Phía sau nó lại có một toán yêu binh đang đuổi theo. Suốt chặng đường này đã có bảy đội yêu binh lần lượt truy sát nó. Điều khó hiểu là, thực ra bọn yêu binh này không định giết nó bằng được. Hình như bọn chúng chỉ cố ý ngăn cản bước tiến, làm chậm hành trình của nó. Không! Ta nhất định phải làm cho ra nhẽ chuyện là thế nào. Đôi mắt Đại Bàng Cánh Vàng trợn ngược, nhìn như đâm vào mắt một tên yêu binh. Đôi cánh đang rất bức xúc của nó quạt một nhát, quét tên này bay đi rất xa. Mẹ kiếp! Thằng cha này sợ quá bay mất cả hồn phách rồi, mình vận dụng thuật đọc ý nghĩ, chẳng thu được kết quả gì cả. Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại thế này? Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên một tiếng vang trời, một con hỏa long phun ra đánh thẳng vào bọn yêu binh. Một linh cảm chẳng lành bỗng xuất hiện trong đầu nó. Không ngớt có kẻ chặn đường mình, chắc chắn là chúng không muốn mình đi cứu Diệp Khuynh Thành. Nó cuống lên, và càng tăng tốc thật nhanh bay về phía tiên giới. Bọn yêu binh phía sau nhìn thấy nó đã bay vào tiên giới rồi, cũng không đuổi theo nữa. “Khuynh Thành, Khuynh Thành…” Đại Bàng Cánh Vàng lại linh thức truyền âm. Vẫn không thấy ai trả lời nó. Không hiểu tại sao, vào đến tiên giới nó lại không cảm nhận được khí lưu của Diệp Khuynh Thành. Lẽ nào cô ấy đã… Tuyệt đối không thể có chuyện đó! Nó tiếp tục bay cực nhanh về phía trước, đồng thời tiếp tục linh thức truyền âm cho Khuynh Thành. Bỗng nhiên Đại Bàng Cánh Vàng nhìn thấy có vô số người đang ùn ùn đi về một hướng. Nó vội tiến lại hỏi: “Các vị đang đi đâu thế?” Xưa nay, người ở tiên giới vẫn xung khắc với các yêu thú ở yêu giới như nước với lửa, nhưng hôm nay họ lại rất nhiệt tình, nói: “Tiên đế và Trọng Lâu quyết chiến, ngươi lại không biết hay sao?” Nhìn bộ dạng Đại Bàng Cánh Vàng kinh ngạc, người ấy lại nói thêm: “Ngươi cứ đi theo ta, ta dẫn ngươi đến suối Bích Lạc ở phía tây.” Tiên đế và Chiến thần Trọng Lâu đại chiến. Còn Diệp Khuynh Thành thì sao? Cô ấy đâu? Có phải cô ấy cũng đang ở suối Bích Lạc không? Một làn lưu quang mày vàng kim loáng lên. Người này chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì thì Đại Bàng Cánh Vàng đã bay vút đi rất xa. Hồi lâu người này mới hết ngỡ ngàng, dần hoàn hồn. “Chà! Tốc độ khiếp thật!” Đại Bàng Cánh Vàng bay được một quãng không xa thì lập tức cảm thấy có một áp lực rất mạnh tràn đến. Một làn lưu quang chớp lên, Thanh Hư đạo trưởng vẻ mặt tươi cười, dẫn vài trăm đệ tử đã xuất hiện trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng. “Kim Bằng, đi đâu thế?” “Thần thú ta đây đi đâu, cần phải cho ngươi biết hay sao?” Đại Bàng Cánh Vàng chỉ rất nóng lòng tìm ra Diệp Khuynh Thành, thấy có người chặn đường, nó bỗng đùng đùng nổi giận, sắc mặt rất cuồng ngạo. “Kim Bằng, ta khuyên ngươi nên quay về yêu giới đi! Nếu không đừng trách đạo trưởng này không khách khí với ngươi.” Thần thú lợi hại đến đâu, Thanh Hư đạo trưởng rất biết; nếu không vì Bắc đế ra lệnh cho ông ta đi giết Kim Bằng thì ông ta chẳng hơi đâu làm cái chuyện này. Nhưng hiện giờ Trọng Lâu và Bắc đế chưa phân thắng bại, nếu không nghe lệnh, lỡ Bắc đế thắng, thì Thanh Hư đạo trưởng sẽ rắc rối to. Cho nên, nếu có thể khuyên Kim Bằng quay trở về, mình lại không tốn một tên quân nào thì vẫn là hay nhất. “Tránh ra!” “Kim Bằng đừng nên cố chấp, u mê nữa!” “Kẻ nào chặn ta thì phải chết!” Đại Bàng Cánh Vàng gầm lên một tiếng động trời, sắc mặt cực gớm ghiếc, đập cánh, khiến không gian méo mó oằn mình. “Bùng…” Thanh Hư đạo trưởng giơ cánh tay dài chặn cú đòn này. Đôi cánh của Đại Bàng Cánh Vàng chứa đựng yêu nguyên lực vô cùng vô tận tạt đến, khiến cánh tay của Thanh Hư đạo trưởng tê bại. Ông ta biết là nguy ngập bèn lập tức bay lùi trở lại. “Nào, có chịu tránh ra hay không?” Đại Bàng Cánh Vàng chỉ thản nhiên nhè ra một câu. Thanh Hư đạo trưởng nhìn Đại Bàng Cánh Vàng ở ngay trước mặt, ông ta cố nghĩ thật nhanh. Muốn giết được nó, đúng là rất khó. Con Đại Bàng Cánh Vàng này vốn là thần thú của thần thú, yêu nguyên lực của nó quả là rất kinh khủng. “Kim Bằng, ta đâu muốn đối địch với ngươi, nhưng vì mỗi bên đều vì chủ của mình, ta phải làm chẳng qua cũng là bất đắc dĩ.” “Ý ngươi là gì?” “Ngươi định giết Tiên đế nên bọn ta đâu có thể để cho ngươi đi?” Đại Bàng Cánh Vàng cười khẩy. Nó mà định giết Tiên đế? “Gã đạo sĩ khốn kiếp, ngươi cho rằng ta cũng rỗi hơi như ngươi hay sao? Đã có Trọng Lâu giết ông ta, ta cần gì phải nhúng tay vào!” Thanh Hư đạo trưởng thất kinh. Ông ta sửng sốt nhìn Đại Bàng Cánh Vàng: “Không phải ngươi đi giết Tiên đế à?” “Ta nhắc lại lần nữa: không phải! Chỉ cần Tiên đế không làm hại người mà ta cần tìm, thì ta sẽ không đụng đến ông ta.” Sao lại là thế này? Chẳng lẽ tin tức đã sai? Không thể! Chính Tiên đế truyền tin cho Thanh Hư quán, nói rằng Yêu hoàng thông báo: gã đại tướng quân hộ điện của Yêu hoàng đã đánh hắn bị thương, và gã còn định nhân khi Tiên đế đại chiến với Trọng Lâu sẽ đánh lén Tiên đế. “Kim Bằng, Yêu hoàng đã báo tin với Tiên đế, thì không thể sai được. Ngươi nên ngoan ngoãn trở về đi, có lẽ Yêu hoàng sẽ nể ngươi là người đồng tộc mà tha mạng cho ngươi được sống.” Yêu hoàng? Ha ha ha… Đại Bàng Cánh Vàng có nghĩ ngàn vạn lần cũng không thể ngờ đó lại là Yêu hoàng! Thảo nào suốt dọc đường luôn bị vô số yêu binh xông ra tấn công. Hắn đã muốn ta chết, tại sao lúc đầu lại còn giữ ta ở lại đại điện? Bao năm qua hắn đang chờ đợi cái gì? Tại sao hắn không ra tay với ta? Hắn đã rất tín nhiệm ta, nhưng lại định giết ta! Được lắm, đã thế thì đừng trách ta giở mặt, đập lại hắn. “Ngươi cứ về nói với Yêu hoàng rằng, ta làm xong việc cần làm đã, rồi ta sẽ trở về san phẳng điện Yêu hoàng của hắn!” “Bùng!” Một làn khí lưu cực mạnh bắn ra thổi bay bọn đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng. Đại Bàng Cánh Vàng nhằm mặt đất quạt luôn hai nhát rõ mạnh, nền đất lập tức nứt toang hoác, vết nứt chạy dài mấy chục dặm. “Nếu còn dám bám theo, các ngươi sẽ không được chết toàn thây!” Giọng ác độc rất bố tướng của Đại Bàng Cánh Vàng vang khắp đất trời. Nếu hôm nay nó không vì đang có việc thì bọn người này đừng hòng đi thoát. Thanh Hư đạo trưởng thấy thế cũng không truy kích nữa. Giết được Tiên đế thì mới là quan trọng. Và, dù Tiên đế không chết thì cũng chẳng thể trách tội Thanh Hư đạo trưởng, vì năng lực của đạo trưởng chẳng bằng người ta! Cùng lắm là kết tội Thanh Hư này làm việc chểnh mảng mà thôi. Ông ta nhếch mép nở nụ cười rất đẹp, đưa mắt lướt nhìn đám đệ tử đang nằm dưới đất, ánh mắt không gợn chút xót thương. Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan nấp trong xuyến không gian, cả hai vô cùng sốt ruột. Họ đã bị ba mươi hai Kim Cương vây khốn hai ngày trời. Hôm nay là ngày Trọng Lâu và Tiên đế quyết chiến với nhau. Bằng mọi giá, hôm nay phải xông ra. “Cô Khuynh Thành đã nghĩ ra cách gì chưa?” Hồng Loan sốt ruột, không ngớt đi đi lại lại. Khuynh Thành thì vẫn từng bước điều chế thứ gì đó, làm đi làm lại mãi suốt hai hôm nay. Nhìn vào có vẻ rất ung dung nhàn nhã, thực ra cô sốt ruột hơn bất cứ ai. Bây giờ đã đến thời khắc hệ trọng, thành công hay không là ở lần này. “Khuynh Thành, cô cứ nghịch cái trò này làm gì, có ăn được đâu?” “Đúng là không thể ăn nhưng có thể phòng độc.” Khuynh Thành bốc một nhúm chất dinh dính như keo bôi lên mặt Hồng Loan, cười khì trêu nó. “Kìa, làm gì thế này? Bây giờ là lúc nào mà cô vẫn còn đùa được?” “Hồng Loan à, ta không ngờ ngươi cũng có lúc cuống lên cơ đấy!” Nên biết Hồng Loan bẩm sinh đã thích tự do. Bị giam chân trong này hai ngày, nó không phát cuồng lên sao được? “Thôi đừng đùa nữa. Cô mau nghĩ cách đi! Ba mươi hai gã Kim Cương đang đứng ngoài kia, tức thật! Đánh không thể đánh, giết cũng không thể giết chúng!” “Hai ngày trước thì chịu, nhưng không có nghĩa là hôm nay vẫn phải bó tay. Bôi xong thứ này, chúng ta sẽ xông ra đánh cho chúng không còn mảnh giáp!” Nghe nói sẽ xông ra đánh một trận đã đời, Hồng Loan nhanh nhẹn hẳn lên, nhanh hơn bất cứ ai. Nó bị tù túng sắp chết ngạt đến nơi. “Thứ này, không những có thể ngăn chặn chất độc của bọn chúng thấm vào cơ thể ta, mà còn có tác dụng dưỡng da, làm đẹp nữa kia!” Trông bộ dạng Diệp Khuynh Thành rất đắc ý. Ha ha! Ba mươi hai độc nhân đang ở bên ngoài, chắc chắn không thể ngờ Khuynh Thành lại có cái chiêu này. Chơi trò độc dược với cô, chúng chưa đủ tư cách! Điều khiển ý niệm. Hai đạo hồng quang hiện lên, hai người đã xuất hiện sau lưng ba mươi hai gã Kim Cương. “Đừng tìm nữa. Bà cô tổ các ngươi đang đứng đây rồi!” “Ông mày cũng ở đây rồi!” Gã Kim Cương được gọi là “đại ca” lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhìn chằm chằm vào hai người bọc kín bằng một thứ gì đó, chỉ hở ra hai con mắt, nói: “Vậy là hai ngươi đã ra! Cho rằng phết bùn khắp người là có thể tránh được độc dược của bọn ta hay sao?” Một gã Kim Cương khác đứng bên cạnh, bật cười ha hả: “Đại ca ạ, đâu phải là bùn? Rõ ràng là phân người!” Cùng với tiếng cười của gã, cả bọn Kim Cương còn lại cũng phá ra cười. Khóe miệng của Diệp Khuynh Thành giật giật. Cười? Rất đáng buồn cười hay sao? Tuy chính cô cũng cảm thấy mình có phần quái dị. Nhưng cô tuyệt đối không cho phép kẻ khác chế nhạo mình. Hai bàn tay cô nắm chặt, đôi mắt cô tràn ngập sát khí ghê rợn. Hồng Loan từ nãy đã không nén nổi nữa, lưu quang loáng lên, nó xông vào bọn Kim Cương. Chẳng phải lo trúng độc gì gì nữa, Hồng Loan đương nhiên sẽ tàn sát bọn chúng một phen cho sướng tay. Ba mươi hai Kim Cương phản ứng cũng tương đối nhanh. Khi tàn ảnh của Hồng Loan chớp lên, họ lập tức dàn thành trận thế rất nhịp nhàng bài bản. Đồng thời, chỉ trong chớp mắt đã tung ra vô số kiếm khí bao trùm khắp thiên địa, từ bốn phương tám hướng tấn công vào Hồng Loan và Khuynh Thành. “Vút…” Không gian dường như bị xé toang, vô vàn tiên khí trung phẩm bỗng nhằm vào Hồng Loan phóng tới. Thân thế Hỗng Loan vốn dĩ cứng mạnh vô cùng, cho nên nó chẳng coi các thứ tiên khí tầm tầm hạng trung ấy là gì. Khi trước nó không dám va chạm với chúng là vì sợ bị trúng độc. Nhưng bây giờ, hừ, đã đến lượt nó hành hạ bọn chúng đến nơi đến chốn rồi đây. Nó tóm chặt một tiên khí trung phẩm đang phóng đến, rồi xoay người ba trăm sáu mươi nhăm độ, thế là “rắc rắc…” hai chục tiên khí của đối phương bất ngờ bị chém gãy vụn. Hai mươi gã Kim Cương kinh ngạc nhìn tiên khí trong tay, dường như không dám tin ở mắt mình nữa. Thằng bé này chẳng qua chỉ là một thần thú hồng loan, tại sao… tại sao tiên khí lại không thể xâm phạm nó? Hồng Loan ngoặt tay lại, cầm hai mươi mũi kiếm đã bị gãy ném vun vút vào hai mươi gã Kim Cương. “Phập… phập…” Có mấy gã Kim Cương không kịp né tránh, bị những mũi kiếm đậm đặc hàn quang ấy cắm ngập vào da thịt. “Bát đệ, Thập tam đệ!” Bọn Kim Cương còn lại điên cuồng gào lên, toàn thân chúng bỗng biến thành màu đen, cả lũ vứt luôn tiên khí đã bị gãy, chỉ chân tay không, nhất loạt xông vào đánh Hồng Loan. Ánh mắt Hồng Loan đỏ ngầu, toàn thân nó như hóa điên. Nó cũng tay không giao đấu với chúng. Tóm được một tên nó bèn đập cho nhừ tử. Nó đánh gã ấy đến nỗi thân thể biến dạng, nguyên anh bị hủy diệt hoàn toàn. Có cần phải phòng ngự không? Hồng Loan lúc này không cần gì hết, nó chỉ biết đến hai chữ tấn công. Khuynh Thành nhìn thấy thế, cô hơi lo lo. Đúng là Hồng Loan rất lợi hại, nhưng lúc này không chỉ có một tên mà là có cả đàn cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ đang vây đánh nó. Khuynh Thành thấy lo cho Hồng Loan, nhưng chính cô cũng đang bị mười hai tên Kim Cương vây chặt. Lửa giận bùng lên. Tử Thanh bảo kiếm rút ra, sát khí ghê gớm cuồn cuộn sôi lên trong đôi mắt. Cả trăm dặm xung quanh đều là vùng chết chóc. Khi nãy Hồng Loan chiến đấu với bọn chúng, đã có cả ngàn người bị liên lụy chết oan, lúc này mọi người đang hò la bảo nhau chạy tháo thân. Hiện giờ đang có cả triệu người đứng trên cao dưới thấp tít đằng xa xem họ giao chiến. Họ đang háo hức và cũng thót tim. Cuộc chiến giữa Khuynh Thành và Hồng Loan với ba mươi hai Kim Cương quả là hay tuyệt. Còn ở một phía khác, Chiến thần Trọng Lâu và Tiên đế cũng chuẩn bị tử chiến. Sao thế, sao lại dồn dập cùng một thời điểm thế chứ? Chỉ hận mình không có thêm một đôi mắt nữa để có thể xem cả hai phía. Diệp Khuynh Thành lăng không vọt lên cao đến vài trượng, kiếm quang dài dằng dặc như một con rồng đang bay lượn, kiếm khí cực mạnh bất chợt đè nặng lên mười hai gã Kim Cương. “Nhận lấy cái chết!” Mặt đất rung chuyển kinh khủng chẳng khác gì động đất, vô số vết nứt trải dài ra mãi. Mười hai Kim Cương lập tức tập trung nội lực dồn vào tiên khí trong tay. Rồi ồ ạt đâm vào Khuynh Thành. “Choang, choang, choang…” Những âm thanh va đập gãy nứt không ngớt vọng xuống. Tiên khí trong tay mười hai Kim Cương bỗng gãy thành mấy đoạn. “Uỳnh…” Một tiếng động cực lớn, không khí bị nổ bung ra. Mười hai Kim Cương đều bị tạt bay ra xa vài trăm thước rồi mới gượng đứng lại được. Ánh mắt bọn họ đầy vẻ kinh hãi. “Đại ca, nguy rồi! Có lẽ thứ cô ta đang dùng là thần khí.” “Đại ca, hình như cô ta giấu nhẹm thực lực; cô ta không phải là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ.” Đám đông bóng người chen chúc bỗng nhộn nhạo hẳn lên. Ba mươi hai Kim Cương mà không địch nổi hai mẹ con cô ta! Mẹ con nhà ấy là người như thế nào? “Ta cho rằng khí thế của cô gái này… có lẽ chỉ có Tiên đế mới chế ngự nổi.” “Không đâu! Con thần thú kia còn kinh dị hơn, nó không hề sợ chất độc của ba mươi hai Kim Cương, nó tóm lấy họ rồi tung quyền đánh như điên.” “Có lẽ thiên hạ này sắp có biến đổi. Tiên đế… ôi…” Trong đám đông có vài người mặc áo xanh, họ nhìn Khuynh Thành và Hồng Loan rồi lặng lẽ rời đi. Họ là người của Đông đế, Tây đế và Nam đế. “Ú…” Một âm thanh sắc nhọn cao vút, một đạo kiếm khí có lẽ dài đến vài chục dặm chẳng khác gì một con cự long, bất ngờ từ trên không trung giáng xuống giữa chiến trường. Đồng thời, mười hai bóng người từ giữa chiến trường bay vọt lên trời. Mười hai Kim Cương nhìn Diệp Khuynh Thành, họ không sao tưởng tượng nổi, thần khí trong tay cô ta lại… to đến mức quá khủng khiếp! Mười hai người đang lúc phi hành vẫn không ngừng chiến đấu, tiếng va đập kinh hồn khiến những người đứng cách xa vài trăm dặm để xem cũng cảm thấy inh tai buốt óc. … “Đại ca! Thanh kiếm trong tay cô ta…” “Đúng thế, hình như uy lực của thanh kiếm của cô ta càng lúc càng mạnh. Thế là sao?” Mười hai Kim Cương mặt mũi nhăn nhó khổ sở. “Đại ca! Tại sao lại có thứ binh khí quái thai như thế? Sau đây chúng ta phải làm gì?” Đúng là một câu hỏi khiến người trong cuộc phải đau đầu. Nếu không dốc toàn lực, chỉ e sẽ bị ăn đòn nhừ tử. Dốc toàn lực? Nhưng thanh kiếm trong tay con bé ấy quả thật rất đáng sợ. Đáng ngán nhất là đối phương lại căn bản không sợ chất độc của bọn họ. “Không nghĩ nhiều nữa, liều mạng!” Người ấy gầm lên một tiếng. Cả mười hai gã nhằm vào Diệp Khuynh Thành nhất tề tấn công. Phương thức tấn công của người tu chân chủ yếu gồm hai loại, một loại là khống chế phi kiếm, cũng gọi là pháp thuật cấm chế viễn công, tức là đánh từ xa; một loại là cận thân giao đấu, đánh áp sát. Dù ở phàm trần, trên tiên giới hay thần giới, đều là như thế. Viễn công không xong thì đánh cận thân. Viễn công, nhìn có vẻ hoành tráng, nhưng để giết được người ta thì rất khó; vấn đề ở chỗ kiếm khí luôn phải dựa vào năng lượng để thúc động. Còn đánh cận thân… Chỉ cần sơ suất thì có thể mất mạng ngay. Đánh cận thân. Đôi mắt Diệp Khuynh Thành chớp lóe tinh quang. Sở trường của cô chính là đánh cận thân. Cho nên bọn chúng chỉ có thể là tìm đến cái chết. Tuy nhiên, mười hai Kim Cương lại rất có kỹ năng phòng ngự và có tốc độ cực nhanh. Cho nên Khuynh Thành không có cách nào để giết chúng ngay lập tức. Sát khí lại một lần nữa lan tỏa khắp chốn. Đánh giáp lá cà. Làn hơi của kẻ dám coi mình như đã chết, không ngừng khuếch tán. Khiến những người đứng xa vài trăm dặm để xem, cũng phải rùng mình. Đây là… thứ hơi thở của tử vong tuyệt đối… Mỗi lần cận thân giao chiến, nó sẽ điên cuồng đẩy đối phương vào chỗ chết. Mười hai gã Kim Cương vây chặt lấy Khuynh Thành, đôi lúc nhìn thấy rõ cô không kịp né tránh, sắp bị thương đến nơi, nhưng không hiểu tại sao cô vẫn tránh thoát hết sức tài tình. Mười hai gã đánh giáp lá cà, mà không thể đụng đến một sợi tóc của Khuynh Thành. Vẫn có câu bắt giặc phải bắt tướng giặc trước đã. Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lấp lóe những tia ghê rợn. Cô nhìn xoáy vào gã Kim Cương vẫn được gọi là “đại ca”. Tay cô nắm chặt con dao găm, điên cuồng áp sát vào gã. Mười một gã kia thấy thế định lao đến để chặn cô, thì đã không kịp nữa rồi, Tốc độ. Cứ cho là Diệp Khuynh Thành giấu nhẹm thực lực, thì tối đa cô cũng chỉ là Kiếm tông sơ cấp. Tại sao có thể có tốc độ nhanh kinh người như thế? “Hãy chết đi!” Ánh mắt Diệp Khuynh Thành như có điện, lấp lóe vô số những tia ghê rợn. “Vù…” Một gã Kim Cương đứng gần “đại ca” hơn cả, thấy thế lập tức phóng luôn thanh đoản kiếm trong tay về phía Khuynh Thành. Không né tránh, tuyệt đối không né tránh. Vẫn tốc độ kinh người như thế, cô đâm thẳng vào mục tiêu. Khi thanh đoản kiếm của gã sắp cắm vào tim cô, cô chỉ hơi né người, mũi đoản kiếm đã đâm trúng vai cô. Khuynh Thành tuyệt đối không bận tâm vết thương trên vai, cô chỉ hơi nhíu mày, và ánh mắt cô càng thêm giá lạnh. Gần như là đồng thời… Lưỡi dao găm của Khuynh Thành đã nhằm thẳng vào gã “đại ca”. Đã được gọi là đại ca, tất nhiên không phải hạng tầm thường. Thanh đoản kiếm của gã lập tức đối kháng với dao găm của Khuynh Thành. “Vù…” “Á…” Gần như đồng thời, một mũi tụ tiễn[3] đã phóng thẳng ra từ ống tay áo của Khuynh Thành. [3] Mũi tên đặt trong ống tay áo. Dao găm trong tay, chẳng qua chỉ là một thứ chiêu bài, là chướng nhãn pháp[4] mà thôi. [4] Thuật che mắt đối phương Vũ khí thật sự lấy mạng gã, lại là mũi tụ tiễn giấu trong tay áo. Kinh hãi! Tuyệt đối kinh hãi! Khuynh Thành đã giết kẻ đứng đầu ba mươi hai Kim Cương. Sao lại có chuyện này? Tuyệt đối không thể có chuyện này. Nhưng rành rành là mũi tụ tiễn mang theo hàn khí âm u đã cắm sâu vào ngực gã. Tàn phá nguyên anh của hắn. Chẳng cứ gì người khác, ngay chính gã bị tụ tiễn đâm cũng không dám tin. Mặt gã đầy kinh ngạc nhìn mũi tụ tiễn cắm giữa ngực mình, rồi cứ thế gã ngã vật xuống. “Đại ca!!!” “Đại ca!!!” “Đại ca!!!” Những tiếng hô hoán vang khắp bầu trời. Ngay những khán giả đứng xa vài trăm dặm, công lực còn yếu, cũng bị chấn động sững sờ, miệng hộc máu tươi phun trào ra như điên. Sát khí. Sát khí hủy thiên diệt địa. Bất chợt bao phủ khắp không trung. “Giết chúng, trả thù cho đại ca!” Ba mươi mốt Kim Cương Kiếm tôn cao cấp trung kỳ tựa như ba mươi mốt con sói đói, những cặp mắt đỏ rực ngập những tia máu, chớp lóe những tia ghê rợn. “Khuynh Thành, giết quá hay!” Hồng Loan rất đắc ý gọi cô. Khiến ba mươi mốt Kim Cương càng điên tiết. Cả bọn bất chấp sinh tử xông vào hai người. Sát khí tung hoành! Ánh sáng phát tán bốn phương! Không gian bị oằn lại, nhà cửa đổ sập, núi đồi nứt vỡ, sông suối đứt dòng chảy… Mấy chục cao thủ đối mặt tàn sát điên cuồng, toàn bộ miền đất này dường như bị rơi vào một địa ngục không biên giới. Từ trên không trung, máu không ngớt rơi xuống như mưa, tốc độ của họ quá nhanh, nhanh đến nỗi tuyệt đối không thể nhìn rõ máu của ai chảy ra rơi xuống. “Ối…” Những tiếng rú thê thảm từ xa vọng lại. Khiến vô số người tu chân phải rùng mình lạnh tim. Tàn sát. Tàn sát tuyệt đối!