Đêm ấy, tôi nằm trên giường, lân đầu tiên nếm phải cảm giác mất ngủ. Không có dục niệm ngủ say, thế là những chi tiết như một dòng chảy róc rách trở nên rõ ràng trong tâm trí. Tôi nhớ lại nụ hôn đầu tiên cùng người tôi yêu – lúc ấy là trong phòng thí nghiệm, vào buổi chiều với ánh nắng rạng ngời, đôi môi run rẩy mà lạnh lẽo của Nam Lăng đưa lên, sau đó rất nhanh tách ra. Cảm giác như điện giật sau khi môi chạm nhau đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, chỉ là kế tiếp… những gì kế tiếp bỗng như bị đứt quãng, khó thể nối liền. Tôi hoang mang cố nhớ lại lần nữa, muốn để những tình tiết này rõ ràng, để nghiêm túc suy nghĩ giữa thích và yêu rốt cuộc bởi do rung động nào sinh ra mà có sự khác nhau đến thế. Ý thức vẫn tỉnh táo như trước, chỉ là có bất an chẳng biết từ khi nào bắt đầu lưu động trong khí trời trong lành và se lạnh, nên biến hồi ức tôi thành mỏi mệt. Cảm giác hơi nóng nơi đầu lưỡi hệt như trước đây sau khi thật cẩn thận ăn qua kem chocolate, vị ngọt ban đầu tan đi chỉ còn lắng đọng lại chua xót. Hương vị của Long Nại chưa từng phai nhạt, còn những câu nói của nhóc thì cứ mông lung quanh quẩn đâu đây: “Tôi thích anh, Trác Việt…” “Tôi thích anh…” “Trác Việt…” Dường như trạng thái tinh thầy đầy ắp trong đêm tối là một việc đau khổ nhất, vậy là sắc trời vừa sáng tôi liền ngồi dậy. Máy móc đi nướng hai mẩu bánh mì, đặt lên miệng, nhạt như nước ốc. Sau đó soi gương mà chuẩn bị biểu tình, nghĩ một hồi sau khi Long Nại bước ra thì phải làm thế nào để ung dung thản nhiên mà gạt nhóc về không khí xấu hổ ngày hôm qua. Đợi cho rốt cuộc ngay cả mỗi nếp nhăn nơi khóe mắt hiện ra khi cười đều được tôi tính toán cẩn thận, cả buổi sáng cứ vậy mà bất tri bất giác trôi đi. Nhóc còn chưa dậy, toàn bộ căn phòng im ắng như trong chuyện ma, thật sự là rất không bình thường. Nhóc bình thường là dáng vẻ rất dư hơi thừa sức, thường từ khi sáng sớm đã khiến thế giới không được an bình. Cảm giác ủ rũ do chất cồn mang lại hẳn đã tan, hơn nữa nhóc còn là loại đơn bào, việc gì không vui chắc hẳn sau khi ngủ thì rất dễ dàng quên. Vậy nên đợi đến giữa trưa sau bữa cơm, phòng nhóc vẫn không tiếng động, tôi bắt đầu cảm giác có gì đó lạ lùng. “Long Nại, nhóc dậy chưa?” Đứng trước cửa phòng nhóc nhẹ nhàng kêu một tiếng, không hồi âm. Nghĩ tới nghĩ lui, lấy quả táo làm cớ, tôi thật cẩn thận đẩy cửa ra. “Thấy nhóc đến giờ còn chưa ăn cơm, lấy táo vào cho nhóc… Tất nhiên nếu nhóc muốn ngủ tiếp thì cũng không sao ~” Nơi giường lộ ra một đống nhỏ, lại là tư thế vùi đầu trong chăn. “Nhóc… hiện muốn ăn hay không? Hay tôi để đây cho nhóc?” Tôi cười mỉa, phát hiện cả buổi tự hỏi tự đáp với không khí thật sự cần dũng khí rất lớn. Lúc này ngay cả âm thanh tức giận bình thường nhóc hay lầm bầm cũng không có, trong chăn cũng không cả biểu thị gì chứng tỏ nhóc còn trong ấy. Chọn góc độ đến nửa ngày, rồi tôi xốc chăn lên từ nơi có thể là chân nhóc. Tư thế hai tay cuộn lại ôm lấy ngực khiến tôi chẳng thể thấy mặt nhóc. Ngồi xuống cạnh giường, lấy tay gãi lòng bàn chân nhóc, hy vọng nhóc có thể khúc khích cười mà xoay người qua, hoặc giả cau mày lười biếng oán giận hai câu cũng được. Đầu ngón tay chạm vào mắt cá chân, mát lạnh đến lạ kỳ. “Nhóc cảm lạnh à, Long Nại?” Tôi cau mày, nửa quỳ bên cạnh nhóc, dùng sức nâng gương mặt nhóc đang vùi trong gối lên. Gương mặt bị tôi nâng trong tay chẳng lạnh như cơ thể, mà lại cực kỳ nóng hổi. “Trời ạ! Sốt sao?” Tôi hoảng sợ. Nhìn nhóc ngay cả hơi thở cũng nặng nề, cứ như nhiệt độ kỳ lạ kia đã xuyên qua làn da mỏng manh của nhóc mà đốt cháy. Bàn tay đảo qua cằm nhóc, thanh âm hơi thở nhóc vẫn yếu ớt, mắt vẫn chẳng mở ra. Theo lý thuyết… người nhân tạo làm sao bệnh được! Nam Lăng đã từng nói, hệ miễn dịch của người nhân tạo là vô cùng tốt, huống chi độ ấm trong phòng cũng không thấp – nhóc luôn có thói quen mở máy lạnh tối đa, sau đó mặc chiếc áo T-shirt ngắn tay mà chạy loạn cả phòng, hiện tại quay đầu cũng có thể nhìn thấy độ ấm trên điều hòa là độ ấm tiêu chuẩn hai mươi bốn độ. Chẳng qua với tình hình trước mắt, đây không phải là lúc nghiên cứu vấn đề này. Thật cẩn thận xoay người nhóc về lại tư thế ngủ bình thường, tôi nhảy xuống giường lập tức bắt đầu luống cuống tay chân tìm thuốc. Trời mới biết tôi đã bao lâu không chạm vào thứ kia. Hoặc là nói, lượng kiến thức về thuốc men tôi có, chẳng qua là do Nam Lam khi đổi mùa dễ dàng nhiễm cảm mạo mà thôi. Còn tôi, căn bản là chưa từng gặp bệnh gì. Trải qua cả buổi xem xét tủ y tế, tôi có phần chột dạ chộp lấy mấy viên thuốc đen tuyền nhìn qua sẽ không khó uống vào tay. Bưng thêm vào ly sữa nóng, tôi ngồi cạnh giường, kéo đầu nhóc vào ngực tôi. “Uống thuốc nào, Long Nại.” Tay cầm chặt cằm nhóc, ý bảo nhóc hãy mở miệng. Đôi môi khô nứt miễn cưỡng khẽ mở, mắt nhóc cũng hé ra. “Thật khó chịu…” Chất giọng nghèn nghẹn, rất đáng thương dính vào nhau. “Tôi biết… do sốt đó mà.” Dáng vẻ vờ như rất có kinh nghiệm, tôi đưa ly sữa lại cạnh môi nhóc, “Uống miếng sữa trước rồi uống thuốc, một lúc sau sẽ tốt hơn.” “Cái này, khó uống quá…” Sữa miễn cưỡng uống một hớp, thuốc nhấp môi rồi lại vẻ mặt đau khổ phun ra. Nói lời thừa, như cách nhóc nhấp môi như vậy, lớp ngọt bên ngoài sớm tan hết rồi, vậy có thể không khổ sao? “Uống một hơi sữa, sau đó một hơi nuốt thuốc vào, vậy sẽ không khổ.” Hướng dẫn từng bước, tôi chợt phát hiện bản thân mình rất có thiên phú làm thầy giáo cho nhà trẻ. “Ừm…” Lúc nhóc không có sức quấy rối, cũng coi như ngoan. Ngậm thuốc, ngửa đầu, động tác rất trôi chảy. “Khụ khụ…” Nhưng mà kết cục thì có hơi thảm thiết – ra sức nuốt nửa ngày, cuối cùng nhóc vẫn toàn bộ ói ra. “Nhiều lắm, nghẹn lại khó chịu quá!” Được rồi được rồi, sợ nhóc rồi đó! Có ai kêu nhóc một lần nhét hết thuốc vào miệng đâu! Chẳng qua giằng co một hồi, tôi thấy nhóc đã khôi phục sức sống. Lấy khăn tay dọn dẹp tàn cuộc, tôi ngồi cạnh nhóc cùng nhóc trừng mắt lẫn nhau. “Sao lại sốt được nhỉ?” Duỗi tay, tôi nhẹ xoa trán nhóc. Tựa hồ nhớ lại lập trường của bản thân, nhóc quay đầu đi chẳng thèm để ý tôi. Tôi than nhẹ một tiếng, cũng không thúc giục, tay tôi bao phủ lấy tay nhóc, lẳng lặng chờ. Trong trận đấu trầm mặc, tôi chưa bao giờ bại dưới tay nhóc, lần này tất nhiên cũng vậy – thời gian chờ đợi chưa vượt quá năm phút. “Tôi không biết… Chính là, nơi này rất đau.” Bàn tay vẫn không phôi phục độ ấm rút ra khỏi tay tôi, dời đến trước ngực, nặng đề đi xuống. “Nơi này… chứa rất nhiều thứ, vô cùng khó chịu. Sau đó, một hồi rất nóng, một hồi lại rất lạnh…” Tim tôi đập nhanh một nhịp. Loại tình hình này vào lúc Tiểu Bạch chết đi cũng như thế. Chỉ là tôi chưa bao giờ nghĩ tới, cơ thể nhóc sẽ hư hao đến tình trạng này. Chẳng nói năng gì mà nhanh chóng ổn định biểu tình, tôi vỗ đầu nhóc rồi đứng lên. “Long Nại, tôi đi làm chút đồ ăn sẽ quay lại ngay, nhóc nằm xuống trước được không?” “Tôi không đói bụng!” “Sao lại không đói bụng, cũng đã một ngày rồi!” “Nhưng mà, nhưng mà tôi muốn anh ngồi đây…” “Năm phút thôi… Chỉ năm phút thôi, được không?” “Được!” Tôi đứng dậy quấn chặt chăn lại, tay nhóc vẫn rúc vào ngực tôi rất miễn cưỡng rút ra. Lúc bước khỏi phòng tôi chỉ khép hờ cửa, bởi tôi bắt đầu sợ hãi thứ âm thanh vỡ vụn kia. “Nam Lăng, anh Trác Việt đây…” Trước khi về phòng lúc bấm dãy số này tôi có hơi do dự – chưa bao giờ tôi cho rằng dãy số mình đọc làu làu này sẽ làm bản thân do dự lâu đến thế. Trầm mặc một lúc thật lâu, tôi mới nghe được giọng nhàn nhạt của em, “Em nghĩ anh đã quên số này rồi chứ, suốt một tuần em chẳng nhận được tin gì của anh cả, Trác Việt à.” Ngữ điệu vẫn bình tĩnh như thường, nhưng tôi vẫn cảm nhận được gợn sóng che giấu trong đó. Những xúc cảm ngập tràn lòng lúc này, trong khoảng thời gian ngắn tôi chẳng thể nói được lời nào. “Anh gọi cuộc điện thoại này để nói anh nhớ em, hay lại có câu khiển tránh mới?” “Đừng như vậy, Nam Lăng…” Tôi rất khó chịu mà ghì lấy điện thoại dán chặt vào mặt, nghe thấy em bên đầu dây kia thấp giọng thở dài, “Có chuyện gì cứ nói đi Trác Việt, em đang nghe…” “Anh muốn hỏi em, về Long Nại…” Tên này vừa thốt ra, không hiểu sao lòng tôi đau đớn, “Em đã nói trên người nhóc con có hệ thống miễn dịch tốt phải không?” “Phải. Bởi vì toàn bộ quá trình thực nghiệm phải tiến hành dưới trạng thái tương đối hoàn mỹ, không thể để bệnh tật gia tăng những phiền phức không cần thiết.” “Vậy có nghĩa là nhóc con sẽ không mắc bệnh?” “Theo lý luận là thế.” “Nhưng mà hiện tại nhóc ấy đang bệnh. Cơ thể có dấu hiệu của phát sốt nghiêm trọng!” “Vậy ư?” “Nam Lăng, anh nghĩ thuốc hạ sốt bình thường sẽ không có tác dụng…” “Đó là tất nhiên, dấu hiệu bệnh của nó không phải do bệnh cảm mạo bình thường hình thành, thuốc hạ sốt tất nhiên không công hiệu.” “Anh làm gì đây?” Những câu hỏi dồn dập không lời đáp, tôi chỉ mơ hồ nghe được tiếng hít thở nơi đầu dây bên kia. “Nam Lăng, hãy trả lời anh!” Vẫn là sự trầm mặc không tiếng động như trước, mặt tôi dính cứng vào di động. “Trác Việt, anh cho rằng mình có thể làm những gì?” Rốt cuộc khi Nam Lăng mở miệng, câu nói kia tôi vẫn chẳng thể nào hiểu. “Nam Lăng, em nói gì, anh không hiểu…” “Anh không hiểu sao? Trác Việt?” Tôi nghe thấy thanh âm em dần khô khốc, “Buổi chiều anh hãy ở nhà chờ em, em sẽ tới kiểm tra cho nó. Sau khi có kết quả em sẽ nói cho anh biết phải làm gì mới có thể giúp nó.” Suy sụp để điện thoại xuống, tôi ngồi trượt xuống góc tường. Đây là đoàn tụ mà tôi hy vọng đã lâu, Nam Lăng nói em sẽ về. Chỉ là tôi đã chẳng tìm ra vui mừng cùng sung sướng mà mình đã lường trước, thay vào đó nỗi sợ không tên trong tận nội tâm lại nhiều hơn. Em muốn gặp Long Nại. Em muốn đích thân đối mặt với người nhân tạo mà mình chế tạo ra! Nhưng tình hình ấy rốt cuộc sẽ thế nào? “Trác Việt…” Hoảng hốt hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng người cẩn thận nhẹ gõ cửa, giật mình, tôi nhanh mở cửa ra. “Nhóc dậy làm gì chứ?” Bản thân cũng chẳng rõ sao lại lớn tiếng như thế. “Anh nói, sau năm phút sẽ trở về…” Xem ra nhóc đã sợ lắm, ngay cả nói cũng nói chẳng hết câu. Tôi cúi đầu, kinh ngạc nhìn nhóc. “Tôi đói bụng…” Khẽ nuốt nước miếng, nhóc vô cùng bối rối tìm cớ, “Nếu anh vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi, tôi về trước…” Những bước chân loạng choạng, đôi dép lê mang ngược cũng rất không chịu thua kém cất bước, dáng vẻ rất thảm hại. Ngay chớp mắt nhóc xoay người, tôi dùng toàn bộ sức ôm ghì lấy nhóc từ phía sau. Tôi nghĩ dùng sức ôm như thế nhóc nhất định sẽ rất đau, bằng không thì khung xương mỏng nơi bờ vai nhóc cũng sẽ chẳng run rẩy đến mức như vậy. Chỉ là tôi cố chấp, cố chấp chẳng muốn rời. “Trác, Trác Việt…” “Sao vậy?” “Cằm anh làm tôi nhột quá…” “Xin lỗi nhóc.” “Còn nữa…” “Sao nào?” “Buổi tối anh có làm sườn lợn hay không? Tôi rất đói…” “…” “Mặt khác…” “Suỵt, Long Nại, đừng nói nữa được không? Hãy để tôi ôm nhóc như vầy một lúc thôi…” “Ừm…” Tóc quấn lấy tóc, hai má cọ vào nhau. Ngực tôi và lưng nhóc kề sát nhau không một khe hở. Kỳ thật đây vốn là thời khắc ấm áp, vậy mà thứ chất lỏng ê ẩm vẫn dâng lên đầy ngập lòng. Có lẽ bất hạnh sẽ có lúc như sải cánh rất lớn của loài chim đang bay lượn, dù chưa chính thức ập tới nhưng những ám ảnh đã khiến người khó thở.