Hiệp Nữ Khuynh Thành
Chương 76
Khương Tịch Nguyệt tuy đã là thượng tiên nhưng cũng không khỏi sững sờ vì sát khí ngất trời này, vì sững sờ nên ông ta đã để cho Khuynh Thành có cơ hội tiến lại gần, muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm khí của Khuynh Thành đã giáng thẳng vào Khương Tịch Nguyệt khiến đại điện trong phút chốc sụp đổ già nửa. Khương Tịch Nguyệt bị kiếm khí của Khuynh Thành ép thối lui mấy bước mới đứng vững được. Ông ta kinh ngạc nhìn Khuynh Thành, con bé này thật khác thường, ánh mắt của nó lạnh thấu xương, sát khí của nó như đến từ địa ngục sâu thẳm, khắp người nó tỏa ra hơi thở chết chóc, sự khát máu lan tỏa giống khiến cho y phục màu đỏ như được ngâm trong máu - đỏ như lửa, tanh mùi máu...
“Hãy giao thuốc giải độc ra đây!” đôi mắt Khuynh Thành giá lạnh nhìn gã.
Khương Tịch Nguyệt nghe vậy liền hiểu ra vì sao Khuynh Thành lại hận ông ta đến thế, chiêu nào tung ra cũng muốn lấy mạng, ra là vì thuốc giải độc.
“Muốn có thuốc giải thì đánh thắng ta trước đã!”
Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, Tử thanh bảo kiếm trong tay biến đổi thành một đạo kiếm khí màu tím, một con giao long tím sẫm lao thẳng vào Khương Tịch Nguyệt khiến ông ta tái mét mặt mày. Sao có thế như vậy chứ? Chỉ là một Kiếm vương cao cấp hậu kỳ sao lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy?
“Ngươi...” Khương Tịch Nguyệt không thốt lên lời.
Khóe miệng Khuynh Thành nhếch lên một nét cười hoàn mỹ nhìn ông ta thản nhiên nói: “Chính là lúc vừa rồi ta đã đột phá thành công Kiếm vương cao cấp hậu kỳ để vượt lên cấp Kiếm vương cao cấp đại viên mãn.”
Khương Tịch Nguyệt bất giác cũng cảm nhận được áp lực bức người từ trên người Diệp Khuynh Thành, ông ta bắt đầu tập trung chiến đấu nghiêm túc chứ không còn tâm trạng đùa giỡn như lúc đầu. Tàn ảnh nháng lên, ông ta vội vã né tránh kiếm khí của Khuynh Thành.
Tử thanh bảo kiếm là một thực chất chính là một thần khí, càng là đối thủ mạnh thì uy lực của nó phát ra càng mạnh hơn bao giờ hết, ngay cả trên thần giới thì cũng khó có thần khí nào có thể đứng ngang hàng với nó.
Khuynh Thành lúc này thừa thắng truy kích, thân hình cô một lần nữa ảo hóa hòa nhập với Tử thanh bảo kiếm thành một thể, một luồng sáng chói lóa hình thành rồi phóng thẳng vào Khương Tịch Nguyệt.
Bọn Khương Dục thấy vậy liền lao tới biến hóa mấy đạo kim quang phóng vào Khuynh Thành, Khuynh Thành mải truy kích Khương Tịch Nguyệt nên không thể thu đòn né tránh nên chỉ có thể tiếp tục công kích về phía Khương Tịch Nguyệt, cô chỉ cảm thấy một cơn đau xé gan ập tới từ phía sau mình.
Khương Tịch Nguyệt thấy Khuynh Thành bị thương thì phất tay áo, dễ dàng vô hiệu được hóa kiếm khí màu tím của cô, ông ta lập tức tập trung nội lực rồi chưởng thẳng vào ngực Khuynh Thành.
Khuynh Thành hét lên đau đớn, một vết máu dài phun ra giữa không trung rồi bắn khắp nơi. Bọn nhà họ Khương thật quá sức vô liêm sỉ, ngần này người hợp sức lại tấn công cô! Khuynh Thành nhìn cả đám bằng ánh mắt căm phẫn nói: “Các ngươi không sợ tuyệt tự giống nòi hay sao?”
Đúng lúc này thì một đạo kim quang xẹt tới đỡ lấy Khuynh Thành đang rơi xuống.
“Cô cảm thấy thế nào rồi?” Kim Bằng lo lắng hỏi.
Khuynh Thành nằm trên lưng Kim Bằng vội lấy một viên kim đan ra nuốt vào rồi thở khó nhọc nói với Kim Bằng: “Không... không chết được đâu!”
“Không chết là được rồi!” đôi mắt Kim Bằng tràn ngập sát khí, mấy tên khốn này dám hùa nhau ức hiếp một cô gái, thật quá mức vô liêm sỉ rồi!
“Ông đây phải dậy dỗ các ngươi đến nơi đến chốn mới được, các người chờ đấy mà giữ lấy danh anh hùng đi!”
Khuynh Thành đang bị trong thương nhưng nghe Kim Bằng nói thế thì tức đến nỗi suýt ngồi bật dậy. Cô tức tối gằn giọng: “Bọn họ mà cũng được coi là anh hùng sao?”
Kim Bằng nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Cô không biết văn bia khắc cho anh hùng là hai chữ chết đi sao?”
Khuynh Thành không thể không công nhận tư duy của con Kim Bằng này thật sự rất độc đáo, nó không muốn được coi là anh hùng hóa ra là chưa muốn chết đây mà!
Khương Tịch Nguyệt nhìn Kim Bằng chở Khuynh Thành mà không khỏi kinh hãi. Thần thú! Không những thế còn là một thần thú đã có thể phi thăng lên tiên giới, nếu con thần thú này cùng với con nhãi kia có cùng đẳng cấp thì cuộc chiến này gay to rồi! Tại sao một thần thú đã phi thăng lại trợ giúp cho cô ta?
“Con chim phao câu thối ơi, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi mau rời khỏi đây đi!” Tuy Khuynh Thành rất cảm động vì trong lúc cô thập tử nhất sinh Kim Bằng đã không ngần ngại lao đến nhưng cô không thể làm liên lụy tới nó được.
Kim Bằng chỉ im lặng không nói gì, thật ra nó đã đi theo Khuynh Thành từ sớm nhưng lại sợ cô phát hiện ra sẽ đuổi nó về nên vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định. Lúc Khuynh Thành giao đấu với Khương Tịch Nguyệt nó đã đoán ông ta không phải nhân vật tầm thường nên đã mon men tới gần thế nhưng vẫn không kịp ngăn bọn Khương Dục đánh lén cô. Bằng bất cứ mọi giá, nó không thể để cô bị thương thêm lần nữa được.
Khương Dục linh thức truyền âm cho Khương Tịch Nguyệt: “Thủy hoàng đế, ngài hãy giết chết con Kim Bằng này trước đã, nếu không thì chúng ta khó bề có thể đụng đến con bé kia được.”
Nhưng là bọn chúng còn chưa kịp quyết định thì Kim Bằng đã rít lên một tiếng phẫn nộ khiến cả bọn ù tai kinh hãi, một ngọn lửa từ mỏ Kim Bằng phun ra phóng thẳng vào Khương Dục.
“Đồ nhãi con đê tiện, hôm nay ông đây sẽ nướng sống nhà ngươi!”
“Lão tổ tông hãy cẩn thận, quả cầu lửa của con chim khốn kiếp này rất lợi hại!” Khương Kỳ Lạc đã từng sống dở chết dở bởi những quả cầu lửa này, đến bây giờ hắn vẫn còn hận thấu xương. Những quả cầu lửa lần này uy lực còn mạnh hơn lần đó gấp mấy lần, gã bất giác cảm thấy lo sợ.
Kim Bằng vừa phun lửa vừa liếc nhìn Khương Kỳ Lạc, tất cả đều là do tên khốn này gây ra.
“Thằng cháu chắt khốn kiếp, lần trước ông đây tha cho ngươi là ông đã nhầm, bây giờ ông đây cho ngươi nếm lại hỏa cầu của ông!” nói rồi phun ra một hỏa cầu khổng lồ như một con hỏa long phun thẳng vào Khương Kỳ Lạc. Thằng nhãi hỗn xược dám làm Khuynh Thành bị thương, ông đây nhất định bắt ngươi chết thảm.
Một lô hỏa cầu do Kim Bằng phun ra đuổi dí đám người nhà họ Khương chạy toán loạn chỉ còn lại Khương Tịch Nguyệt một chọi một với Kim Bằng. Mặc dù không nắm chắc phần thắng trong tay nhưng Kim Bằng không có ý định buông tha lão ta, cho dù không đánh chết được lão ít nhất cũng phải khiến lão tàn phế suốt đời, Kim Bằng nghĩ vậy căm hận nhìn Khương Tịch Nguyệt. Thằng cha này tuy khôi ngô nhưng cũng thật quá đê tiện!
Diệp Khuynh Thành lúc này sau một thời gian điều khí đã có thể đứng dậy bình thường. Cô nhìn qua vẻ lơ đễnh của Kim Bằng rồi vỗ mạnh lên đầu nó một phát: “Này con chim thối, bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn tơ tưởng đến cái chuyện đê mê kia?”
Kim Bằng bất giác ỉu xìu, nó không hề nghĩ tới mấy chuyện kia nha, nó chỉ là đang tự hỏi bao giờ mình mới tu thành hình người thôi nha! Nó đường đường là một đại hiệp thế này sao có thể lúc nào cũng xuất hiện dưới dạng chim được đây, nó thật muốn cái vẻ đẹp trai của lão già kia mà!
Diệp Khuynh Thành đứng thẳng trên lưng Kim Bằng, tà áo đỏ tung bay trong gió. Một người một chim bay cao lên không trung nhìn xuống nói: “Gã họ Khương kia, ta nể ngươi là một thượng tiên, chỉ cần ngươi đưa ra thuốc giải độc thì ta sẽ tha cho ngươi!”
Khương Tịch Nguyệt nghe vậy liền cười nhạt, ngày xưa ông ta nam chinh bắc chiến bị mấy vạn quân địch bao vây còn không thỏa hiệp huống chi lúc này con nhãi này chỉ là một kẻ tu chân mà lại dám ngang nhiên uy hiếp ông? Tuy con Kim Bằng này là một thần thú siêu cấp nhưng đường đường Thủy hoàng đế nổi danh lại có thể để người ta uy hiếp sao?
“Các ngươi chỉ có một lựa chọn là giết chết ta, nếu không thì chờ chết đi!” Khương Tịch Nguyệt phất tay áo thụng cứng rắn nói.
Diệp Khuynh Thành tuy hơi có chút trọng thị ông ta, nhưng là ông ta đã chống lưng cho bọn người kia uy hiếp đến những người thân của cô, tất cả bọn họ đều đáng chết! Nghĩ rồi một người một chim nhanh chóng lao xuống.
“Gã đẹp trai hãy đỡ một chưởng của ông đây!” Kim Bằng hưng phấn vỗ cánh từ trên không trung lao xuống với tốc độ kinh người.
Khương Tịch Nguyệt vội né sang bên, tuy tránh thoát nhưng quần áo trên người ông ta cũng bị khí thế của Kim Bằng xé nát đôi chỗ. Nội lực thật ghê gớm, nếu không phải ông ta nhanh chân né thoát thì chắc chắn đã bị trọng thương rồi. Lẽ nào nhà họ Khương sắp duyệt vong thật sao? Không! Cơ nghiệp một tay ông ta dựng lên không thể bị hủy trong tay một con nhãi ranh tu chân được.
“Này cô bé, ngày trước tổ tông nhà họ Diệp đã từng thề chết trung thành với nhà họ Khương không bao giờ làm phản. Cô như này là đang làm trái với lời dạy của họ rồi!”
Kim Bằng nghe xong câu này liền cảm thấy nóng gáy, nó linh thức truyền âm: “Vứt mẹ cái lời thề ấy đi! Lão tổ tông nhà họ Diệp đã đứt từ lâu rồi, muốn lý sự cùn thì xuống điện Diêm La mà gặp lão ta chứ đừng ở đây lòe bịp một cô em bé bỏng!”
Diệp Khuynh Thành đang lơ lửng trên không trung suýt chút nữa ngã ngửa người. Cô em bé bỏng? Thật hết cách với con Kim Bằng này mà! Càng ngày ăn nói càng khó nghe mà!
“Cô gái, lẽ nào cô không địch tuân theo lời thề của tổ tiên?”
Khuynh Thành khinh bỉ nhìn ông ta rồi qua sang nói với Kim Bằng: “Chim ơi, gã này xem ra đang mong chờ được ngươi cho ăn hành a, ngươi mau ra tay đi!” Cô vốn dĩ có chút thiện cảm với gã nhưng giờ gã lại dám trơ trẽn lôi lời thề của tổ tiên nhà họ Diệp ra giáo huấn cô, gã dám để con cháu mình truy sát nhà họ Diệp cô mà còn mặt dày nhắc tới Lão tổ tông sao? Sắc mặt Khuynh Thành phút chốc biến đổi rồi lập tức nhào tới Khương Tịch Nguyệt. Nhà có Khương đã có gan dồn nhà họ Diệp cô tới bước đường cùng thì bọn họ nhất định phải gánh lấy hậu quả này!
Toàn thân Khuynh Thành tỏa ra một vầng hào quang, một sức mạnh khổng lồ bùng nổ khắp bốn phương tám hướng. Ba nguồn sức mạnh gặp nhau sinh ra một sức mạnh hủy diệt khổng lồ, không gian như bị bẻ cong, khí thế hủy diệt tràn đi khắp nơi hủy diệt toàn bộ núi non thành ốc cản đường khiến cả đám nhà họ Khương đang tránh né cũng phải khốn đốn.
Thiên địa lung lay nghiêng ngả, hồng thủy tràn ngập khắp mọi nơi, khói độc bao trùm không gian như một con cự long đang điên cuồng vì bị đánh thức từ giấc ngủ ngàn năm.
Khắp nơi nơi, người vô tội chết vô số kể, ngay cả các cao thủ ở xa trên một dặm cũng bị trọng thương. Tinh cầu Lam Tử tinh chìm trong sự hủy diệt kinh thiên động địa. Bọn Khương Dục há hốc mồn kinh hãi. Họ không thể ngờ sức mạnh của con Kim Bằng lại lớn đến vậy. Cuộc chiến này thật sự tàn khốc quá mức tưởng tượng của bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
105 chương
57 chương
77 chương