Hình Danh Sư Gia
Chương 151
Do thuyền rung lắc kịch liệt, trong khoang thuyền mọi thứ đã tán loạn hết. Mạnh Thiên Sở đưa Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đến cạnh khoang thuyền, bảo hai nàng chụp giữ lan can cố định thân thể, còn hắn thì dùng cái bàn xoạc chân che chắn các vật phẩm bay tới, đầu thì nhanh chóng suy nghĩ phương cách nên làm thế nào khi thuyền bị lật.
Ngoài khoang thuyền, chẳng mấy chốc đã có cuồng phong kéo đến, mưa lớn đổ xuống như trút nước. Cuồng phong thởi bườm kêu phành phạch, thuyền lão đại chốc lát đã ướt toàn thân, một tay chụp giữ lan can thuyền, miệng kinh khủng hô to: "Không xong rồi! Mau hạ buồm xuống...! Mau a!"
Trong sóng to gió lớn, năm sáu thuyền phu nhanh như khỉ nhảy tới bên đỉnh thuyền, định cởi bỏ dây cột buồm to bằng ngón tay cái. Nhưng gió quá mạnh quá nhanh, vừa mới cởi dây ra thì một trận cuồng phong như cõi u minh thò ra ma trảo, mang theo tiếng cười gằn lạnh lùng, cuốn luốn mấy thuyền phu trên nóc thuyền đó bay vào màn mưa dày đặc, rơi vào đám sóng lớn hung hãn xa tít.
Chiếc buồm chủ của thuyền giống như cái quạt bồ cực lớn, ăn no gió, kéo thuyền lúc thì xé vào con sóng lớn, lúc thì rơi vào đáy nước, lúc lại đứng yên xoay vòng vòng, có lúc bay như mũi tên trên không.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến hoảng sợ ôm chặt Mạnh Thiên Sở hết sức kêu gào. Thỉnh thoảng có đợt sóng tiền vào khoang thuyền, khoang thuyền đã ướt và tàn tạ vô cùng. Mạnh Thiên Sở một tay vịn chắc lan can, một tay ôm chặt hai nàng, miệng mắng om sòm: "Mẹ nó, rượu thịt quẳng xuống biển cho ngươi ăn rồi, ngươi còn nổi gió quậy sóng, thật là không nễ mặt chút nào mà!"
Mắng thì mắng, hai mắt hắn cứ nhìn các vật phẩm trong phòng, suy nghĩ xem nếu thuyền lật, thì phải chụp cái gì trước làm phao cứu sinh.
Thuyền lão đại thấy mấy thuyền phu đã bị cuốn hết xuống biển, chủ buồm căng gió quá nhiều, nếu cứ như thế thì sớm muộn cũng làm lật thuyền, cần phải hạ buồm xuống.
Lúc này không còn cho phép do dự chút nào nữa. Thuyền lão đại nói với Tiếu Chấn Bằng và mấy tên Đông hán phiên tử đã sợ đến ngẩn ra: "Muốn sống thì theo ta đi mở dây cột buồm ra!" Nói xong vội tiến lên trên cột buồm.
Thuyền lão đại loạng choạng xông lên cột buồm, một tay vịn cột buồm giữ vững thân thể, một tay gở dây cột buồm. Nhưng vừa rồi trong cơn cuồng phòng, dây thừng đã bị xoắn loạn, căn bản không thể mở ra được.
Tiếu Chấn Bằng đã sợ mặt cắt không còn giọt máu, ôm chặt vòng rào chắn bên thuyền, không thể nào động đậy. Dịch trưởng Vu Hân Long kêu lên: "Ta đến giúp ông!" Xong rút đao phi thân lên, mấy đông hán hộ vệ sau y cũng bám theo.
Nhưng bọn họ vừa xông lên, một con sóng lớn ngút trời ập tới, cuốn luôn họ hất lên không trung.
Thân ở ở không trung, Vu Hân Long không hề kinh hoảng, khi bay ngang cánh buồn, đơn đao trong tay phải lóe lên, một đao cắm nhập vào xà ngang của buồm chủ, tay trái thuận tiện chụp lấy cánh buồm, rồi như con thằn lằn bám sát vào buồm.
Trong số các Đông hán hộ vệ bị cuốn vào sóng gió, ngoại trừ hai người nhanh tay chụm lấy dây thừng không bị cuốn đi, mấy tên còn lại kêu thảm bị cuốn vào không trung rồi rơi tùm xuống biển lớn đầy kinh đào hãi lãng.
Thuyền lão đạo cố sức thét khản giọng: "Mau ném đao cho ta, chặt đứt dây thừng!"
Hai Đông hán hộ vệ may mắn chụp dây thừng không bị sóng cuốn đi đó nghe thuyền lão đại hò hét, nhưng trong cuồng phong chen lẫn với mữa lớn thế này, có thể chụp giữ dây thừng ổn định thân hình đã không tệ rồi, làm sao có thể rút đao ra chứ. Mà cho dù có thể rút đao ra, làm sao có thể quăng đao cho thuyền lão đại. Tuy chỉ cách nhau mấy bước, nhưng e rằng chưa quẳng ra khỏi tay thì đã bị sóng gió cuốn đi mất rồi.
Vu Hân Long bám sát trên cột buồm, thông qua mưa gió nhìn thấy Tiếu Chấn Bằng và các nam nữ đông hán phiên tử còn đang bám chặt hộ lan không buôn tay, liền vận đủ khí lên đan điền, rống to: "Tiếu dịch trưởng! Mau giúp chém đứt cột buồm của thuyền! Nếu không tất cả đều chết...!"
Tiếu Chấn Bằng tuy sợ, nhưng mất thấy buồm của thuyền đã tiếp đầy lực, giống như một cái tay lớn chụp lấy thuyền cố sức lắc mạnh, lúc nào cũng có thể vỡ tan. Một khi thuyền lật, thì trong gió sóng kình thiên thế này, e rằng chẳng còn cơ hội sống còn. Y dù sao cũng là Đông hán xuất thân, ngoại trừ biết vuốt mong ngựa, ít nhất cũng có chút gan dạ, liền lạng choạng đứng dậy, rút đơn đao ra nói: "Con mẹ nó, lên hết cho lão tử! Ai không lên lão tử chém chết trước!"
Mấy nam nữ phiên tử của Đông Hán đó biết hiện giờ là lúc nguy cấp đến nơi, đều loạng choạng đứng dậy, rống lên xông tới cột buồm. Tiếu Chấn Bằng tiếp đó cũng chúi qua chúi lại chạy theo.
Bọn họ vừa xông đến cột buồm, còn chưa kịp rút đao chém dây thừng, thì một con sâu cao bằng mấy tầng lầu ập xuống cánh buồm, khiến cho cánh buồm trương phồng đó như bị một cái tát cực mạnh, kêu đánh rắc một cái, cột buồm đứt tận gốc, buồm chính màu trắng bay lên trên không, mạng theo Vu Hân Long hét thảm dài bay đi xa chúi vào trong sóng biển đầy trời.
Con sóng to đó như gió thu quét lá rơi, cuốn hết thuyền lão đại, Tiếu Chấn Bằng và các nam nữ phiên tử quăng luôn xuống biển, chớp mắt tiêu biến vô ảnh vô tung!
Cột buồm bị đánh gãy, cánh tay túm lấy chiếc hải thuyền lắc lư dữ dội vừa rồi dường như buông bỏ đi, thuyền bình ổn đi nhiều, cứ theo con sóng mà trôi lên xuống.
Mạnh Thiên Sở đã từ cửa sổ nhìn thấy cột buồm chính bị gãy rơi xuống biển, có lòng cứu trợ nhưng trong cơn cuồng phong sóng cả này, nhân lực vô cùng nhỏ nhoi, e rằng hắn vừa chui ra khỏi khoang thuyền thì đã bị cuốn vào trong biển. Lúc này tự thân hắn còn khó bảo, còn cứu được ai nữa. Hắn chỉ còn đành ôm chặt hai nữ, suy nghĩ xem tiếp theo phải làm sao.
Hắn tuy là pháp y, nhưng đối với tri thức cứu sinh trên biển cũng biết đôi chút. Nhưng trong thời điểm này, cho dù là có tri thức nhiều bao nhiêu đi nữa, e rằng cũng chẳng ích gì, chỉ còn biết cầu xin ông trời mở mắt mà thôi.
Sau khi mất buồm chính và cột buồm, hải thuyền tuy vẫn còn lắc lư kịch liệt, nhưng so với tình trạng lúc nào cũng có thể lật nhào vừa rồi đỡ hơn nhiều.
Lúc này, Mạnh Thiên Sở mới cảm giác được hành lang hắn đang bám víu dường như sắp vỡ ra, vội nói: "Hai nàng giữ chặt cửak ta nghĩ biện pháp xem sao. Nếu không thuyền lật rồi, ba chúng ta chết chắc!"
Thuyền không lắc lư dữ dội như lúc nãy, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến bớt kinh hồn đi một chút, vội buông Mạnh Thiên Sở ra, chụp giữ lan can.
Bên ngoài vẫn gió cuồng sóng cả, gió mưa cùng đổ, Mạnh Thiên Sở cẩn thận lần bò tới cửa hầm của thuyền, thò đầu ra nhìn, vô cùng cả kinh. Hắn có thể nhìn thấy rõ mặt biển từ hai bên thuyền - chứng tỏ thuyền đang chìm!
Mạnh Thiên Sở lầm rầm mắng chửi, hoảng loạn chạy xuống cầu thang đến dưới hầm, mới chạy mấy bước đã phát hiện hầm đầy nước!
Thì ra, trong từng cơn sóng to mãnh liệt đánh vào, hải thuyền giống như cái trứng vỡ nát, nước biển nhanh chóng chảy vào trong khoang đáy của thuyền.
Mạnh Thiên Sở nhỏm người lên, vừa cởi y phục vừa hét lớn: "Thuyền chìm rồi, hai nàng mau cởi quần áo đi!"
Một khi vào trong nước, y phục trên người sẽ biến thành nặng phi thường, sẽ trở thành sát thủ chí mạng. Mạnh Thiên Sở loáng cái lột phăng e bào, chỉ còn lại cái nội khố. Vốn cổ đại không có nội khố, nhưng Phi Yến đã án chiếu theo chỉ dẫn và yêu cầu của hắn mà may ra giống như cái quần đùi.
Mạnh Thiên Sở nhìn thấy Hạ Phượng Nghi và Phi Yến còn đứng nghệch ra đó nhìn hắn, không biết lúc này cởi quần áo để làm cái gì, chẳng lẽ hắn muốn gần gũi hai nàng trong lúc này? Không có lẽ!
Mạnh Thiên Sở lại quát to: "Mau cởi đi! Nếu không lát thuyền chìm chúng ta vào trong nước, y phục sẽ lôi chúng ta xuống đáy biển đó!"
Hai người bấy giờ mới hiểu ra, vội hoảng hốt cởi áo váy.
Mạnh Thiên Sở xông ra khỏi khoang, đội mưa to gió mạnh và sóng dữ, loạng choạng đi tìm thuyền cứu sinh. Khi lên trên thuyền, hắn có nhớ lúc đó nhìn thấy một cái thuyền nhỏ treo ở sau thuyền, hi vọng chưa bị gió cuốn đi.
Thuyền phu trên thuyền, Đông hán phiên tử đều đã bị cuốn vào trong biển. Gió sóng còn đang không ngừng đập vào đại thuyền, giống như ma quỷ há cái miệng máu lớn đang từng bước từng bước cắn xé con thuyền thành từng mảnh nhỏ.
Hắn xông ra phía sau, thấy chiếc thuyền tam bản đó vẫn còn treo trên thuyền, lòng mừng thầm, vội vã quay trở lại khoang thuyền.
Lúc này Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đã cởi sạch áo váy. Tuy mạng chỉ còn trong khoảnh khắc, nhưng họ vẫn cả thẹn không cởi tiết y (đồ lót) ra.
Vừa rồi Mạnh Thiên Sở đã quan sát rõ mọi thứ trong khoang thuyền, cần mang theo cái gì đã nghĩ kỹ, lập tức chỉ huy: "Hai nàng mang theo số trái cây đó theo ta, ở phía sau còn có con thuyền nhỏ!" Nói xong, hắn cúi xuống ôm một thùng nước ngọt, loạng choạng chạy ra ngoài.
Do chỉ có lộ trình một ngày, nên trong khoang thuyền chỉ dự bị chút ít hoa quả, không có lương khô gì. Còn cơm nước rau thịt đều để ở khoang nấu ăn, ở trên này chỉ có số hoa quả có thể ăn được. Rất may là trong khoang thuyền có một bình nước ngọt lớn. Muốn phiêu lưu trên biển, không có nước ngọt không xong.
Vò nước này nặng phi thường, cộng luôn vò và nước thì nặng gần bằng thể trọng một người, nhưng Mạnh Thiên Sở không nỡ đổ bớt đi. Lúc này tình huống nguy cấp, tiềm lực con người phát huy ra, cũng không thấy có gì cật lực.
Ôm cái bồn nước ngọt đến sàn tàu phía sau, đặt lên trên thuyền nhỏ. Lúc này, đầu thuyền đã chìm vào trong nước, thân thuyền hơi nghiêng, giống như con cá kình lớn, cái đuôi nhỏng lên rất cao.
Thân thuyền nghiêng cộng với cuồng phong bạo vũ khiến cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đi nửa đường là té xuống boong, cả kinh kêu gọi Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở quay người trở lại, ôm một rương hoa quả, cố gắng đi tới sàn sau, đặt vào thuyền nhỏ.
Không cần khiêng rương, Hạ Phượng Nghi và Phi Yên dìu nhau cuối cùng cũng đến được mép thuyền nhỏ.
"Mau lên đi!" Mạnh Thiên Sở ẵm hai nàng lên thuyền, quây ròng rọc đưa thuyền ra ngoài mặt biển.
Trên biển, sóng gió không ngừng nâng thuyền nhỏ lên rồi dìm xuống. Hai nữ bám chặt be thuyền, kinh hoàng kêu gọi. Hạ Phượng Nghi hét: "Phu quân! Mau xuống đây!"
Lúc này, thuyền lớn đã chìm một nửa xuống biển, đuôi thuyền cách tiểu thuyền không quá cao. Mạnh Thiên Sở buông người nhày xuống, vừa khéo đám trúng thuyền nhỏ.
Đầu và đuôi thuyền nhỏ đều cột một dây thừng. Mạnh Thiên Sở quát lên: "Mau cởi dây thừng!" Xong chuyển thân tháo dây cột ở đầu thuyền. Không ngờ, dây thừng ở phía sau đã bị Phi Yến tháo trước rồi, dây thừng ở đầu thuyền trong hỗn loạn đã xoắn vào trong mỏ neo ở đầu thuyền lớn, nhất thời không thể mở ra.
Thuyền lớn chìm rất nhanh, một nửa đã chìm xuống nước. Nếu như dây thừng ở đầu thuyền này không tháo được, thuyền nhỏ sẽ bị thuyền lớn lôi theo xuống biển, ba người sẽ tiêu đời.
Mạnh Thiên Sở đột nhiên nhớ trên đường từ khoang đi đến đây, dường như nhìn thấy trên mạn thuyền có đao kiếm của bọn phiên tử để lại, lập tức quyết định, kêu lên: "Hai nàng cởi dây ra, ta đi tìm đao!" Tiếp đó hắn chụp lấy dậy bò lên thuyền lớn.
Khi trèo lên đuôi thuyền quét mắt nhìn, hắn chợt vui, vì thấy ở be thuyền không xa có ánh sáng lấp lánh, đúng là một đơn đao, không biết là của vị phiên tử nào quăng lại trong mưa gió trúng vào thuyền mà không rơi xuống biến.
Hải thủy sắp nhấn chìm thanh đơn đao đó, Mạnh Thiên Sở lợi dụng chiều nghiên của thuyền, cho trượt mông xuống dưới, cụm lấy đao dùng lực rút ra, sau đó bám vào be thuyền vội vã bò lên. Nước biển giống như thủy triều cuốn theo chân hắn, chìm ngập dần.
Khi Mạnh Thiên Sở sắp đến đuôi thuyền, thì nước biển đã cuốn tới, chớp mắt nhấn chìm tới eo của hắn!
Mạnh Thiên Sở dùng toàn lực phóng ra, hàn quang lóe lên, một đao chém vào dây thừng trên ròng rọc. Dây thừng đứt phăng, cùng lúc đó, nước biển nhấn chìm tới đỉnh đầu hắn, đại thuyền chìm vào trong biển, trên mặt biển chỉ còn lưu lại một cái xoáy cực lớn, thuyền nhỏ quay cuồng tròng cái vòng xoáy lớn này.
Hạ Phương Nghi khản giọng gào: "Phu quân...!" Rồi phóng tới bên thuyền định leo nhảy xuống biển cứu Mạnh Thiên Sở. Phi Yến từ phía sau nhào tới ôm chặt nàng giữ lại.
Hạ Phượng Nghi khóc lóc gọi phu quân, một tay vùng vẫy trong không trung, một tay đẩy Phi Yến, cố sức thoát khỏi cô nàng.
Phi Yến khóc lóc cố sức lắc mạnh Hạ Phượng Nghi: "Mợ chủ! Không thể xuống đó, mợ không biết bơi a! Cứu không được thiếu gia đâu!"
Hạ Phượng Nghi như phát điên cố sức giãy giụa: "Buông ta ra! Ta muốn cứu chàng ấy, buông ra...!"
Nàng xé giọng thét gào, Phi Yến nhất quyết không buông, Hạ Phượng Nghi đột nhiệt chụp lấy tay Phi Yến, cắn một cái thật mạnh.
Phi Yến đau tận tim gan, nhưng kiên quyết không buông.
Chính vào lúc này, chợt thấy hàn quang lấp lánh, trong xoáy nước chợt đưa lên một đơn đau, theo sau đơn đao là một cái đầu bật lên tung đầy nước, há hốc mồm thở hồng hộc lấy hơi lên.
"Là thiếu gia!" Phi Yến nhịn đau kêu lên mừng rỡ.
Hạ Phượng Nghi vội nhả tay Phi Yến ra, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Mạnh Thiên Sở, tay cầm đơn đao, tay kia chụm giữ dây thừng. Một đầu dây thừng buộc vào đầu của thuyền nhỏ!
Thì ra, Mạnh Thiên Sở lúc rơi xuống nước đã nhanh chóng dùng tay trái chụp lấy một đầu của sợi dây thừng buộc con thuyền nhỏ.
Thuyền lớn chìm xuống tạo thành xoáy lớn nhất mực kéo hắn xuống đáy biển. Xoáy nước duy trì rất lâu, lúc chìm xuống biển hắn đã tranh thủ hít một hơi thật sâu. Hắn biết hoảng loạn trong lúc này rất dễ tiêu hao dưỡng khi trong nội thể, càng nhanh chóng bước vào ranh giới tử vong. Cho nên, hắn nhất mực bình ổn tâm tình, bảo trì trấn định. Nhưng dù là thế, do xoáy nước tiếp tục quá lâu, nhất mực kéo rút hắn xuống đáy biển, dù bám giữ được dây thừng nhưng hắn không thể nào ngoi lên mặt nước hô hấp.
Khi dưỡng khi trong phổi hắn đã hao tận, người đã bắt đầu rơi vào trang thái bán hôn mê, thì xoáy nước từ từ giảm nhỏ. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng cố sức bật người lên khỏi mặt nước. Rất may là sau khi uống mấy ngụm nước, hắn vẫn kịp nổi lên mặt biển lấy hơi.
Hạ Phượng Nghi vừa kinh vừa mừng, gọi phu quân liên tục, cả nửa người chồm ra với lấy hắn. Phi Yến thì vội ở sau túm lấy người nàng giữ chặt.
Lúc này, gió mưa và sóng lớn đã giảm hơn lúc nãy nhiều. Tiểu thuyền vẫn dập dềnh qua đầu ngọn sóng. Mạnh Thiên Sở vừa họ sặc vừa chụp thu dây thừng bơi đến gần tiểu thuyền, bỏ đơn đao trong tay lên thuyền trước, sau đó chụp lấy tay của Hạ Phượng Nghi, tay còn lại chụp mép thuyền, lấy hết sức nhún người trèo lên thuyền nhỏ.
Hạ Phượng Nghi hoan hỉ như tim sắp vỡ ra, nhào vào ôm chặt lấy Mạnh Thiên Sở: "Phu quân... thiếp thân còn tưởng rằng...." Tiếp đó òa lên khóc lớn.
Mạnh Thiên Sở ôm chặt lấy nàng, vừa ho vừa nói: "Phu quân ta... phước lớn mạng lớn, chúng ta còn chưa... còn chưa động phòng mà, sao có thể... chết được!"
"Dạ! Thiếp không cho chàng rời xa nữa!" Hạ Phượng Nghi khúc hu hu, ôm chặt lấy hắn.
Kinh qua thời khắc sống chết như vậy, nàng mới phát giác không biết từ lúc nào, Mạnh Thiên Sở đã cắm sâu gốc rễ trong thâm tâm của nàng. Cái gọi là viết thử bỏ vợ rời đi vâng vâng thật tế là trò tự dối mình dối người của nàng mà thôi.
Mưa như trút nước, áo lót của Hạ Phượng Nghi đã bị ướt cả. Nàng ôm chặt Mạnh Thiên Sở, bất chấp mưa to gió lớn, ngữa mạt hôn môi hắn.
Đôi môi hồng của Hạ Phượng Nghi hôn tới mềm mịn, có chút mặn mặn, chẳng biết là nước biển hay lệ của nàng.
Mạnh Thiên Sở mới đầu không biết làm thế nào, nhưng sau đó ôm chặt lại nàng, hôn trả, cảm thủ sự vui sướng cực lớn của việc tìm lại sự sống trong cái chết, và sự ngọt ngào của tình yêu.
Nhưng từng cơn sóng to không cho phép họ ôn tồn với nhau cho trọn vẹn. Một con sóng lớn phóng tới, thuyền gần như lật úp. rất may Mạnh Thiên Sở phản ứng thần tốc, ôm Hạ Phượng Nghi nhào vào một bên, ổn định thân thần.
Hắn đẩy Hạ Phượng Nghi ra: "Hai nàng nằm xuống, mỗi người một bên, bám chặt ván thuyền. Ta lo láy thuyền."
Chiếc thuyền tam bản này có một bánh lái. Hắn chuyển thân nhào đến bánh lái, giữ chặt, lái thuyền thuận con sóng, cho đầu thuyền đối đầu với con sóng đang ập tới, như vậy chí ít không làm thuyền lật ngang.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
122 chương
80 chương
60 chương
3 chương
54 chương