Trần Tiểu Thanh thích thú chỉ tay lên trời và nói Linh Cơ tỷ, đó là thiên cung phải không? Chắc hẳn bất cứ ai hồi nhỏ cũng đều nghe kể qua về thiên cung với Thiên Đế. Trần Tiểu Thanh cũng vậy, cô ngước nhìn với nụ cười háo hức trên môi. Trần Di Yên tò mò hứng khởi trông theo, đời người đôi khi chỉ có một lần được chứng kiến sự huy hoàng. Điểu Huyền Tinh cùng Linh Cơ thì không biểu lộ cảm xúc chi đối với hình ảnh trên không trung bởi với hai cô, thiên cung chẳng là cái quái gì! Linh Cơ bước tới gần Trần Tiểu Thanh, nói Ta thấy bình thường thôi mà. Trần Tiểu Thanh mỉm cười khoác tay Linh Cơ, nói Thì tại Linh Cơ tỷ của muội phi thường mà! Trần Di Yên đứng phía sau nói với Linh Cơ Tỷ có biết lúc Tiểu Thanh còn nhỏ, muội ấy đã từng đòi muội đưa lên trời chơi không? Giải thích mãi không chịu hiểu, Tiểu Thanh khóc nhè chạy về phòng đóng cửa, muội phải đến dỗ dành mãi sau mới nguôi đấy. Tối đó đền bù cho cô bé bằng cách cõng ra ngoài đường dạo chơi ngắm sao, tới gần khuya mới về nhà... Trần Tiểu Thanh đáng yêu quay lại nói Việc qua lâu rồi mà. Điểu Huyền Tinh vui vẻ nói Chắc lúc đó Di Yên muội vất vả lắm nhỉ?! Nhưng có cô em dễ thương như Tiểu Thanh thì cũng xứng đáng thôi! Trần Tiểu Thanh ngượng ngùng đáp Tỷ lại trêu muội nha... Vừa lúc đó lại có một hiện tượng thú vị gây sự chú ý của mọi người. Trên bầu trời không mây lóe lên ánh sáng mầu vàng, ánh sáng phổ chiếu từ bi, ánh sáng đem lại hy vọng cho thế gian dù trong nghịch cảnh nào. Chúng sinh dưới mặt đất cũng vì vậy mà thay đổi hẳn thái độ đang từ sợ hãi kinh ngạc với rung chấn và hình ảnh thiên cung thì chuyển hết thành trạng thái kính phục hoàn toàn và quỳ hết xuống. Thứ ánh sáng vô biên nhân hậu ấy chính xác phát xuất từ một nhân vật là bậc chí tôn vô thượng vượt ra khỏi càn khôn ngũ hành. Chính là Phật Tổ Như lai đang ngồi trên một tòa sen vàng to lớn bị nứt nhiều vết, ánh mắt cảm thương nhìn xuống muôn loài bình đẳng không phân biệt. Ngay cạnh đó là Quan Âm Bồ Tát cũng đứng trên tòa sen nhưng nhỏ hơn, hai tay chắp lại, nghĩ thầm Số mệnh nhân loại thật bấp bênh! Phật Tổ Như Lai dang rộng hai tay thi triển pháp lực, ánh sáng vàng lan tỏa tích tụ hơi ẩm trong không khí và hồi sinh lại cho toàn bộ mây trên trời, dần dần che lấp luôn Phật Tổ - Quan Âm - thiên cung. ... Đó là Phật Tổ. Là Như Lai Phật Tổ đấy Linh Cơ tỷ!.. Vẫn khoác tay Linh Cơ, Trần Tiểu Thanh náo nức hồ hởi nói. Từ xưa đến giờ chị em cô mới chỉ được nhìn thấy tượng phật trong chùa chứ chưa diện kiến tận mắt như hôm nay. Linh Cơ thì vẫn dửng dưng như thường bởi việc này đối với cô không phải vấn đề lớn. Trong lòng cô thì địa vị của hai tỷ tỷ Ngọc Chi - Ngân Y luôn luôn đứng đầu, mãi mãi cao nhất, vĩnh viễn! Phật Tổ Như Lai cũng không có tư cách để so sánh! Xét sơ sơ về sức mạnh của họ thì THỪA SỨC KHIẾN CỤ CỊ HANG HỐC 3 LÒ 9 HỌ CỦA TRỜI PHẢI SỢ ĐẾN ĐÁI RA QUẦN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!... Tuệ Tuyệt Luân đang bay trên không trung, việc Phật Tổ Như Lai làm mây trời sống lại cô đã thấy. Vậy là thiên cung đã cho mời hết những nhân vật lớn quy tụ về rồi, nhưng đương nhiên không thể thiếu Thống Soái Của Trời Đất được. Một nhóm nhỏ thiên binh gồm mười người và một thủ lĩnh ba mắt (chính là Nhị Lang thần) cùng đứng trên một cụm mây khá lớn tiến gần tiếp cận Tuệ Tuyệt Luân. Nhiều lời đồn đoán rằng Nhị Lang thần là kẻ mạnh nhất trong số đông đúc thiên binh thiên tướng hùng hậu, nhưng đem so với địa vị hay sức mạnh của Tuệ Tuyệt Luân thì Nhị Lang vẫn chỉ là thằng chó con. Nhị Lang ôm quyền cúi người xuống, cung kính nói Tiểu thần vâng lệnh Thiên Đế xin được mời Thánh Nữ lên thiên cung một chuyến. Thiên Đế có chuyện cần bàn với người Tuệ Tuyệt Luân vốn biết chắc chắn Thiên Đế sẽ mời mình lên thiên đình nên cô không hỏi gì mà chỉ nói Các ngươi cứ về trước báo với Thiên Đế là ta sẽ lên sau. Với thân phận như Tuệ Tuyệt Luân thì dù là Thiên Đế cũng không dám to tiếng chứ đừng nói là quát (có thách cả nhà Thiên Đế cũng không bao giờ dám). Nhị Lang không nhiều lời, đáp lại ngắn gọn Dạ. Tiểu thần xin được lui. Khi đám Nhị Lang đi khỏi, Tuệ Tuyệt Luân đứng yên suy nghĩ gì đó một lúc rồi bay tiếp