Hình Danh Sư Gia
Chương 257
Vương Dịch nói: "Huynh đệ chúng ta giả làm người phục vụ nhất mực nghe lén ở ngoài Gia Cát Hâm đem chuyện sư gia ngài tìm Y báo lại cho người này, Người này cầu lão không được khia là trạch viện ấy là do Y bán lại cho Gia Cát Hâm."
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn hai người, hỏi: "Thế nào hả, hai vị?"
Gia Cát Hâm vội vàng đứng đậy, đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở khom người cười khổ: "Mạnh sư gia, ngài đại nhân đại lượng, trước đó ngài tìm tôi tôi không nói ra là vì tôi có nổi khổ riêng."
Mạnh Thiên Sở nhìn dảng vẻ của Gia Cát Hâm đầy khổ sở, liền bảo ông ta ngồi, hỏi: "Đây là người bán trạch viện cho ngươi?"
Gia Cát Hâm nhìn người mặt to tai lớn đồi diện, đáp: "Đúng, và cũng không đúng."
Manh Thiên Sở dùng lực vỗ mạnh lên mặt bàn, quát hỏi: "Rốt cuộc là phải hay là không phải?"
Gia Cát Hâm và người đó đều giặt nãy mình, Gia Cát Hâm vội vã nói: "Đúng, nhưng mà trạch viện đó cùng không phải là của hẩn”
Mạnh Thiên Sở nhìn người đó, người mập này đã sợ toát cả mồ hôi, đang dùng sức vén ống tay áo lau mồ hôi túa đầy trên đầu.
"Ngươi tên là gì? Là người ở địa phương nào?"
Người đó vội vã đứng dậy thưa: "Hồi bẩm sư gia, tiểu nhân tên là Liễu Hoành, là người Hàng châu."
Sao lại tên nghe có vẻ đàn bà thế nhỉ? Mạnh Thiên Sở cảm thấy buồn cười, hỏi: "Ngôi trạch viện đó là do ngươi bán cho Gia Cát Hâm?" Người đó miễn cưỡng gật đầu.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Gia Cát Hâm nói trạch viện không phải là của ngươi, chuyện rốt cuộc là thế nào?"
Liễu Hoành ấp úng nói: "Sư.., sư gia, trạch viện đó đúng.., đúng không phải là của tôi, tôi cũng chỉ mua từ mót người ho Giang từ nửa năm trước đâv thỏi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi bán cho Gia Cát Hâm bao nhiêu tiền?"
Liễu Hoành bổi rối hết nhìn Mạnh Thiên Sở rồi nhìn Gia Cát Hâm, ấp úng không nói nên lời.
Mạnh Thiên Sở quay lại trừng mắt nhìn Gia Cát Hâm, Gia Cát Hâm vội vã thưa: "Hẳn bán cho tôi rất rẻ, một trạch viện to như vậy mà chỉ đòi tôi có tám chục lượng bạc."
Mồ hôi lạnh trên người Liễu Hoành càng lúc càng nhiều, hai tay lau không hết tiếp tục chảy xuống dưới.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ta nghĩ nữa năm trước người đem trạch viện bán cho ngươi đại khái chăng tới bổn chục lượng, đúng không?"
Liễu Hoành cưỡi khổ một tiếng, chẳng dám nhìn Gia Cát Hâm, cúi đầu không đáp.
Gia Cát Hâm kinh hãi nhìn Mạnh Thiên Sở, sau đó bước tới trước mặt Liễu Hoành chất vấn: Liễu lào đệ, chẳng phái là thật chứ?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Phải hay không ngươi thử nghĩ đi là biết liền, lúc đó Trạch viện vừa có người chết, người bán trạch viện tự nhiên không thể ra giá cao, cho nên mói dụng cái giá siêu thấp như vậy bán cho Liễu Hoành. Còn ngươi khi mua Trạch viện thì chuyện người chết đã trải qua nửa năm rồi, Liễu Hoành bán cao giá hơn biết ngươi sẽ không mua, bán thấp một chút thì Y không thu được bao nhiêu tiền, cho nên, hắn mới ra cái giá khá thấp mà ngươi có thể tiếp thụ, quả nhiên vừa nói ra là họp, ta nói có phải không? Liễu Hoành."
Liễu Hoành chột dạ nhìn Gia Cát Hâm, nói: "Là óng nói cằn một cái nhà giá thắp mả xa một chút ông thử nghĩ xem trong thành này trạch viện như vậy ít nhất phải mua với giả sáu trảm lượng bạc."
Gia Cát Hâm chỉ vào Liễu Hoành, tức khí đến nỗi nói không ra lời.
Mạnh Thiên Sở thấy vậy bào: "Được rồi, chúng ta hiện giờ không nói đến chuyện nảv nữa, vậy Liễu Hoành nếu như đã biết người bán nhả cho ngươi, vậy ngươi hãy đưa người của chúng ta tìm người bán lại cho ngươi đó."
Liễu Hoành nói: "Người đó tôi không hề quen biết."
Mạnh Thiên Sở phừng giận, hỏi: "Không nhận thức? Không nhận thức người ta sẽ tìm người khác, sao chuyên mÔn tìm tới ngươi, để ngươi mua nhà cửa với giá rẻ như vậy chứ?"
Liễu Hoành thưa: "Mạnh sư gia, tôi thật không nói dối ngài, Người đó vào nửa năm trước gặp tôi tình cờ ở trà lâu. Chúng tôi nói chuyện phiếm một hồi sau đó y nói có một trạch viện không tệ cần bán, liền đưa tôi tới xem, chủ yếu là giá tiền quá rẻ, tôi nghỉ chẳng phải là chết một người thôi sao, chờ sự tình này qua một đoạn thời gian rồi bản đi chắc được, do đó nên tôi mới mua."
"Ngươi nói ngươi không quen biết ỵ, vậy hai ngươi vì sao vô duyên vô cớ nói chuyện với nhau?"
"Ngài cũng biết rồi đó, người đến trà lâu đều thích ngồi lại với nhau nói chuyện trên trời dưới đất. Ngày đó vừa khéo ý ngồi cùng bàn trước mặt tôi, đo đó họp lại với nhau là nói chuyện."
"Vậy ngươi khi mua trạch viện đó có hỏi qua y là nó có phái là của Y hay không?" "Có hỏi, Y nói là do người khác nhờ Y bán dúm Y nói Y họ Giang, Sau đó tôi nhìn trên giấy tờ nhà đất- thấy là của một người họ La." "La cái gì?"
Liễu Hoành ngẫm nghĩ một hồi, Gia Cát Hâm ở bên đáp thay: "Gọi là La Thần." Manh Thiên Sở nói: "Ngày mai đem giấy tờ nhà đất đó đến nha mÔn cho ta xem." Gia Cát Hâm vội vã thưa: Dạ được."
Mạnh Thiên Sở bước ra khỏi cửa, Liễu Hoành vội vã chạv theo bèn cạnh hắn, nhò giọng nói: "Tiểu nhân tuy khôngbiét chủ nhân của ngôi trạch viện đó là ai, nhưng nữ tử trong ngôi nhà đó lúc còn sống tôi có thầy qua."
Mạnh Thiên Sở nghe thế dừng ngay lại: "Vậy à? Nói ra nghe thử." Liễu Hoành vội thằn bí nhìn xung quanh- hạ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, chúng ta hay là trở vào phòng nói chuyí Mạnh Thiên Sở thấy Y thẩn bí như trở vào phòng ngồi xuống.
Mạnh Thiên Sở thâv Y thán bí như vậy, không biẻt là Y định nói cái gì, liên quay ngươi vào phòng ngồi xuống.
Liễu Hoành cũng ngồi xuống bèn cạnh Mạnh Thiên Sở, khẽ lên tiếng: "Nữ tử đó họ
Thủy, tên là Mộc Nhan, đó có thể nói là một mỹ nhân, đẹp giống như từ trong tranh bước ra
Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ say sưa của Liễu Hoành, nhịn không được suýt phì cười: chẳng phải là mỹ nhân hay sao? Nếu để ngươi nhìn thấy mấy nàng ở nhà ta, đừng nói gì ba nàng, cho dù là chỉ một trong đó ắt phải thèm thuồng nhỏ dài trợn mắt há mồm.
Liễu Hoành tiếp tục nói: "Tôi vĩnh viễn nhớ lần đẩu tiên tôi nhìn thấy Thủy Mộc Nhan, nàng ấy tóc mây hé lộ, mày tầm hàm xuân, da dẻ như ngọc mùa đông, miệng anh đào không tô son mà hồng thắm, Nàng yêu kiềm điềm lung linh, áo quần xanh lục, eo nhỏ chỉ vừa gọn bàn tay khoanh, đẹp không tì vết, đẹp đến nồi không nhuốm chút bụi trân."
Xem ra tên mập này nói đền mỹ nhân là học đòi văn vẽ trớ trớ có mò có dạng đâv a!
Mạnh Thiên Sở nghĩ vậy, xong hỏi: "Ngươi gặp nữ tử tên Thủy Mộc Nhan đó từ khi náo?"
"Một năm trước, đại khái là cũng vào khoảng thời gian này, tôi đến Tây Hồ chơi du thuyền gặp nàng ấy, Lúc đó nàng ấy vừa xuất hiện là đã vang động, rất nhiều công tử vì muốn gặp nàng áy mà đứng trên be thuyền, chen lẩn nhau đến nỗi có mấy người tẻ xuống nước."
Mạnh Thiên Sở và mấy người ở bên cạnh đều phi cười, Liễu Hoành nói tiếp: "Tôi biết các ngài không tin, nhưng Liễu Hoành tôi thật không lừa các ngài."
Mạnh Thiên Sở gật gù; mỹ nữ nào mà hắn chưa nhìn thấy qua, còn về chuyện vị nhân huynh trước mặt đâv vì sao khoa trương đến như vậy, thậm chí còn có chuyện người té xuống nước, Thì chăng qua nàng đó đẹp như tiên nữ là cùng.
"Được được được, chúng ta không cười nữa, ngươi kể tiếp đi, nói rò tình hình cụ thể lúc đó."
Liễu Hoành thay Mạnh Thiên Sở nói như vậy, liền lây lại hứng thú, giọng nói có đê cao hơn: "Lúc đó bên cạnh nàng ta có các tỷ nữbợ đờ, sau còn có hai tráng hán bảo hộ, khí phái vô cùng, Nàng ấy bước vào trong một nhã gian, hai tì nữ và hai tráng hán lưu ở ngoài, sau đó chúng tôi xuống thuyền đi rồi mà nàng ta chưa ra."
"Vậy người sao biết cô ta tên là Thủy Mộc Nha?"
"Lúc đó rất nhiều người ở đương trường- đểu xÔn xao bàn tán, cho nén Tôi mới biết." "Vậy ngươi còn biết cái gì nữa?"
Liễu Hoành suy nghĩ một lúc, nói tiếp: "Đúng rồi, tôi nghe nói cô ta còn là thiên kim của một nhà đại quan nào đó ở Hàng châu phủ."
"Vậy ngươi làm sao biết nữ nhân chết trong trạch viện đó là Thủy Mộc Nhan?"
"Trước đó thì không biết, chỉ biết ở ngoài huyện thảnh có một trạch viện trong đó có một nữ nhân xinh đẹp chết, ai cũng không biết vì sao, Sau đó Giang lão bán đó mang tôi đến xem trạch viện, tôi ở phòng trong đó nhìn thấy một bức họa, trên đó vẽ chính là hình của Thủy Mộc Nhan."
Mạnh Thiên Sở nói: Cho dù người trên bức vẽ là Thủy Mộc Nhan, ngươi cũng không thể cho rằng người chết là cô ta a?"
"Lúc đó tôi nhìn thấv có vẻ quen, hỏi Giang lào bản, ông ta nói nữ tử Trên bức họa chính là chủ nhàn của trạch viện đó, và cũng là nữ nhân bị quỹ bóp cồ chết, Tôi lúc đó nghe thế nghĩ là nghe làm, hỏi lại tên cùa nữ nhân chủ trạch viện đó tên gì, ông ta đáp là Thủy Mộc Nhan."
Mạnh Thiên Sở gật gù, đứng dậy bảo Liễu Hoành: "Không ngờ người giúp cho ta được một điều rất quý, thật cảm ta ngươi."
Liễu Hoành áy náy nói: "Sao cảm tạ chứ; tôi thật là ái ngại lắm, sau nảy Mạnh sư gia nếu có việc gì dặn dò cứ việc tìm tôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Giang lão bản đó tên đầy đủ là gì?"
Liễu Hoành lắc đầu, đáp: "Không biết nưa, tôi chỉ biết trên má trái của ông ta có nốt ruồi rất to, có mấy cọng lông đen xì, ngươi vừa lùn vừa ốm."
Mạnh Thiên Sở bào: "Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi." Tiếp đó hắn cho Vương Dịch lo chuyện tìm người, rồi phái mấy người đi dò la xem nữ nhân tên Thủy Mộc Nhan có lai lịch thế nào.
Chu Hạo không hiểu hỏi: "Thiểu gia, chúng ta còn tra chuyện đó để làm cái gi?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp với ý tứ rất sâu xa: "Đương nhiên không phải là ăn no rồi rảnh quá tìm chuyện làm."
Chu Hạo hơi trầm ngâm một chút, ròi ánh mát chợt sáng ngời: Chăng lẽ là.., bọn họ có quan hệ với án lẩn này?"
"Ừ!..! Tra tiếp là biết chứ gì!"
Mạnh Thiên Sở dần Chu Hạo về nha, vừa tiến vào vườn là quản gia đã chạy ra đón, hạ giọng nói: "Thiếu gia, Lý công công lần trước đã đến rồi, chờ ngải rất láu rồi đó."
Mạnh Thiên Sở ừ một tiếng, chuyện gì đến rốt cuộc cũng phải đến, lần này xem đối phương có con bài tẩy gì rồi hẳn hay
Chậm bước tiễn vào phòng khách- hắn thấy Lý công công lần trước đang ngồi nghiêm trên ghế dành cho khách, Hạ Phượng Nghi ngồi ở ghế chủ bồi tiếp.
Lý công công bước lên một bước thi lễ vơi Mạnh Thiên Sở: "Người ta đến chúc mừng Mạnh sư gia."
Mạnh Thiên Sở trả lễ, còn làm bộ làm tịch hỏi: "Mạnh mỗ không hiểu lời chúc mừng này từ đâu mà tới ã?"
LÝ công công cười hi hi bước tới trước mặt Mạnh Thiên Sở, nói: "Từ nay về sau, Mạnh sư gia là cháu rể của Ôn đại nhân rồi, chẳng phải là chuyện mừng quá lớn Bay sao? Ha ha, người một nhà không nói chuyện người hai nhả, vốn ra thì ồn đại nha và cha mẹ của riếu thư phải cùng đến, nhưng họ đến rồi ngược lại làm cho người làm tân lang như ngài cảm thấy không thoái mái, hơn nữa bọn họ nếu như đã vẻn Tàm giao con gái cho ngài, tự nhiên là biết ngài sẽ đổi xử rất tốt với cô ấy."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh trọng lòng: các ngươi không đến càng hay, nếu mà các ngươi đến rồi, thấy ta đối đãi với thiên kim các ngươi làm sao ắt là đau lòng đến ói máu mà chết mắt!
Lý công công tiếp tục nói: "Do đó, ý tứ của Ôn đại nhàn là để tôi đến thương lượng với ngài một chút, định thinh ngải sau khi thảnh hÔn một tháng mang theo Tàn nương tử trở về kinh thảnh, coi như là tân nương tử hồi mòn."
Mạnh Thiên s ở nghe thế - thầm nghĩ không ngờ Ôn Tuyền lại còn sử dụng chiêu này, lào gà trống thiến già này ắt là muốn kiểm nghiệm xem hắn có thảnh hÔn với cô cháu chằn tinh của lão thật không ấy mà!
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
10 chương
106 chương
76 chương
271 chương
113 chương
390 chương