Ở tiên giới, Khuynh Thành đang bị Tiên đế bóp cổ, hít thở ngày càng trở nên khó khăn. Lẽ nào cô tính nhầm rồi sao? Không thể nào, mỗi lần cô rơi vào tình thế hiểm nghèo sức mạnh bí ẩn ấy đều bộc phát trợ giúp cô, sao lần này lại không thấy dấu hiệu gì? Không được, cô không thể nào chết được, cô còn chưa gặp được Lam Tố, chưa cùng anh đánh tan kẻ thù tiếu ngạo giang hồ, cô không thể chết được! Tay Khuynh Thành nắm chặt thành quyền, mặt từ sắc tím chuyền dần sang đỏ ửng, Tử thanh bảo kiếm trong tay đâm thẳng vào bàn tay vô hình của Tiên đế đang xiết chặt trên cổ mình. Một tiếng nổ lớn nghiêng lệch đất trời vang lên, Tiên đế kinh hãi nhìn Khuynh Thành, sao có thể như vậy được chứ? Dù cô ta có là cao thủ đẳng kiếp Kiếm tông cùng thần khí thì cũng không thể nào thoát ra được mới đúng? Khuynh Thành lăng mình lao vút lên không lấy lại thăng bằng đứng trước mặt Tiên đế. “Diệp Khuynh Thành, xem ra ta đã đánh giá ngươi quá thấp rồi nhưng là lần này ngươi sẽ không được may mắn như vậy đâu.” Trong tay Tiên đế đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, Khuynh Thành nhận ra đó không phải là thanh kiếm bình thường mà là một kiếm thần, nhưng là nếu so với Tử thanh bảo kiếm trong tay cô thì vẫn còn kém xa. Làn khí cực mạnh từ trên trời ập xuống, Trọng Lâu thầm than một tiếng nhưng là ông chưa thể thoát ra khỏi bảy mươi hai sát thần được. Nhát kiếm này của Tiên đế, Khuynh Thành không thể nào chống cự nổi, ông nhất định phải nhanh chóng tới trợ giúp cô. Trọng Lâu nghĩ rồi gầm lên một tiếng vang trời, một quyền táng thẳng vào bảy mươi hai sát thần đang bao vây xung quanh để mở đường thoát ra. Kiếm khí của Tiên đế lúc này dường như bao phủ cả đất trời rồi đánh thẳng vào Khuynh Thành. Đám đông đứng cách đó vài trăm dặm không kịp né tránh đều bị thương tổn nguyên khí, còn những người ở gần hầu như chỉ còn trơ lại bộ xương trắng. Những tiếng nổ kéo dài, vang xa vô tận. Kim Bằng cùng Hồng Loan giật mình kinh hãi, không ngờ công lực của ông ta lại thâm hậu đến vậy. Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhất tề bay đến chỗ Khuynh Thành, lão tặc đó muốn tổn thương tới Khuynh Thành thì phải hỏi xem chúng có đồng ý không đã. Khuynh Thành lúc này vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng, Tử thanh bảo kiếm nắm chặt trong tay, bản thân cô cũng không thể ngờ Tiên đế lại lợi hại đến vậy, nhưng là công lực cao không phải lúc nào cũng có thể chiến thắng. Khuynh Thành nhún chân, một đạo lưu quang màu đỏ chớp lên, trong nháy mắt đã lao thẳng vào trong luồng kiếm khí. Tiên đế thấy Khuynh Thành không hề vận nội lực mà lại dám lao vào làn kiếm khí của mình thì có chút giật mình, cô ta điên rồi chắc? “Khuynh Thành!” ba tiếng gọi lại đồng thanh vang lên, giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên cùng đau xót. Khuynh Thành không hề quay đầu mà trái lại còn tăng tốc nhanh hơn lao vào trung tâm luồng kiếm khí khiến Tiên đế không khỏi nở nụ cười đắc ý, cô ta tự tìm đến cái chết thì ông ta cũng chẳng cần phải nương tay làm gì. Những làn kiếm khí xé toạc trang phục trên người Khuynh Thành, rạch làn da trắng trẻo mịn màng của cô tứa máu. Không chỉ rieeng Trọng Lâu, Hồng Loan cùng Kim Bằng ngạc nhiên mà tất cả những người xem chứng kiến cảnh này đều không thể không tự hỏi, Khuynh Thành rốt cuộc là muốn làm gì? Không gian xung quanh bỗng dưng như ngừng hẳn, những làn kiếm khí phát ra những tiếng xẹt xẹt ghê người rồi bắt đầu yếu dần đi. Đám đông vây quanh suối Bích Lạc hoang mang đến cực độ mà Tiên đế lúc này cũng không thể tin vào những điều đang xảy ra, Khuynh Thành lại có thể phá được kiếm khí cực hãn của ông ta sao? Trong lúc mọi người còn chìm trong cơn kinh hãi thì Khuynh Thành với một thân trang phục rách nát, toàn thân dính máu đã phi thân ra khỏi luồng kiếm khí đứng trước mặt Tiên đế. Tử thanh bảo kiếm vung lên, chỉ một chiêu thôi đã chẻ đôi người Tiên đế. Tiên đễ kinh hãi không thôi, tại sao đường đường là Tiên đế chí cao vô thượng như ông ta lại có thể bị một con nhãi đẳng cấp Kiếm tông giết chết? Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể là sự thật được! “Tiên đế, không ngờ được đúng không?” Khuynh Thành nhếch mép cười nhìn ông ta kinh thường nói. “Ha ha...muốn giết ta? Chỉ bằng nhà ngươi mà cũng muốn giết ta sao?” thân xác ông ta tuy đã bị Khuynh Thành hủy hoại nhưng là nguyên anh vẫn còn rất hung hãn, ông ta căm phẫn nhìn Khuynh Thành. Đúng là Khuynh Thành đã khiến ông ta hết sức bất ngờ, một cô gái chưa đạt trình độ Kiếm tông không những có thể phá được kiếm khí mà còn hủy diệt thân xác của ông ta. Nếu không phải ông ta kịp thời né tránh thì có lẽ nguyên anh của ông ta cũng đã bị cô ta hủy diệt rồi. “Không ổn! Hắn định chạy trốn.” Hồng Loan kêu to một tiếng, Một làn lưu quang màu đỏ cùng một làn lưu quang màu vàng kim cấp tốc truy kích tiên đế. Bảy mươi hai Sát thấy thế cũng ào ào xông lên đuổi theo Hồng Loan và Kim Bằng. Tiên hậu chứng kiến mọi chuyện mà không khỏi kinh hãi, khi mọi người cấp tốc đuổi theo Tiên đế thì bà ta lặng lẽ rời đi. Khuynh Thành khi xông vào kiếm khí mặc dù đã vận toàn bộ nội lựa ra bảo vệ thân thể mình nhưng cô vẫn bị thương bởi kiếm khí của Tiên đế. Đã có một khoảnh khắc cô định buông xuôi, vì kiếm khí kinh khủng kia khiến cô bỏng rát chẳng khác gì hàng vạn con kiến cắn đốt. Cảm giác ấy còn khổ hơn cái chết nhưng cô ta lại nghĩ hắn suýt nữa lấy mạng Kim Bằng đã giúp cô trụ vững, hôm nay hắn không chết thì những người mà cô muốn che chở sẽ phải bỏ mạng ở đây. Nhát kiếm cuối cùng bổ vào Tiên đế cô đã phải tập trung toàn bộ sức mạnh toàn thân của mình đến nay cô đã không thể đứng vững nổi nữa rồi, Khuynh Thành ngã vật xuống đất. Bảy mươi hai Sát chia nhau ra, một nhóm truy kích Hồng Loan và Kim Bằng, một nhóm vây đánh Trọng Lâu, bỗng có người nhìn thấy Diệp Khuynh Thành gân mạch đã bị đứt đoạn bèn phóng như bay đến chỗ Khuynh Thành. Đúng lúc này thì một thanh đoản kiếm phi thẳng vào gã, cả thân xác lẫn nguyên anh của gã đồng thời nổ tung. “Đó là hậu quả dành cho kẻ giậu đổ bìm leo, đánh lén!” Trọng Lâu vẫy tay, đoản kiếm lại trở về bàn tay, ông cấp tốc lao nhanh đến chỗ Diệp Khuynh Thành, hơn một chục cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ đuổi theo sát ông. Trọng Lâu vừa chống trả bọn chúng, vừa đỡ Khuynh Thành lên, ôm lấy cô. “Khuynh Thành! Khuynh Thành...” Trọng Lâu vận khí ở lòng bàn tay, Khuynh Thành bỗng bật lên cao lơ lững giữa không trung. Lúc này kinh mạch Khuynh Thành đã đứt, tim mạch bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị chỉ e nguyên anh không gượng nỗi, đến lúc đó dù thần tiên Đại La đến cũng phải bó tay không cứu nỗi nữa. Trọng Lâu trợn đôi mắt như hai ngọn đuốc nhìn hơn chục tên cao thủ, với khí thế kiêu dũng chưa từng có, ông coi chúng như không khí bắt đầu ngồi xếp chân bằng tròn vận khí điều trị thương tích cho Diệp Khuynh Thành. Đám sát thần thấy vậy vô cùng kinh ngạc nhưng bọn chúng rất nhanh chóng lấy lại tình thần, đồng thanh gào lên: “Bày trận!” Bầu trời mênh mông vạn dặm, bỗng chốc mây đen chuyển vần, vô số những tia chớp bắn ra khắp không gian, những ánh chớp ngoằn ngoèo uống lượn như rắn bò khắp nơi khắp chốn với tốc độ cực nhanh. “Thiên lôi trận!” Trọng Lâu nghe đám sát thần hét lên tên trận mà có chút hoảng hốt, trận pháp này cực kỳ lợi hại, những người có công lực thấp mà bị vây vào trận này thì nhất định không thể thoát khỏi cái chết, ngay cả ông dù là Chiến thần cũng chưa chắc có thể toàn mạng được huống chi là Khuynh Thành lúc này đang bị trọng thương? Khuynh Thành lúc này cũng đã khôi phục lại được chút ý thức, cô nhìn trận pháp mà trên mặt khẽ nở nụ cười. “Đừng lo, tôi có thể phá được trận này!” Khuynh Thành yếu ớt nói. “Cô...cô có thể giải được trận này sao?” Trọng Lâu kinh ngạc nhìn lên Khuynh Thành. “Mọi trận pháp dù biến hóa đến đâu thì cũng sinh ra từ một gốc, lát nữa ông chỉ cân làm theo những gì tôi bảo là được, tôi đảm bảo không những chúng ta có thể thoát khỏi trận pháp mà còn có thể vây ngược lại bọn chúng trong đó nữa!” Trọng Lâu nhìn Khuynh Thành mà không nén nổi tò mò cùng bội phục, nếu thật sự có thể vây được bọn chúng trong Thiên lôi trận thì Khuynh Thành quả nhiên là quá lợi hại! Trận pháp này ngay đến cả tông sư pháp trận Nguyên Chẩn tiên sinh ở tiên giới muốn thoát ra cũng khó chứ đừng nói là vây ngược lại. “Hình như ông không tin tưởng tôi?” “Tin, tôi đương nhiên tin khả năng của Khuynh Thành!” “Vậy lát nữa ông chỉ cần làm theo những điều tôi nói là được.” Trọng Lâu gật gật đầu rồi dìu Khuynh Thành đi vào trận pháp, khéo léo tránh né; tuy ban đầu có chút bối rối nhưng rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh dùng thần khí chặn đứng các đạo thiên lôi giáng xuống. Thao tác tuy không bài bản nhưng lại khá hiệu quả. “Chiến thần tuy lợi hại nhưng lại có vẻ không hiểu rõ về trận pháp, cõ lẽ phen này...” “Chỉ tiếc cho Diệp Khuynh Thành, cô ta tài năng như thế mà lại bị vây trong Thiên lôi trận này, chắc chắn không thoát khỏi cái chết rồi!” “Đúng, nếu cô không chết thì vị trí bá chủ ở tiên giới này chắc chắn sẽ thuộc về cô ta chứ không thể là ai khác!” Đám đông người xem xôn xao bàn tán, tất cả đều hồi hộp theo từng hành động của Trọng Lâu cùng Khuynh Thành lúc này, dường như bọn họ đã quên mất gần đó Hồng Loan cùng Kim Bằng cong đang giao đấu với Tiên đế.