Phi hành được một lúc thì Khuynh Thành chợt nhận ra là từ lúc cô tỉnh lại đến giờ không nhìn thấy n Ly liền quay sang Lam Tố hỏi: “Lam Tố, n Ly đâu? Sao không thấy cô ấy đâu cả?” Mọi người vừa nghe Khuynh Thành nhắc tới n Ly liền căng thẳng, không khí xung quanh dường như cũng cô đặc lại. “Khuynh Thành!” “Sao?” “Em nghe anh nói, em đừng...” Hoa Mãn Nguyệt thấy Lam Tố ấp úng thì nhận ra ngay là anh đang định nói sự thật cho Khuynh Thành nghe, không được, chuyện này giấu được ngày nào thì vẫn phải giấu cho nên anh chen ngang nói: “n Ly quay về rồi!” Khuynh Thành cau mày nhìn Hoa Mãn Nguyệt vẻ khó hiểu. “Quay về?” “Phải! Cô ấy cãi nhau với tôi nên giận bỏ về rồi!” Hoa Mãn Nguyệt bô bô nói. Khuynh Thành không để ý lời anh nói mà quay sang nhìn Lam Tố. Cô ở cùng n Ly tuy không lâu nhưng cũng đủ để hiểu tính cách của n Ly, có Lam Tố ở đây thì không dễ gì n Ly nổi giận bỏ về giữa chừng được mà cho dù có muốn về thì cũng phải được Lam Tố cho phép đã. “Có đúng thế không, Lam Tố?” Lam Tố không ngờ sẽ bị Khuynh Thành hỏi nên sững ra không biết nói gì. Khuynh Thành thấy vậy không khỏi nghi ngờ, hỏi tiếp: “Lam Tố, chẳng phải anh đã từng nói sẽ không bao giờ giấu em chuyện gì sao?” Lam Tố hít một hơi sâu, mọi ánh mắt đổ dồn cả vào trên người anh. “n Ly...” “Khuynh Thành! Tôi chợt nhớ ra một chuyện!” Lam Tố vừa định nói thì lần nữa bị Hoa Mãn Nguyệt chen vào cắt ngang. “Có phải anh đang giấu tôi điều gì không?” Khuynh Thành nghiêm mặt nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi. “Không, tôi đâu có chuyện gì giấu cô, tôi giấu thế nào được...” Hoa Mãn Nguyệt gượng cười nói. Khuynh Thành nhìn anh ta một lúc rồi lại nhìn sang Lam Tố, cô cảm thấy nhất định đã có chuyện gì xaye ra cho nên Hồng Loan với Lam Tố mới có thái độ lạ lùng như vậy được. “Lam Tố, anh nói đi, em cảm thấy giống như mọi người đang giấu em chuyện gì đó, thực ra thì n Ly sao rồi?” Lam Tố do dự một hồi rồi cũng quyết định nói: “n Ly... cô ấy chết rồi!” “Chết rồi? Làm sao chết được?” Khuynh Thành không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy, cô chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi mà, n Ly làm sao có thể chết được chứ? “Lam Tố, anh không nói dối em đấy chứ?” “Khuynh Thành, em hãy bình tĩnh! Anh biết em nhất định sẽ rất buồn nhưng n Ly thật sự chết rồi!” Lam Tố thật sự cũng không có ý định giấu Khuynh Thành lâu thêm nữa, anh chỉ là không muốn cô đau buồn mà thôi. “Thật ra mọi chuyện là thế nào? Anh nói cho em biết đi? Chuyện gì đã xảy ra?” Khuynh Thành nhìn ánh mắt của mọi người, cô lờ mờ có thể đoán ra cái chết của n Ly ít nhiều có liên quan tới cô. Cô cố gắng nhớ lại những chuyện trước khi mình bất tỉnh, từ lúc hỗn chiến với bầy dơi ăn thịt người cho đến lúc cô sử dụng Vườn Vạn thú rồi lại chuyện cô cùng Lam Tố đấu với con dơi đại ca,... cô nhớ rằng lúc mình trúng phải ám khí của con dơi đại ca cảm thấy rất khó thở, ý thức cô rất nhanh chóng trở nên mơ hồ, lúc cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi thì hình như n Ly đã vận khí trị thương cho cô. Cho dù lúc đó khá mơ hồ nhưng cô cũng cảm nhận được chất kịch độc tẩm trong ám khí, chẳng lẽ... Khuynh Thành nghĩ đến đây liền không dám nghĩ tiếp nữa. “Lam Tố, anh nói đi, đó... đó không phải là sự thật chứ? n Ly không chết, cô ấy không chết phải không? Mọi người đang nói dối em đúng không?” Khuynh Thành xúc động nhìn Lam Tố hỏi. Chất độc ấy cô không lạ gì, tuyệt không thể nào có cách giải được, nhưng bây giờ cô vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là... n Ly đã... cô ấy thật sự đã không còn nữa rồi! Hóa ra n Ly chết là vì cứu cô sao? “Lam Tố, đây không phải sự thật đúng không? Không phải...” Lam Tố ôm chặt Khuynh Thành vào lòng, an ủi cô: “Khuynh Thành! Hãy nghe anh nói, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!” “Không! Không phải ngoài ý muốn, là tại em đã hại n Ly, em mới là kẻ đáng chết!” Khuynh Thành đấm thùm thụp vào người Lam Tố, cô không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình lúc nãy, nếu là người khác thì chắc cô chỉ buồn một lát rồi quên đi nhưng đó là n Ly... cô không tài nào làm như không có chuyện gì được. “Lam Tố, anh có biết chuyện từ trước tới nay n Ly vẫn luôn thầm thích anh không? Là vì em... vì em nên cô ấy mới lựa chọn đứng từ phía xa yên lặng nhìn anh, bảo vệ anh. Tuy cô ấy chưa bao giờ nói ra nhưng em hiểu, em rất hiểu cô ấy...” Lam Tố khẽ vỗ lưng Khuynh Thành, đâu phải anh không biết chuyện này nhưng cho dù n Ly còn sống anh cũng không thể làm gì cho cô được. “Khuynh Thành! Em hãy bình tĩnh lại, nghe anh nói này. n Ly chết chưa chắc đã là bất hạnh, cũng có khi đó là giải thoát tốt nhất cho cô ấy. Cô ấy chính là muốn chúng ta sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau nên mới hi sinh bản thân mình để cứu em. Cho nên, vì n Ly, em nhất định phải phấn chấn lên, phải thật vui vẻ sống tiếp những ngày tháng sau này cùng anh, có thể em mới không uổng phí sinh mạng của n Ly!” Khuynh Thành có thể hiểu được những điều Lam Tố nói nhưng là cô thật sự không thể làm được. Năm xưa Lạc Nhi đã từng hi sinh tính mạng để tác thành cho cô cùng Lam Tố, bây giờ lại tới lượt n Ly, chuyện này bảo cô làm sao có thể chấp nhận được chứ? Cô chỉ muốn cùng Lam Tố sống những ngày bình thường, giản dị. Cô không muốn mọi người phải hi sinh nhiều như vậy vì cô. Lam Tố biết Khuynh Thành cần thời gian để tiếp nhận chuyện này, anh tin tưởng Khuynh Thành nhất định có thể nhanh chóng hồi phục và trở lại là con người không lùi bước trước khó khăn như trước. Năm người tiếp tục phi hành về hướng đông, theo lời Tâm ma nhìn thấy một ngọn núi lớn, vẻ uy nghiêm của nó khiến mọi người có cảm giác lo lắng chưa từng có. Hoa Mãn Nguyệt nhìn Lam Tố nói: “Người anh em, có hứng lên trên kia xem không?” “Đã đến tận đây rồi lẽ nào lại sợ không lên sao?” Lam Tố nhìn Hoa Mãn Nguyệt mỉm cười rồi nắm tay Khuynh Thành cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi phi hành lên đỉnh núi. Còn lại một mình Hồng Loan, nó cũng nhanh chóng biến trở lại chân thần, làn lưu quang màu đỏ chớp lên bay theo bốn người. Độ cao của ngọn núi quả nhiên khiến đoàn người kinh ngạc, bọn họ đã phi hành liền một ngày trời mà vẫn chưa thấy đỉnh núi đâu, càng phi hành càng cảm thấy như đỉnh núi này cao vô cùng tận. Khuynh Thành vốn im lặng suốt cũng không nhịn được cau mày hỏi: “Lam Tố, ngọn núi này cao khoảng bao nhiêu?” “Anh cũng không biết nữa, anh cũng là lần đầu tiên thấy một ngọn núi cao như vậy!” “Đúng! Tôi chưa từng thấy ngọn núi nào cao như vậy cả!” Hoa Mãn Nguyệt cũng ngạc nhiên không kém nói. Đoàn người nhìn nhau rồi lại nhìn ngọn núi trầm trồ không ngớt, Hồng Loan do đã trở lại bản thể nên tốc độ có thể nói là nhanh nhất, bốn người còn lại nhanh chóng đuổi theo Hồng Loan, ai ai cũng hân hoan phi hành lên đỉnh núi. Đoàn người lên gần tới đỉnh núi thì cảm thấy một áp lực rất lớn đè nặng lên người, lần đầu tiên họ cảm nhận được một áp lực lớn đến vậy. Chu Tước, chắc chắn chính là Chu Tước rồi. Khuynh Thành tâm trạng vốn đang nặng nề nhưng nghĩ tới sắp được gặp thần thú nổi tiếng trong truyền thuyết liền cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, cô cấp tốc phi hành lên đỉnh núi. “Khuynh Thành! Chờ anh với!” Lam Tố thấy Khuynh Thành đột ngột tăng tốc bay đi liền vội vàng đuổi theo. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất là sự kích động của Hồng Loan, nó lao thẳng lên đỉnh núi với tốc độ kinh người. Trên đỉnh núi, làn khí lưu khổng lồ cực mạnh cuồn cuộn dâng lên cùng một tiếng chim kêu vang động bầu trời. Một con chim với sắc màu vô cùng rực rỡ, huy hoàng, đẹp đến độ khiến người ta nghẹt thở từ trên đỉnh núi bay liệng xuống. Chu Tước!!! Đúng là Chu Tước thật rồi. Vào thời khắc Chu Tước bay liệng xuống, đoàn người nín thở vì kinh ngạc, trên đời này lại có một con thần thú đẹp đến thế này sao? Chu Tước bay thẳng về phía Hồng Loan, nó liệng xung quanh Hồng Loan mấy vòng rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên má Hồng Loan rất thân mật. Hành động này của Chu Tước khiến Hồng Loan vô cùng ngạc nhiên nhưng lại không hề phản cảm, trái lại nó cảm thấy rất ấm áp, vô cùng ấm áp. Cũng chẳng hiểu vì sao mà khi vừa bay lên tới lưng chừng núi nó đã cảm thấy vô cùng xúc động, nhất là khi luồng khí lưu mạnh mẽ của Chu Tước tràn xuống, Hồng Loan thật sự cảm thấy kỳ lạ. Khuynh Thành nhận thấy Chu Tước không hề có thái độ đối địch hay dè chừng với cả đoàn người thì thở phào nhẹ nhõm. Lam Tố đứng bên cạnh thấy vậy cũng vội nói: “Tại hạ Lam Tố có chút việc mong được Chu Tước giúp đỡ nên mới tới đây, nếu có làm phiền mong Chu Tước bỏ qua cho.” Chu Tước lúc này mới hờ hững nhìn đoàn người, ánh mắt lạnh lùng, coi thường tất thảy. Một làn lưu quang lóe lên, Chu Tước biến thành một thiếu nữ tuyệt mỹ xuất hiện trước đoàn người.