, hiện giờ bị giữ ở trong vườn."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy rất kỳ quái- liền bước ra ngoải xem, tháy người đỏ mặc hắc y che mặt đứng trong vườn, ngoảnh đi chỗ khác không nói gi.
Mạnh Thiên Sở bước tới cời khản che mặt ra xem, thỉ ra lả một cái mỹ lệ, nhìn kỹ hơn nửa hắn kinh ngạc kêu lẻn: "Ôn Nhu?"
Ôn Nhu mặt đầy vẻ tức giận, hai mắt như bóc khói trợn lên nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở phi cười: "Sao hả? Cô định là cô dâu chạy trốn?"
"Mạnh Thiên Sở, ngươi đừng có mơ ta chịu lấy ngươi, thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt Thiên nga, ngươi muốn đến điên luôn rồi chứ gì?"
"Thiên nga? Ta thấy cô là con vịt thì có? Thậm chí còn là con vịt trời ốm nhách xám xịt nữa! Ha ha ha’ Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn ba vị phu nhân của mình, dùng ngón tay chì ba nàng rồi nói vói Ôn Nhu: "Cô mở to con mắt ra mả coi, ta sao chẳng cảm thây cô có điềm nào có thể bì với ba vị phu nhân như hoa như ngọc của ta hết vậy?"
"Vậy ngươi vì sao lại mặt dày mày dạn đòi cưới ta? Ta muốn đi, ngươi bỏ ra cho Ta đi!"
Mạnh Thiên Sở cười lạnh một tiêng, lập tức bảo Lý Lâm Tĩnh cởi trói cho ả, nói: "Cô là muốn đi thì cứ thả cho cò ta đi, dù gì thi ta cùng không thèm, cô ta tự muốn đi nào có quan hệ gì đên ta."
Lý Lâm Tĩnh hơi chần chờ, cuối cùng rồi cùng bước tới cời trói cho Ôn Nhu.
Ôn Nhu hoạt động tứ chi một chút, bán tín bán nghi bước đi hai bước, phát hiện quá thật không có ai ngăn lại. bèn nhanh nhẹn chạy ra ngoài, thoắt cái không còn bóng dáng đâu nữa
Hạ PhuợngNghi lo lắng nói: "Trễ như vậy mả một cô nương ra ngoài, lỡ khi..."
Mạnh Thiên Sờ nói: "Mọi người đều thầy rồi đó, là cô ta muốn đi, lại còn nói ta là cóc, ta dù sao cùng không thể cưỡng bách một con thiên nga trắng khuất thân ở với ta được."
Hạ Phượng Nghi và mọi người không biết Mạnh Thiên Sở rốt cuộc toan tính gì, đều đưa mắt nhìn hẳa Hắn cười cười nói tiếp: "A Thát có Thể chạy thoát thì tót biết mấy, các nàng không chú ý sao? Người của Đông Hán chúng ta đã sớm hóa trang thành các loại nhân vật bảo hộ xung quanh khu trạch viện này, nhưng mà không phái là ta an bài đó nga. Đây khang định là Ôn đại nhân đã sớm liệu tới chiêu này của Ôn Nhu rồi, cho nên đã an bài sẵn, ta còn mong cho ả trốn thoát được đãy này!"
Quà nhiên, sảng sớm ngày hôm sau khi mọi người vừa ăn sáng xong nói cười từ phòng ăn bước ra thì thầy Ôn Nhu đứng ở cứa cổng, bẽn cạnh còn có thèm Kha Cản
Mạnh Thiên Sở vội và bước lên hành lễ với Kha Cản, nhưng không thèm ngó Ôn Nhu đen nửa con mẳt.
Kha Càn cười nói: "Ta đưa Tiều Nhu về lại cho cậu đây."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tri phủ đại nhân tự thân đến thật là làm Mạnh gia nở mặt nở mày, thỉnh đại gia vào phòng khách ngồi." Nói xong hắn vội và rước Kha Càn vào trong nhả.
Kha Càn ngồi xong, Mạnh Thiên Sỡ liên giới thiệu ba phu nhân cùa minh, Kha Càn nhìn qua liền cười nói: "Quả là trăm danh không bằng một thấy, hiền diệt quả là điềm phúc không nhỏ, e là mỹ nữ của Hàng châu ta đã bị cháu rước về nhà hét rồi."
Mạnh Thiên Sờ cười nói: "Thật là để cho đại nhân cười rồi."
Kha Càn nhìn nhìn Ôn Nhu, đưa mắt ra hiệu cho cô ả, thấy cô ả chẳng động đậy gì, liền nói: "Ta đã giáo huấn qua cháu nó rồi, thấy cũng gần đến ngày thành hôn, sao co thể noi đi là đi được? Nhưng mà, dù gì đây cũng là lần đầu cháu nó xa cha mẹ, hơn nữa cùng sắp làm tân nương rồi, trong lòng tự nhiên thấp thỏm- hiền diệt xin đừng để tâm."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ bấy giờ mới nhìn lên xuống đánh giá Ôn Nhu, xong cười ha ha đáp: "Vịt xám.., à không, Thiên nga cô nương, không phải là muốn bay sao? Sao lại quay trở về vậy? Hác hắc, xem ra thiên nga cô nương còn chưa nở bỏ cái địa bản của cóc tía nhà ta a, Nhưng mà cóc tía nhà ta cũng biết cắn người đó, cô coi chừng cái đám lòng trắng bạch của cô đó!"
Chẳng máy chốc, ngày thành hỏn của Mạnh Thiên Sở và ỒnNhu cũng đến.
Mạnh gia đại viện quá là ra vê vui mừng hòn hạ nhưng người đáng phải mời Hạ Phượng Nghi đêu đã gửi thiẻp mời trước đỏ hét rồi Trong ngoài Mạnh phủ chồ nào cũng treo đèn két hoa, chữ hông ngoải cống thật to, kèn tròng thanh la trong vườn cùng vang vọng khắp noi.
Cháu gái của Hán đốc Đông hán đương thời kiêm tư lễ giám chưởng ấn thái giám, đại hồng nhân của hoàng thượng, Ôn Tuyền Ôn đại nhân lấy chồng mà các nhan vật có vai có vế ở Hàng cháu phủ ai dám không có mặt? Tuy phủ cùa Mạnh Thiên Sở đã rất rộng rồi nhưng người chặt đến nỗi ngồi không đủ chồ, chi nội có bố chánh sử của Chiết Giang, tri phủ Hàng châu, đòng tri, quan viên thát phàm từ tri huyện trở lên cùng thiên hộ, bá hộ của cấm y vệ và vệ sở cùng đã ngòi đầy vườn Mạnh phủ, Nhưng tân khách và quan lại còn lại chi đảnh ngồi ở bàn bày ra hẳn ngoải đường lem.
Ở hậu hoa viên, Hạ Phượng Nghi và Lý Lâm Tĩnh dẫn theo hai nha hoàn trong Tay bưng mâm bày đồ cưới cô dâu án chiếu theo trình tự đón dâu mà tiến hành.
Ôn Nhu thấy dưới lầu có người tới, vội vã nằm lên giường giả vờ ngủ.
Hạ Phượng Nghi bước đèn cạnh giường, tháy mi mắt của Ôn Nhu nháy nhảy, biết là già vời bèn nói: "ôn Nhu cô nương, thời giờ sắp đến rồi, hãy đậy thay y phục."
Ôn Nhu ngồi phắt dậy, nói: "Để ở đỏ, tự ta thay là được."
Hạ Phượng Nghi bảo: "Hây để nha hoàn giúp có mặc mói được, những y phục này rất khác với y phục ngây thường chúng ta mặc, tự mặc không được đầu, hơn nưa con phải "chải đầu, hóa trang này nọ nữa."
Ôn Nhu rống lên: "Ngươi có xong hay là chưa, có phải là phải nhất định khiến bồn tiều Thư nòi nóng thi ngươi mới chịu đi?"
Hạ Phượng Nghi không ngờ à lại như vậy, nhưng không tức giận, mĩm cười lủi ra một bước: "Cô cũng biẻt rồi đó, Lý cõng công đã chuyền lại lời, nói thúc thúc Ôn đại nhân của cô đã thụ quyên cho lão gia nhà tạ nêu như cô khi thảnh thán rồi mà còn giữ bản tín, không giảng gì đèn nữ đức, không vẹn đạo làm vợ, thậm chí lảm trái cương thường, thì lào gia nhà ta có thể dùng biện pháp xử lí đối với cô." Xong nàng quay sang nhìn Lý Lâm Tĩnh.
Lý Lâm Tình mặt không biểu tinh, bước lẻn nói: "Tiểu thư, lào thán phục Thị tiều Thư mang mù khản và áo quản."
Ôn Nhu biết lão thái bà nảy rất lợi hại, nên đành đứng đậy, không tình không nguyện nói: "Mặc thì mặc, chảng phải là lảy người hay sao, có gì đãu mà hay chứ."
Lúc này thi vườn Trước đã chiêng trống vang tròi rồi
Toán lề bái thiên địa Ôn Nhu như con rối gồ vậy không lẻn tiếng cứng đờ, Bái thiên đường xong, ã quỳ xuông dâng rượu cho Hạ Phượng Nghi, túy lảm thật sự nhưng không nói một lời nào, Khi đến lượt Tà Giai Ám và Phi Yến ỉa hai tiểu thiếp dàng rượu kính cho ả, à tiếp lấy uổng cạn, xong bỏ chung rượu trờ lại mâm, chẳng nói một lời.
Đối với Mạnh Thiên Sờ mả nói ba lần kết hòn, ba lẩn làm tân lang đã không còn khố sờ như lán đãu, Nhưng có vẻ như Thời gian Trôi đi rất chậm, khó khăn lắm mới xong các trình tự, hân chờ mòi mòn sắp hết chịu nồi mới xong.
Lóc này thì một cảu nói lem chợt vang lẻn: "Tán lang tản nương nhập động phòng." Mạnh Thiên Sở lúc này cũng trở thánh bù nhìn dan Ôn Nhu vào phòng, Nha hoàn đưa hai người đèn giường ngôi xuòng, nói lời chúc phúc xong lui ra, Cửa đóng bò lại hai người, Hấn lập tức năm vặt xuống giường.
Ôn Nhu chi nghe tiếng phịch một cải, không nói gi. Đầu ả bị trùm kín bằng khăn hồng, do đó chi thấy cặp chân bỏ thỏng xuống đầu giường.
Trong phòng rất an tĩnh- ngoài cửa có một đám trẻ hiếu sự áp tai vảo cửa nghe ngóng, nhưng chăng có tiêng động nào trong phòng, bèn cụt hứng lui ra.
Ôn Nhu cuối cùng nhịn không được hỏi: "Mạnh Thiên Sở, vì sao không tháo khăn che mặt cho ta?"
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
10 chương
106 chương
76 chương
271 chương
113 chương
390 chương