Từ bé Khuynh Thành chưa từng biết tình thương của mẹ là gì, nó cũng không ngờ xuyên không vào một đứa bé con lại khiến nó càng vô vọng với tình thương của người mẹ. May sao nó vẫn còn Diệp Chấn Thiên, ông đã bù đắp cho khoảng trống trong lòng nó, hoặc ít ra cũng làm cho nó cảm nhận trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến mình. Chấn Thiên trìu mến xoa đầu nó: “Khuynh Thành ngoan nhé! Mẹ con sẽ thương yêu con...” Khuynh Thành lau nước mắt, nói: “Vâng. Con tin rằng chỉ cần con cố gắng thì mẹ sẽ thích con. Sau này con sẽ khiến cho mọi người trong phủ Thái úy phải trầm trồ kinh ngạc, lúc đó họ sẽ không chế nhạo mẹ con nữa, mẹ sẽ thích con, đúng không?” Nó nhìn Chấn Thiên bằng ánh mắt ngây thơ trong trẻo của đứa trẻ lên 5. “Đúng! Khuynh Thành nói rất đúng.” “Cha ạ, cha cứ đi làm việc đi. Khuynh Thành sẽ đi tìm Huyền Diệu và Mỵ Nhi.” Chấn Thiên rất muốn xem con bé sẽ xử lý hai đứa bé kia ra sao. Vì Khuynh Thành được ông nội che chở cho nên các chú bác, thím và mẹ hai đều không dám làm gì nó. Nó khệnh khạng bước đến phòng Huyền Diệu, xẵng giọng gọi to: “Huyền Diệu, ngươi vác mặt ra đây!” Huyền Diệu và Mỵ Nhi đang ở bên trong bàn xem liệu lát nữa Khuynh Thành có thể làm gì chúng. Nghe thấy tiếng gọi, Huyền Diệu tức lắm. Con ranh xấu như ma ấy đã khiến nó bị cha đánh cho nhừ tử, lúc này toàn thân nó vẫn đau nhức kinh khủng. Huyền Diệu và Mỵ Nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi bước ra. “Con ma quái dị, mày định thế nào?” Mỵ Nhi khinh khỉnh nhìn thân hình còm cõi đứng trước mặt. “Thì ra người cũng ở đây? Tốt quá, ta đỡ phải đi hai chuyến.” “Khuynh Thành, chắc không đến nỗi ép bọn này phải nhảy xuống vực chứ? Dưới đó là Thực Nhân cốc!” Nói đến đây Huyền Diệu bất giác rùng mình. Nó thận trọng quan sát Khuynh Thành, đúng là nó không hình dung nổi con bé lên 5 có thể nghĩ ra cách gì để nhằm vào nó và Mỵ Nhi. Khuynh Thành cười bí hiểm, nói: “Ý nghĩ ấy rất hay đấy, thế mà lúc nãy ta nghĩ không ra. Nhưng Huyền Diệu ngươi cũng coi thường ta thật.” Lúc này Huyền Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nó lại ra vẻ kẻ cả ăn hiếp người khác, nó nhìn Khuynh Thành rồi lên giọng căn vặn: “Ê! Ngươi nói xem ngươi làm sao có thể ra khỏi Thực Nhân cốc? Ta nghe nói dưới đó có rất nhiều yêu quái, ngay cả ông nội cũng không dám vào, sao người lại thể thoát ra? Hay là, ngươi cũng là yêu quái?” “Ngươi là yêu quái thì có! Huyền Diệu, ngươi định đối phó với ta như thế nào?” Huyền Diệu khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành, nhưng nó chỉ cười mà không nói nửa lời, khiến hai đứa cảm thấy con bé này đang có mưu mô gì đây. Mỵ Nhi đỏ mặt tía tai tức giận nhìn Khuynh Thành, quát lớn: “Mày muốn thế nào?” “Thế nào ư? Mỵ Nhi, ngươi xô ta ngã xuống vực, khiến ta khốn đốn cho nên bây giờ, ta muốn quyết đấu với cả hai đứa.” “Quyết đấu?” Huyền Diệu và Mỵ Nhi ngỡ mình nghe nhầm, chúng cười hềnh hệch. “Mỵ Nhi nghe rõ chưa, nó nói là muốn quyết đấu với chúng ta.”Huyền Diệu nói. Rồi nó bước lại xoa đầu Khuynh Thành. “Mày bị ngã, cái đầu mày chưa giập nát bét đấy chứ?” Khuynh Thành tức giận đẩy nó ra, nói: “Đầu mày giập nát thì có.” “Khuynh Thành, mày mới 5 tuổi mà đòi quyết đấu với bọn ta, mày điên rồi à?” “Hai người có dám không? Nếu không dám thì quỳ xuống lạy ta ba lạy, ta sẽ tha cho!” “Huyền Diệu đừng phí lời với nó làm gì, nhìn xem, nó rất ngông nghênh, tại nó tự tìm đến cái chết thì nó chớ trách chúng ta.” Huyền Diệu hơi do dự, nói: “Khuynh Thành, ngươi là đàn em của ta, tuy ta chẳng ưa gì ngươi nhưng ta cũng không nỡ đánh một dứa bé dặt dẹo trói gà không chặt. Ngươi nên biết Huyền Diệu anh đây có bản lĩnh đứng xa trăm thước bắn trúng hồng tâm.” Khuynh Thành lườm nó, rất coi thường. Đứng xa trăm thước bắn trúng hồng tâm mà cũng dám khoe khoang? Khi xưa, trạc tuổi Huyền Diệu, Khuynh Thành đã biết mang súng đi trừ khử người rồi. Nó cũng biết, trong phủ Thái úy này thì Huyền Diệu có võ công lợi hại nhất. Ngoài ra, còn có người con cả của ông bác, con cả và con thứ của tam thúc, nghe nói cũng tương đối lợi hại. Tuy nhiên Khuynh Thành chưa được chứng kiến, chỉ nghe nói họ đã ra nhập quân ngũ ra trận từ nhiều năm nay. “Cứ việc ra tay đi là được.” Thấy Khuynh Thành ngông nghênh quá thể, Mỵ Nhi ngứa mắt không chịu nổi nữa, nó vung quyền xuất cước xông vào Khuynh Thành. “Diệp Khuynh Thành, tự mày muốn chết, nghe chưa?” Năm nay Mỵ Nhi 9 tuổi nhưng chớ coi thường nó, con bé lên 9 nhưng võ công của nó chẳng kém Huyền Diệu là mấy nên nó ở phủ Thái úy này cũng rất được cưng chiều, nâng niu thành ra nó cứ nhơn nhơn lên. Mỵ Nhi lia cước nhằm chân Khuynh Thành quét ngang với công lực tối đa. Nếu Khuynh Thành không tránh kịp thì coi như đời nó tàn hẳn! Vốn đã xấu như ma hôi như cú lại thêm què quặt tàn phế, chắc chắn nó tới chết cũng không có ngày mọc mũi sủi tăm trong phủ Thái úy này. Nhưng, chơi tàn độc...thì Mỵ Nhi chưa đủ tâm. Khuynh Thành đứng thẳng vút, ánh mắt khát máu sắng rực nhìn xoáy vào Mỵ Nhi. Khi nó lại gần, Khuynh Thành khẽ nghiêng sang bên tránh được phi cước của Mỵ Nhi. Nó không cần xuất chiêu nào cả. Kinh ngạc! Kinh ngạc rồi lại kinh ngạc! Dương thị, Huyền Diệu và Mỵ Nhi cả ba nhìn Khuynh Thành không sao tưởng tượng được. Vừa nãy nó đã tránh được phi cước của Mỵ Nhi như thế nào? Con bé lên 5, làm sao có thể tránh được phi cước ấy? Trong phủ Thái úy, cả lũ trẻ con cùng lứa tuổi của Mỵ Nhi chẳng đứa nào có thể tránh nổi chiêu đấy của nó, thế mà con ranh Khuynh Thành xấu xí này lại tránh được! Khuynh Thành kể từ ngày oe oe chào đời đến giờ đã không thể hòa nhập với cái nhà này. Ngoại trừ một vài chiêu mà Diệp Chấn Thiên mọi ngày dạy cho nó, nó không hề có võ sư chuyên trách nào chỉ dạy võ công. Ngoại trừ Diệp Chấn Thiên luôn coi nó là viên ngọc quí, chẳng còn ai thiết nhìn mặt nó nữa nhưng Chấn Thiên luôn bận rộn lắm việc đâu có nhiều thì giờ dạy võ cho nó, vậy tại sao nó lại có thể tránh được phi cước kia? “Ta không ngờ con ma xấu xí nhà ngươi may mắn đến thế nhưng lần này thì sẽ không như vậy. Tốt nhất là ngươi hãy nói với Nhị thúc rằng tự ngươi muốn quyết đấu với bọn ta; nếu bị thương tích thì chớ trách ta.” Khuynh Thành lạnh lùng nhìn nó, rồi cong ngón trỏ vẫy vẫy, đầy vẻ khiêu khích. Mỵ Nhi tung ra Long chảo chưởng bổ vào cánh tay Khuynh Thành. Khuynh Thành nhảy vọt lên không trung, hai tay bập vào vai Mỵ Nhi rồi lộn nhào ra sau lưng nó, tóm hai tay nó bẻ ngoặt ra sau, ấn nó úp mặt xuống đất. Khuynh Thành đưa mắt nhìn Dương thị và Huyền Diệu, rồi nói với Mỵ Nhi: “Chỉ cần dập đầu một cái là đủ đền tội với ta rồi!” Khuynh Thành ấn đầu Mỵ Nhi xuống đất, Dương thị và Huyền Diệu nhắm tịt mắt không nỡ nhìn. Cú dập đầu “cộp” một cái nghe rõ to, khi Mỵ Nhi ngẩng đầu lên thì trán nó đã sưng vù lồi hẳn ra một cục. Lúc này Khuynh Thành mới buông nó ra, rất lạnh lùng nói: “Diệp Mỵ Nhi, ngươi hãy nhớ kỹ bài học hôm nay, Khuynh Thành ta đây không dễ bị bắt nạt đâu.” “Ta không phục!” “Không phục thì cố chờ hết sưng trán rồi lại đến khiêu chiến, ta sẵn sang chờ ngươi.” Khuynh Thành nhích nhích đuôi lông mày, bộ dạng rất ngông nghênh. Mỵ Nhi định giơ nắm đấm tấn công nữa, bỗng nhận ra bàn tay mình không còn chút sức lực nào. Thì ra vừa nãy bị Khuynh Thành vặn tay dúi xuống đất, tay nó đã bị trật khớp. Nó hổ thẹn muốn phát điên, gào lên: “Con ma xấu xí hãy nhớ, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Khuynh Thành chẳng mấy bận tâm, quay đầu sang nhìn Huyền Diệu nói: “Ngươi sẽ chủ động hay để ta ra tay trước?” Đường đường một nam nhi hùng dũng lẽ nào lại cúi đầu trước một con ranh? Không thể! Nhưng quả thật nó không hiểu chiêu thuật vừa nãy của Khuynh Thành dành cho Mỵ Nhi. Không phải võ công nhà họ Diệp, một con bé lên 5 lại có thể không tốn chút sức lực nào đánh bại Mỵ Nhi khiến Huyền Diệu từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi. “Khuynh Thành! Hôm đó không phải ta đẩy ngươi xuống vực.” Đôi môi nhỏ bé của Khuynh Thành hơi nhích lên, rồi mỉm cười rất ma mãnh nói: “Huyền Diệu sợ quá rồi chứ gì?” “Ai...ai nói là...ta sợ ngươi?” “Không sợ, tại sao lại líu lưỡi thế?” Mỵ Nhi đứng đó, tay trái nâng tay phải, khinh bỉ nhìn Huyền Diệu rồi cười khẩy nói: “Đồ hèn!” “Ngươi bảo ai là đồ hèn?”Huyền Diệu mặt đỏ gay, giận dữ nhìn Mỵ Nhi rồi nó vung quyền nhắm vào Khuynh Thành. “Lỗ mãng tầm thường tất sẽ thất bại. Chỉ bị người ta mắng một câu “đồ hèn” đã không chịu được thì sau này làm nổi việc gì cho ra hồn? Ngươi khiến ông nội quá mất mặt!” Khuynh Thành khinh bỉ nói, nó vốn chẳng thích Huyền Diệu nhưng nó cũng có cái tật là bao che cho người khác. Ngày trước nó chỉ huy nhóm quân đánh thuê, người của nó dù mắc lỗi gì nó cũng cấm người ngoài nạt nộ hà hiếp; nếu cần uốn nắn dạy bảo, chính nó sẽ làm. Chỉ trích đàn em của nó, tức là chỉ trích nó. Nó tuyệt đối không tha cho bọn họ. Là người nhà cả, nhưng Huyền Diệu còn là anh em cùng cha khác mẹ với nó. Nếu không, vừa nãy nó đã ra tay với Huyền Diệu rồi, vì Huyền Diệu chính là kẻ đầu tiên hãm hại nó. Khuynh Thành bĩu môi nhìn Huyền Diệu xông đến. Võ công của Huyền Diệu hơn hẳn Mỵ Nhi nhưng chất người nó không tàn độc, thâm hiểm như Mỵ Nhi cho nên Khuynh Thành đứng im không nhúc nhích, chờ nắm đấm của Huyền Diệu đến gần, mới tung cước ra. Huyền Diệu trượt chân ngã ngửa, bốn vó chổng lên trời. Mỵ Nhi nhân lúc Khuynh Thành đang đắc ý, tay trái bèn dồn hết sức vung quyền tạt vào Khuynh Thành. Tàn độc thâm hiểm hơn Huyền Diệu, nhưng con bé Mỵ Nhi lại quá chủ quan. Thân hình nhỏ bé của Khuynh Thành hơi ngả về phía sau tránh được dễ dàng. Quyền của Mỵ Nhi đấm hụt vào không khí. Nó đang quá thất vọng thì lập tức thấy người đau kinh khủng. “Ối...” Nó kêu rú lên đau đớn, trán vã mồ hôi, rồi ngã vật xuống. “Đánh lén ta à? Ngươi chưa đủ tư cách đâu!” Khuynh Thành phủi hai tay rồi xoay người định bước đi thì bị Diệp Chấn Bắc và bà mẹ của Mỵ Nhi chặn lại. “Con ranh xấu xí dám đánh con gái ta ư?” u Dương Thư Bình giơ tay định tát Khuynh Thành. Nhưng chỉ thấy Khuynh Thành nhếch mép cười tủm tỉm tinh quái, rồi ngoảnh về phía sau gọi to: “Ông ơi ông, bác ấy định đánh cháu!” Lúc này Thư Bình mới thu bàn tay lại, nước mắt trào ra, chạy đến bế Mỵ Nhi lên. “Con xin cha phán xét cho! Con bé dã man này đánh Mỵ Nhi thành ra thế này, nếu mai kia nó không thể tập võ thì sẽ ra sao?” Khuynh Thành hầm hầm nhìn bà ta. Tập võ? Nó còn muốn tập võ ư? Đời này nó đừng hòng tập được nữa! Khuynh Thành vốn chỉ muốn chỉnh nó qua loa, nhưng nó lại thâm hiểm quá thể! Gây ra nghiệp chướng thì chớ hòng sống!