Tiêu Hùng lúc này đang cầm Tử thanh bảo kiếm trên tay ngắm nghía không lỡ rời. Tiên khí! Rốt cuộc lão cũng có được tiên khí trong tay. Ha ha ha ha.... “Lão tặc kia, ngươi mà cũng nghĩ mình xứng có được tiên khí ư?” Tiêu Hùng cả kinh, tay lão nắm chặt Tử thanh bảo kiếm từ trong nhà bước ra, nhìn thấy ba người trên không trung, khinh thường nói: “Là các ngươi ư?” “Lão thấy bất ngờ phải không?” “Ngươi vẫn còn sống?” Lão nghiến răng nhìn Hồng Y, ánh mắt tràn đầy sát khí. “Lão tặc, ta không những không chết mà còn rất ổn. Ngươi cướp của ta Tử thanh bảo kiếm, hôm nay ta phải đích thân đến đòi lại.” Hồng Y đáp. Lam Tố nhìn Hồng Y, đưa tay ngăn cô lại nói: “Không cần tốn hơi nói chuyện với hạng người này. Hãy xem tôi đây!” Tiêu Hùng có được tiên khí, thấy Lam Tố chỉ lao tay không đến, lão coi thường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi muốn chết?” Lam Tố đang lao đến bỗng đứng chững lại trước mặt lão, bất động. Tử thanh bảo kiếm trong tay Tiêu Hùng đầy khí thế chém về phía Lam Tố. “Lam Tố, cẩn thận!” Nhưng chàng trai vẫn mỉm cười khinh bỉ, đứng nhìn Tiêu Hùng đang khí thế cuồn cuộn lao đến. Đúng lúc Tử thanh bảo kiếm trong tay Tiêu Hùng chém đến nơi thì bỗng uỳnh một tiếng nổ vang trời, một làn ánh sáng màu lam đã chắn trước thân Lam Tố, còn Tiêu Hùng thì bị màn ánh sáng ấy công phá đến thịt nát xương tan, máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi. Khuynh Thành vốn là sát thủ, cô cũng hay dùng thuốc nổ nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một người chỉ dùng nội lực mà cũng có thể khiến người ta tan xương nát thịt như vậy. Khuynh Thành cùng Hồng Y há hốc miệng vì kinh hãi. Anh chàng Lam Tố bí hiểm này thực ta là con người như thế nào? Mỗi lần anh ta xuất hiện đều khiến cho người ta phải ngỡ ngàng kinh ngạc. Lam Tố khẽ phất vạt áo trắng, màn ánh sáng màu lam lập tức biến mất. Rồi anh chìa bàn tay không ra, Tử thanh bảo kiếm như hiểu được ý người liền tức khắc bay lại chỗ anh. “Khuynh Thành, cầm lấy!” Anh đưa thanh bảo kiếm cho Khuynh Thành rồi lại tìm trong cái nhẫn không gian lấy ra một thanh đoản kiếm khác giao cho cô, nói: “Nàng không cần đưa Tử thanh bảo kiếm cho cha nữa. Thứ này coi như là lễ vật con rể tương lai biếu cho ông ấy.” Khuynh Thành mặt bỏ bừng ngượng nghịu nhìn anh ta, nói: “Anh đã giúp em rất nhiều rồi, em đâu thể nhận thứ này của anh?” “Chúng ta là người một nhà, người một nhà thì sao phải rạch ròi làm gì?” Sao... sao lại trở thành người một nhà rồi? Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng thì Lam Tố đã lại đưa ra một đôi song đao cho Hồng Y nói: “Tôi đưa Hồng Y thứ này để tiện phòng thân, và quan trọng hơn nữa là....” “Tôi hiểu, công tử yên tâm, lúc anh không có ở đây tôi nhất định sẽ bảo vệ Khuynh Thành cẩn thận... ” Hồng Y quả quyết nói. “Cám ơn Hồng Y!” “Lam công tử, mẹ Khuynh Thành đã cứu sống tôi, lại dạy tôi võ công, bảo vệ người nhà tôi được bình an; công tử cũng là người có ơn với Hồng Y. Các vị đã cho tôi mạng sống, cho nên bảo vệ Khuynh Thành đương nhiên là việc tôi nên làm.” “Tôi tin ở cô!” Nói rồi quay sang Khuynh Thành ôn tồn nói: “Khuynh Thành, có lẽ sẽ rất lâu sau ta sẽ không để đến thăm nàng. Thời gian này nàng nhất định phải phải tự chăm sóc mình cho thật tôt, được chứ?” “Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình tốt.” “Ngoài ra...” “Còn gì nữa sao?” “Ngoài ra, đương nhiên là... phải nhớ đến ta!” Vẻ mặt kẻ cả bá đạo, anh ta bất chợt ôm ghì Khuynh Thành thật chặt, đôi môi mềm bập vào làn môi Khuynh Thành. Nụ hôn cũng rất kẻ cả tự tin khiến Khuynh Thành mở to mắt kinh ngạc nhìn anh. Sau nụ hôn nóng bỏng, Lam Tố phất vạt áo trắng, người đã ở trên cao nói cười: “Khuynh Thành, em hãy cố gắng luyện tập thêm nữa.” “Vâng! Lần sau gặp lại sẽ là em cứu anh!” Lam Tố nghe vậy không giấu được ý cười, cô ấy cứu chàng? Với tốc độ tu luyện này e phải chờ đến hàng trăm triệu năm sau! Lam Tố đi rồi, Khuynh Thành tính tới chuyện nhanh chóng đưa thanh đoản kiếm đến chỗ Diệp Chấn Thiên. “Khuynh Thành à, thực ra Lam công tử là người như thế nào? Ngay cả cao thủ Tiêu Hùng có trình độ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ cũng phải thịt nát xương tan, không tiếp nổi một chiêu, liệu cậu ấy có phải là người tiên có đẳng cấp Kiếm hoàng không?” “Chắc không phải thế đâu cô. Thần tiên đâu có thể xuống tinh cầu Tử Lam Tinh này can thiệp vào chuyện của con người đâu.” “Nếu không phải thế sao cậu ta có thể dễ dàng mang tiên khí đi tặng, lại còn rất hào phóng nữa? Tôi nghe người ta nói, những vị tiên tu hành đến bậc Kiếm tông hoặc Kiếm tôn đều rất coi trọng vũ khí. Nhưng cậu Lam Tố này thì khác, sẵn sàng cho chúng ta ba thứ tiên khí. Nếu nói cậu ấy là người tu chân thì có đánh chết tôi cũng không tin.” Hồng Y nói không phải là không có lý. Khuynh Thành cúi đầu ngẫm nghĩ. Đúng thế, la không chỉ có võ công cao khó bề tưởng tượng mà vũ khí của chàng đều là tiên khí thượng đẳng. Hay là anh ta là “con nhà giàu” mà người ta vẫn nói? Nhưng chẳng lẽ tu tiên mà cũng có thể loại này sao? Vả lại, dù có giàu đến đâu cũng không thể có chuyện đem ba tiên khí thượng đẳng cho người khác như vậy! “Anh ta là người đầu tiên khiến cháu khó hiểu, cháu không đoán ra.” Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc họ đã đi tới một thác nước ở giữa núi. “Thư của cha cháu nói rằng, chỉ cần đi qua thác nước là vào đến trong sơn động họ ở.” “Nhưng thác nước chảy xiết thế này...” Nhìn thác nước thẳng đứng, Hồng Y cảm thấy thật vô vọng, chỉ e hai người chưa kịp vào thì đã bị nó cuốn phăng rồi. Khuynh Thành nghe vậy vội bước lên quan sát tình hình xung quanh. Phía dưới thác có một cái hồ nhỏ, thác nước đổ xuống làm nước trong hồ xao động không ngừng, mà chỗ nước đổ xuống lại là vực sâu vạn trượng. Nếu bất cẩn rơi xuống thì ắt hẳn phải chết. “Phải làm sao bây giờ, Khuynh Thành?” “Vú em, cô đừng lo lắng. Lão tổ tông và cha cháu vào được thì chúng ta cũng sẽ vào được.” Khuynh Thành nói rồi nhặt một hòn đá lên, vận nội lực ném thật mạnh về phía thác nước. Hòn đá lao vút như bay, bắn thẳng vào làn nước đang ào ào chảy. Điều kỳ lạ đã xảy ra, hòn đá không những không bị dòng nước cuốn đi mà còn bình yên rơi vào bên trong sơn động. Khuynh Thành mừng rỡ nhìn y nói: “Cô ơi! Đi thôi!” Khuynh Thành nắm tay Hồng Y bước xuống, cả hai phóng xuyên qua thác nước tiến vào khung cảnh thế ngoại đào tiên non xanh nước biếc. Khuynh Thành chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy, cô như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh mây trắng vờn bay, cỏ cây tươi tốt. “Kẻ nào dám cả gan đột nhập Vân Vụ Sơn? Mau xưng danh?” “Tiểu nữ Diệp Khuynh Thành đến đây xin bái kiến Lão tổ tông và phụ thân Diệp Chấn Thiên.” “Khuynh Thành?” Giọng Diệp Bái vang lên, sau đó liền trong nháy mắt đã có bốn người đáp xuống trước mặt Khuynh Thành. Khuynh Thành nhìn Lão tổ tông mà mọi người vẫn nhắc đến. Trông ông không hề già nua như cô tưởng, vẻ bề ngoài chỉ như chàng trai 30 tuổi, mái tóc dày đen nhánh óng mượt. Sắc mặt hồng hào đầy sức sống, đôi mắt sáng rất có thần nhưng toàn khuôn mặt lại tỏa ra khí thế áp bức to lớn. “Khuynh Thành, sao con lại đến đây?” Diệp Chấn Thiên xúc động ôm con gái vào lòng. Diệp Bái và Diệp Thành cũng tiến tới hỏi han. “Cha viết thư nói là sắp độ kiếp, cho nên con tới là để đưa cha thứ này.” Khuynh Thành nói rồi mở nhẫn không gian lấy ra thanh đoản kiếm đưa cho Diệp Chấn Thiên. Nhẫn không gian có thể chứa được vô số thứ, hôm nọ khi đưa cho Khuynh Thành Tử thanh bảo kiếm chàng đã tặng cho cô chiếc nhẫn này. “Đây là... đây chính là... một tiên khí thượng đẳng!” Diệp Viễn xúc động không nói lên lời. “Là... tiên khí ư?” Diệp Chấn Thiên không tin vào mắt mình, “Nó đúng là tiên khí?” “Thưa cha, đương nhiên là tiên khí thật ạ.” “Chấn Thiên, đây không phải là thứ tiên khí tầm thường, ít ra nó cũng thuộc hàng thượng đẳng. Có lẽ trên tinh cầu Lam Tử Tinh này chua có người tu chân nào từng sở hữu tiên khí.” Diệp Viễn nói, ánh mắt không nén nổi tia khát khao. “Khuynh Thành, sao con lại có được thứ tiên khí này?” Hồng Y nghe Diệp Chấn Thiên hỏi vội bước lên thưa: “Công tử, chuyện là khi mọi người đi vắng, Khuynh Thành có quen một vị công tử họ Lam nhiều lần giúp đỡ giải vây cho. Không có anh ta, e rằng tôi và Khuynh Thành đã không còn có thể đứng đây gặp mọi người. Tiên khí này cũng chính là do anh ta tặng.” Hồng Y nói rồi cũng lấy song đao của mình ra. “Đây là thứ mà Lam công tử cho Hồng Y!” Lúc này Diệp Viễn mới tỉ mỉ quan sát Khuynh Thành cùng Hồng Y, một Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn cùng một Kiếm sĩ sơ kỳ. Ông không thể ngờ Khuynh Thành còn trẻ mà lại đã có tu vi cao thế. Nhìn cặp tiên khí trong tay Hồng Hồng Y, ánh mắt ông lóe lên tia ngưỡng mộ. Nếu là ông có được một tiên khí như vậy thì tốt biết mấy! Hiện giờ ông đã là một Kiếm vương cao cấp trung kỳ, nếu có tiên khí trợ giúp tu luyện thì chỉ vài trăm năm nữa thôi là ông có thể phi thăng lên tiên giới rồi. Nhưng là nhìn con cháu có được phúc phận như ngày hôm nay, ông cũng hết sức vui mừng rồi. “Có tiên khí rồi, Chấn Thiên con có thể độ kiếp thành công rồi!” Ánh mắt Diệp Bái và Diệp Thành chứa đầy ngưỡng mộ nhìn Khuynh Thành, Diệp Thành không nén được nói: “Khi nào Khuynh Thành gặp Lam công tử thì cũng xin hộ bọn tôi một thứ tiên khí nhé! Tôi biết đòi hỏi này hơi quá nhưng quả thật là tôi rất muốn có tiên khí.” “Diệp Thành!” Diệp Viễn có phần bực mình. “Ngươi chẳng hiểu qui củ gì cả, tiên khí đương nhiên là rất quí và quan trọng với người tu chân, nhưng cũng đừng nên bảo em cháu mở miệng xin người ta. Nhà họ Diệp dù chết cũng không khúm núm hạ mình bao giờ! Nhà ta có được một tiên khí đã là có phúc phần lắm rồi!” Khuynh Thành mỉm môi cười. Ông già này... no no, gọi là ông già thì hơi ngượng mồn, vẫn cứ nên gọi là Lão tổ tông đi! Con người Lão tổ tông rất giống ông nội, chết thì chết chứ không hạ mình cầu cạnh ai. “Lão tổ tông nặng lời rồi!” “Tốt! Đã đến rồi thì vào nghỉ đi! Chờ cha cháu độ kiếp thành công rồi hãy đi. Cha con cháu nhiều năm không gặp, nên nán lại trò chuyện.” “Lão tổ tông ạ, Khuynh Thành chẳng thể nán lại lâu, quân doanh không thể một ngày thiếu bóng chủ tướng. Ngày mai cháu sẽ về, cháu đến chỉ là để đưa tiên khí cho cha cháu độ kiếp.”