Chương 3 Trong điện Kim Hoa, Tiên đế ăn không ngon ngủ không yên. Mấy hôm nay rộ lên câu chuyện về vườn Vạn Thú, lan truyền xôn xao khắp nơi. Có phải Trọng Lâu định tìm đến trả thù ông ta? Hay là, ma xui quỷ khiến thế nào, vườn Vạn Thú đã rơi vào tay cô gái ấy thật? Năm xưa vườn Vạn Thú rơi xuống phàm trần, ông ta đã nghĩ đủ mọi cách để lấy nó về mà không được. Lẽ nào cô gái này đã có cơ duyên với vườn Vạn Thú thật? Để phòng bất trắc, ta cứ nên xuống trần gian nghiên cứu xem sao thì vẫn hơn. Nghĩ thế, chớp lòa một cái, Tiên đế đã biến mất khỏi điện Kim Hoa. Tiên hậu nhếch mép nở nụ cười cao thâm khó lường, rồi vén tấm rèm phía sau bước ra. Vườn Vạn Thú. Phen này bà ta nhất định phải nắm trong tay. Bà đã sớm nghe biết câu chuyện Diệp Khuynh Thành và đứa bé kia bị Thanh Hư đạo trưởng đưa về. Chỉ trong nháy mắt, Tiên hậu đã ngồi giữa chính điện của Thanh Hư đạo quán. Vẻ mặt Thanh Hư đạo trưởng khúm núm và thận trọng, rất sợ đắc tội với Tiên hậu nương nương có địa vị ngất cao này. “Không biết Tiên hậu nương nương giá lâm nên chưa ra đón từ xa, thật là thất lễ!” “Thanh Hư, ngươi biết bản cung đến đây vì mục đích gì chứ?” “Vâng, Thanh Hư biết ạ! Có điều, rất khó đối phó với hai mẹ con họ. Cho nên tại hạ bèn nghĩ, phải vỗ về cho họ yên tâm, chờ khi họ hoàn toàn tin tưởng tại hạ, thì vườn Vạn Thú sẽ lấy được. Đến lúc đó, Thanh Hư sẽ đích thân đưa đến dâng Tiên hậu nương nương!” Khuôn mặt đẹp một cách lạnh lùng của Tiên hậu không thể hiện gì hết, bà ta chỉ thản nhiên nói: “Ngươi hiểu như thế thì rất tốt. Nếu không, ngươi chớ trách bản cung vô tình, trở mặt!” Nói rồi, tàn ảnh nháng lên, bà ta đã biến mất không thấy đâu nữa. Tốc độ. Tốc độ này khiến người ta phải kinh hãi, ngay Thanh Hư đạo trưởng cũng không có cách gì nắm được thực hư, không rõ tốc độ của Tiên hậu nương nương nhanh đến đâu. Vận linh thức xem xét, thấy đúng là bà ta đã đi rồi. Thanh Hư đạo trưởng mới hừ hừ lạnh lùng chửi rủa: “Ta nhổ vào mụ!” Đoạt được vườn Vạn Thú rồi sẽ dâng ụ? Cái đầu ta trục trặc hay sao? Đã có vườn Vạn Thú và thần khí rồi, ta còn sợ mụ chắc? “Hư Trúc!” Hư Trúc lập tức từ ngoài cửa chạy vào. Thanh Hư đạo trưởng hỏi: “Sự việc thế nào rồi?” “Đã làm xong cả rồi ạ.” “Không bị họ phát hiện ra điều gì chứ?” “Thằng bé thì không vấn đề gì, chỉ có Diệp Khuynh Thành lúc đầu không chịu uống, nhưng rồi cuối cùng vẫn uống.” “Nói rõ hơn xem?” Hư Trúc bèn thuật lại cuộc đối thoại giữa anh ta và Diệp Khuynh Thành. Thanh Hư đạo trưởng tát “bốp” một phát khiến anh ta ngã lăn quay. “Ngươi là đồ vô dụng, thế mà vẫn còn dám đứng đây vênh váo tự đắc!” Hư Trúc cảm thấy rất oan ức: “Sư phụ! Chính con nhìn tận mắt cô ta đã uống mà!” “Cô ta dám uống, chứng tỏ cô ta có thể giải độc! Xem ra, ta đã quá coi thường cô ta rồi.” Hư Trúc vẫn không sao hiểu nổi, rõ ràng anh ta đã làm rất đến nơi không chút sơ hở, sao cô ta lại đoán ra trong nước trà có độc? Thanh Hư đạo trưởng nhìn đồ đệ Hư Trúc mà càng điên tiết. Sao ta lại thu nhận một thằng đầu đất như thế này làm đồ đệ? “Ra đi, ra đi! Ngươi cút ra đi!” Bị Thanh Hư đạo trưởng đuổi ra, Hư Trúc tiu nghỉu rất buồn bực. Tại sao cô ta lại biết? Điều này rõ ràng là không thể. Hư Trúc nghĩ liền ba ngày mà vẫn không hiểu nổi điều này, anh ta bứt rứt đứng ngồi không yên. Đành hạ quyết tâm, mặt dạn mày dày, vẻ nhăn nhó khổ sở đến hỏi sư phụ Thanh Hư đạo trưởng vậy. Hư Trúc xưa nay vẫn có cái tật này: hễ có vấn đề gì chưa thông suốt, không hiểu nổi thì anh ta liền mất ăn mất ngủ. Sau đó, làm bất cứ việc gì cũng uể oải, dù thời gian lâu đến mấy vẫn không nguôi, trừ phi điều anh ta thắc mắc được giải tỏa hiểu rõ. Thanh Hư đạo trưởng mặt hầm hầm nhìn Hư Trúc, chỉ tiếc là không thể bóp chết anh ta cho xong. “Ngươi là đồ đần độn! Lúc cô ta bảo ngươi uống trà, tức là cô ta đã nghi ngờ rồi. Nếu ngươi cứ uống, thì cô ta sẽ tin rằng không có độc. Nhưng ngươi ngu lắm!” Nói rồi Thanh Hư đạo trưởng tạt cho Hư Trúc một cái vào đầu. “Quá ngu ngốc! Ngươi dám rút kim bạc ra để thử! Ta chưa thấy ai ngu như ngươi. Ngươi còn lạ gì thứ thuốc độc ấy? Cứ uống thì đã sao? Đồ ngu!” Bây giờ Hư Trúc đã hiểu ra, anh ta không thể không thừa nhận rằng mình chưa đủ thông minh. “Sư phụ! Con nhớ rồi. Lần sau con nhất định sẽ không mắc lại sai lầm như thế nữa.” Hư Trúc dõng dạc thề thốt, cam đoan trước mặt Thanh Hư đạo trưởng. Cái lối cam đoan xin hứa như thế này, Thanh Hư đạo trưởng đã nghe nhiều rồi. Nếu không vì hắn là… thì ông ta đã cho hắn cái tát chết luôn từ lâu. Tuy nhiên, nên thấy rằng có những kẻ đáng hận mà vẫn có thể sống đến nay, họ cũng có chỗ đáng mến của họ. Có thể nói, trong Thanh Hư đạo quán này, Hư Trúc là một đệ tử rất chịu nghe lời. Dù làm việc gì, Thanh Hư đạo trưởng không phải lo lắng anh ta sẽ phản bội mình. Thanh Hư đạo trưởng không dò xét ra thực lực của Hồng Loan, cho nên ông ta cũng không dám mạo hiểm vận linh thức trùm khắp cung Tĩnh U. Nếu bị họ phát hiện ra ông ta đang giám sát họ, thì công sức của ông ta sẽ đổ xuống sông xuống biển tất. Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan nhắm mắt nằm trên giường của mình, chờ đợi cuộc giao chiến đêm nay. Hồng Loan đã xác định rồi, chỉ cần lão tặc Thanh Hư đạo trưởng bắt đầu ra tay, thì nó sẽ san phẳng Thanh Hư Quán của lão luôn. Miễn bàn cái gì khác, nó phải chịu đựng những ngày như thế này quá đủ rồi. Chẳng bị người ta truy đuổi chạy cong đít, thì bị người ta hạ độc. Hồng Loan chưa bao giờ phải ráng chịu như thế này. Khuynh Thành nằm trên giường, cũng tuyệt đối không dám lơi lỏng cảnh giác. Tiên giới. Không ngờ còn tàn khốc và máu lạnh hơn cả chốn nhân gian. Ở đây, chỉ có chuyện kẻ thắng là vua kẻ thua là giặc. Tuyệt đối. Không có gì phải nói nữa. Nếu muốn sống thì phải bản lĩnh thật sự. Cũng may, chục năm qua cô không lãng phí vô ích, cô đã đạt tới Kiếm hoàng trung cấp hậu kỳ; điều này, ngay Hồng Loan, cô cũng không nói cho nó biết. Cô luôn giấu kín thực lực, vì hiểu rằng, trong cái thế giới sát phạt tàn khốc này. Muốn đánh thắng nhưng cao thủ từ đẳng cấp Kiếm tông trở lên thì phải khiến bọn họ lơ là cảnh giác, sau đó ta bất ngờ xuất kích bằng một chiêu chí mạng. Nếu không, kẻ phải chết sẽ là cô. Đêm nay sao mà yên tĩnh khác thường, không thể xảy ra chuyện gì cả. Còn Tiên đế thông qua đường hầm không gian để xuống Thực Nhân Cốc, ông ta đã mỉm cười được rồi. Vườn Vạn Thú, chẳng qua chỉ là lời đồn đại. Lúc này ông ta đã có thể yên tâm trở lại tiên giới kê cao gối mà ngủ ngon giấc. Bọn Khuynh Thành ở trong Thanh Hư đạo quán thấm thoắt đã ba tháng. Dịp mừng thọ Tiên đế đã đến. Thanh Hư Quán là một thế lực mạnh trong bốn thế lực lớn trên tiên giới, đương nhiên phải đến chúc thọ. “Thanh Hư đạo trưởng!” Sớm tinh mơ, Diệp Khuynh Thành đã cùng Hồng Loan đến gian chính điện. “Cô nương Khuynh Thành có việc gì à?” “Nghe nói Tiên đế mừng thọ, Khuynh Thành lên tiên giới đã lâu, vốn cũng rất ngưỡng mộ Tiên đế nhưng chưa có cơ hội được gặp, hôm nay…” Thanh Hư đạo trưởng cười khà khà, nói: “Dễ thôi, dễ thôi mà! Lát nữa hai vị cứ đi theo tôi là được.” Khuynh Thành làm bộ vui vẻ khác thường, nói: “Thế thì tôi xin cảm tạ đạo trưởng trước.” “Khách khí quá, khách khí quá!” Khuôn mặt hơi dài của Thanh Hư đạo trưởng nở nụ cười rất hiền từ. Cứ như là tuyệt nhiên không hề hay biết cái vụ việc đầu độc hồi nọ. Không những không nhắc đến một chữ, mà còn tỏ ra thân thiết với Khuynh Thành và Hồng Loan như thể là chỗ người nhà với nhau. Ba tháng nay họ đã được nuôi vỗ béo không ít. “Cô nương Khuynh Thành cứ đi thay trang phục đi, lát nữa ta sẽ cùng đi.” Thanh Hư đạo trưởng gật đầu nhìn Khuynh Thành. Cô và Hồng Loan vừa đi khỏi thì nét cười trên mặt ông ta cứng đơ luôn. Có vườn Vạn Thú hay không, đêm nay sẽ hiểu rõ tất cả. Đến điện Kim Hoa, Khuynh Thành mới biết trên tiên giới có bốn vị đế. Đông tây nam bắc, tứ đế. Chỗ họ đang ở đây thuộc địa phận quản lý của Bắc đế. Đại lễ mừng thọ Bắc đế, đương nhiên ba vị đế kia cũng đến dự. Điện Kim Hoa thực bề thế, hùng vĩ, phong cảnh tuyệt đẹp chẳng khác gì chốn đào nguyên cách biệt đời thường. Khuynh Thành và Hồng Loan đi theo Thanh Hư đạo trưởng bước vào chính điện, rồi được người ta dẫn ra vườn hoa phía sau tham quan một lượt. Đủ thấy vị thế rất cao của Thanh Hư đạo trưởng. Trùng hợp thật thú vị, ở vườn hoa phía sau, Khuynh Thành lại chạm trán Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi. Thanh Hư đạo trưởng cảm thấy có phần ngạc nhiên, không ngờ Diệp Khuynh Thành lại quen Hoa Mãn Nguyệt. Thế này thì sự việc sẽ hơi phiền hà đây. Cho nên ông ta lại càng không dám sơ suất manh động. “Tôi không ngờ các vị cũng đến!” Nên nhớ rằng hồi đầu anh ta đã có cái thái độ kia với Tiên đế, không ngờ anh ta vẫn dám đến. “Ngày đại thọ của Tiên đế, tôi đâu dám không đến?” Hai người đang nói chuyện thì một người hầu đến nói: “Thanh Hư đạo trưởng, yến tiệc mừng thọ Tiên đế đã bắt đầu, mời đạo trưởng về chỗ ngồi ạ!” Bấy giờ cả toán người mới trở ra. Sinh nhật Tiên đế có khác, hết sức bề thế hoành tráng. Ước tính, có lẽ phải đến một hai nghìn bàn tiệc! Diệp Khuynh Thành không sao biết hết tên các món ăn bày trên bàn. Mọi ngày ở trong Thanh Hư đạo quán, cô đã cảm thấy bữa ăn quá xa xỉ, không ngờ ở chỗ Tiên đế còn xa xỉ hơn. “Tiên đế đến!” Ngay sau tiếng hô trang nghiêm, Tiên đế từ từ bước ra. Tiên đế. Vậy là Khuynh Thành đã nhìn thấy ông ta. Hai bàn tay cô bất giác nắm chặt. Rõ ràng là Tiên đế đang đứng cách họ rất xa, thế mà vài lần tàn ảnh chập chờn nối nhau, ông ta đã ngồi ngay trên ngai vàng rồi. Tốc độ nhanh thật. Khuynh Thành không thể không trầm trồ. Ngay Hồng Loan khinh khinh bất cần cũng thầm khen ngợi; có điều, so với tốc độ của nó thì ông ta vẫn còn kém một chút. Rồi, người ta đua nhau ninh nọt tang bốc, dâng lễ vật. Tiên đế cũng cảm thấy hơi phiền hà, ông xua tay, nói: “Yến tiệc bắt đầu đi thôi!” Diệp Khuynh Thành bỗng đứng dậy, nói: “Tiên đế! Tiểu nữ Diệp Khuynh Thành cũng có một thứ lễ vật biếu Tiên đế.” Diệp Khuynh Thành. Có thể nói, mấy tháng nay cái tên này luôn vang như sấm rền bên tai. Khuynh Thành thầm cười nhạt, liệu ông ta cho rằng cô phải gây ồn ào như thế là để làm gì? Cô chờ đợi cái ngày hôm nay, để ông ta nhớ ra cô. Phải làm thế thì cô mới có thể trao củ nhân sâm của Huyết Sâm đến tận tay Tiên đế. Khi trước, Huyết Sâm đã dặn dò cô hàng trăm lần rằng nhất định phải đưa tận tay ông ta. Cô đâu có thể làm trái lời hứa? “Thế ư? Tiên đế ta đây nghe nói ngươi có vườn Vạn Thú, có đúng vậy không?” Diệp Khuynh Thành rất đàng hoàng đúng mực đứng lên, nói: “Tiểu nữ không có vườn Vạn Thú. Chẳng biết ai đã tung tin đồn nhảm ấy, khiến tiểu nữ phải trốn trong Thanh Hư đạo quán tròn ba tháng trời!” “À ra thế. Vậy ngươi định dâng Tiên đế lễ vật gì?” Diệp Khuynh Thành bước lên, mở nhẫn không gian lấy ra một củ nhân sâm giống hệt hình người, nói: “Đây là lễ vật tiểu nữ muốn biếu Tiên đế.” Mọi người đang ngồi trên ghế suýt nữa ngã phệt xuống đất. Trò hề gì thế này? Chuyện về cái vườn Vạn Thú ầm ĩ xôn xao, để rồi rốt cuộc biến thành một củ nhân sâm vớ vẩn chẳng đáng nhìn. Nhất là những vị đã từng truy sát Diệp Khuynh Thành, lúc này tức quá chỉ muốn đập đầu vào tường. Họ đã bị một cô gái ranh con bỡn cợt. “Một củ nhân sâm?” “Bẩm Tiên đế, đây không phải nhân sâm bình thường. Nếu ngài chưa tin thì cứ cầm mà xem đi!” Tiên đế cười ha hả. Cô gái đi xuyên không gian này dí dỏm thật! Hôm nay tâm trạng rất vui. Được! Dù sao thì vườn Vạn Thú cũng chưa tái xuất giang hồ, thì cứ xem một lát có sao đâu? Ông ta không tin nó có thể làm hại ông ta được. “Trình lên đây!” Một thị nữ đứng bên Tiên đế nói “xin vâng”, rồi bước xuống. Cô ta nhìn Khuynh Thành một lượt, thấy không có mối nguy nào, mới đưa tay ra cầm củ nhân sâm hình đứa trẻ con trên tay Khuynh Thành. “Thưa Tiên đế, đây ạ.” Hai tay cô ta nâng củ nhân sâm đến trước mặt Tiên đế. Tiên đế cười vang, rồi nói: “Tiên đế ta đây sẽ nhìn tận nơi, xem nó khác thường chỗ nào.” Ông ta cầm củ nhân sâm rồi mân mê trong tay. Bỗng nhiên, củ nhân sâm như có linh hồn sống, nó tự tách đôi. Một đạo kim quang bỗng lóe ra từ củ nhân sâm. Chói đến nỗi không ai dám mở mắt. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngớ ra. Nó… nó là gì thế? Đạo kim quang mỗi lúc một mạnh, sát khí đậm đặc cũng lan tỏa khắp nơi. Đây… đây là… khí lưu của Chiến thần Trọng Lâu! Hơi thở của Chiến thần Trọng Lâu. Đúng rồi! Không! Không thể có chuyện này. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Trọng Lâu đã chết từ rất lâu, cho nên, đâu có thể là Trọng Lâu? Đâu có thể như vậy? Không riêng gì Tiên đế, mà từng người đang có mặt ở đây cũng đều cảm nhận ra làn sát khí cực mạnh này. Không khí đặc quánh mùi vị khát máu. “Tiên đế không ngờ ta sẽ trở lại, đúng không?” Giọng của Trọng Lâu bỗng vang lên trong không khí. Đạo kim quang cực mạnh ấy dần dần nhạt đi, rồi một hình người lộ ra. Kim quang càng lúc càng mờ ảo, hình người càng lúc càng rõ nét. Người này… chẳng phải Chiến thần thì còn ai vào đây nữa? Trọng Lâu. Trời ơi! Đúng là Chiến thần Trọng Lâu rồi! Toàn thể điện Kim Hoa bỗng dưng sôi lên! Trọng Lâu vốn đã chết, nay lại sống lại như một chuyện thần kỳ. Sắc mặt Tiên đế hơi tái đi, ông ta cũng thấy kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt. Năm xưa rõ ràng là ông ta đã giết Trọng Lâu, sao hắn ta có thể sống lại như thế này? Ông ta đã đích thân xuống phàm trần kiểm tra vườn Vạn Thú, nó rành rành vẫn đang ở thế giới nhân gian. Trọng Lâu… Trọng Lâu sao có thể lại xuất hiện trước mắt ông ta? “Tiên đế, thế nào? Không nhận ra ta à?” Đôi mắt phượng của Trọng Lâu hơi lim dim, khóe miệng hơi động đậy, khuôn mặt đầy vẻ kiêu hùng cứng cỏi. Đôi mắt ông bắn ra tia lạnh, cặp lông mày rậm đen cong như hai lưỡi mác, bộ ngực vạm vỡ, uy phong, vạn người không địch nổi. Giọng ông vang dội chí khí ngất trời vạn trượng cao. Gân cốt cứng mạnh như sắt như đồng, đường bệ như tỳ hưu lay trời chuyển đất. Lưng thẳng vai rộng, tiềm tàng sức mạnh khổng lồ bền bỉ. Trọng Lâu… người này là Chiến thần Trọng Lâu mà truyền thuyết vẫn nhắc đến! Ông ta… ông ta đã chết rồi kia mà? Sao lại mọc ra từ một củ nhân sâm có hình hài một đứa trẻ con? “Tiên đế, đã đến lúc phải tính sổ món nợ giữa chúng ta rồi.” “Ngươi…” Sắc mặt Tiên đế hơi khó coi. Ông ta dẫu ngủ mê cũng không ngờ Trọng Lâu lại chưa chết! Trọng Lâu lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi phát ra những âm thanh khô không khốc như băng đóng cứng suốt ngàn năm, khiến người lạnh buốt thấu xương. “Hôm nay ngươi mừng thọ, ta tạm tha cho. Ta là Chiến thần của tiên giới, ta không như một số kẻ chuyên giở thủ đoạn nham hiểm độc ác. Ba ngày sau, tại suối Bích Lạc, sẽ quyết chiến sinh tử!” Lạnh lùng buông ngần ấy câu, rồi quay người, ngước mắt nhìn. Đưa tay tóm tàn ảnh của Khuynh Thành và Hồng Loan, chớp lòa, rồi tất cả tan biến không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ còn lại đám đông khách khứa lúng túng không biết làm gì, đứng đó nhìn Tiên đế. Thanh Hư đạo trưởng nào ngờ không những chẳng có vườn Vạn Thú mà còn mọc ra Chiến thần. Ông ta rất lộn ruột khi nghĩ đến ba tháng trời săn đón hầu hạ Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan. Ông ta đứng dậy chắp hai tay: “Xem ra hôm nay Tiên đế không vui lắm, tại hạ Thanh Hư ở Thanh Hư Quán xin cáo từ vậy!” Tiếp đó Hoa Mãn Nguyệt cũng đứng lên, giơ hai tay vặn hông vươn vai, ngáp một cái rồi nói: “Lưu Hương Nguyệt Nhi, chúng ta cũng về thôi, hết trò để xem rồi.” Những người khác cũng đua nhau đứng lên cáo lui. Tiên đế ngồi trên kia không nói một câu, hai tay nắm lại rõ chặt. Dường như ông không hề nhìn thấy họ. Cuối cùng chỉ còn ba vị Đông đế, Tây đế, Nam đế. “Bắc đế…” Nam đế vừa mở miệng thì Bắc đế đã nhảy dựng dậy, gầm lên như sấm: “Cút đi! Các người cút cả đi! Các người tưởng ta sợ hắn chắc? Ba ngày nữa. Các người cứ chờ sẽ thấy!” Nam đế vốn có thiện chí an ủi ông ta, nào ngờ lại bị ông ta nói vỗ mặt như vậy. Bèn hừ hừ lạnh lùng rồi biến mất. Đông đế và Tây đế vốn dĩ không thật hòa hợp với Bắc đế, hôm nay cũng đến dự gọi là có mặt cho xong. Lúc này thấy thế, hai vị cũng không nói nửa lời, biến luôn. Bắc đế vẫn thấy cái đầu mình ong ong không ngớt. Trọng Lâu, Trọng Lâu, Trọng Lâu. Trong đầu ông ta toàn là Trọng Lâu. Tại sao hắn lại chưa chết? Rành rành là hắn chết rồi kia mà? Ba ngày sau, suối Bích Lạc, quyết chiến sinh tử. Đúng là hắn đã trở lại, hắn chưa chết thật! Xem ra, ba ngày nữa đại chiến là không thể tránh khỏi. Bóng Trọng Lâu chớp nhòa, rồi đem Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan ra khỏi điện Kim Hoa. Khuynh Thành dường như vẫn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc. Trọng Lâu trong truyền thuyết, giờ đây rành rành đang đứng trước mặt cô. “Khuynh Thành! Ta cảm ơn cô!” “Tôi… tôi có làm được việc gì đâu, sao ông lại cảm ơn tôi?” Trọng Lâu hiểu rằng Diệp Khuynh Thành vẫn chưa hề biết rõ mọi chuyện. Ông không rõ nếu mình nói rõ tất cả cho Khuynh Thành biết, liệu cô ta có tức giận điên cuồng không. Nhưng quả thật ông không muốn giấu cô nữa. “Khuynh Thành, có chuyện này ta muốn nói với cô. Thực ra…” Trọng Lâu chưa kịp nói tiếp thì Hoa Mãn Nguyệt đã cười khanh khách chạy đến, nói: “Thế là đã đuổi kịp các vị rồi!” Cũng không đợi họ nói gì, Hoa Mãn Nguyệt đặt tay lên vai Trọng Lâu, tươi cười nói: “Ông chính là Chiến thần Trọng Lâu! Tôi là Hoa Mãn Nguyệt. Từ nay chúng ta là anh em một nhà rồi!” Kỳ cục! Anh chàng này thật hay vơ vào!