Trong hang động u ám, một ông già cầm chiếc phất trần màu trắng đang nhắm mắt tọa thiền. “Sư phụ!” thiên tôn cất tiếng chào rồi bước đến trước mặt ông già nọ. “Ta đã bảo ngươi không được đến tìm ta nữa kia mà?” “Sư phụ, lần này đệ tử không thể không đến, chuyện lần này có liên quan đến sư phụ ạ!” Triệu Càn từ từ mở mắt nói: “Có liên quan đến ta?” “Đúng vậy ạ!” “Ngươi nói xem!” “Con và Lam Tố đại chiến, vốn con sắp giết được hắn thì chẳng biết ở đâu chạy ra một con Chu Tước.” Triệu Càn vừa nghe thấy tên Chu Tước, toàn thân cứng lại. Cơn ác mộng mang tên Chu Tước này chính là do bốn người bọn họ gây ra, thần giới khi ấy suýt nữa đã bị hủy diệt bởi bốn người họ. Triệu Càn hít sâu một hơi, bình tâm lại nói: “Nói tiếp đi!” “Tối qua Chu Tước đến tìm con, muốn con chuyển lời tới su phụ: Thanh Thanh nó đã ra, dù các ngươi có trốn ở đâu nó cũng sẽ tìm ra!” Đâu phải Triệu Càn không biết chuyện Thanh Thanh đã ra, tuy ông ta biết ngày này sớm muộn gì cũng tới nhưng ông ta không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, xem ra cuộc quyết chiến của bọn họ cũng sẽ sớm diễn ra thôi. “Được! Ta hiểu rồi, ngươi cứ về nói với nó rằng chúng ta sẽ gặp nó để giải quyết tất cả mọi chuyện, có điều hiện giờ chưa phải lúc, ngày này năm mươi năm sau ngươi bảo nó đến đỉnh núi Kình Thiên đợi chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nó quyết đấu một trận công bằng.” Gieo nhân nào gặt quả đấy, lỹ lẽ này đương nhiên Triệu Càn hiểu hơn ai hết, có điều ba gã kia chưa chắc đã hiểu được. “Sư phụ, năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” tính hiếu kỳ của thiên tôn lại nổi lên. “Chuyện của ta ngươi tốt nhất là không nên hỏi. Ta dạy ngươi toàn bộ tinh hoa võ công trong thần giới là để ngươi cai trị thần giới cho tốt. Những chuyện khác, chuyện nên làm và không nên nên làm ta nghĩ ngươi cũng không cần ta phải dạy nữa.” Thiên tôn mặc dù chưa thỏa mãn nhưng cũng thể nói gì hơn, lão nhìn Triệu Càn nói: “Vâng, đồ đệ đã hiểu.” “Lui ra đi!” “Vâng!” Thiên tôn ra khỏi sơn động âm u, hừ lạnh một tiếng, sớm muộn gì cũng có ngày dù Chu Tước không giết được ông ta thì lão cũng sẽ giết ông ta, chỉ khi nào ông ta chết thì thần giới này mới thật sự thuộc về thiên tôn lão. Việc cấp bách bây giờ là phải trừ khử được Lam Tố đã. Tàn ảnh nháng lên, thiên tôn rất nhanh chóng có mặt trong cung Thiên Khuyết. “Lam Ngạn!” “Có thuộc hạ!” Lam Ngạn vô cùng cung kính bước ra. “Ngươi đến hoàng thành dụ Diệp Khuynh Thành đến đây cho ta!” “Vâng!” Lam Ngạn cúi người, tàn ảnh nháng lên phi thân về phía hoàng thành. Nhìn theo bóng dáng Lam Ngạn, thiên tôn nở nụ cười lạnh, chỉ cần lão nắm được Lam Ngạn cùng Diệp Khuynh Thành thì sợ gì gã Lam Tố đó không tự nạp mạng chứ? Còn con Chu Tước chết tiệt kia. Thiên tôn lần nữa cười lạnh rồi vận thiên lý truyền âm mật. “Chu Tước!” thiên tôn nhìn thấy Thanh Thanh đang nằm ngủ trên giường, khẽ hắng giọng gọi. Thanh Thanh giật mình tỉnh dậy, cô không ngờ tới có người bước vào phòng mình mà mình lại chẳng hề hay biết gì cả. Thanh Thanh ngồi dậy, nhìn kỹ lại liền nhận ra thiên lý truyền âm mật của thiên tôn. “Là nhà người?” “Chu Tước! Ta đã chuyển lời của ngươi đến sư phụ ta rồi!” “Lão tặc ấy nói sao?” “Sư phụ ta nói, ngươi hãy về đỉnh Kình Thiên, năm mươi ngày nữa sư phụ ta sẽ đấu với ngươi một trận công bằng, quyết chiến sinh tử.” Thiên tôn vẫn duy trì nụ cười lạnh, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tách được Chu Tước ra khỏi đám người Lam Tố. Chỉ cần không có Chu Tước ở đây thì khả năng chiến thắng của lão sẽ lớn hơn. “Năm mươi ngày nữa sao? Ngươi không nói đùa đó chứ?” “Nếu ta nói dối ngươi thì tại sao ta lại nói ở đỉnh Kình Thiên?” Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Được! Ngươi về nói với lão tặc ấy, năm mươi ngày sau gặp nhau ở đỉnh Kình Thiên!” Tàn ảnh của thiên tôn biến mất. Lam Ngạn lúc này cũng đã đến được hoàng thành, một đường chạy thẳng vào phòng của Khuynh Thành. Khuynh Thành đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bất chợt nhìn thấy một tàn ảnh loáng lên ngoài cửa sổ, cô lập tức phi thân đuổi theo. Xác định được bóng người ngoài kia chính là Lam Ngạn, Khuynh Thành càng tăng tốc đuổi theo, dù ông ta có nhận ra Lam Tố nữa hay không thì cứ bắt lại trước rồi tính sau. Khuynh Thành mải miết truy kích Lam Ngạn mà không ngờ rằng mình đã sớm ra khỏi hoàng thành. Thiên tôn lúc này cũng chỉ chờ có vậy, ông ta lù lù xuất hiện trước Khuynh Thành. “Diệp Khuynh Thành, ta tưởng người thông minh thế nào, hóa ra cũng chẳng thông minh là mấy!” Khuynh Thành nhìn thấy thiên tôn thì biết rằng mình đã bị lừa nhưng đến nước này rồi thì có hối hận cũng vô ích. Cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ngươi cho rằng ta không biết đây là âm mưu của nhà ngươi sao? Ta theo ra đây chính là để xem ngươi định làm trò khỉ gì thôi!” Ánh mắt Khuynh Thành đầy vẻ khinh thường, sát khí từ người cô bắt đầu lan tỏa, trời đêm không một cơn gió mà tà áo đỏ vẫn phất phới tung bay, Tử thanh bảo kiếm trong tay không ngừng phát ra những âm thanh âm u, khí thế vô cùng mạnh mẽ. “Ngươi... ngươi không sợ ta?” “Nếu sợ thì ta đã không phải là Diệp Khuynh Thành! Thiên tôn, mối thù lần trước ngươi đánh trọng thương Lam Tố ta vẫn còn chưa tính sổ với ngươi mà ngươi lại tự mình dẫn xác đến, đừng trách ta không khách khí!” Thực ra Khuynh Thành đã sớm muốn đấu một trận với thiên tôn, dù không nắm chắc phần thắng nhưng nếu có thể cứu được Lam Ngạn thì cũng tốt chán. “Có Chu Tước hỗ trợ ngươi còn đánh không lại ta huống chi bây giờ ngươi lại chỉ có một mình. Diệp Khuynh Thành, ngươi tốt nhất nên đưa tay chịu trói đi!” “Chớ phí lời! Đánh thắng ta rồi hãy nói tiếp!” Thiên tôn tuy lợi hại nhưng cô đã quyết định ứng chiến, chưa chắc lão ta có thể tỉnh táo ứng chiến với cô sau sự kiện đột phá lần trước. “Được! Thiên tôn ta vốn muốn bắt ngươi để uy hiếp Lam Tố nhưng lúc này e không cần phải làm thế nữa, ngươi đã sốt ruột muốn chết thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!” nói rồi lập tức phân thân ra. Khuynh Thành cười lạnh, quả nhiên cô đoán không lầm mà, ông ta không chắc có thể đánh lại cô nên mới giở màn phân thân. Khuynh Thành lắc mình biến thành vô số tàn ảnh tấn công vào thiên tôn. Thiên tôn kinh hãi nhìn Diệp Khuynh Thành! Đâu có thể như vậy được? Một kiếm thần sơ cấp làm sao có thể luyện thành thuật phân thân được? Trong lúc lão ta còn chưa hết kinh hãi thì Diệp Khuynh Thành đã lao đến trước mặt lão, Tử thanh bảo kiếm lập tức đâm xuyên đầu lão khiến đầu của phân thân lập tức hóa thành đống bột mịn, cả thân xác của phân thân bị xé tan thành bảy tám mảnh. Chính Khuynh Thành cũng không thể tin được là mình lại may mắn đến vậy, cô chẳng qua mới vừa áp dụng thử thuật phân thân Thanh Thanh mới dạy cho mà thôi. Thiên tôn căm tức nhìn Diệp Khuynh Thành, sao con nhãi này có thể dễ dàng phá hủy phân thân của lão như vậy chứ? Thiên tôn nổi giận vung côn Như Ý lao về phía Khuynh Thành. Khuynh Thành lần nữa vận dụng thuật ảo ảnh, hàng trăm Diệp Khuynh Thành mặc áo đỏ tung bay trong gió, Tử thanh bảo kiếm không chút do dự đâm thẳng vào thiên tôn. Thiên tôn không tài nào phân biệt được đâu là Diệp Khuynh Thành chân chính, mặt lão phút chốc tái đi, côn Như Ý bị chấn động mạnh khiến cả cánh tay lão tê rần, Tử thanh bảo kiếm của Khuynh Thành đã đâm trúng cánh tay cầm côn Như Ý của lão. “Tan đi!” Khuynh Thành phẫn nộ thét lên. Thiên tôn cảm thấy từ vết thương của mình có một sức mạnh kỳ quái đang lan ra khắp cơ thể lão, chỉ trong chớp mắt mà cả cánh tay cầm côn Như Ý đã tan thành bột mịn. Mặt lão ta trắng bệch, đôi mắt trợn trừng nhìn Diệp Khuynh Thành. Đường đường là một thiên tôn oai phong mà lại bại trận dưới tay một đứa con gái sao? Tử thanh bảo kiếm của con nhãi này được luyện hóa từ vật gì mà lại có uy lực kinh khủng như vậy chứ? Xem ra lão chỉ còn cách sử dụng thuật Ngự tâm thôi. Khuynh Thành nhìn thiên tôn chớp chớp mắt, tưởng là lão đang định chạy trốn nên càng nhìn xoáy vào lão hơn. Thiên tôn không ngừng lẩm bẩm chú ngữ, đôi mắt lão chớp ngày càng mãnh liệt hơn rồi đột ngột phóng ra một làn kim quang nhắm thẳng vào mắt Khuynh Thành. “Thuật Ngự tâm!” Khuynh Thành không ngờ mắt lão lại có thể phóng ra kim quang, muốn tránh cũng không tránh kịp, toàn thân bỗng nhiên cứng đơ như thể đã mất đi tri giác. Thiên tôn thấy Khuynh Thành đã bị thuật Ngự tâm khống chế liền thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Chủ nhân của ngươi là ai?” “Chủ nhân của tôi... chủ nhân của tôi...” “Nói! Chủ nhân của ngươi là ai?” “Chủ nhân của tôi? Tôi không có chủ nhân...” Thiên tôn cũng biết là vừa này thuật Ngự tâm cũng không phải hoàn toàn phóng trúng Khuynh Thành nhưng dù sao thì cũng không thể kháng cự lại như trước được. Xem ra là lão đã đánh giá con nhãi này quá thấp rồi, ý chí của nó mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ khác. Thiên tôn lại niệm thêm mấy câu chú ngữ, một tia sáng đỏ rực phóng ra từ mắt lão bắn thẳng vào mắt Khuynh Thành. “Về cung Thiên Khuyết!” lão ra lệnh. Lam Ngạn cùng Diệp Khuynh Thành nhận lệnh cùng lão rời đi. Thiên tôn về tới cung Thiên Khuyết, khoái trá ngồi uống rượu, mắt lim dim nhìn Diệp Khuynh Thành đánh giá. Con bé này nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, dáng người... chà chà... cũng có thể coi là rất bắt mắt đi, võ công lại rất khá, xem ra tên Lam Tố này vớ bở rồi. Lão nghiêng người, vẫy tay gọi Khuynh Thành: “Lại đây!” Khuynh Thành cung kính bước đến cạnh lão nói: “Chủ nhân!” “Rót rượu!” “Vâng!” Khuynh Thành cầm be rượu lên, khéo léo rót ra ly. “Nâng chén cho ta uống!” “Vâng!” Khuynh Thành lại cầm ly rượu đưa đến gần miệng lão. Cánh tay thiên tôn đột ngột ôm choàng lấy vòng eo thon thả của Khuynh Thành, mắt gã lộ rõ thèm khát nói: “Mỹ nhân thử nói xem, nàng theo ai chẳng được, sao nàng lại thích Lam Tố? Chi bằng nàng hãy theo ta, ta cam đoan sẽ đối xử rất tốt với nàng!” Khuynh Thành ngây người nhìn thiên tôn. Lam Tố... Lam Tố... cái tên này hình như rất quen thuộc? Hình như là người rất quan trọng với cô, nhưng sao cô không thể nào nhớ được? “Mỹ nhân nói xem, nếu ta bảo nàng đích thân giết hắn thì chẳng phải sẽ rất hoàn mỹ sao?” Thiên tôn dường như có thể nhìn thấy được cảnh Khuynh Thành cầm Tử thanh bảo kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Lam Tố, phá tan nguyên anh cùng linh hồn của thằng nhóc đó. Chắc chắn thằng nhóc ấy chết cũng không thể nhắm mắt được. Thiên tôn tưởng tượng một hồi, tâm tình phấn chấn hơn hẳn, chờ ngày mai lão tu luyện lại cánh tay đã bị Khuynh Thành phá hủy xong sẽ sai cô đi giết Lam Tố để trừ mối họa về sau.