Triệu Tử Đoạn đưa ngón út rướm máu vào vòi nước bồn rửa mặt đang xối xả chảy. "May thật!" Y thầm nghĩ. Vừa rồi Vạn Lăng Mặc muốn theo quy tắc Vạn Thịnh mà xử lý sự việc Phùng Tam bằng cách chặt một ngón tay của y. Khi dao đã kề đến rách da chảy máu thì Triệu Tử Đoạn lại không ngờ Vạn thúc ra mặt ngăn chặn, vì vậy y mới thoát thân an toàn. Triệu Tử Đoạn quấn ngang urgo lên vết thương, đồng thời nhìn vào gương chỉnh trang y phục. Vạn thúc là cách gọi cung kính dành cho Vạn Bằng, người này thân phận cậu ruột Vạn Lăng Mặc, dùng cả một đời để gây dựng Vạn Thịnh tập đoàn. Vạn Bằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn là lão niên cường tráng. Vạn Lăng Mặc coi Vạn Bằng như cha nuôi, cho nên mới có thể dễ dàng lần này bỏ qua Triệu Tử Đoạn. Vạn Bằng tiến đến bồn rửa mặt, nới lỏng cà vạt, lại vuốt vuốt mái tóc được chải tỉ mẩn: - Ổn không? Triệu Tử Đoạn hơi mím môi, nhìn dòng máu theo nước cuộn xoáy: - Cảm ơn Vạn thúc! Vạn Bằng hé miệng cười, để lộ nửa hàm răng bọc vàng: - Mấy đứa từng đóng góp cho Vạn Thịnh nhiều như vậy, chú không đành! Triệu Tử Đoạn im lặng, vừa xoay người rời đi, lại nghe nham hiểm giọng nói sau lưng. - Người yêu của cậu trông cũng khá được! Triệu Tử Đoạn trong lòng dâng lên bất an nặng nề, ai cũng biết là y bỏ năm vạn ra bao nuôi tình nhân, đằng này Vạn Bằng một câu ngầm khẳng định mối quan hệ giữa y và Hoàn Nhan Viên Hạo. Triệu Tử Đoạn không muốn đáp, nhưng Vạn Bằng thấy thế càng lại dây dưa: - Nếu muốn cảm ơn, cậu nên đưa hắn đến gặp chú! Triệu Tử Đoạn nhếch môi, cười gằn một tiếng: - Ơn này của Vạn thúc, tôi chắc chắn sẽ hậu lễ cảm tạ, nhưng lễ vật không thể bao gồm người! Vạn Bằng vẫn bám lấy không buông: - Người như cậu, nằm dưới cũng chỉ là hứng thú nhất thời, loại bao nuôi này tuyệt đối không lâu dài... Triệu Tử Đoạn quét ngang huyền mâu lên mái tóc muối tiêu đối diện, lại nghĩ về Hoàn Nhan Viên Hạo, hoàn mỹ như vậy để làm gì, hiện tại chỉ vì hắn vô cùng có sức hút mà đến cả một lão già cũng phải động tình. Triệu Tử Đoạn hời hợt bộ dáng, âm lãnh điệu cười: - Trọng điểm không phải anh ấy là nhân tình hay người yêu, cũng không phải là tự nguyện hay bao nuôi, càng không phải do tôi nằm trên hay nằm dưới, trọng điểm ở đây chính là bản thân anh ấy, bởi vì anh ấy là Hoàn Nhan Viên Hạo! Vạn Bằng không nói gì nữa, Triệu Tử Đoạn thở dài một hơi, đi thẳng ra sảnh ngoài, giữa ánh đèn sặc sỡ nhấp nháy đủ loại màu sắc, Hoàn Nhan Viên Hạo tay nâng một ly rượu còn hơn phân nửa, ôn hòa nụ cười lắng nghe A Hiệp liến thoắng kể một câu chuyện phiếm. Nhìn thấy đối phương an toàn, thâm tâm Triệu Tử Đoạn nhẹ nhõm như trút bỏ được đá tảng. Y chen qua đám người cuồng loạn, gấp gáp đến không kịp thở vòng tay ôm lấy người yêu, dụi sâu vào bờ vai hắn: - Thật tốt! Hoàn Nhan Viên Hạo hôn nhẹ lên mái tóc, vỗ vỗ lưng y: - Uống không? - Không! Hoàn Nhan Viên Hạo đặt ly rượu lên quầy, lần tìm bàn tay Triệu Tử Đoạn mảnh khảnh tinh tế, vô tình chạm vào vết thương còn ướt máu, mi gian hắn lập tức cau hẹp, ánh mắt cũng trầm đi: - Đã gặp phải chuyện gì? Triệu Tử Đoạn mệt mỏi lắc đầu, thì thầm đầy âu yếm: - Muốn về nhà! Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay y: - Về nhà, về nhà, chúng ta lập tức về nhà! Cả hai song song ra đến cửa, lại đi bộ ngang qua bãi đỗ xe, gió đêm lồng lộng, giữa mùa thu có chút lạnh lẽo. Ánh trăng trên bầu trời thành phố xanh xao sáng dịu dàng, Hoàn Nhan Viên Hạo hít một hơi sâu, cảm nhận ấm áp qua hơi thở hòa lẫn sương khí của đối phương. Hôm nay có lẽ Triệu Tử Đoạn đã gặp nguy hiểm, trong lòng Hoàn Nhan Viên Hạo vừa bất lực vừa áy náy, thời gian qua hắn quá chây lười, mê đắm vào tình yêu đến quên hết nhiệm vụ. Hắn phải mau chóng kết thúc chuyên án này, càng phải tìm mọi cách để tẩy trắng Triệu Tử Đoạn, cả hai cứ thế yên ổn bên nhau, không còn khúc mắc, không còn khó khăn. Triệu Tử Đoạn đột ngột khựng bước chân, y chần chừ không tiến đến, Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên nhìn sang, lại trông theo ánh mắt của y. Nơi góc khuất giao với đại lộ là một thân ảnh không rõ ràng. Triệu Tử Đoạn bần thần: - Hàn Hoa? Thanh âm y rất nhỏ, nhưng Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn có thể nghe được, người tên gọi Hàn Hoa kia một mình đơn độc giữa màn đêm thâm u, thân khoác áo len mỏng, tóc nhạt màu bay bay theo gió nhẹ. Hoàn Nhan Viên Hạo cảm thấy tâm trạng thê thảm xuống dốc, thiếu niên kia đến cùng là thế nào mới có thể tác động lớn đến kim chủ của hắn như vậy. Triệu Tử Đoạn lặng người không cử động, đăm đăm huyền mâu, phía xa xa, có thể nhìn rõ một kẻ qua đường dừng lại ngả giá, sau dúi tiền vào tay Hàn Hoa rồi kéo ra sau con hẻm nhỏ. Triệu Tử Đoạn không chút huyết sắc, mơ hồ loạn tâm: - Hạo ca, anh lấy xe trước, tôi có chút việc! Hoàn Nhan Viên Hạo nghe từng đợt gió lạnh quất ngang gương mặt, chìa khóa trong lòng bàn tay hiện tại như lưỡi dao xoáy vào tim hắn. Biết rằng Triệu Tử Đoạn vốn dĩ quan hệ phức tạp, nhưng đây là lần đầu hắn thấy y vứt bỏ hoàn toàn bộ mặt lãnh đạm với người khác không phải hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay vuốt ve lồng ngực, tự trấn an con tim, cuối cùng cũng không nhịn được điệu cười thê lương, hắn ngước mặt thấy ánh trăng thảm hại khuất lấp sau mây mù, lẳng lặng lái xe đến đầu con hẻm đón người. Biểu hiện rõ ràng Hàn Hoa kia là một kẻ bán thân, nhưng Triệu Tử Đoạn trước giờ cũng không qua lại với loại người như vậy, Vạn Thịnh nắm toàn bộ địa bàn này, nếu như y muốn tìm người, cư nhiên Hàn Hoa không trốn được. Vì sao khi trông thấy Hàn Hoa, Triệu Tử Đoạn có thể kinh ngạc đến độ đó. Xe dừng trước con hẻm heo hút ánh đèn vàng vọt, trong mênh mang bóng tối, Triệu Tử Đoạn chậm rãi bước ra, sơ mi còn vương một vệt máu dài. Y lên ghế phụ, đưa điếu thuốc lên môi, chỉ là không rõ vì sao, lại vứt luôn qua ô cửa. - Chúng ta về thôi! Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, xe băng qua đại lộ thênh thang rực rỡ ánh đèn cao áp. - Người đâu? Triệu Tử Đoạn lắc đầu, gục mặt vào đôi tay rỏ máu. Hoàn Nhan Viên Hạo nghèn nghẹn nơi lồng ngực: - Cậu không muốn nói gì với tôi sao? Triệu Tử Đoạn vẫn im lặng, một nửa dáng người y hòa vào bóng tối, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không muốn tâm trạng y thêm xấu, chọn phát một điệu nhạc êm ái. Triệu Tử Đoạn nghiêng người sang một bên, thoáng chốc chỉ còn hơi thở đều đặn. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe một cỗ cay nồng xộc lên mắt, đây là cảm giác bất lực. Cả hai vốn không nợ nần, càng không có vướng bận, chỉ cần một bên đủ nhẫn tâm, một bên đủ cam tâm, liền đơn giản chấm dứt. Công viên trước Chung Gia Diện thưa thớt bóng người, Triệu Tử Đoạn chưa tỉnh, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không nỡ đánh thức, thanh âm radio đều đều vang vang, Hoàn Nhan Viên Hạo nhàm chán ngắm nhìn đối phương thi thoảng trở người, đôi môi đỏ mỏng hơi mở nhẹ hờ hững như câu dẫn. Hoàn Nhan Viên Hạo sau một hồi lâu đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được mị lực đối phương mà nồng nhiệt hôn xuống. Triệu Tử Đoạn cũng vì vậy mà mở mắt, sau khi thanh tỉnh liền ôm lấy người trên thân tiếp tục dây dưa. Lần đầu tiên Hoàn Nhan Viên Hạo cảm nhận vị đắng giữa đầu lưỡi đối phương. Triệu Tử Đoạn dường như cũng rõ bức tường chắn ngang tình cảm cả hai, y nhàn nhạt xốc lại cổ áo: - Tôi hơi mệt! Đêm nay, đã có thời điểm y từng nghĩ không thể gặp được Hoàn Nhan Viên Hạo nữa, trước kia y nhận nhiệm vụ nằm vùng vẫn luôn nghĩ nếu có hi sinh cũng là tột đỉnh vinh quang. Hiện tại y lại rất sợ phải xa hắn, không được cùng hắn thức dậy mỗi ngày. Khuya. Thành phố dày đặc sương mù, không thể nhìn rõ ánh sao. Triệu Tử Đoạn một mình bên ban công, y biết người trong phòng chỉ giả vờ ngủ, cũng biết được Hoàn Nhan Viên Hạo khúc mắc về vấn đề gì, có điều Hàn Hoa, mối quan hệ đó, Hàn Hoa đã dùng toàn bộ tương lai để cố quên, y không thể tùy tiện nói ra. Tiếng bước chân trần chậm rãi đến bên cạnh, Triệu Tử Đoạn nhích người sang một bên: - Không ngủ được? Hoàn Nhan Viên Hạo đưa lon bia đã mở sẵn ra, Triệu Tử Đoạn mỉm cười uống mấy ngụm, lại thấy đối phương choàng chăn dày lên cơ thể chỉ quấn hờ khăn tắm của y, ôn nhu dặn dò: - Đừng để bị cảm! Triệu Tử Đoạn nghe hương thơm quen thuộc đối phương vấn vít trên chăn ấm, thâm tâm ngập tràn cảm động, tình yêu với y tuy xa xỉ nhưng chân thành của hắn lại dễ dàng cảm nhận. Nếu năm vạn có thể mua được chút ảo cảnh này, y cả đời có phải tán gia bại sản cũng đành lòng. Bia cứ mở, hết lon này đến lon khác, Triệu Tử Đoạn nhấp môi không nhiều, nhưng ngược lại Hoàn Nhan Viên Hạo lại uống chẳng ngừng nghỉ, đến khi hắn toàn thân đều nóng rẫy, giọng nói cũng khàn khàn không rõ: - Tử Đoạn này! Triệu Tử Đoạn ngả người lại gần Hoàn Nhan Viên Hạo, huyền mâu trong suốt vô định: - Tôi đây! Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột dùng toàn lực giữ chặt Triệu Tử Đoạn xuống dưới thân, ánh mắt hắn đầy gân máu đỏ, hơi thở nồng nàn hương men cùng mùi bạc hà tinh sạch. Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt đối phương. Triệu Tử Đoạn từ bất ngờ chuyển dần thành khoái cảm, lại cảm nhận hơi thở hắn len qua vành tai. Hoàn Nhan Viên Hạo siết chặt cơ thể thân thuộc đã cùng hắn hàng trăm lần, cũng không rõ nơi hốc mắt đọng lại là lệ nóng hay sương lạnh. - Triệu Tử Đoạn, tôi yêu cậu! Triệu Tử Đoạn cảm nhận sức nặng đối phương trên thân, đầu óc như radio không dò được tần số, rè rè thành từng chuỗi. Hoàn Nhan Viên Hạo nói yêu y, đến cả trong mơ, Triệu Tử Đoạn cũng chưa từng nghĩ tới. - Anh... Triệu Tử Đoạn không biết phải đáp lời thế nào, Hoàn Nhan Viên Hạo có lẽ vì uống nhiều mới không kìm chế được cảm xúc, y làm sao có thể tin vào người đang say. Triệu Tử Đoạn cố tìm cách thoát khỏi vòng tay đang kìm hãm kia. Hoàn Nhan Viên Hạo dùng lực vô cùng lớn trấn giữ, phượng mâu nửa phần hư ảo: - Tử Đoạn, nói đi, nói cả đời này cậu chỉ cần tôi, chỉ muốn tôi, chỉ có thể ở bên tôi! Triệu Tử Đoạn nhắm mắt, không dám đối diện gương mặt Hoàn Nhan Viên Hạo hiện tại. Cuối cùng y đành phải cắn môi, sử dụng một thế võ, đảo khách thành chủ, cố thoát khỏi người Hoàn Nhan Viên Hạo. Nào ngờ đối phương nhanh tay hơn, giữ chặt thắt lưng y, khóa y quỳ trên người hắn. Triệu Tử Đoạn tim nảy lên một nhịp, tư thế này, loại tư thế này quá sức ám muội, quá sức mất mặt, y hoàn toàn còn chưa làm qua. Triệu Tử Đoạn càng vùng vẫy càng không xong, Hoàn Nhan Viên Hạo nhếch môi một cái: - Cậu không trốn được tôi đâu, cả đời này cũng không! Triệu Tử Đoạn không có ý dùng cả đời để trốn người mình yêu, nhưng mà cự vật quá cỡ của đối phương đang nằm dưới y bắt đầu có dấu hiệu thức giấc liền khiến y phát hoảng. - Tôi...hơi...mệt... Hoàn Nhan Viên Hạo cau nhẹ mày, sau đó liền kéo lấy Triệu Tử Đoạn ngả trên người mình, hắn ôn nhuận cười, gương mặt tỏa sáng tựa ngọc: - Không sao! Chỉ cần tôi khỏe là được! Tôi sẽ bảo vệ cậu! Cậu phải tin tôi! Triệu Tử Đoạn vùi đầu lên lồng ngực đối phương, hồi lâu lại nghĩ, chuyên án cũng sắp kết thúc, đến khi đó, y sẽ đường đường chính chính tỏ tình cùng hắn, hoặc là, cầu hôn hắn. Đó là nếu hắn không ghét bỏ y, căm thù y vì đã ra tay với Vạn Lăng Mặc, anh trai cùng cha khác mẹ với hắn. Triệu Tử Đoạn đặc biệt dễ ngủ khi ở bên cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo, thế nên không lâu sau liền rơi vào trạng thái mơ hồ. Hoàn Nhan Viên Hạo vỗ vỗ lưng Triệu Tử Đoạn, bên tổ chức đang thúc giục hắn, thời gian tới không những hắn cũng sẽ không ở cạnh y, mà còn có thể đối địch y. Chỉ nghĩ đến đó, Hoàn Nhan Viên Hạo đã nghe lòng lạnh buốt. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn mớ vỏ bia lăn lóc, tự thấy gượng gạo vì không kìm hãm được cảm xúc mà tỏ tình với đối phương. Hắn cầu mong qua ngày mai, Triệu Tử Đoạn liền quên hết! ____________________ <img src="https://img.wattpad.com/37d0136929417e022ed70e9455c17980a443eb41/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f724168346c376e5f6869413261773d3d2d3734323933353130382e313561366336333466663166356431633635363136303639383031372e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1032394143 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: @hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm) Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.