Hai thân hình to lớn quấn lấy nhau, va đập không ngừng tạo nên làn khí ba trùng trùng điệp điệp, làn khí ba lan tới đâu, động vật chết không toàn thây, cây cỏ bốc cháy toàn bộ. Trong phạm phi trăm dặm, yêu thú bỏ mình vô số. Bọn Hoa Mãn Nguyệt nhanh chân né được nên không bị thương tổn, đám người kinh ngạc, không ngờ con dơi đó lại lợi hại đến vậy. “Vào đi!” Lam Tố linh thức truyền âm, cả đám người nhanh chóng chạy vào trong vòng xuyến không gian của anh lánh nạn. Dơi đại ca đang đánh hăng say, đột nhiên nhìn xuống không nhìn thấy kẻ thù đâu nữa, nó biết ngay là bọn họ đã trốn vào xuyến không gian nào đó. Dơi đại ca hừ lạnh một tiếng, khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành cùng Lam Tố. “Các ngươi trốn được bao lâu chứ? Chờ ta diệt xong con Liệt diệm hổ này sẽ tính sổ với các ngươi sau!” Nó vỗ vỗ đôi cánh, những âm thanh quái dị không ngừng vang lên, đàn dơi ăn thịt nhanh chóng bay về phía nó. Từng con từng con xà xuống dưới đôi cánh của dơi đại ca, chớp mắt đã có hơn một trăm con. Khuynh Thành cùng Lam Tố ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, một trăm con dơi đó đi đằng nào rồi? Liệt diệm hổ gần đó cũng ngây ra, có chút không hiểu nhưng vẫn không chút do dự lao tới. Dơi đại ca câng câng nhìn Liệt diệm hổ, ngỏn trỏ cong lên hướng tới Phi thiên bạch hổ làm động tác vẫy vẫy: “Cả ngươi nữa, cũng vào luôn đi!” Liệt diệm hổ trước giờ đâu có chịu nỗi nhục nào lớn như vậy, nó dù gì cũng là một yêu vương cấp năm, làm sao có thể chịu được một đứa nhãi nhép sỉ nhục mình chứ. “Mày muốn chết?” Phi thiên bạch hổ điên tiết hiện lại chân thân rồi cũng lao vào con dơi đại ca. Dơi đại ca ngông cuồng nói: “Ta muốn tiết kiệm thời gian chứ hai con sâu bọ ranh nhà các ngươi có thể làm gì được ta chứ?” Liệt diệm hổ cùng Phi thiên bạch hổ lần đầu tiên bị kẻ khác coi là sâu bọ ranh con, nếu chúng là sâu bọ thì ai mới là vua ở đây chứ? “Được lắm! Ngươi đã muốn chết thì đừng trách hai anh em ta không khách khí. Liệt diệm hổ! Hôm nay không đánh chết con dơi nhãi ranh này thì chúng ta thật không xứng danh chúa tể rừng Bách Độc này!” “Được! Cho nó nếm mùi tuyệt chiêu từng làm rừng Bách Độc người người kinh hãi đi!” Liệt diệm hổ nói với Phi thiên bạch hổ, cả hai nhìn nhau cười rồi bất chợt biến hình thành nửa người nửa thú, trên tay mỗi người đều cầm một quả Thú vương chùy. “Thú vương chùy?” Ánh mắt thèm khát của dơi đại ca dừng lại trên binh khí của hai người! Nó có nằm mơ cũng không ngờ Thú vương chùy lại có ngày xuất hiện trước mắt mình như vậy, cơ hội này làm sao nó có thể bỏ qua được chứ? Tròng mắt dơi đại ca lấp lóe tinh quang. Một lần nữa dơi đại ca phát ra tiếng kêu quỉ dị, vô số ám khí lập tức bắn ra từ miệng nó bắn về phía Liệt diệm hổ cùng Phi thiên bạch hổ. Hai tiếng gầm như muốn xé rách bầu trời, không khí lần nữa bị những làn khí ba uốn cong, đánh bật toàn bộ ám khí của dơi đại ca. Nhưng là con dơi đại ca cũng không chịu lép vế, nó lần nữa tập trung nội lực, ám khí lần nữa phóng ra, dày đặc hơn cả lần trước. Khuynh Thành đứng cách đó khoảng hơn trăm dặm, nhìn loạt ám khí của dơi đại ca mà bất giác nắm chặt tay Lam Tố. Cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt đỏ ngầu của con dơi đại ca có điều gì đó khác thường. Khuynh Thành tập trung nhìn kỹ lại thì nhận ra đó chính là hai ám khí khác. “Cẩn thận! Mắt nó cũng có thể phóng ra ám khí!” Khuynh Thành lập tức vận linh thức truyền âm cho hai con hổ. “Khuynh Thành! Mau tránh càng xa càng tốt!” Phi thiên bạch hổ hét lên. Khuynh Thành đoán chắc hai con hổ chắc sắp dùng tới tuyệt kỹ nào đó nên vội vàng nắm tay Khuynh Thành bay cách xa chiến trường thêm vài trăm dặm nữa. “Hủy thiên diệt địa!” Một tiếng hét vang dội, hai quả chùy đồng thời quật mạnh xuống mặt đất. Dơi đại ca kinh hãi, nó không thể ngờ được uy lực của Thú vương chùy lại lớn đến vậy. Nhưng là nó không thể lùi bước lúc này được! Tộc nhà dơi nó không thể nào lâm trận bỏ chạy được! Dơi đại ca nghĩ vậy rồi cũng há miệng, thân hình càng lúc càng phình to hơn cả, thiên địa một mảng tối đen như mực! Hai nhát Thú vương chùy đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt trời long đất nở, lực đạo hủy thiên diệt địa táng thẳng vào con dơi đại ca. Dơi đại ca liều mạng tung ra tuyệt chiêu, hơn một trăm con dơi khi nãy nó dung hợp lập tức được tung ra lại, chỉ có điều thân hình của chúng lúc này cũng đã phình to gấp mấy lần ban đầu. Đàn dơi không chút do dự lao qua làn khí ba hung hãn do Thú vương chùy tạo ra, bay thẳng về phía Phi thiên bạch hổ cùng Liệt diệm hổ. “Chết tiệt!” Phi thiên bạch hổ kêu lên một tiếng, má phải của nó bị một con dơi ăn thịt táp mất một miếng thịt, máu chảy ròng ròng. Nó tóm ngay lấy con dơi kia xé toạc ra thành mấy mảnh rồi ném vào đàn dơi đang lao đến. “Ngươi có sao không?” Liệt diệm hổ quan tâm hỏi. “Ta không sao! Hôm nay không giết sạch đám dơi ăn thịt người này, ta không thể nuốt trôi hận được!” Phi thiên bạch hổ chưa từng bị vố nào đau đến vậy, nó thò tay vặt luôn miếng thịt đung đưa trên mặt, bỏ vào miệng nói: “Thịt của ông, ông phải ăn! Lần này ông quyết róc thịt chúng mày vò nát thành bùn đất!” Thú vương chùy lần nữa vung lên, chùy đi đến đâu, máu thịt bắn ra đến đó. “Hôm nay lão tổ tông sẽ cho chúng mày nếm mùi lợi hại!” Phi thiên bạch hổ vô cùng tức giận, bọn dơi nhãi nhép này mà cũng muốn xưng bá rừng Bách Độc sao? “Thú vương vô địch!” Thú vương chùy sau tiếng hô của Phi thiên bạch hổ bỗng chốc biến thành quả chùy khổng lồ táng thẳng vào đàn dơi ăn thịt. Những luồng chân khí nóng bỏng tỏa ra khắp không gian. Thú vương chùy đỏ rực như lửa! “Đi chết đi!” Lưu quang lóe sáng, Phi thiên bạch hổ áp sát tới đàn dơi ăn thịt, Thú vương chùy phang thẳng vào con dơi đại ca với lực lượng mạnh mẽ nhất có thể. “Dám hại cháu ta thì nộp mạng ra đi!” Một làn khí lưu mạnh mẽ bất chợt ập đến. Trên không trung, vị trí mà đàn dơi ăn thịt đang bay bỗng tối sầm lại, ánh mặt trời chiếu rọi, một cái bóng khổng lồ in xuống mặt đất. Một yêu vương cấp bảy thình lình xuất hiện. “Tiểu bạch hổ, còn nhớ ta không?” Dơi vương cấp bảy vừa tới thu đôi cánh lại, hóa thành một người phụ nữ trung niên cất tiếng hỏi Phi thiên bạch hổ. “Là ngươi?” Phi thiên bạch hổ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét. “Tiểu bạch hổ, không ngờ ngươi tu luyện cũng nhanh thật, đã đến yêu vương cấp năm rồi sao? Có điều, ngày trước ngươi không phải là đối thủ của ta thì bây giờ cũng vậy thôi!” Nhắc đến con dơi già này, Phi thiên bạch hổ cùng Liệt diệm hổ khỏi oán hận, nếu không phải tại mụ ta thì bọn chúng đâu có bị nhốt trong Vườn Vạn thú chứ? “Mụ yêu già, ta còn chưa tính sổ với mụ mà mụ đã tự dẫn xác đến. Được lắm! Hôm nay chúng ta tính cả nợ cũ lẫn nợ mới!” Liệt diệm hổ lúc này đã thanh toán xong đám dơi con nhãi nhép, nó phi thân đến bên cạnh Phi thiên bạch hổ, nói: “Mụ yêu già, nếu ta biết thằng nhãi này là cháu của ngươi thì lúc này ta đã không nương tay rồi!” “Hừ! Ranh con! Nếu ngày xưa các ngươi không bày mưu tính kế thì làm sao có được Thú vương chùy chứ?” “Liệt diệm hổ, đừng phí lời với mụ ta làm gì! Đánh trước nói sau đi!” Diệp Khuynh Thành đứng cách đó mấy trăm dặm nhìn thấy tình hình có biến mà không khỏi than thầm, hai tên này nhất định là đang định liều với mụ dơi già kia rồi. Khuynh Thành tất nhiên không muốn vô duyên vô cớ mất đi hai yêu vương cấp năm rồi, cô nghĩ nghĩ rồi lập tức truyền âm: “Hai người chớ nên manh động, đó là một yêu vương cấp bảy!” “Chủ nhân!” “Mau quay về!” “Nhưng chủ nhân, giữa chúng tôi có nhiều ân oán…” Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, “Ta không cần biết giữa các ngươi có ân oán gì nhưng hai ngươi có muốn trả thù thì cũng phải biết mình biết người! Công lực của hai người không đấu lại mụ ta, nếu ra tay nhất định khó tránh khỏi cái chết, hai ngươi cam tâm sao?” Khuynh Thành không chờ hai con hổ nghĩ đã lần nữa ra lệnh: “Mau quay trở về!” “Vâng thưa chủ nhân!” Phi thiên bạch hổ cùng Liệt diệm hổ tiu nghỉu quay về Vườn Vạn thú, đám yêu vương thấy cả hai quay về lập tức hiểu được đối thủ ngoài kia mạnh hơn chúng rất nhiều! Khuynh Thành lần nữa vận ý thức đi vào Vườn Vạn thú. “Toàn bộ yêu vương từ cấp bảy trở lên ra đây cho ta!”