Bí mật của Trang Quý phi + Mục tiêu của Hoàng Hậu + Tâm nguyện của Ngụy An Lan Edit: Du Phi Beta: Hy Thái Phi Đã lâu Trang Quý phi không có lộ mặt mà nay lại đích thân tới Chiêu Dương Điện tìm Hoàng Hậu nói chuyện. "Trang tỷ tỷ thật đúng là khách ít khi mới đến." Hoàng Hậu cười, cầm cánh tay Trang Quý phi thân mật kéo vào nội điện, sau đó cho người dâng lên trà thơm và điểm tâm. "Trước đó vài ngày thân thể thần thiếp không được thoải mái lắm, trên tay lại bận rộn chuyện cung vụ cho nên không thể đến thỉnh an nương nương, mong nương nương đừng trách." Dung mạo Trang Cần không đẹp nhưng thanh âm lại rất êm tai, nghe đặc biệt thư thái. "Sao tỷ tỷ có thể nói vậy được." Hoàng Hậu cười ngọt, bởi vì nàng trẻ trung nên làn da trắng mịn màng căng bóng, thậm chí cũng không thể thấy được lỗ chân lông nữa. Trang Cần tiếp nhận trà từ cung nữ, cẩn thận nhìn khí sắc Hoàng Hậu, cười nói: "Nhìn sắc mặt nương nương hồng nhuận, coi bộ khí sắc nương nương rất tốt." "Phải không?" Triệu Yên Dung sờ sờ khuôn mặt trơn mượt của mình, vô cùng đắc ý. Từ nữ hán tử hai mươi sáu tuổi xuyên thành nữ nhi non nớt mười tám mười chín tuổi, mà tuổi trẻ chính là tiền vốn, với làn da này dù có ngàn vàng nàng cũng không đổi a: "Cũng nhờ tỷ tỷ giúp ta quản rất nhiều chuyện, làm cho ta mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn y như một con heo nhỏ thì làm sao khí sắc không tốt được?" Trang Quý phi nở nụ cười: "Trên đời này làm gì có con heo nhỏ nào xinh đẹp như vậy?" Hoàng Hậu cười ha ha. "Hôm nay thần thiếp tới là có chuyện muốn hỏi ý kiến của nương nương." "Ai nha, đều là tỷ muội trong nhà, tỷ tỷ không cần phải khách khí với ta như vậy. Nếu có chuyện gì thì tỷ tỷ hãy nói thẳng đi." Hoàng Hậu một chút cũng không coi Trang Quý phi là người ngoài, thái độ thân thuộc giống như các nàng chính là tỷ muội ruột của nhau vậy. Trang Quý phi nhấp môi cười, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng. "Trong cung phi tần cũng chỉ có mấy người, nhìn thực sự quạnh quẽ. Dưới gối Hoàng Thượng lại không có hài tử nên thần thiếp muốn làm chút gì đó cho các nàng." Lông mày thon dài của Hoàng Hậu nhíu lại, mở tờ giấy kia ra. Chữ Trang Quý phi như người, nhã nhặn lịch sự đoan chính, khoảng cách chữ đều nhau lại chỉnh tề sạch sẽ. "Hiện giờ tứ phi thì chỉ có Đoan Phi nhưng trước mắt luôn hầu hạ Thái Hậu, thời gian hầu hạ Hoàng Thượng cũng không nhiều. Từ Khang Vương phủ vào cung cũng chỉ có vài tỷ muội, đều là lão nhân trong cung. Thần thiếp nghĩ cũng nên tấn vị cho các nàng như cho một ân tình." Hoàng Hậu nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó ngọt ngào cười nói: "Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn, sao bổn cung lại không thể nghĩ đến chuyện này được? Ngày sinh thần của Hoàng Thượng là trong tháng này, đến lúc đó đại phong lục cung thì chính là cho mọi người dính phúc khí của Hoàng Thượng, mọi người cùng nhau vui vẻ." Trang Quý phi nghe nàng nói như vậy mừng nở nụ cười: "Nếu nương nương không có ý kiến gì thì chỗ của Hoàng Thượng phải phiền đến nương nương. Chúng ta có thể kêu Nội vụ cục và Điện tỉnh chuẩn bị trước, miễn cho lúc đó tay chân rối loạn." "Chủ ý của tỷ tỷ thì tỷ tỷ nên đi nói với Hoàng Thượng." Hoàng Hậu cười rồi trả lại tờ giấy viết họ tên cung phi cho Trang Quý phi: "Thời gian ta tiến cung còn ngắn, nhiều người ở trên đây ta cũng không biết hết, cũng không biết người nào nên thăng người nào không nên thăng, cho nên tỷ tỷ thương lượng với Hoàng Thượng thì tốt hơn. Chỉ cần làm cho Hoàng Thượng vui vẻ thì đó là phúc phận của chúng ta, nên tỷ tỷ hãy chiếu theo đó mà làm." "Nhưng chuyện này thần thiếp nên nói thế nào?" Trang Quý phi vội vàng từ chối: "Chuyện tấn vị là Hoàng thượng với Hoàng hậu cùng ban ân đức cho các phi tần, cho nên hai người phải thương lượng mới đúng. Thần thiếp chỉ là làm một cái danh sách thôi, hợp hay không hợp cũng không đến phiên thần thiếp nói." Hoàng Hậu cười, mắt hoa di chuyển: "Mấy ngày nay Hoàng Thượng không đi Thanh Hoà cung à?" Mặt Trang Quý phi ửng đỏ, cười nói: "Hoàng Thượng bận rộn chuyện chính sự, mà xưa nay cũng không qua chỗ thần thiếp nhiều. Với chỗ của thần thiếp canh suông nước nhạt thì có chỗ nào bằng với trà hương của Hoàng Hậu." "Tỷ tỷ lại chê cười ta." Hoàng Hậu che miệng cười, cong mắt nói: "Hoàng thượng thường xuyên nói với ta rằng Trang tỷ tỷ giống như tỷ tỷ ruột của hắn, mà hai người lại có tình cảm lớn lên cùng nhau cho nên cũng không thể lạnh nhạt với tỷ tỷ. Chờ hắn trở lại ta sẽ nói với hắn. Mặc dù chuyện trên tiền triều gấp nhưng cũng phải bớt thời gian xem tỷ tỷ nhiều hơn." Mặt Trang Quý phi hơi tối lại. Hoàng Hậu nói tới Hoàng Thượng giống như nữ chủ nhân đang nói nam nhân của mình ở bên ngoài vất vả. Mà nam nhân ấy làm xong công việc trong ngày thì sẽ trở về nhà. Tình cảm? Hoàng thượng có Hoàng Hậu, chỉ sợ là đã đem tình cảm trước kia vứt đi rồi. "Đúng rồi, ta mới cho người làm mấy bộ bài mới, tỷ tỷ hãy chọn một bộ tốt rồi lấy đi." Trang Quý phi liên tục xua tay nói: "Ta cũng thấy những người khác đánh bài rồi, quá phiền toái nên ta không muốn học." "Không thể a, tỷ tỷ xem ngay cả Nguỵ cô nương ở chỗ Thái Phi đều đánh rồi. Nàng ấy cũng thường xuyên tới trong cung của ta đánh bài, đánh rất tốt, một chút tiền riêng của ta đều bị nàng ấy cầm về Thọ Khang Cung." Hoàng Hậu cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng nhưng cũng không biết lấy tay áo che lại. Trang Quý phi nhìn nàng, mày nhíu lại một chút, chỉ là rất nhanh liền giãn ra trở lại. "Tuổi nàng ấy trẻ nên đầu óc linh hoạt, còn thần thiếp thì không thể. Mỗi ngày trong cung đều có rất nhiều chuyện mà thần thiếp còn không kịp suy nghĩ nữa." Trang Quý phi cười nói: "Thần thiếp thấy nương nương nhàn rỗi như vậy không bằng người lấy lại một nửa cung vụ đi, tiện thể thì thần thiếp cũng có thể lười nhác một chút." Ha ha ha ha, Hoàng Hậu vừa cười vừa phải trái nói sang chuyện khác, hoàn toàn không có ý tứ muốn tiếp nhận cung vụ. Trang Quý phi liền nói tiếp tới chuyện bổ sung người mới vào trong cung. Hoàng Hậu lắc đầu nói: "Lần trước tuyển chọn người mới đưa vào cung còn chưa tới nửa năm, mà nay lại muốn tuyển thêm tú nữ, người bên ngoài sẽ nói Hoàng Thượng thế nào? Quốc gia mới ổn định, cũng không thể truyền ra lời đồn đãi nói Hoàng Thượng sa vào nữ sắc được." Lúc đầu Trang Quý phi cũng nghĩ chuyện này Hoàng Hậu sẽ không đồng ý cho nên cũng không muốn kiên trì. Hoàng Hậu nói rất nhiều, nhưng chủ yếu là lời l=nói khách khí cũng không có mấy câu chân thật nên Trang Quý phi uống thêm hai chén trà liền cáo lui. Ngồi trên kiệu tám người khiêng, cung nữ tuỳ thân Hồng Thước nói với nàng: "Hoàng hậu nương nương nhìn cũng không đẹp bằng Dung Phi. Nhưng sao Hoàng thượng lại thích nàng ta như vậy?" Trang Quý phi đang xuất thần ngồi ở trên kiệu, nghe thấy Hồng Thước nói vậy liền tiếp lời: "Có đẹp hay không thì cũng chỉ là lớp da thôi. Nếu nhìn xuyên qua thì không phải hồng nhan cũng trở thành bộ xương khô sao. Ở trong cung này có ai chỉ dựa vào nhan sắc xinh đẹp mà xưng bá được lâu dài?" "Không phải Thái Hậu..." "Câm miệng." Trang Quý phi trừng mắt liếc nàng ta một cái, "Càng ngày càng không có quy củ, bổn cung dạy các ngươi thế nào? Một đám đều ỷ vào mình là người của Thanh Hoà Cung nên không biết tiến bộ hơn nữa." Hồng Thước cúi đầu không dám nói chuyện nữa. Một đường lảo đảo lắc lư tới Thanh Hoà Cung, cung nữ cho hạ kiệu rồi đỡ Trang Quý phi vào nội điện. "Mẫu phi." Một thanh âm dịu dàng vang lên, Trang Quý phi thấy Đại Công chúa Bảo Trân đang đứng trông mong nàng ở cửa phòng. Bảo Trân đã được bốn tuổi nhưng còn không cao bằng muội muội Bảo Ý của nàng. Khuôn mặt thì gầy trơ xương, tóc khô vàng, trên mặt cũng không có tý huyết sắc nào. Trang Quý phi nhìn nàng, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Trang Quý phi nửa ngồi xổm xuống nói: "Bảo Trân ngoan, tới đây cho mẫu phi ôm một cái." Nghe được Trang Quý phi nói như vậy, khuôn mặt nho nhỏ của nàng hiện rõ vui mừng. Nàng thoát khỏi cánh tay của nhũ mẫu chạy như bay đến chỗ Trang Quý phi. Đứa nhỏ bốn tuổi nhưng khi bế lên lại nhẹ như tờ giấy, không cảm thụ được tý sức nặng nào cả. "Đại Công chúa của chúng ta có ngoan không? Hôm nay con có ăn cơm giỏi không?" Bảo Trân gật gật đầu, đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Bảo Trân rất ngoan, con đã ăn cơm hết rồi!" "Rất ngoan." Trang Quý phi duỗi tay vỗ vỗ lưng nàng, sau đó đem người giao lại trên tay nhũ mẫu: "Dẫn nàng đi đi." "Mẫu phi, mẫu phi." Lúc nãy Bảo Trân còn tưởng Trang Quý phi muốn trò chuyện thân mật với mình. Mà bây giờ Trang Quý phi đã cho người ôm nàng đi. Nhũ mẫu đã ôm nàng đi rất xa, thỉnh thoảng Công chúa còn quay đầu lại nhìn Trang Quý phi, biểu tình điềm đạm rất đáng yêu. "Cho Đại Công chúa ở đây chơi một lúc cũng không sao mà nương nương." Hồng Thước đứng bên cạnh nhỏ giọng cầu tình. "Câm miệng!" Trang Quý phi đẩy nàng ta ra, chính mình đi vào phòng. Bảo Trân lớn lên gầy yếu, chỉ là càng lớn thì tướng mạo càng giống với mẫu thân ruột của nàng là Tạ thị. Nhìn nàng thì phảng phất như Tạ thị sống lại trở về, ở bên cạnh nàng làm Trang Quý phi cảm thấy trên người mình giống như bị gai đâm, vừa đau vừa ngứa. Phòng bên trong nội điện có để một tượng Phật nho nhỏ, phía trên có một khối mộc bài nhỏ mà đó chính là bài vị của hài tử chết non của nàng. Nếu hài tử kia còn sống, hiện tại chắc là lớn bằng Bảo Trân, cũng sẽ làm nũng nhào vào trong lồng ngực của nàng mà kêu nàng một tiếng mẫu phi. Sẽ quấn lấy nàng bắt nàng kể chuyện xưa, sẽ ôm tay nàng cười khanh khách, khi bị té ngã sẽ kêu nương ơi nương ơi mà khóc. Đôi mắt của Trang Quý phi khó chịu, cái mũi thì chua xót. Nàng phất phất tay cho mọi người lui ra ngoài. "Khang Vương phi, ngươi hại chết hài tử của ta thì sao? Cuối cùng còn không phải cũng chết sớm, còn nhường ngôi vị Hoàng Hậu trong tay mình cho người khác sao?" Trang Quý phi đốt một nén nhang thắp ở trên tượng Phật, nhìn khói trắng lượn lờ mà cười lạnh một tiếng, "Ngươi hại chết nhi tử của ta, ta lại giúp ngươi nuôi nữ nhi, có phải ngươi rất không cam lòng hay không?" Nàng nhỏ giọng nói, vừa oán độc vừa đắc ý: "Nếu không cam lòng thì ngươi hãy bò từ mộ ra đây để xem ta đối tốt với ngươi thế nào? Ta giúp ngươi nuôi nữ nhi lớn như vậy. Chỉ là ngươi yên tâm, chờ khi ta có nhi tử thì nàng ta liền vô dụng. Ta sẽ đưa nàng ta xuống dưới để cho hai mẹ con ngươi đoàn tụ. Ngươi chờ đi, rất nhanh thôi!" --- Tiễn Trang Quý phi đi, Mộc Lan nhìn bốn phía vắng lặng, liền hỏi Hoàng Hậu: "Không phải người đã nói chuyện tấn vị cho các nương nương với Hoàng thượng rồi sao? Lúc Trang Quý phi nói chuyện đó, sao người lại nói chưa từng nghĩ qua?" Triệu Yên Dung ăn băng vụn mới mật và dưa, ngồi ở phía sau bàn nói: "Nàng ta muốn thu mua nhân tâm a. Nhìn nàng ta vất vả như vậy thì ta liền tốt bụng cho nàng ta nhân tình." Tốt cái gì a? Sáng sớm người đã cho người báo tin tức với Trịnh Phi, Huệ Phi và Trương Chiêu nghi. Nếu Trang Quý phi nói với người khác là công lao của nàng ta, thì trong lòng mọi người sẽ cười ha hả, chỉ ghi nhớ phần tình cảm này với Hoàng hậu thôi. Theo thói quen Triệu Yên Dung lấy khăn xoa xoa đầu ngón tay rồi gọi Mộc Lan đưa nước ô mai tới cho nàng. "Thứ này rất lạnh nên người dùng ít thôi." Mộc Lan nhìn nàng mở to miệng mà uống chén này rồi muốn uống thêm chén thứ hai nên liền mở miệng khuyên nàng: "Tuy hiện tại nóng nực nhưng người cũng không thể quá tham lạnh. Nô tỳ nghe các ma ma nói nữ nhân quá tham lạnh sẽ không dễ dàng mang thai." "Ai nha, ngươi cũng hiểu biết nhiều thật đấy!" Triệu Yên Dung hì hì cười: "Mộc Lan của chúng ta cũng muốn hài tử ư?" Mộc Lan bị nàng nói đến mặt đều đỏ: "Người hãy lo ăn uống đi, cả ngày toàn nói chuyện gì đâu không à!" "Ha ha, ngươi đừng ngại mà, hai ta cùng nhau lớn lên giống như tỷ muội vậy, có cái gì lại không dám nói với ta chứ?" Triệu Yên Dung vẫy vẫy tay kêu nàng ấy ngồi trước mặt mình: "Tuổi ngươi cũng không nhỏ, nên hãy suy nghĩ lại chuyện của mình, ngươi muốn tìm nam nhân như thế nào? Bổn cung sẽ giúp ngươi lưu ý." "Nam nhân nào nô tỳ cũng không cần, nô tỳ muốn ở trong cung cả đời để hầu hạ người." Mộc Lan nói: "Về sau nếu người có Thái Tử thì nô tỳ còn muốn hầu hạ Thái Tử nữa." Triệu Yên Dung thè lưỡi. "Vậy được rồi, chờ buổi tối Hoàng Thượng lại đây, ta sẽ nói với hắn cho ngươi một phân vị. Vậy thì về sau ngươi vẫn có thể ở trong cung với ta." Mộc Lan vội vàng quỳ xuống, trên mặt sợ tới mức trắng bệch: "Nương nương, Mộc Lan tuyệt đối không có ý này!" "Ngươi sợ cái gì!" Triệu Yên Dung chống cằm nhìn nàng cười: "Ta nói chuyện đàng hoàng mà. Trong cung này có nữ nhân nào không nghĩ tới muốn một bước lên trời? Ngươi làm chưởng cung trong Chiêu Dương Điện của ta, cơ hội thấy được Hoàng Thượng nhiều hơn so với người khác, mà ngươi không có một chút ý nghĩ nào sao?" Mộc Lan dập đầu nói: "Nương nương, nô tỳ biết dựa vào phẩm mạo này của mình có ngàn vạn lần cũng không dám mơ tưởng tới Hoàng Thượng. Nô tỳ chỉ mong được hầu hạ bên cạnh nương nương cả đời thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi." "Thật không?" "Thật sự, nếu lời nói của nô tỳ có chút nào không đúng với tâm thì nô tỳ sẽ bị ngũ lôi oanh tạc, chết không được tử tế." "Rất tốt, ta doạ ngươi chơi thôi, mau đứng lên đi." Triệu Dung cười ngoắc ngoắc ngón tay với nàng ấy: "Giúp ta xoa bóp chân đi rồi lát nữa chúng ta sẽ đi luyện tập ở trong viện." Phía sau lưng Mộc Lan đã ướt đẫm mồ hôi, nghe Hoàng hậu phân phó như vậy, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, thất đảm kinh hồn[1] mà xoa bóp chân cho nàng. [1] Thất đảm kinh hồn: Sợ hãi đến mức mất hồn. "Ngươi là người cữu cữu cho ta, lại lớn lên cùng nhau, ta đương nhiên muốn ngươi sống tốt." Tay Mộc Lan dùng lực bóp đúng vào chỗ ngứa của nàng, Triệu Yên Dung tựa lưng vào ghế, hai mắt hơi hơi khép lại nói với nàng ấy: "Đừng trách ta tàn nhẫn doạ ngươi như vậy. Ta không muốn thấy người ở bên cạnh có tâm tư sai lệch." "Cũng không phải nói muốn nhảy lên cao chính là tâm tư sai lệch." Triệu Yên Dung nhẹ giọng nói: "Nếu có người có thể làm Hoàng Thượng xem trọng thì ta rất thưởng thức. Bởi vì đó là bản lĩnh của các ngươi. Mà thực sự có ngày đó thì ta sẽ không tức giận với các ngươi. Rốt cuộc thì cũng là tâm tư của Hoàng thượng, các ngươi không phải muốn tránh là tránh được. Chỉ là nếu như có người tự ý có tâm tư sai lệch, không chỉ làm mình hèn hạ mà còn gây tai hoạ đến người khác, ta ngàn lần cũng không chấp nhận được." Trái tím Mộc Lan đập giống như dùi trống, cũng không dám nói tiếp nữa, chỉ chuyên tâm bóp chân, nhưng cổ họng lại khô lại đau. "Mộc Lan, ngươi cùng ta tiến cung cũng đã gần nửa năm. Mà mỗi một người đều muốn vào trong hoàng cung này, ngay cả muội muội tự cao của ta cũng muốn vào đây, chỉ là hiện tại nàng ta được cái gì?" Triệu Yên Dung mở mắt: "Hiện tại nàng ta còn trong Hoán y cục, mỗi ngày đếu có rất nhiều công việc làm không xong, rất nhiều đau khổ chịu không hết. Đây là cuộc sống mà nàng ta muốn sao? Trong cung có mấy ngàn nữ nhân nhưng chỉ có một mình Hoàng Thượng là nam nhân. Nếu mỗi người đều mang mạng của mình đặt ở trên người Hoàng Thượng thì có mấy cái mạng cũng không đủ sống." Hoàng Hậu ngừng một lúc lâu, hồi sau mới thở dài: "Trong cung này chính là cái hố sâu không thấy đáy. Thân mình vào thì có ngày còn có thể đi ra, nhưng nếu tâm cũng rơi xuống thì vĩnh viễn không có ngày xoay người. Ta nói vậy ngươi có hiểu không?" Mộc Lan nghiêm túc gật đầu nói: "Nô tỳ đều hiểu rõ. Người yên tâm, chỗ khác nô tỳ không dám nói chứ người trong Chiêu Dương Điện đều rõ ràng, sẽ không có người nào có ý nghĩ xằng bậy này. Nói tới vị Dung Phi trước kia, nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có quyền thế. Khi đó Hoàng Thượng sủng nàng ta lên tận trời, trong cung có biết bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét, chỉ là lúc sau thì như thế nào? Chỉ mới ba tháng, ba tháng từ ở trên mây mà té xuống vũng bùn. Nhà cũng tan nát, người sớm đã không còn, chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng cũng không nhớ được hình ảnh của nàng ta. Có nàng ta làm gương ở phía trước thì những người có loại tâm tư này cũng phải thầm ước lượng mình được bao nhiêu phân lượng." "Ngươi hiểu rõ là rất tốt." Hoàng hậu sâu kín nói: "Cũng không biết đến khi nào trong cung này mới có thể được sống yên ổn thanh tĩnh." Chủ tớ hai người cũng không nói gì nữa. Nơi này là hoàng cung, cũng là chiến trường không có khói thuốc súng. Nơi này có bao nhiêu nữ nhân thì cũng ẩn dấu bao nhiêu địch nhân. Nàng lôi kéo Trịnh Phi, Huệ Phi và Trương Chiêu nghi thì sao? Những nữ nhân của Hoàng Thượng mà trong đó còn có chút ít là lão nhân. Lúc trước Trang Quý phi trấn định bình yên như vậy, nhưng khi Hoàng Thượng sủng Hoàng Hậu hơn hai tháng thì cũng đã bắt đầu ngồi không yên. Triệu Yên Dung chuyển nhẫn hoa ngọc lan trên tay, liếm liếm môi. Vẫn là nhanh sinh được một đứa con trai thì mới tốt. Có đứa con nàng sẽ không cần thiết lo được lo mất, mà địa vị của nàng càng được củng cố hơn. Nếu tương lai tâm tư của Lý Duệ không đặt ở trên người nàng thì nàng cũng không mất mát khổ sở lắm. Dù sao thì việc nuôi con vẫn có thành tựu hơn là bám ở trên người nam nhân a! --- Lúc chạng vạng thì Lý Duệ lại đây, Triệu Yên Dung mang theo ba cung nữ vừa mới rèn luyện thân thể xong trở về, nàng cũng chưa kịp tắm gội nữa. Lý Duệ nhìn bộ dáng nàng đổ mồ hôi đầm đìa, còn có cung nhân cầm khăn muốn tới lau mặt cho nàng: "Nàng đang làm cái gì vậy? Một thân toàn là mồ hôi." "Thần thiếp dạy Mộc Lan với các cung nữ đánh quyền." "Hoàng Hậu còn biết đánh quyền nữa ư?" Hoàng Đế trợn trừng mắt, lão bà của mình khi nào mà văn võ toàn tài, lại còn biết công phu nữa?. "Chỉ là một ít kỹ xảo của nữ nhân dùng để phòng thân thôi." Triệu Yên Dung cười hì hì nói: "Dù sao thì thần thiếp cũng là hậu nhân của nhà tướng, ngoại tổ mẫu lại có công phu tốt như vậy thì ít nhất cũng sẽ truyền một chút cho hậu nhân." Lý Duệ cũng không tưởng tượng ra Bình Dương Công chúa đã truyền lại công phu gì cho nữ nhi mình. Chỉ là nghĩ tới bộ dáng kiều kiều nhược nhược của Bùi Cẩm, cũng không giống như là biết công phu. "Nếu năm đó dì của nàng có thể lấy chút công phu ra thì cũng không bị người ta ức hiếp đến mức đáng thương như vậy." "Chuyện đó với công phu có quan hệ gì a." Triệu Yên Dung cởi bỏ bím tóc lên bàn, nói với Hoàng Đế: "Căn bản chuyện đó là tính tình nàng ấy có vấn đề, một lòng một dạ muốn làm hiền thê thục nữ. Ngay cả lời nói cũng không dám lớn tiếng thì có thể trông cậy gì vào việc nàng ấy thi triển quyền cước với nam nhân?" "Đúng rồi ngày mai còn phải tiếp người tiến cung nữa." Hoàng Hậuu ném bím tóc đen nhánh ở sau lưng, dùng khuỷu tay đỡ Hoàng Thượng, "Chỗ ngài chuẩn bị sao rồi?" "Nàng yên tâm đi." Hoàng Đế nhướn lông mày cùng Hoàng Hậu lén lút nở nụ cười. Tắm xong rồi ăn cơm, hai người tắt đèn như cũ, sau đó điên đảo chăn gối một hồi. Thật vất vả cái giường mới không đung đưa nữa. Lý Duệ thở phì phò đè ở trên người Triệu Yên Dung, hắn hưởng thụ dư vị mà rất lâu cũng không chịu xuống dưới. Ban ngày Triệu Yên Dung luyện công, buổi tối lại cùng với Lý Duệ "luyện công", thể lực nàng có chút không theo kịp. Nàng xốc nam nhân nặng muốn chết này qua một bên, thở hỗn hển hồi lâu rồi mới nói: "Hôm nay Trang Quý phi tỷ tỷ tới nơi này của thần thiếp." Lý Duệ ngạc nhiên: "Trang Cần sao? Nàng ấy tới đây làm gì?" Triệu Yên Dung trở mình, đối mặt với Lý Duệ nói từng chữ một: "Làm cái gì đâu? Thần thiếp là Hoàng hậu, đương nhiên nàng ấy tới thỉnh an rồi." Lý Duệ sờ sờ cái mũi, cười nói: "Ta chỉ mới hỏi thôi, lại không nói nàng ấy không nên tới thỉnh an, nàng tức giận cái gì." "Thần thiếp không giận!" Triệu Yên Dung quay lưng lại với hắn, không nói lời nào nữa. "Còn nói không giận nữa." Lý Duệ đem thân thể bướng bỉnh kia trở lại: "Đúng là giận rồi. Nào, nói cho ta nghe Trang thị đã nói cái gì với nàng" "Cũng không có gì. Chỉ là nói tới ngài đã mấy ngày không qua chỗ của nàng ấy." Triệu Yên Dung lười nhác nói: "Cũng tại ngài mỗi ngày đều ở Chiêu Dương Điện của thần thiếp, thậm chí đã nhiều ngày mà ngài cũng chưa gặp qua người khác a!" Lý Duệ nở nụ cười: "Có thể là nàng ấy có chuyện muốn nói ta, không phải như nàng nghĩ đâu." "Không phải?" Triệu Yên Dung ngồi dậy: "Nàng ấy là Quý phi của ngài, đã nhiều ngày không thấy ngài, nhớ là chuyện bình thường. Chỉ là ngài nói không phải thì không phải, mà ngài có chắc là không phải như thần thiếp suy nghĩ không?" Lý Duệ cũng ngồi dậy, ôm thê tử vào trong lồng ngực rồi nói: "Lần trước ta đã nói qua với nàng, Trang thị giống như tỷ tỷ của ta, tình cảm của chúng ta cũng không giống với nam nữ khác. Nàng đừng ghen với nàng ấy, mấy năm nay nàng ấy cũng không dễ dàng gì." "Thì ngài cũng phải nói với thần thiếp rốt cuộc không dễ dàng như thế nào chứ. Nếu ngài cái gì cũng không nói thì sao thần thiếp có thể thông cảm cho nàng ấy, sao lại không ghen với nàng ấy được?" Triệu Yên Dung ngồi ở trên người hắn, làm nũng lung lay thân thể hai lần, nhưng đột nhiên thân thể nàng cứng đờ. "Nàng làm sao vậy?" "Chảy chảy chảy..." Bởi vì không để ý mà nàng lại đang ngồi trên đùi Lý Duệ, Lý Duệ vừa mới cảm nhận được vài thứ thì đột nhiên một dòng nước nóng hầm hập chảy ra ướt dầm dề, ướt chân của Lý Duệ. Triệu Yên Dung nghĩ lần bị Hoàng Đế sờ soạng mà dính phải bà dì cả cũng không xấu hổ như bây giờ, tóc của nàng như bị thiêu cháy vậy. "Chúng ta hãy tắm rửa trước đi rồi mới nói nữa?" Thật ra Lý Duệ không có chút xấu hổ nào, ngược lại nhìn thê tử đang xù lông tức giận cảm thấy rất hài hước. "Lau lau a, mau lau đi a!" Thấy thân thể Lý Duệ trần trụi đứng lên, trên đùi còn có một dòng nước trắng đục đang từ từ chảy xuống. Triệu Yên Dung thiếu chút nữa phát điên, thuận tay bắt lấy miếng vải lau cho hắn, chờ lau xong rồi mới phát hiện đó chính là áo lót của nàng... Lý Duệ cười ha ha, một phen bế Hoàng Hậu lên hướng tới chỗ tịnh phòng. --- "An Lan, con cảm thấy Hoàng Hậu đối đãi với con thế nào?" Nguỵ Thái phi sớm đã nằm ở trên giường, Ngụy An Lan ngồi ở trước giường, ánh đèn chiếu vào thấy nàng đang thêu một bộ ngư diễn hồng liên. Nàng nghe thấy Thái phi nói chuyện liền ngẩng đầu lên cười với bà. "Hoàng hậu là người rất tốt, đối đãi với con cũng tốt." Nguỵ An Lan nghiêm túc trả lời bà: "Mấy ngày nay con đã nhìn kỹ, nàng ấy là người thẳng tính, vui hay không vui đều biểu hiện ở trên mặt." Ngụy Thái phi gật đầu nói: "Nàng ấy vẫn luôn là người như vậy. Lúc vừa mới tiến cung, trong lòng nàng ấy không vui vẻ còn dám bày vẻ mặt ra với Thái Hậu và Hoàng Thượng, cũng không nói tình cảm với ai làm cho Hoàng Thượng rất buồn bực." Nguỵ An Lan suy nghĩ nói: "Cũng không phải giống như người nói. Hỉ nộ của Hoàng hậu chỉ thể hiện ở trước mặt chúng ta. Có đôi khi chúng ta ở một chỗ nói chuyện, nếu có người bên ngoài tới hoặc là phi tần không quen lại đây thỉnh an thì nàng ấy sẽ thay đổi thành người cao cao tại thượng, cao đến nỗi không ai có thể với tới, rất là có khí thế." "Con cảm thấy nàng ấy ở trước mặt Hoàng Thượng mới chân thật hơn, dám nói dám nghĩ dám làm, cho nên Hoàng Thượng mới thích nàng ấy." Nguỵ Thái phi lắc đầu nói: "Cái đó lại không giống nhau. Trước kia nàng ấy ở mặt Hoàng Thượng cũng dám nói dám làm nhưng Hoàng Thượng lại chán ghét nàng ấy tới cực điểm." "Khi đó nhất định Hoàng Hậu nương nương không có thích Hoàng Thượng." Nguỵ An Lan buông bức thêu xuống nói với Thái phi: "Con ở Chiêu Dương Điện cũng gặp qua Hoàng Thượng mấy lần, người không thấy được bộ dáng Hoàng Hậu nhìn Hoàng Thượng, trên mặt còn có thể phát ra ánh sáng, mà cái loại đẹp này làm cho người ta lay động tận tâm can. Hoàng Thượng cũng giống vậy, không chỉ cười ở trên mặt, mà ở trong mắt, mỗi một cọng tóc, cả người đều giống như phát sáng vậy. Khi hai người ở bên nhau thì trong mắt chỉ còn lại đối phương." Nguỵ Thái phi trầm mặc. "Thậm chí làm cho người ta cảm thấy hai người bọn họ chính là trời sinh xứng đôi vừa lứa, ai cũng chen vào không lọt." Ngụy An Lan tinh tế thanh âm nhu nhu nói với Thái phi: "Nương nương, lúc đầu An Lan có chút ý nghĩ với Hoàng Thượng, chỉ là chuyện đó xảy ra từ trước thôi. Loại cảm giác đó giống như thời niên thiếu hài tử vô tri ngưỡng mộ các thiên gia, chứ không phải tình yêu nam nữ. Nhìn bọn họ có đôi khi con suy nghĩ rằng thế gian này thật sự có tình cảm chân thành tha thiết. Nếu có một người có ánh mắt như vậy nhìn con thì con can tâm tình nguyện vì hắn mà chết." Nguỵ Thái phi vươn tay vuốt đầu nàng mà nói: "Sẽ có, An Lan. Nhất định sẽ có một người nam nhân tốt như vậy thích con, sủng con và bảo vệ yêu thương con." Nguỵ An Lan cúi đầu, trong lòng suy nghĩ không biết nam nhân nào có thể khiến nàng giống Hoàng HậunhìnHoàng Thượng như vậy, từ trong ra ngoài đều vui vẻ phát ra ánh sáng chói mắt.