Trong lúc mấu chốt này mà dám giấu tư binh ngay tại Kinh thành, dùng đầu gối cũng đoán được Ninh Dục định làm gì. "... Ninh Dục muốn làm Hoàng đế như vậy sao." Dù biết trên dưới phủ nha đều là người của mình, thanh âm của Giang Hiểu Hàn vẫn ép xuống rất thấp, ngoài Giang Ảnh ở gần hắn trong gang tấc, không có người nào nghe được tiếng than thở này. "Cửu ngũ chí tôn, ai không muốn đây." Giang Ảnh nói. Lời này nếu là người khác nói thì cũng thôi, nhưng từ Giang Ảnh nói lại mang theo chút oán khí không rõ ràng. Có điều, ngẫm lại cũng phải. Thay thành ai tự dưng bị ném vào nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông từ nhỏ, bị bắt phải tự lần mò, sau khi trở về từ cõi chết còn không được oán giận mà vẫn phải thay người bán mạng, chỉ sợ cũng phải có oán khí. Những ảnh vệ khác đều phải sống cuộc sống này, sẽ không cảm thấy gì, nhưng Giang Ảnh đã theo hắn sáu năm, ít nhiều gì cũng nếm được chút mùi vị người bình thường. Nói đến đây, Giang Hiểu Hàn không khỏi nổi lên chút hứng thú: "Nếu như Bệ hạ qua đời, ảnh vệ sẽ ra sao?" Giang Ảnh cụp mắt: "Từ hai ba tuổi trở lên tuẫn chúa, dưới hai mươi ba thì ở lại, làm ảnh vệ cho Tân đế." Giang Hiểu Hàn nhìn về phía đối phương. Trên người Giang Ảnh đã có một loại sát khí rót vào cốt nhục, là kiểu ngay cả khi tam hồn thất phách tan đi, dù có cọ rửa bao nhiêu năm cũng không sạch sẽ. Mười mấy năm đầu đời dùng lưỡi đao liếm máu kia đã để lại dấu ấn sâu sắc trong đời hắn, Giang Ảnh đã từng thử thoát ra, nhưng không thể nghi ngờ, hắn thất bại. "Quả là tàn nhẫn, rõ là đã bánh mạng cả đời, ngay cả kết thúc cũng không có." Giang Hiểu Hàn thu hồi ánh mắt: "Ta nhớ khi Tiên đế tại vị, trong cung chỉ có Cấm quân, còn chưa có ảnh vệ. Tính ra thì, e rằng các ngươi là nhóm đầu tiên. Cũng không biết là vị tài ba nào, dạy được một nhóm vô tung vô ảnh như vậy." "... Chưa từng thấy hắn." Giang Ảnh nói. "Hả?" Giang Hiểu Hàn lại không ngờ tới. Hắn biết ảnh vệ thần bí, nhưng không nghĩ lại đến tận mức này: "Ngươi muốn nói, ngươi chưa từng gặp người một tay sáng lập ảnh vệ kia?" "Không, là chưa có ai từng gặp hắn." Giang Ảnh lắc đầu, nói tới đây, hắn hồ như cũng rất khó hiểu: "Theo lý mà nói, ảnh vệ cả đời đều không được rời đi. Vị lập ra ảnh vệ vì Bệ hạ tựa hồ rất thần bí, ngay cả thủ lĩnh cũng chưa từng gặp hắn, chỉ nghe nói đó là một người luôn dùng nón rộng vành che diện mạo. Lúc ảnh vệ được sáng lập, bọn họ chỉ gọi hắn là tiên sinh." Giang Hiểu Hàn cười: "Nghe ra có chút thú vị, rất có phong thái của chủ nhân ảnh vệ." Bí ẩn cung đình thuộc cấp bậc này, Giang Hiểu Hàn cũng không để vào trong lòng. Hàng năm tại thâm cung, có không biết bao nhiêu người chết không rõ nguyên do, tới triều đại này, bùn đất tại Ngự hoa viên sớm đã bị máu dội đẫm, huống chi là một "tiên sinh" sáng lập ảnh vệ. Với tính cách của Ninh Tông Nguyên, sợ là vừa đăng cơ đã chấm dứt hậu hoạn. "Làm Hoàng đế có gì tốt." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa rơi cả đêm rốt cục cũng đã ngừng, mưa thu kéo theo khí lạnh, Bình Giang còn như vậy, không biết liệu Kinh thành có còn lạnh hơn nơi đây hay không. Lạc Tùy Phong đã giúp hắn lấp kín mảnh ghép cuối cùng. Ôn Túy thay mặt Ninh Dục đổi đất là vì muốn nuôi quân cho hắn. Mà Ninh Dục tay cầm mấy ngàn tư binh, đích đến cuối cùng là vị trí chí cao vô thượng kia. Hắn đã chuẩn bị để cướp lấy vị trí của Ninh Tông Nguyên ___ Điều này cũng có thể giải thích, vì sao tiệc sinh nhật của Ninh Diễn năm nay lại phải làm lớn như vậy. Ngày xung hỉ, hoàng thân quốc thích và ngoại quan nhất định phải vào thành, nếu như Ninh Dục bắt được cơ hội này, hắn có thể xoay chuyển trời đất chỉ trong một đêm. Nhưng Ôn Túy gặp chuyện, làm nhược điểm rơi vào tay Hạ Lưu Vân, đã như thế, Ninh Tranh liền có khả năng thắng cuộc. Khi Giang Hiểu Hàn sai người dò hỏi xuất xứ binh tịch cũng đã có linh cảm. Nếu như thứ này là từ Tạ gia quân, lần này Ninh Tranh ra tay với Tạ gia quân, chính là quăng lưới bắt hết nhóm thần tử không đồng tâm với mình. Mà hiện nay đã xác định rõ, binh tịch là từ tay Thần Vệ doanh, không liên quan gì đến Tạ gia quân, vậy nói rõ người nhà họ Tạ còn có thể được cứu. Thêm nữa, trong Kinh đến nay còn chưa có động tĩnh, nghĩa là Hạ Lưu Vân nhất định muốn giữ lấy cái chuôi này để bắt bí Ninh Tranh. Thứ đó vẫn đang nằm trong tay ông ta, chưa được đưa đến Kinh thành. Sau lưng Giang Hiểu Hàn không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nếu như Lạc Tùy Phong không cho hắn biết việc này, Giang Hiểu Hàn sẽ không nghĩ tới Ninh Dục còn có gan nuôi dưỡng tư binh ngay dưới mắt Ninh Tông Nguyên. Đợi đến khi Tạ Vĩnh Minh đến Kinh thành, Hạ Lưu Vân trở tay là có thể nhất kích tất sát, đẩy đổ Ninh Dục. Giang Hiểu Hàn phải thua ván này là điều không thể nghi ngờ. ___ Thiên ý là vậy. Giang Hiểu Hàn cười lạnh trong lòng. Ông trời có mắt, để Lạc Tùy Phong cho hắn một niềm vui bất ngờ. Hạ Lưu Vân thiên toán vạn toán cũng không nghĩ tới, nhờ phúc của Lạc Tùy Phong, trong tay Giang Hiểu Hàn lúc này cũng đã có một lá bài tẩy giống với ông ta. Xem ra thiên mệnh sở quy trong truyền thuyết cũng có mấy phần đạo lý, Chân long thiên tử không chắc sẽ rơi vào tay ai. "___ Truyền tin cho Vệ Thâm, bảo hắn chuẩn bị hỏa dược ở An Khánh phủ." Giang Hiểu Hàn nói: "Chúng ta cũng không thể cứ để Hạ đại nhân dắt mũi mình như vậy." Hạ Lưu Vân quả thực rất an tâm chờ Giang Hiểu Hàn trả lời, ba, bốn ngày liên tiếp không rời chân khỏi trạm dịch. Binh sĩ Thần Vệ doanh đi theo dõi, về báo cáo lại đều nói, Hạ Lưu Vân chỉ ở trong phòng đốt hương tụng kinh. Tựa hồ là vì tránh hiềm nghi, ngay cả cơm nước cũng là đưa đến tận phòng, không động tay động chân làm ra chuyện gì khác. "Ông ta có niềm tin, đương nhiên không cần làm thêm điều gì mở ám để lộ sơ hở." Giang Hiểu Hàn nhìn tài liệu: "Hạ Lưu Vân không phải Ôn Túy, ông ta có thể giữ được bình tĩnh." Giang Hiểu Hàn luôn có linh cảm, màn tranh chấp ngôi vị suốt một năm này, có lẽ sẽ có kết quả vào trước cuối năm nay. Hắn sẽ không để mình bị vây tại Bình Giang thành, mấy ngày gần đây đã bắt đầu tìm người thay hắn tạm để ý sự vụ tại Bình Giang. Hắn thân là Tả tướng, vẫn có khả năng điều động chức quan. Nếu tình huống khẩn cấp, hắn có thể tự mình sắp xếp về Kinh mà không cần chờ ý chỉ. Ngoài ra, gần đây Giang Hiểu Hàn cũng không dồn sức quá lớn vào việc quan sát Hạ Lưu Vân. Hắn đã biết lá bài tẩy của đối phương, cho nên không cần kiêng kỵ. Mà Trình Nguyên gần đây phải về quê của Nhậm Bình Sinh, Tạ Giác không có nơi đi, từ sáng đến tối đều quanh quẩn ở phủ nha. Chuyện của Tạ gia còn chưa có kết quả, Giang Hiểu Hàn nhọc lòng mất sức, còn phải giấu cậu ta, mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ, an bài cho cậu ta chút việc vặt, đưa người đi xa một chút. Vệ Thâm ở An Khánh phủ không biết là do thật sự nghe quân lệnh, hay là còn tích trữ tâm tư gì, mấy ngày nay đều làm theo mệnh lệnh của Giang Hiểu Hàn, thậm chí còn không hề hỏi hắn chuẩn bị nhiều hỏa dược như vậy để làm gì. Người của Giang Hiểu Hàn đều là một tay Giang Ảnh dạy dỗ, so với đảmthủhạ ngu ngốc của Ninh Tranh, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Tạ Vĩnh Minh còn chưa tới Kinh thành, người Giang Ảnh phái đi tiếp ứng Tạ Dao đã trở về. ___ Thế nhưng, Tạ Dao lại không thể bình an. "... Đại nhân, khi chúng ta đến đó, Tạ tiểu thư đã không xong." Thuộc hạ phong trần mệt mỏi, cả người là bụi đất bám, con ngươi tan rã, vành mắt đen thui, vừa nhìn đã thấy là không hề ngủ nghỉ, cố gắng chạy càng nhanh càng tốt về Bình Giang. "... Ngươi nói cái gì?" Giang Hiểu Hàn lập tức hỏi. Thuộc hạ cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, chần chờ nói: "... Đại nhân, Tạ tiểu thư ngất xỉu, động thai khí. Đại phu Biên thành cứu chữa một ngày một đêm, cuối cùng vẫn phải buông tay nhân gian." Mắt Giang Hiểu Hàn tối sầm lại. "Công tử!" Khi còn nhỏ, Giang Hiểu Hàn thường gặp Tạ Dao. Tạ Dao lớn hơn hắn hai tuổi, từ nhỏ đã theo bên người Tạ Lưu Y, Giang Hiểu Hàn nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng tỷ tỷ. Từ khi Tạ Lưu Y qua đời, Tạ Du không muốn có liên hệ gì với hắn nữa, Giang Hiểu Hàn vẫn luôn biết. Nhưng Tạ Dao thì khác, có lẽ vì tình cảm nhờ hai tiếng "tỷ tỷ" kia, Tạ Dao đối với hắn cũng không tệ, khi Giang Thu Hồng tạ thế, nàng còn viết thư đến trấn an hắn. Giang Hiểu Hàn còn nhớ tới lần cuối cùng thấy Tạ Dao, đối phương lúc ấy mới hai mươi ba, theo Tạ Lưu Y rời Kinh thành. Khi đó, Tạ Giác vừa sinh ra, phải ở lại trong Kinh một mình, Tạ Dao làm hai túi thơm kỳ lân giống nhau như đúc, một cái đeo trên người Tạ Giác, cái kia thì đưa cho Giang Hiểu hàn. Nàng nói, hai người đều là đệ đệ của nàng, trong Kinh nước sâu, hi vọng cả hai đều bình an. ___ chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy. Giang Hiểu Hàn hít một hơi thật sâu, lần nữa mở miệng, giọng đã khàn đi: "... Sao lại như vậy, Tạ Vĩnh Minh bị vấn trách là chuyện trước đó, vì sao đến giờ Tạ Dao mới bị ngất, còn dẫn đến thai khí bất ổn?" Thuộc hạ đặt bội kiếm xuống đất, lấy ra một bọc vải từ ngực áo, vừa quỳ vừa tiến vài bước: "Mời công tử xem qua. Khi chúng ta đến đó, tiểu thư Tạ gia còn chưa mất đi thần trí, sau khi xác nhận của chúng ta, nàng dặn phải giao vật này cho ngài." Giang Hiểu Hàn đưa tay tiếp nhận, thứ này được bọc rất chặt, Giang Hiểu Hàn phải phí chút khí lực mới có thể mở, lấy ra hai phong thư bên trong. Một phong là do Tạ Dao đích thân viết, một phong khác thì bị lụa vàng quấn chặt. Lòng Giang Hiểu Hàn bỗng nguội hơn nửa ___ đây là thánh chỉ. Giang Hiểu Hàn lấy lại bình tĩnh, mở thánh chỉ trước, bên trong không có gì đặc biệt, chỉ nói, vì thân thể Ninh Tông Nguyên không khỏe, sợ có biến số, muốn triệu hai cha con Tạ Vĩnh Minh vào kinh báo cáo công tác. ___ trên thánh chỉ viết rất khó hiểu, nhưng lúc này mà vào kinh "báo cáo công tác", e rằng kỳ thực là muốn định ra ứng cử viên cho vị trí Thái tử. Giang Hiểu Hàn biết bút tích của Ninh Tông Nguyên, xác nhận phong thánh chỉ này nhất định là do tự tay ông viết. Nhưng vấn đề là, vì sao nó lại xuất hiện trong tay Tạ Dao. Giang Hiểu Hàn đặt thánh chỉ sang bên, lại mở thư của Tạ Dao. Tạ Dao viết rất nhanh, trang giấy cũng bị vò cho nhăn nheo. Giang Hiểu Hàn vuốt mép giấy, bên lề khô lại, có thể tưởng tượng Tạ Dao vừa chảy mồ hôi lạnh, vừa ép buộc bản thân viết cho xong phong thư này. Lúc đó Tạ Dao đã là đèn cạn dầu, phong thư này viết vô cùng ngắn gọn, chỉ nói sau khi Tạ Vĩnh Minh và Tạ Du bị ép hồi Kinh, nàng cảm thấy chuyện này không đúng, cho nên mới trở về quân doanh, tìm tin tức qua lại với Kinh thành. Nàng thân là đại tiểu thư Tạ gia, Tạ gia quân đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nàng tìm kiếm trong quân trướng, sau đó vô tình làm đổ hộp gỗ đựng thư, mới phát hiện còn có một lớp kép, mà trong đó là thánh chỉ. Phong thư này kết thúc như vậy, Giang Hiểu Hàn đã hiểu ý nàng. Tầm mắt Tạ Dao không tầm thường, đương nhiên nhìn rõ lần này là do có người động tay động chân, muốn ra tay với Tạ gia quân, lừa Tạ Vĩnh Minh thành kẻ "kháng chỉ bất tuân". Phong thư nhẹ rơi xuống bàn, Giang Hiểu Hàn còn gì mà không hiểu. ___ Tạ Dao dồn hết toàn lực, đưa vật này đến tay hắn, là cầu xin hắn đưa tay cứu Tạ gia.