Hoa Mãn Nguyệt cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng nhẩm tính được ngày Diệp Khuynh Thành xuất quan, hai người âu yếm say sưa trở về điện Kim Hoa, cả hai nói cười rộn ràng vừa bước vào cửa thì va ngay vào n Ly đang đi ra. “Ai thế? Mắt để đi đâu vậy hả?” n Ly đang rất buồn bực lại bị Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi xô phải, lửa giận đang không biết trút đi đâu liền bộc phát lên hai người. “Chà! Hôm nay cậu đây đang vui nên không chấp cô em làm gì. Cô em thấy cậu đẹp trai nên muốn gây chú ý chứ gì? Thật đáng tiếc, cậu đây đã có người rồi!” Hoa Mãn Nguyệt nói rồi ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi hôn lên môi cô. n Ly đang bực mình thấy thế càng bực mình hơn, “Đồ điên! Vô liêm sỉ!”, n Ly tức giận mắng chửi rồi chạy ra ngoài, không thèm để ý đến Hoa Mãn Nguyệt cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bất ổn ra ngoài. Lưu Hương Nguyệt Nhi lườm theo n Ly rồi trách yêu Hoa Mãn Nguyệt: “Từ nay anh đừng nên tự mãn như thế nữa đi!” “Tự mãn? Anh đâu có tự mãn? Anh chỉ nói sự thật thôi mà, chẳng lẽ em cho rằng anh không đẹp trai sao? Nếu anh không đẹp trai thì em có say mê anh điên cuồng như vậy không?” Lưu Hương Nguyệt Nhi giẫm vào chân anh ta một cái hỏi lại, “Ai say mê anh chứ?” Hoa Mãn Nguyệt bị đau liền kêu lên, “Anh say mê em, anh say mê em được chưa?” “Nói thế còn nghe được!” Cả hai cười bỡn cợt náo loạn cả lên rồi mới bước vào bên trong. Từ rất xa Trọng Lâu, Tịch Vân cùng với Diệp Khuynh Thành đã nghe thấy tiếng họ, mọi người nhanh chóng ra ngoài đón. “Hai vợ chồng nhà này thật trẻ con, chẳng có lúc nào nghiêm chỉnh cả!” Khuynh Thành nói đùa nhưng trong thâm tâm cô luôn cảm thấy ngưỡng mộ hai người. Mấy ngày nay nhìn Trọng Lâu cùng Tịch Vân đầm ấm bên nhau, ra vào có đôi Khuynh Thành cảm thấy có chút tủi thân, không biết đến bao giờ cô với Lam Tố mới có thể yên ấm bên nhau như vậy? Có phải chỉ cần gỡ được phong ấn thì cô có thể lập tức lên thần giới gặp Lam Tố của cô? “Hừ! Rõ ràng là cô ghen tị!” “Được được, là tôi ghen tị, ưng ý chưa? Còn anh, mau đưa tôi đi giải trừ phong ấn, khi nào tôi tìm thấy Lam Tố của tôi thì tôi không cần phải ghen tị với hai người nữa!” “Được! Cô em Khuynh Thành, sao cô chẳng thẹn thùng giữ ý gì cả thế?” “Tôi rất nhớ anh ấy, từng giờ từng khắc tôi đều muốn gặp anh ấy thì sao chứ? Lúc nào cần giữ ý thì tôi sẽ giữ! Chẳng lẽ anh không thấy lúc này mà giữ ý thì quá ư gượng gạo sao?” Hoa Mãn Nguyệt thật sự bó tay với kiểu nói chuyện của Khuynh Thành. Tịch Vân bên cạnh nói đùa: “Thôi nào, Hoa huynh nên thông cảm cho cô ấy, Khuynh Thành luôn khát khao có thể lên thần giới cứu Lam Tố của cô ấy, huynh chuẩn bị đưa cô ấy đi phá trận đi!” “Được! Tôi nể mặt Tịch Vân muội muội mà gượng nhận lời vậy. Biết sao được khi tôi không có sức đề kháng với những người đẹp chứ?” Hoa Mãn Nguyệt vừa dứt lời thì cảm thấy có hai ánh mắt giết người đang phóng về phía mình, một là Lưu Hương Nguyệt Nhi, một chính là Khuynh Thành! Hoa Mãn Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đã nói hớ làm mếch lòng cả Lưu Hương Nguyệt Nhi lẫn Khuynh Thành! Hoa Mãn Nguyệt nhìn trái nhìn phải một lượt, run lập cập nói: “Tôi...à, thời tiết hôm nay... nóng thật! Tôi...tôi phải ra ngoài một lát...” nói rồi tàn ảnh nháng lên mất dạng. “Hoa Mãn Nguyệt!” “Hoa Mãn Nguyệt, định chuồn à? Không dễ đâu!” Hai giọng nói sắc bén vang lên rồi hai tàn ảnh cũng nhánh lên đuổi theo Hoa Mãn Nguyệt. Kim Bằng cùng Hồng Loan khoái trá ra mặt, cả hai nhìn nhau rồi lạch bạch bước ra theo. Mãi tới giờ ăn tối mọi người mới thấy Hoa Mãn Nguyệt với một vết tím đỏ trên mặt tiu nghỉu bước vào. “Lưu Hương Nguyệt Nhi...” Không ai nhìn tới anh. “Khuynh Thành!” Vẫn không ai quay lại. “Này, các cô làm sao vậy? Tịch Vân, hai cô ấy phớt lờ tôi cũng được nhưng sao cả cô cũng tỉnh bơ như thế?” Trọng Lâu sầm mặt vẻ nghiêm trọng đằng hắng mấy tiếng lườm Hoa Mãn Nguyệt. Hoa Mãn Nguyệt chột dạ, không thể không thừa nhận rằng câu nói của mình đúng là chẳng ra sao cả mà! Giờ thì cả Trọng Lâu cũng phật ý rồi, Hoa Mãn Nguyệt đành phải quay sang nhìn n Ly. n Ly nắm tay động đậy lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn cảnh cáo: Nếu anh còn dám nhìn tôi như thế nữa thì tôi sẽ bổ sung cho anh hai cái tát luôn. Ánh mắt ái ngại của Hoa Mãn Nguyệt dịch chuyển sang Hồng Loan cùng Kim Bằng – một thằng bé măng tơ cùng với một con chim tinh quái đang mỉm cười khoái trí, tỏ ra chẳng mấy thiện cảm với anh chàng. Hoa Mãn Nguyệt muốn hét lên, sao anh ta có thể xui xẻo như vậy chứ? “Tôi...đi ngủ vậy!” “Trong ba ngày cấm không được xóa bỏ vết thương trên mặt!” Lưu Hương Nguyệt Nhi không quay lại nói. “Nếu thế thì...hình ảnh của anh...rất tệ hại...” “Bốn ngày!” Khuynh Thành lạnh lùng nói. Mãn gần như nhảy dựng lên: “Gì cơ? Bốn ngày? Cô giết tôi à?” “Muốn chết thì ra ngoài kia tự nổ nguyên anh đi!” “Lưu Hương Nguyệt Nhi...anh sai rồi, em bỏ qua cho anh nhé?” “Đi ngủ đi!” “Chúng ta cùng đi?” Lưu Hương Nguyệt Nhi giậm mạnh chân hét lên: “Cút...” Hoa Mãn Nguyệt mặt xanh mét tiu nghỉu bước đi, sao phụ nữ có thể trở mặt nhanh đến vậy chứ? Anh chàng vừa đi khỏi thì mọi người cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đồng loạt cười lớn. Trọng Lâu có phần băn khoăn, “Liệu chúng ta có ác quá không?” “Đối phó với anh chàng đó không thể không ác một chút!” “Nói rất có lý!” “Đàn ông cần được giáo dục thường xuyên, ba ngày mà không được ăn đòn là hỏng ngay. Các vị nghe tôi nói nhé, cánh đàn ông...” Khuynh Thành làm ra vẻ giàu kinh nghiệm, mấy người phụ nữ tiếp tục trò chuyện rôm rả. Trọng Lâu, Hồng Loan cùng với Kim Bằng lặng lẽ rút lui. Cả ba nhất trí cho rằng chớ dại mà trêu vào phụ nữ! Mọi chuyện chuẩn bị khá thuận lợi. Ba ngày sau, cả đoàn người tiến về phía đầm Thiên Trì. Đầm Thiên Trì thuộc lãnh địa của Đông đế nên muốn tới được đó họ phải đi qua thành Đông đế, liệu ông ta, liệu Đông đế có thể dễ dàng đồng ý?