Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2
Chương 20 : part 2
Nếu không vì địa vị của Kim Diệm Ưng không cao bằng Kim Bằng và Côn Bằng, thì cái ghế Yêu hoàng đâu có thể đến lượt gã con hoang ấy ngồi? Huống chi, thằng cha ấy lại rất vong ân bội nghĩa, dám giết cả tộc Kim Bằng!
Hồi xưa, nếu không vì Kim Xán cho rằng công lực của mình không cao bằng hắn nên đã nhường ngôi cho hắn, thì hắn có thể làm Yêu hoàng được không? Nên nhớ rằng huyết thống của Kim Xán còn cao quý và thuần chủng hơn hắn nhiều!
“Nhưng, thế lực của Yêu hoàng quá lớn…”
“Cùng lắm ta sẽ hợp tác với ma giới trừ khử hắn luôn, rồi hãy hay!” Câu nói này của Kim Diệm Ưng buông ra khiến mọi người trên đại điện đều hít vào mấy hơi khí lạnh, sửng sốt.
Chớ có đụng vào vị thành chủ này của họ. Đúng là không thể trêu tức ông ấy.
Cái tính khí ông ấy không sợ gì trời cao đất dày, bất chấp nước sâu nước nông ra sao, ai đụng vào thì sẽ khốn nạn ngay.
“Thế thôi! Mọi người đi làm việc của mình đi!”
Kim Diệm Ưng giơ tay vươn vai vặn hông rõ lâu, vẫn cứ thản nhiên không băn khoăn gì hết.
Vị trưởng lão vừa nêu vấn đề khi nãy, bèn thở dài thườn thượt. Tính khí này của thành chủ sớm muộn gì cũng sẽ rước họa vào thân.
Nếu ông ta không có công lực cao, thì có lẽ thành trì Tây Điên này đã bị người khác đập nát ra tro từ lâu rồi.
Tàn ảnh Kim Diệm Ưng chớp loáng lên, ông ta đã biến mất khỏi đại điện.
Vấn đề đau đầu thì để cho Tứ đại trưởng lão cứ việc băn khoăn.
Chứ Kim Diệm Ưng không mấy hứng thú về những chuyện đó.
Trên sườn núi Tây Điên có cả thảy 782 sơn động, nhưng Kim Diệm Ưng là thủ lĩnh, bảo họ tìm kiếm bọn Kim Xán sẽ dễ ợt.
Kim Diệm Ưng bỗng “vù” một cái, lại quay vào trong đại điện.
Vì lúc nãy bước ra, ông ta có cảm giác về một áp lực rất mạnh đang tràn đến thành Tây Điên của mình.
Tứ đại trưởng lão cũng cảm thấy áp lực dữ dội ấy.
Ông ta cau mày, nói: “Thành chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Còn muốn ta phải nói hay sao? Khí lưu mạnh mẽ này, chỉ có thể là do Yêu hoàng phát ra chứ còn ai vào đây nữa?”
Kim Diệm Ưng nhíu mày: “Nhưng ta cũng không ngờ ông ta lại đến nhanh như vậy.”
Không riêng gì Kim Diệm Ưng, mà ngay Tứ đại trưởng lão cũng không ngờ Yêu hoàng mò đến nhanh như vậy
“Thành chủ, sau đây chúng ta phải làm gì?”
“Phải làm gì? Bây giờ các ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Vả lại, những việc như thế này xưa nay các ngươi vẫn phụ trách kia mà!”
Kim Diệm Ưng tỏ ra khó chịu.
Ông ta rất ghét các vấn đề phức tạp kiểu này.
Hễ nghe là nhức đầu.
Nếu hỏi ông ta cách giải quyết ra sao, thì ông ta chỉ nói “dùng quyền cước để giải quyết”
“Xẹt… xẹt… xẹt…”
Vô số tàn ảnh chớp lên, trên đại điện thành Tây Điên bỗng chốc đông nghịt người đứng.
Yêu hoàng oai phong lẫm liệt đứng giữa đại điện, trong này lặng gió nhưng áo bào của Yêu hoàng vẫn bay phần phật.
“Kim Diệm Ưng!”
Kim Diệm Ưng bộ dạng như gã lang thang, uể oải lê bước đến trước mặt Yêu hoàng, nói: “Thành chủ thành Tây Điên, Kim Diệm Ưng xin chào Yêu hoàng!”
“Kim Diệm Ưng, ta nghe nói Kim Xán đã đến núi Tây Điên của ngươi.”
“Đúng là đã đến núi Tây Điên này nhưng cụ thể hắn trốn ở nơi nào thì tôi không biết, tôi chỉ nghe nói hắn trốn vào sơn động. Yêu hoàng thần thông quảng đại như thế, thì ngài cứ tự đi mà tìm.”
Hừ! Muốn vào sơn động của núi Tây Điên tìm người, tức là tìm đến cái chết!
Riêng sườn núi đã có 782 sơn động, nếu cộng toàn bộ khắp núi thì ít ra cũng phải 3.000 sơn động. Chẳng phải vào để tìm cái chết là gì! Hừ!
“Kim Diệm Ưng, ngươi bỡn cợt trêu ngươi ta hay sao? Núi Tây Điên này ít ra cũng có vài ngàn hang động, ta đi tìm thì tìm phải đến tháng nào năm nào mới hết? Nếu muốn đi tìm thì ta cần gì phải đến thành Tây Điên này nữa?”
Kim Diệm Ưng sắc mặt vô cảm, chỉ nói “Thế ư?” Rồi hỏi vặn lại: “Thế thì ông đến đây để làm gì?”
…
Vẫn nghe nói Kim Diệm Ưng tính tình cổ quái chẳng hiểu sự đời là gì, hôm nay mới gặp… Hừ, nói là chẳng hiểu sự đời là còn tế nhị, nói khó nghe một chút, thì hắn là đồ ngớ ngẩn!
“Triệu tập toàn thể các thị vệ canh núi về điện này ngay cho ta!”
Nghe câu này, Kim Diệm Ưng thấy ngứa tai.
“Yêu hoàng có nhầm lẫn gì không đấy? Sao lại nói cái giọng như vậy? Dù sao ta cũng là thủ lĩnh ở đây!”
Khốn kiếp! Cái đầu gã Kim Diệm Ưng này có vấn đề hay sao?
Hắn dám nói trước mặt Yêu hoàng rằng hắn là thủ lĩnh ở đây! Rốt cuộc ai mới là thủ lĩnh?
Tứ đại trưởng lão, mặt ai cũng nhăn nhó khổ sở.
Đại nhân thành chủ của họ thế này thì… Khách đến hôm nay đâu phải những yêu thú rỗi hơi rách việc chỉ biết ham chơi?
Mà là Yêu hoàng của yêu giới kia mà!
Thế này thì chết dở rồi.
“Yêu hoàng, thành chủ của chúng tôi… ông ấy…”
“Đại trưởng lão, ngươi lại định phỉ báng ta chứ gì? Tránh sang bên, biến đi!”
Kim Diệm Ưng bước lên phía trước giật một phát, gạt đại trưởng lão sang bên.
“Yêu hoàng hiền đệ à, nghe ta nói nhé: tình cảm giữa ta và Kim Xán tốt hơn ai hết ở khắp yêu giới này. Cho nên! Đệ muốn ta bán đứng hắn thì tuyệt đối không thể được.
Ta không rào trước đón sau gì nữa, nói thẳng luôn: hoặc là đệ giết ta, hoặt là đệ tự đi mà tìm, hoặc là đệ trở về phủ của mình! Ba con đường ấy cứ tự chọn đi!”
Kim Diệm Ưng xưa nay tính tình bộc trực, ông ta không làm nổi bất cứ chuyện gì lắt léo mưu mô.
Sắc mặt Tứ đại trưởng lão càng nhăn như bị.
Thành chủ của họ điên rồi hay sao?
Lẽ nào chỉ vì Kim Xán mà ông ấy có thể đẩy cả thành Tây Điên này vào chốn nước sôi lửa bỏng?
Dù là sẵn sàng đứng ra trợ giúp người anh em, thì cũng không nên đi đến chỗ khuynh gia bại sản chứ!
“Kim Diệm Ưng! Nhà ngươi tự gây nên đó thôi.”
Mắt Yêu hoàng tràn ngập sát khí, hắn hất tay một cái, đám yêu binh phía sau xông vào đánh Kim Diệm Ưng ngay tức khắc.
“Hôm nay ta sẽ cho thành Tây Điên của ngươi tắm máu. Để rồi xem lần sau ngươi còn dám bao che cho hắn nữa không?”
“Dừng lại!”
Một âm thanh vang rền từ bầu trời vọng xuống.
Lưu quang chớp lòa, Kim Bằng oai phong lẫm liệt bay thẳng đến chỗ bọn họ.
“Yêu hoàng, nhà ngươi làm ta quá thất vọng.”
“Ha ha ha… ha ha ha ha… không làm thế thì sao có thể ép ngươi ló mặt ra? Kim Bằng, ta chỉ cần giết ngươi, cho nên dùng thủ đoạn gì mà chẳng được?”
Ánh mắt Yêu hoàng quét một lượt, không thấy Kim Xán và tiểu Kim Bằng đâu.
“Kim Xán và thằng tiểu Kim Bằng đâu? Hay là chúng đã bỏ rơi ngươi rồi chúng chạy thoát thân?”
“Muốn gặp họ à? Chỉ e ngươi không còn cơ hội nữa.”
Ánh mắt Kim Bằng phóng ra hàn quang, nó nghiến răng, với tốc độ nhanh nhất nó hóa thành một làn lưu quang lao thẳng vào Yêu hoàng bất chấp tất cả.
“Xẹt…”
Lưu quang chớp lòa phóng qua, tốc tộ của Kim Bằng cực nhanh.
Nhưng tốc độ của Kim Diệm Ưng còn nhanh hơn nữa.
“Vở diễn quá hay, một mình ngươi diễn thì phí quá!”
Ông ta mỉm cười rất quái dị, đôi mắt sáng quắc phóng ngay ra hai làn chớp điện màu đỏ.
Kim Bằng cùng lúc phun ra một con hỏa long.
Chớp đỏ kéo theo hỏa long đồng thời phang thẳng vào Yêu hoàng.
Kim Diệm Ưng vốn đã ngang cấp với Yêu hoàng.
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng bỗng dưng lại ra tay, hắn không kịp tránh cho nên bị dính đòn. Toàn thân lập tức tê dại.
Nhân đó, Kim Bằng tập trung nội lực tạt cho Yêu hoàng một chưởng thật mạnh.
Công lực của Kim Bằng vốn bị sa sút nhiều, nhưng lúc này bị kích thích mạnh cho nên chưởng lực không những không suy giảm, trái lại còn mạnh lên rất nhiều.
Nó thực sự căm hận Yêu hoàng thấu xương.
Cho nên năng lượng trong cơ thể nó được bùng phát tối đa.
Yêu hoàng thất kinh. Mấy năm trước hắn đã lĩnh giáo bản lĩnh của Kim Bằng nhưng không ngờ Kim Bằng đột nhiên trở nên đáng sợ như thế này.
Hắn chợt nhớ lại lời của Mặc Kha con trai hắn. Nếu lúc đầu nghe lời đứa con trai giết luôn Kim Bằng thì đứa con của mình cũng không phải bỏ mạng.
“Bùng…”
Kim Bằng tung ra sức mạnh đã là kinh hồn, nhưng Yêu hoàng biến dị cấp chín còn đáng sợ hơn. Chỉ thấy một tàn ảnh màu đỏ chớp lên, ngay lập tức Kim Bằng bị đánh bay ra xa.
Xung lực khổng lồ khiến Kim Bằng văng vào hơn chục cây cổ thụ rồi mới rơi xuống đất.
Trong họng hơi ngòn ngọt, rồi máu tươi tràn lên miệng.
Vì không muốn để cho Yêu hoàng phát hiện ra mình đã thất thiệt, Kim Bằng liều nuốt ực xuống luôn.
Rồi nó lập tức nhổm dậy, kín đáo vận khí, sau đó lại nhanh chóng lao vào Yêu hoàng.
Cùng lúc này nó linh thức truyền âm cho Kim Diệm Ưng.
“Trong khoảng mười chiêu, phải bảo mọi người rút ra xa, kẻo bỏ mạng thì đừng oán trách ta!”
Kim Diệm Ưng thì cảm thấy nực cười, gã này đã bị thương như thế rồi lại còn bảo người ta rút đi, nếu đi thật thì gã sẽ đứt luôn.
Lẽ nào…
Mắt Kim Diệm Ưng bỗng trợn tròn mắt rồi thét gọi Kim Bằng: “Ngươi định làm gì? Tự nổ nguyên anh hay sao? Ngươi điên rồi à?”
Cũng không đợi Kim Bằng trả lời, Kim Diệm Ưng tự giải đáp luôn.
“Chẳng lẽ ngươi tự tin sẽ giết được hắn?”
“Cho nên ngươi mới liều mạng để cả hai cùng tan xác?”
Kim Diệm Ưng tức quá, mắng luôn: “Đồ đần độn! Ta chưa thấy ai đần độn như ngươi! Nếu ngươi tự cho nổ yêu nguyên thì ngươi cứ cho ta cùng chết luôn cho xong!”
Kim Bằng rất bức xúc, xưa nay nó chưa bao giờ thích làm anh hùng, phải băn khoăn mãi mới muốn làm anh hùng một lần, thế mà gã Kim Diệm Ưng này lại không tác thành cho nó!
“Kim Diệm Ưng, ngay từ đầu ta đã nhận ra ngươi chẳng tử tế gì, ngươi có ý định để cho cả tộc Kim Bằng của ta bị diệt vong, đúng không?”
Kim Diệm Ưng tức quá gào lên: “Nếu ngươi dám cho nổ nguyên anh thì đúng là cả tộc Kim Bằng sẽ tuyệt diệt. Ngươi cho rằng Yêu hoàng chết rồi thì các tộc loài khác sẽ buông tha Kim Xán và tiểu Kim Bằng hay sao?
Tộc Kim Bằng là thần thú ở yêu giới, là một trong số các thần thú rất có triển vọng kế thừa ngôi vị Yêu hoàng, ngươi cho rằng các tộc loài khác sẽ chịu chấp nhận họ hay sao?
Ngày trước người ta không dám giết tộc Kim Bằng vì sợ hãi thế lực của cả tộc; nay cả tộc Kim Bằng đang bị tử thương vô số, tộc Côn Bằng cũng bị tổn thất nặng, nếu ngươi muốn cả tộc Kim Bằng bị diệt vong thì ngươi cứ cho nổ nguyên anh cho gọn đi!”
Kim Bằng nín lặng nhìn Kim Diệm Ưng. Nó lần đầu thấy một người uy hiếp người khác như thế này. Nhưng nó cũng thấy ấm lòng.
“Kim Bằng à, ta cũng là thần thú, ta lại còn ngang cấp với Yêu hoàng! Ngươi đừng thiếu niềm tin như thế!”
Nói rồi Kim Diệm Ưng rít lên một tiếng chói tai. Sóng âm lan ra chấn động cả quả núi Tây Điên.
Yêu hoàng chợt cảm thấy mối nguy, bèn tung mình lên, bỏ qua Kim Bằng và quay sang lao vào Kim Diệm Ưng.
Kim Diệm Ưng không hề tỏ ra nao núng, cấp tốc xông vào.
Hai sức mạnh đấu đầu xô vào nhau, cho nên cả Yêu hoàng lẫn Kim Diệm Ưng đều bị xung lực của đối phương đẩy bay ra xa vài chục thước.
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng lại có tình cảm sâu nặng với Kim Xán đến thế.
Dám không ngần ngại, dù thành Tây Điên này bị tiêu hủy cũng bảo vệ tính mạng cho Kim Xán.
Yêu hoàng bị bật lùi lại rất xa mới đứng lại được, hai mép khẽ vểnh lên, nói: “Kim Diệm Ưng, ngươi tội gì phải thế này? Cứ quyết bảo vệ nó thì ngươi được lợi lộc gì? Cuối cùng sẽ là tan cửa nát nhà chết người!
Chi bằng ngươi hãy đứng về phía ta, ta bảo đảm sẽ giúp cho thành Tây Điên của ngươi càng phồn vinh phú quý hơn.”
Kim Diệm Ưng khinh khỉnh nhìn hắn, vẻ bất cần.
“Yêu hoàng, ngươi đừng đứng đây phỉnh phờ lừa gạt người ta nữa. Ta thà tự nổ tan yêu nguyên chết luôn cho xong còn hơn là tin ngươi. Hợp tác với hạng tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ như ngươi thì mệt muốn chết!
Ngươi cũng biết rồi: ta chỉ giỏi công phu võ thuật, ngoài ra không có sở trường gì khác. Nếu chơi trò mưu mô toan tính thì ta xin kiếu! Cho nên, chúng ta cứ nói chuyện với nhau bằng quyền cước thì tiện hơn.”
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng lại ngoan cố gàn dở vậy.
“Được! Ngươi đã muốn chết thì ta cho ngươi được toại nguyện!”
Áo bào của Yêu hoàng bỗng bay phần phật, một loạt mũi tên ngắn màu đen phóng ra vù vù nhằm vào Kim Diệm Ưng và Kim Bằng.
“Mũi tên tẩm thuốc độc, cẩn thận!”
Kim Bằng hô lớn. Cho nên Kim Diệm Ưng không dám đối kháng với những mũi tên ấy, chỉ cố hết sức tránh sang mọi phía, rất chật vật nhọc nhằn.
“Khốn kiếp! Yêu hoàng có giỏi thì chân tay không giao đấu với ta!”
“Yêu hoàng ta đây không rỗi hơi! Dám đối đầu với ta, hậu quả sẽ là như thế này!”
Nói rồi hắn phóng hàng loạt hắc tiễn kịch độc về phía Kim Diệm Ưng.
Tuy Kim Diệm Ưng cũng có bộ lông vũ sánh ngang tiên khí nhưng thực lực của ông ta rất chênh với Yêu hoàng, kể cả Yêu hoàng chỉ dùng tên bình thường cũng đủ để bắn bị thương Kim Diệm Ưng.
Kim Bằng lại càng không dám xông ra chặn những mũi tên ấy.
Kim Diệm Ưng bỗng điên tiết, lập tức lấy Sát thủ giản của mình ra. Đó là Lưu tinh tiêu do Kim Diệm Ưng luyện hóa.
Những mũi phi tiêu màu trắng bạc “vù vù” phóng vào đám mũi tên của Yêu hoàng.
“Bùm…”
Lưu tinh tiêu đâm thẳng vào quầng sáng của hắc tiễn nổ vang.
Kim Diệm Ưng kêu rú lên đau đớn, yết hầu phun trào máu tươi.
Còn Yêu hoàng thì liên tục lùi trở lại mấy bước mới gượng đứng lại được.
Kim Diệm Ưng không ngờ yêu nguyên lực của Yêu hoàng lại mạnh đến thế.
Hai sức mạnh đấu đầu, Kim Diệm Ưng đã bị thương.
Tuy nhiên Yêu hoàng cũng không ăn nhằm gì, hắn cũng bị thương.
“Tránh sang bên mà nghỉ ngơi! Để ông đây đánh thay, ông sẽ hành hạ hắn một chập!”
Tàn ảnh của Kim Bằng chớp lên, sau chớp mắt, một con hồng long đã lao thẳng vào Yêu vương. Nó lại gượng vận dụng thuật độc tâm[1], nắm vững nội tâm Yêu hoàng đang nghĩ gì, sắp vận dụng chiêu gì, cho nên đối phó sẽ dễ hơn nhiều.
[1]. Đọc ý nghĩ của đối phương
“Kim Bằng, ngươi dám dùng thuật độc tâm với ta ư?”
Yêu hoàng gầm lên. Kim Bằng bị chấn động mạnh đến nỗi mồm miệng cũng ộc ra máu tươi.
Nó đã bị phản xung giáng trở lại. Gượng dùng độc tâm thuật rất nguy hiểm. Nếu bị đối phương phát hiện ra và phản xung quật lại thì rất dễ bỏ mạng.
Thấy Kim Diệm Ưng và Kim Bằng đều bị thương. Yêu hoàng khoái trá cười ha hả.
“Muốn đấu với ta ư? Các ngươi còn kém lắm!”
Ánh mắt Yêu hoàng ngập ngụa sát khí.
Đôi mắt sâu hoắm của hắn chớp lóe hàn quang.
“Kim Diệm Ưng, ta cho ngươi một cơ hội nữa: nếu nói ra vị trí của Kim Xán thì ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Kim Bằng hồi hộp nhìn Kim Diệm Ưng. Con người ta khi yếu thế, tính mạng bị đe dọa, thì rất dễ trở nên yếu ớt khác thường.
Diệp Khuynh Thành đã từng nói thế. Dù ngươi ấy trước kia hùng dũng ra sao, nhưng khi bị cái chết đe dọa, lại đang ở thế hạ phong, thì có thể có những hành động thật khó tin.
Trừ phi, người ấy có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ.
Liệu Kim Diệm Ưng có nói ra vị trí của Kim Xán không?
“Yêu hoàng, ngươi đánh giá Kim Diệm Ưng này quá thấp rồi. Ngươi muốn đâm chém băm vằm ta thế nào thì tùy!”
Nghe đến đây, Kim Bằng mới thở phào. Kim Diệm Ưng rất có tình bằng hữu, rất có khí phách của người anh em thân thiết.
Kim Bằng cũng thấy mừng thay cho Kim Xán. Kim Xán nhất định sẽ cảm động nếu biết Kim Diệm Ưng nghĩa khí như thế này.
“Không nói à? Được!”
Yêu hoàng nắm chặt quyền và đấm thẳng vào Kim Diệm Ưng.
Kim Diệm Ưng tuy bị thương nặng nhưng chưa đến nỗi quá yếu để không chịu nổi một quyền. Tàn ảnh loáng lên tránh sang bên.
Mắt Yêu hoàng nhấp nháy những tia tàn độc: “Ngươi tránh à? Ta muốn xem xem ngươi có thể tránh mãi được không?”
Nói rồi Yêu hoàng liên tiếp tung quyền ra như mưa đánh vào Kim Diệm Ưng.
Kim Bằng thấy thế hết sức căng thẳng. Cứ đà này thì Kim Diệm Ưng chỉ cần hơi sơ suất thì sẽ bị Yêu hoàng đánh trúng.
“Yêu hoàng, có giỏi thì đấu với ta. Ta mới là đối thủ của ngươi.”
Yêu hoàng bỗng dừng tay, mỉm cười nhìn Kim Bằng, nói: “Ngươi không nhắc thì ta suýt nữa quên ngươi. Kim Bằng, giữa Kim Xán và Kim Diệm Ưng, ngươi hãy chọn lấy một. Hoặc Kim Xán hoặc Kim Diệm Ưng phải chết.”
Kim Bằng vênh vênh cái mặt rất cùn, rất ba gai, nói: “Có còn cách lựa chọn thứ ba không?”
“Ngươi cho là thế nào?”
“Ví dụ, cả hai người ấy đều sống, ta chết. Được chứ?”
Lúc này mặt Kim Bằng lại rất ngây thơ, nhìn Yêu hoàng.
Nhìn bộ dạng của Kim Bằng, Yêu hoàng ngớ ra không biết lúc này nó định chơi cái trò ma quỷ gì.
Kim Diệm Ưng thì rất căng thẳng nhìn Kim Bằng, ông ta hiểu rằng nó đang chuẩn bị liều mình với Yêu hoàng, cả hai cùng chết.
Đúng thật, Kim Bằng linh thức truyền âm luôn.
“Hễ ta xuất chiêu với Yêu hoàng thì ngươi lập tức chạy đi luôn, nói với con ba ba già Kim Xán rằng hắn và tiểu Kim Bằng hãy sống cho tốt. Tộc Kim Bằng không thể bị tuyệt diệt mất giống.”
Kim Diệm Ưng đường đường một trang nam nhi lực lưỡng, lúc này thấy bùi ngùi chua xót không sao nói nên lời.
Có cần thiết… có cần thiết phải làm thế không?
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
16 chương
84 chương
68 chương
29 chương
102 chương