Hiệp Nữ Khuynh Thành
Chương 69
“Ta phiền ngươi đừng đạp cái bộ móng què quặt của ngươi nữa được không?
“Không! Xin lỗi nhé, mỗi khi hưng phấn thì tôi nhất định phải cựa quậy nếu không toàn thân tôi sẽ rất khó chịu.”
Cái này… là cái thói quen dở hơi gì vậy? Khuynh Thành đưa tay lên tóm nó lôi xuống, bóp nghiến nó một hồi rồi cô rít lên như hung thần ác sát: “Ta bóp chết luôn, người có tin không?”
Kim Bằng vươn đầu ra, mỉm cười ma mãnh nhìn Khuynh Thành, thái độ ngông nghênh chẳng coi ra gì.
“Nếu cô không sợ mình bị tàn phế thì cô cứ ra tay đi!”
Đe dọa thật trắng trợn!
“Con chim thối tha nhà ngươi chớ có huênh hoang, có ngày ta sẽ hành nhà ngươi sống không bằng chết!”
Đôi mắt đen láy sáng quắc của nó nhìn Khuynh Thành, vẻ coi thường.
“Đồ khốn nhà ngươi nhìn kiểu gì thế?”
“Hừ! Định hành hạ tôi ư? Chỉ e cô không có cơ hội đâu!”
“Ngươi cứ chờ rồi xem!”
“Tôi sợ cóc gì! Có giỏi thì đánh nhau ngay bây giờ đi?”
Có mà là đầu đất thì mới mắc lừa con chim khốn kiếp này, nó định dùng kế khích tướng cô sao? Đừng hòng! Bây giờ đánh nhau với nó thì cô chỉ có thể bị nó cho ăn hành thôi.
“Gã bị động đâu?”
“Sang bên này rồi!” nói rồi nó cấp tốc vỗ cánh bay vụt đi. Tuy lúc này nó chỉ là một con chim nhỏ bé bình thường nhưng tốc độ của nó vẫn không thua kém gì lúc trước thậm chí còn có phần nhanh hơn.
Khuynh Thành cau mày thầm nghĩ, gay rồi! Cô lớn tiếng gọi theo Kim Bằng: "Con chim quái dị ơi! Chắc hẳn Lão tổ tông nhà họ Khương cũng đang tu luyện ở núi Phiêu Diểu này, nên gã chạy đến đây để cầu cứu viện binh."
"Cô gái thật thông minh!"
Diệp Khuynh Thành lại phải cứng họng, đứng nhìn nó nói: "Chỉ e chúng ta đã đến chậm một bước. Thằng cha ấy đã tìm được trợ thủ rồi."
Sắc mặt Kim Bằng vẫn tỉnh bơ như không.
"Chẳng qua chi là thêm vài con vật hiến tế mà thôi!"
Nó nói cứ nhẹ như không. Người tu chân mà người phàm trần sợ hãi, được người ta gọi là thượng tiên mà nó cũng chẳng coi là gì. Nên biết, Khương Kỳ Lạc còn lợi hại như thế thì Lão tổ tông nhà họ Khương ít ra cũng là đẳng cấp Kiếm vương cao cấp đại viên mãn, còn rất có thể sắp phi thăng đến nơi. Nghĩ đến đây Khuynh Thành bỗng cảm thây gai lạnh sống lưng.
Phi thăng? Thuốc độc của tiên giới? Nếu liên hệ hai chuyện này với nhau thì mọi việc sẽ sáng tỏ. Thuốc độc chính là của nhà họ Khương.Như vậy, đường ngẩm không gian đó là do nhà họ Khương khai thông để tiện trợ giúp cho đám con cháu dưới phàm trần rồi? Khuynh Thành bỗng nắm chặt nắm tay, thân thể cô bỗng lan tỏa làn sát khí khiến người ta kinh hãi, trong mắt ngập tràn thù hận cùng khát máu.
"Dù họ lợi hại đến mấy, ta cũng không thể để họ làm hại người nhà của ta!" Diệp Khuynh Thành thề với lòng mình như thế.
Kim Bằng nhìn Khuynh Thành tràn ngập sát khí liền bay đến đậu trên vai cô, ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động nói: "Khuynh Thành cứ yên tâm, tôi và cô sẽ sát cánh chiến đấu bên nhau."
Khuynh Thành rất cảm kích ngoảnh sang nhìn nó, con chim này tuy hơi quái thai nhưng vào lúc hệ trọng, nó luôn đem đến cho cô chút tình đầm ấm.
"Mùi gã bị động ấy đã bốc lên phía trên rồi."
Người và chim lại đi một chập sau đó họ dừng lại trước một vách đá khổng lồ nghỉ chân. Chỗ này hết sức kín đáo, nếu không nhờ có Kim Bằng chỉ dẫn thì Khuynh Thành muốn đi lên đây chắc sẽ khá vất vả.
Vách đá dựng đứng ngất cao, đầy dây leo quấn quanh nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Khuynh Thành, cô chắc chắn ở đây cũng đã bị bố trí trận pháp bảo vệ. Quan sát trận pháp trước mặt, Khuynh Thành càng thêm khẳng định đường ngầm không gian đi lên tiên giới là do thượng tiên nha họ Khương khai thông. Thủ pháp bố trí trận pháp này y hệt như cây đa trên đỉnh núi.
"Chim ơi! Xem ra, chúng ta sắp có một cuộc tàn sát rồi đây."
Kim Bằng kêu lên một tiếng vang trời, nội lực cực kỳ sung mãn khiến cả quả núi Phiêu Diểu rung lên chao đảo.
"Kìa, ngươi đừng giở trò "đánh bủm" đây nhé? Ngươi còn lo kẻ địch không biết chúng ta đang ở đây hay sao?" Miệng thì nói vậy thôi nhưng thực ra thâm tâm cô rất thán phục con Kim Bằng này. Chỉ một tiếng kêu của nó mà làm rung chuyển núi rừng cứ như là động đất. Nội lực thật ghê gớm!
Vẻ mặt Kim Bằng đầy cao ngạo nhìn Khuynh Thành rồi nói: "Muốn đánh bủm, cũng cần có bản lĩnh đấy! Thần thú ta không coi mấy người tu chân ấy là gì hết!"
"Thôi được! Bây giờ chúng ta phá trận, xông vào đi!" Khuynh Thành gõ bên này, đập bên kia, chẳng mấy chốc cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu xảy ra những biến hóa vô thường.
"Quả nhiên ở đây ngầm chứa huyền cơ!" Kim Bằng linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
"Nội lực của ngươi rất tốt, đúng không? Ngươi có thế mở cánh cửa đá này được không?"
"Chuyện vặt! Cứ xem đây!" Kim Bằng cựa mình vài lần liền khôi phục trở lại thân hình ban đầu rồi từ trên không trung bay thẳng vào cánh cửa đá.
Chỉ thấy ‘uỳnh’ một tiếng vang trời, cánh cửa đá dày nặng vẫn nguyên vẹn đứng đó không hề sứt mẻ.
"Chim ơi, ngươi không sao chứ?" Cô thật không biết con chim này cứng đến đâu mà dám húc vào như vậy, như thế khác nào tự sát? Dù muốn tự sát thì cũng không đến nỗi phải ngược đãi mình như vậy mới phải! Khuynh Thành nhìn nó, vẻ hết sức thông cảm.
"Tôi là thần thú, chuyện này có là gì! Nhìn cho rõ đây!" Rồi nó vỗ cánh chậm rãi đếm: "Một, hai, ba..." Trong chớp mắt cánh cửa đá đổ sộ đã nát vụn như cám.
Chà chà... thế này thì quả là lợi hại! Nếu để Khuynh Thành ra tay thì cô chỉ có thể đập vỡ cánh cửa đá từng tí từng tí một. Nhưng Kim Bằng thì chỉ cần một cú lao người đã biến nó thành bột đá!
"Nào! Ta xông vào!"
Bước vào sơn động. Cảnh tượng trước mắt khiến Kim Bằng há mỏ hồi lâu, mãi không ngậm lại. Thối nát hủ bại! Người nhà họ Khương thật khốn nạn hết mức! Dùng tiền bạc cùa dân chúng đế tu sửa sơn động này thành một cung điện lộng lẫy như vậy. Khuynh Thành quan sát bên trong một lượt rồi nắm chặt hai tay.
"Thế là bọn chúng đã chuồn mất rồi."
"Chuồn à? Được! Ông đây sẽ phá tan hang ổ của các ngươi, xem hắn trốn ở đâu?" Nói rồi Kim Bằng quậy phá một chập, tung hê tất cả mọi thứ trong đại điện. Chỉ lát sau, đại điện vàng son ngọc bích đã tả tơi biến dạng. Nhìn kiệt tác của mình, Kim Bằng rất hài lòng. Có điều... hình như vẫn còn một cái gì đó... À! Ở cái ngai vàng đặt trên đại điện, hình như còn thiếu một thứ gì đó. Nó vỗ cánh bay đến rồi nén hơi. Chỉ thấy bùm bùm bùm một chuỗi tiếng nổ, mùi hôi thối tỏa ra khắp đại điện.
"Ôi con chim phao câu thối kia, đang yên lành sao ngươi lại bủm gì thế?"
Kim Bằng mặt tỉnh khô, thản nhiên nhìn Khuynh Thành nói: "Tôi không hề bủm! Cô muốn nhìn trộm thì có! Cô cố ý nhìn trộm tôi đúng không? Kẻ nào hay nhìn trộm sẽ bị lòi mắt đấy!"
Diệp Khuynh Thành dù có ham muốn đến mấy cũng không thèm nhìn trộm một con chim. Cô có biến thái đâu cơ chứ!
Kim Bằng lại vỗ cánh, khoái trá ngắm nhìn kiệt tác của mình.
"Ha ha... Món quà này rất hay đấy chứ!"
Nhìn bãi phân chim to đùng Khuynh Thành không khỏi bịt mũi nói: "Cũng chỉ có ngươi mới làm cái chuyện thất đức như thế này!"
Nhưng Kim Bằng thì vẫn hớn hở ra mặt.
"Ta đi thôi!" Khuynh Thành không muốn tiếp tục nán lại nơi này một khắc nào nữa, thối không sao chịu nổi.
Ra khỏi sơn động, tâm trạng Khuynh Thành hết sức băn khoăn. Bọn Khương Kỳ Lạc không ở trong sơn động, vậy chúng có thể đi đâu? Người của điện U Minh đi tìm giúp, nếu tìm khắp vùng núi Phiêu Diểu này ít ra cũng phải mất ba tháng. Khuynh Thành lo lắng, nếu nhà họ Khương có thượng tiên trợ giúp đỡ thì chuyện tiến vào Thực Nhân Cốc sẽ dễ như trở bàn tay.
Cô nhìn sang Kim Bằng nói: "Chim thối ơi, ngươi ở đây giúp ta canh chừng người của nhà họ Khương. Ta phải về Thực Nhân Cốc một chuyến, ta không sao có thể yên tâm được."
Kim Bằng giơ cánh đập mạnh lên đầu Khuynh Thành.
"Dốt thế? Nếu cần đi thì để tôi đi. Cô chưa nghe nói là: phải có cơ duyên thì mới gặp được Ngũ độc thú à, huống chi tốc độ của cô có nhanh bằng tôi không? Công lực của cô có mạnh bằng tôi không? Có mặt tôi thì ai dám đụng đến một sợi tóc của họ?"
Bàn bạc đã xong, Diệp Khuynh Thành ở lại tiếp tục tìm Ngũ độc thú còn Kim Bằng quay trở lại Thực Nhân Cốc.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
105 chương
57 chương
77 chương