"Cô nói gì?" Lâm Kiến Hào khẽ nâng mắt nhìn cô, một ánh mắt xa lạ khiến cô giật mình. Thế nhưng, khi ánh mắt rơi vào trán anh, cô lại che miệng kinh hô...                  Trên mặt anh là một vết thương đã mờ dài từ giữa trán đến đến tận đuôi chân mày được anh dùng tóc che lại. Nhìn theo cấu tạo của nó, có thể đã có rất lâu rồi...                                     "Tôi...không...không có gì..." Phong Thiên Lam lấp bấp nói, đau xót đến mức sắp trào ra nước mắt...                                       "Ồ... thật sự là không có gì?" Tựa như bâng quơ nói, bàn tay Lâm Kiến Hào lại ấn nhẹ vào chỗ mắt cá đang sưng tấy của cô...                                      "Ây...đau...." Hít vào một ngụm khí lạnh, Phong Thiên Lam bất mãn nhìn anh... Lại bắt gặp anh đang cười tươi một cái thì ngẩn ngơ...                   Cậu ấy cười lên rất là đẹp... Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy cậu ấy cười thoải mái như vậy nhỉ? Sáu năm... Mười năm...không...là hai mươi năm... Kể từ lúc cậu bị đưa đi huấn luyện thì dường như, trên gương mặt cậu đã không còn tồn tại nụ cười...                                 "Sao? Mới vậy đã bị tôi hút hồn rồi à? Không phải vừa nãy cô còn kêu loạn gì mà A Chính hay sao? Hửm?" Lâm Kiến Hào nhướng mày một cái, trong mắt đong đầy ý cười mà đưa tay sờ mũi cô một cái...                  Không hiểu sao, anh lại rất có hứng thú với cô gái này. Nó tựa như một loại suy nghĩ sản sinh từ trong trí óc anh một cách mơ hồ...                                      "Anh...không phải A Chính?" Nghi ngờ nói, Phong Thiên Lam lại lần nữa đánh giá anh...                Không đúng, cậu nhất định là A Chính, cảm giác của cô nhất định không sai...                                "Phải. Tôi không phải A Chính gì đó của cô đâu..." Lâm Kiến Hào khẳng định nói, lại thấy đôi mắt cô lại dần trở nên sáng quắt...                                     "Sáu năm trước... có phải anh đã xảy ra chuyện gì không?" Phong Thiên Lam dò xét nói, trong lòng lại không ngừng xoay chuyển.                                      "Tại sao tôi lại phải trả lời cô kia chứ?" Sâu sắc nhìn cô một cái, Lâm Kiến Hào lại giúp cô tựa vào anh để đứng dậy.                                        "Làm ơn...Nói cho tôi biết đi, A Chính là tất cả mọi thứ của tôi... Làm ơn..." Phong Thiên Lam không nhịn được mà ôm lấy Lâm Kiến Hào, tựa vào lòng anh, cô nghe thấy được tim anh đang đập mãnh liệt thì khẽ đưa tay xoa vào lòng ngực anh.                                          "Sáu năm trước, tôi quả thật đã từng bị tai nạn, bác sĩ bảo là tôi bị mất trí nhớ tạm thời, không thể nhớ được gì nữa... Tôi cũng không biết, liệu mình có phải hay không là người mà cô đang tìm..."                   Tại sao trước mặt cô, anh lại không thể nói dối được kia chứ?