Hình Danh Sư Gia
Chương 254
Bà mụ mập đáp ngay: "Vâng, tiểu thư."
Nữ tử này thì ra chính là nữ tử cuồng vọng chọc cho Mạnh Thiên Sở phải tức giận phất tay áo mà bỏ đi hôm qua, tên là Ôn Nhu. Ả từ từ tiến bước, dọc đường hoa phơi sắc thắm, khí tượng vạn thiên, vẻ đẹp mê cả lòng người, thấ mà trong mắt nữ tử này chẳng khác gì hòa tàn liễu bại không đáng cho vào mắt. Cũng có thể thân phận của cô ta cao cao tại thượng, nên đối diện với cảnh đẹp như thế không thèm để ý tới.
Ả đi được tới giữa vườn thì từ xa xa đã thấy các nữ tử tuổi đời tương đương đang ở lương đình đối diện hồ nước vui đùa. Khi đi thêm mấy bước nhìn kỹ, thì ra là có bốn nữ tử đang vui đùa, trong đó có một nàng bị bịt mắt lại, còn hai nàng thì cười đùa trốn khắp nơi, nàng còn lại ngồi dưới một cái giá bồ đào cách đó không xa cười tươi nhìn ba nàng còn lại đùa. Nếu nói về tướng mạo thì mấy nàng này ai cũng xinh đẹp như hoa, đặc biệt là nữ tử mặc quần áo màu trắng ngồi dưới tán bồ đào có thể dùng từ tuyệt mỹ để hình dung.
Vào lúc này, nữ tử tuyệt mỹ đó dường như nhìn thấy cô gái đi vào như là chỗ không người ấy, mỉm cười nói với ba nữ tử đang cao hứng vui đùa: "Đừng đùa nữa, khách nhân đến rồi kìa!"
Chúng nữ tức thời dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn lom lom nữ tử đang đứng giữa vườn đó.
Mấy nữ tử này đương nhiên là giai nhân hầu hạ của Mạnh Thiên Sở: Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến và người thiếp còn chưa cưới về Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Phi Yến nhìn cô gái mới vào, hạ giọng nói: "Thật không ngờ con nhỏ dữ dằn đó lại còn là một mỹ nhân."
Huýnh Tuyết nói: "Nào chỉ là mỹ nhân, phải nói là đại mỹ nhân mới đúng."
Hạ Phượng Nghi lạnh lùng nhìn nữ tử đó, bảo: "Đừng quên lời thiếu gia nói với chúng ta. CHúng ta hiện giờ đến đó xem."
Bốn nàng không nhanh không chậm bước đến trước mặt cô gái.
Cô ả kiêu ngạo nhìn bốn nữ nhân bước tới trước mặt mình, thấy người nào cũng không tệ, đi trước hết là nữ tử đại khái hai mươi tuổi, áo quần rất lịch sự, nghi thái khoan thai, vừa nhìn là biết con gái nhà quan. Theo sau nàng này là một nữ tử mặc áo váy màu trắng, bụng đã to ra, nhưng khí chất vẫn không tục, da như dồi phấn, thổi là có thể rách, xem ra từ nhỏ chưa từng chịu khổ. Sau nữa là một nàng tuổi tương đương với ả, tuy nói là có mấy phần nhan sắc, nhưng lại thuộc về loại không vừa, không dễ đối phó. Còn người cuối cùng tuy sắc vóc xinh đẹp nhưng thân hình ốm o, tính tình ôn nhu, sắc mặc không tốt lắm. Y phục trên người của nàng này cũng không bằng ba nàng trước, đại khái là thiếp thân nha hoàn của một trong ba người đi đầu.
Hạ Phượng Nghi chờ cô ả dùng ánh mắt thách thức quan sát bốn nàng qua hết một lược, bấy giờ mới nói: "Cô nương có phải là Ôn Nhu tiểu thư từ kinh thành đến?"
"Cô nương không phải là hạng người được gọi, sau này phải gọi ta là tiểu thư."
Hạ Phượng Nghi không hề giận, cười cười, lòng thầm nhĩ nữ nhân này quả nhiên là giống y như những gì Mạnh Thiên Sở đã nói.
Lúc này thì bà mụ ô dề cục mịch đó đã chạy tới, thưa với Ôn Nhu: "Tiểu thư, tôi đã tìm khắp hết, quả thật không có gian phòng nào có thể ở, hay là tiểu thư tự thân đi xem?"
Ôn Nhu trừng bà mụ một cái, bảo: "Thứ đồ vô dụng, ngay cả chút chuyện vặt như thế mà cũng làm không xong, vậy còn cần ngươi để làm gì?" Nói xong cũng không nhìn bốn nàng trước mặt, chuyển thân đi thẳng.
Hạ Phượng Nghi khẽ nói: Hiện giờ mọi người thấy như thế nào là lợi hại chưa?"
Ôn Nhu đi vòng vòng xem hết tất cả các phòng, chán ghét nhìn cách bố trí các phòng và đồ đạc bên trong, nhìn cái gì cũng tỏ vẻ kinh bỉ.
Hạ Phượng Nghi bốn người ở một bên đưa mắt nhìn bàng quan.
Sau khi xem xét trào phúng hết toàn bộ trạch viện của Mạnh phủ, Ôn Nhu mang bà mụ đến trước mặt Hạ Phượng Nghi và các nàng.
Ả đưa mắt ra hiệu cho bà mụ, bà mụ này gật gật đầu, bước tới chỉ vào mặt Hạ Phượng Nghi hỏi: "Ê! Mạnh Thiên Sở đâu?"
Hạ Phượng Nghi không hề bực mình, mỉm cười nói: "Phu quân ra ngoài tìm bằng hữu uống rượu rồi."
Bà mụ đó còn chưa kịp nổi nóng, thì Ôn Nhu đã trừng mắt hạnh, văng tục: "Phóng cái rắm thối gì thế! Mới sáng sớm mà đi uống rượu cái quỷ gì, ngươi lừa ta à?"
Hạ Phượng Nghi hơi biến sắc mặt, vừa định phát tác thì Phi Yến kéo nàng qua một bên.
Bà mụ bước tới cười âm âm: "Mạnh lão gia sáng sớm đã gặp qua Lý công công của chúng ta rồi, sao lại có thể không ở nhà được chứ?"
Phi Yến lạnh lùng nói: "Ngươi không tin thì tự đi tìm."
Bà mụ sầm mặt, bàn tay múp mập nhanh như chớp chộp vào mặt Phi Yến. Chiêu này ra quá nhanh, Phi Yến căn bản không kịp né, xem ra chịu thiệt tới nơi thì Lý Lâm Tĩnh đứng ở cạnh bên phất tay áo, chấn bà mụ lùi đi mấy bước, lạnh giọng quát: "Ngươi là cái thứ gì mà dám đánh phu nhân nhà ta!"
Lý Lâm Tĩnh và chồng là Chu Hạo đều là thiếp thân hộ vệ của Đông hán hán đốc Ôn Tuyền, bị Ôn Tuyền chỉ phái đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở đảm nhiệm cảnh giới. Ở trong Mạnh phủ này, ngoại trừ ông chồng Chu Hạo của bà ta, e rằng chẳng có ai là đối thủ.
Ôn Nhu hừ lạnh một tiếng, cũng vụt trảo ra, nhắm thẳng vào mặt Phi Yến.
Lý Lâm Tĩnh dường như ngẩn cả người, không hề xuất thủ ngăn cản.
Một cú chộp này vừa khéo tiến sát gần mặt Phi Yến, Lý Lâm Tĩnh vừa định ra tay thì Tả Giai Âm đã phất ống tay áo, chấn Ôn Nhu lùi ra mấy bước.
Ôn Nhu ổn định thân hình, cười lạnh nói: "Nhìn không ra, Mạnh gia quả là chỗ ngoại hổ tàng long a!" Tiếp theo đó lạnh lùng nói với Tả Giai Âm: "Ngươi là cái thá gì mà dám ngăn bổn tiểu thư, ngươi bộ không muốn sống nữa hả, ta hôm nay nếu mà không giáo huấn ngươi thì ngươi còn chưa biết bổn tiểu thư có bản lãnh như thế nào." Nói xong kình phong lăng lệ, xuất chiêu như không cho Tả Giai Âm còn đường sống.
Tả Giai Âm tuy thân hoài lục giáp, nhưng thân hình vẫn gọn gàng, qua mấy chục chiêu so tài, Ôn Nhu từ từ ngăn chống không nổi, liền đánh ra một hư chiêu, nhảy lùi mấy bước rồi vung tay ra.
Tả Giai Âm hô lên cả kinh: "Không xong! Coi chừng ám khí!"
Ôn Nhu đã chuyển vụt thân hình, phóng ra vô số mũi tụ trân phi tiêu, bắn vút tới trước bọn Hạ Phượng Nghi.
Lý Lâm Tĩnh hơi chần chờ, mắt thấy phi tiêu bắn tới như điện, tuy không chỉ vào chỗ yếu hại của các vị phu nhân, nhưng đều nhắm vào tay chân. Chỉ cần chần chờ một chút, phi tiêu đã bay gần đến đích. Lý Lâm Tĩnh đành tăng nhanh động tác, lắc người như chớp, tiếp đó vung tay áo ra, những mũi phi tiêu này bị bà ta thu hết vào trong ống tay.
Sắc mặt Ôn Nhu hơi biến, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Lâm Tĩnh trừng trừng: "Bắt đầu từ ngày mai, ngươi ở đâu thì về đó, nơi này không cần ngươi nữa!"
Lý Lâm Tĩnh cả kinh thất sắc, quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói: "Ti chức vô lễ, xin cứ trách phạt!"
Ôn Nhu còn định nói tiếp, sau lưng chợt vang lên giọng nói của Mạnh Thiên Sở: "Ôn Nhu tiểu thư, uy phong quá ha!"
"Là ngươi? Sao hả? Đánh chó rồi chủ nhà mới chịu ra à?"
Mạnh Thiên Sở dường như không hề nghe thấy, cười nói: "Ôn cô nương, Mạnh mỗ công vụ bận rộn, những mong thứ tội!"
Ôn Nhu hơi bất ngờ, tiếp đó dùng giọng trào phúng hỏi: "Sao hả? Không bực mình nữa hả? Hôm qua nhất định là không ăn no mà phải đi rồi đúng không, thật là ngại quá đi đó mà... ừ, ngươi nuôi mấy con chó này quả là biết nghe lời."
Mạnh Thiên Sở nhoẻn miệng cười: "Nói hay, nhưng mà Ôn Nhu tiểu thư có thể nghe tiếng nói của động vật, điều này quả khiến Mạnh mỗ kinh ngạc vô cùng."
Sắc mặt Ôn Nhu hơi biến, tiếp đó khôi phục bình thường, cười hi hi nói: "Sao hả? Ôn Nhu ta nói khó nghe quá phải không? Thật ngại quá đi, ta từ trước giờ không biết nói dối. Hôm nay ngươi dường như là hưng phấn quá rồi đó nha."
Mạnh Thiên Sở cười mà thịt không nhúc nhích: "Ha ha, gặp phải Ôn Nhu tiểu thư ta cũng biến thành ôn nhu hẳn, tiểu thư dọc đường mệt nhọc, thỉnh đi nghỉ ngơi cho sớm."
Ôn Nhu cười cười: "Họ Mạnh à, ta là vì sao mà tới ngươi biết rất rõ đúng không. Mấy vị hoa hoa cỏ cỏ này của ngươi bảo chúng cút hết qua một bên, có biết hay là không?"
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng: "Thật ngại quá, cái mà cô nói hoa hoa cỏ cỏ đó cọng nào cũng rất quý!" Nói xong, hắn kéo Tả Giai Âm đến bên cạnh, ôn nhu say đắm nhìn nàng: "Ví dụ như nàng này đừng nói là nha môn thường, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng phải tuân xưng một tiếng đạo trưởng, cô có biết nàng ấy là ai không?"
"Là ai?" Ôn Nhu không nhịn được buột miệng hỏi.
"Hai mươi hai vị thiên sư hiện tại, trong đó có một vị là nữ duy nhất - đấy chính là Vũ Linh thiên sư Tả Giai Âm Tả phu nhân!"
"Hả? Thiên sư? Tả phu nhân? Phu nhân của ai?"
"Ha ha, đương nhiên là của Mạnh mỗ ta rồi!"
Ôn Nhu đột nhiên nổi giận: "Mạnh Thiên Sở! Ngươi là cái người chơi chó *** chó gì thế, nói cái gì mà loạn bảy tám đường, ngay cả nữ nhân cũng mang ra khoe, ngươi có biết ta là ai không? CHo ngươi biết, chỉ cần một lời của ta cũng đủ diệt chín tộc của ngươi!"
Mạnh Thiên Sở vội đưa hai tay lên kéo lỗ tai, giả vờ đáng thương tru tréo: "Ai yêu, sợ quá đó mà...!"
Ôn Nhu giậm chân chuyển người bỏ đi.
Bà mụ lập tức đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lúc này không phải là lúc nổi nóng, tiểu thư quên là khi đi lão gia đã dặn dò gì sao?"
Bà mục vừa lên tiếng nhắc nhở, Ôn Nhu lập tức đứng lại, ngẫm nghĩ một lúc, từ từ chuyển thân lại mỉm cười nói với Mạnh Thiên Sở: "Được a, chúng ta không đánh không quen, được rồi, chút hơi quá này cho qua.... ta ngụ ở đâu?"
Mạnh Thiên Sở cười lạnh một tiếng: "Ôn cô nương, cô cô ngụ lại ở đây đương nhiên là điều phải làm, chỉ có điều hàn xá thô lậu, thật không có chỗ nào trống có thể tiếp nạp các vị tỷ tỷ khác, phải để cho họ tìm chỗ ở khác thôi. Không sao, tốn bao nhiêu tiền Mạnh mỗ trả, ha ha, những mong Ôn cô nương thấu hiểu quá cho!"
"Ngươi....! Ngươi lợi hại!" Ôn Nhu sậm sì mặt, chuyển thân bảo: "Các ngươi ra ngoài ở đi!"
"Nhưng mà tiểu thư người..."
"Được rồi, đi đi, bọn chúng còn làm gì được ta?" Ôn Nhu ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên hùng hổ nói.
Bà mụ và nha hoàn chỉ còn biết cách cúi đầu đi ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở quay sang giải thích cho Hạ Phượng Nghi và mọi người cùng nghe: "Vị này là Ôn Nhu Ôn tiểu thư, là thiên kim tiểu thư của Thiếu chiêm sĩ đại nhân ở Chiêm sự phủ tại kinh thành."
Hạ Phượng Nghi và mọi người đều cùng giả vờ nhún người chúc phúc, Ôn Nhu giả vờ như không nghe.
Hạ Phượng Nghi tươi nét mặt nói giọng hài hòa: "Ôn tiểu thư, cô mệt cả ngày rồi, hay là đi nghỉ đi, tôi bảo người dưới chuẩn bị phòng cho cô."
Ôn Nhu hỏi: "Ngươi ngụ ở phòng nào?"
Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ ái muội: "Ý tứ của Ôn tiểu thu là....?"
Ôn Nhu dùng đôi mắt phượng xinh đẹp trừng Mạnh Thiên Sở một cái, hỏi: "Ta không phải là khách hay sao? Ngươi tự nhiên phải cho ta ở chỗ nào thoải mái mới được. Mọi phòng ốc ở đây ta đều xem qua, chẳng ưng ý cái nào, may là chỉ ở mấy ngày, cho nên, tạm thời hiện giờ miễn cưỡng ở vài hôm, còn về chuyện ở đây đó à, đương nhiên là ta bằng lòng. Nhưng ta đoán căn phòng thoải mái nhất e rằng chỉ có phòng ngủ chính của ngươi và phu nhân ngươi mà thôi!"
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: "Ý tứ của cô là cô muốn ngụ trong phòng của ta và nương tử của ta?"
Ôn Nhu hỏi ngược lại: "Không được hay sao?"
Mạnh Thiên Sở sầm mặt xuống, vừa định lên tiếng thì Hạ Phượng Nghi đã dùng tay kéo nhẹ ống tay áo hắn, sau đó nói: "Nếu như Ôn tiểu thư thích thì cứ ở đi."
Ôn Nhu đắc ý nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở và mọi người tại đó, thầm nghĩ ngươi đuổi người của ta đi, ta ngược lại bắt ngươi và đại phu nhân đổi sang phòng khác ở!
Mạnh Thiên Sở ráng nhịn cơn tức khó khăn lắm mới dằn được, cố gượng an bày chỗ ở cho Ôn Nhu xong bước ra thì nha hoàn của Tả Giai Âm đang đứng chờ ở ngoài đã đưa hắn tới thẳng phòng của Tả Giai Âm, chúng nữ cũng đang chờ ở đó.
Tả Giai Âm hỏi: "Phu quân, cái Ôn... Ôn cô nương này rốt cuộc muốn đọa đày chúng ta đến bao giờ a?"
"Ai mà biết được!" Mạnh Thiên Sở hậm hực nói: "Dù gì thì Ôn đại nhân cũng đã nói rõ trong thư rồi, Ôn Nhu - phì, ôn nhu cái *** á! Con quỷ cái này muốn ở Hàng châu chơi vài ngày, Ôn đại nhân chỉ rõ là bảo ta tiếp đãi, nói là con Ôn quỷ cái đó là con ruột của anh trai ông ta, Ôn đại nhân coi sóc ả lớn lên từ nhỏ, coi như con ruột, nên đã dặn đi dặn lại là ta phải nghênh tiếp cho tốt!"
Tả Giai Âm thoáng chút suy tư: "E rằng sự tình không đơn giản như vậy! Vừa rồi ta thấy Ôn Nhu đối với người của ả không tệ, ả dường như là cố ý châm chích chàng, nếu như bên trong này có vấn đề, vậy hãy coi chừng chúng ta đang rơi vào bẫy của chúng. Đắc tội Ôn đại nhân không nói, nói không chừng còn khiến cho người trong nhà bị liên lụy nữa không chừng."
Mạnh Thiên Sở ngẩn ra, tiếp đó mừng nói: "Đúng rồi a, ta cũng kỳ quái là sao con quỷ cái đó cứ châm vào ta không vậy. Thì ra là vậy. Giai Âm phân tích đúng lắm, ta sao không nghĩ ra vậy cà?"
Tả Giai Âm cười nói: "Người trong cuộc thì mê, ai cũng có thể nhìn thấy cô ả nhắm thẳng vào chàng. Chàng không nhìn ra âu cũng là chuyện thường."
"Như vậy là nói ta không thể tống cổ ả đi?"
Huýnh Tuyết nói: "Huynh hoặc có thể từ toàn bộ sự tình mà suy nghĩ lại một lượt cho kỹ. Sư gia thông minh như vậy, không ngờ lại bị nữ tử đó chọc giận làm cho hồ đồ luôn rồi, hãy tỉnh tâm lại, xem ra là sẽ nghĩ được ngay gút mắc bên trong."
Hạ Phượng Nghi khen: "Huýnh Tuyết nói phải lắm."
Tả Giai Âm bảo: "Được rồi, mọi người hãy làm chuyện của mình trước, Phượng Nghi tỷ hãy chú ý nhất cử nhất động của ả, dặn người nhà và nha hoàn cố hết sức đừng chọc vào ả, ả muốn gì có thể chiều thì cứ chiều. Võ công của ả không tệ, đừng để ả kiếm cớ đánh đấu. Tuy ả đánh không lại chúng ta, nhưng cũng không thể để ả đánh, lỡ khi chúng ta không cẩn thận làm người ta bị thương thì không ổn đâu."
Mọi người đều gật đầu, nói chuyện một lúc rồi tản ra.
Mạnh Thiên Sở một mình ở lại phòng của Tả Giai Âm, cúi đầu trầm tư: "Ôn Tuyền đột nhiên bảo cháu gái của lão đến huyện Nhân hòa, rồi tri phủ đại nhân đột nhiên phát thiếp mời mình tới... vậy rốt cuộc là ý gì? Con quỷ cí này không ngờ lại ở trước quan viên lớn nhỏ toàn Hàng châu làm cho ta mất mặt, đó lại là ý gì? Còn đường đường là hữu bố chánh sứ lại lớn tiếng trách móc con quỷ cái đó, nghĩ kỹ lại thì xác thật là có rất nhiều chỗ khiến người ta khó hiểu. Rốt cuộc là lão già dịch Ôn Tuyền này đem con quỷ nhỏ đến Hàng châu quậy mình với mục đích là gì đây?"
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
10 chương
106 chương
76 chương
271 chương
113 chương
390 chương