Chương 8 Trong điện Kim Hoa. n Ly đã đến tiên giới được hơn một tháng. “Hồng Loan, ngươi thay đổi nhiều quá!” n Ly và Hồng Loan đứng trên đỉnh một triền núi khá cao. “Phù thủy n Ly đừng nhọc nhằn tốn sức nữa. Cô không ngăn cản nổi Diệp Khuynh Thành đâu!” “Hồng Loan, ngươi đã trợ giúp cho cô gái đó từ khi nào thế?” “Phù thủy n Ly, cô không nên gọi cô ấy như thế. Cô ấy mai kia sẽ là vương phi của chúng ta.” “Vương phi? Hừ! Cô ta mà đòi làm vương phi? Nếu cô ta không xuất hiện thì vương gia của ta… đâu đến nỗi…” “Phù thủy n Ly, đừng đem mối hận đối với Lạc Nhi trút lên đầu Khuynh Thành. Tôi ở bên cô ấy đã lâu, tôi hiểu cô ấy. Và tôi cũng tin, tin rằng cô ấy sẽ tạo nên kỳ tích. Cả vương gia lẫn Khuynh Thành sẽ đều bình an vô sự.” n Ly rất điên đầu. Hồng Loan, người bạn tốt của cô, một thần thú tối cao vô thượng. Bây giờ cũng đứng về phía cô gái ấy! Cô gái ấy chỉ giỏi làm liên lụy đến vương gia của n Ly, ngoài ra cô ta được tích sự gì nữa? Nếu không phải cô ta thì năm xưa Thái tử đã không bị chết, vương gia cũng không bị phong ấn. “Hồng Loan, ngươi đã thay đổi thật rồi! Cô gái ấy đã cho ngươi ăn thứ bùa mê gì mà ngươi lại trở nên giống hệt vương gia như vậy?” Khuôn mặt xinh xắn măng tơ của Hồng Loan bỗng nở nụ cười rạng rỡ. “n Ly! Sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ giống như tôi và vương gia, cô sẽ thấy mê Khuynh Thành. Vì cô ấy là người thực sự có sức cám dỗ rất lớn.” “Đừng hòng! Bây giờ ta sẽ đi đưa cô ta xuống phàm trần. Ta đã hứa với vương gia, ta phải ngăn cản không để cô ta lên thần giới.” Hồng Loan cười rất gian tà: “Nếu cô không tin tôi thì cô cứ việc đi là thử khắc biết.” Hồng Loan vừa dứt lời thì Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh lao nhanh đến chỗ hai người. “Thì ra là con chim phải gió đang ở đây!” “Chim phao câu thối! Mới một lúc không nhìn thấy ta, ngươi đã nhớ ta rồi à? Xem ra, mọi ngày ta đã không phí công hành hạ ngươi.” Vừa nhắc đến chuyện này, Kim Bằng lại tiu nghỉu. Hừ! Nó cậy thế hà hiếp người khác, cậy thế bắt nạt người ta. Đẳng cấp của người ta không bằng nó. Nó đánh thắng, thì có gì đáng tự hào? “Con chim phải gió ạ, chờ khi nào ông lên thần giới, ông sẽ đọ với ngươi xem ai lợi hại hơn.” “Thế thì ta phải nhân lúc này hành hạ ngươi một phen đã!” Nói rồi tàn ảnh Hồng Loan loáng lên và bay thẳng về phía Kim Bằng. “Được lắm! Ta sẽ cho ngươi nêm thử chiêu mới ta vừa nghiên cứu ra: Liên hoàn tích lịch hỏa[1]! [1] Lửa sấm sét liên hoàn Vừa nghe thấy chữ Hỏa, Hồng Loan đã ngán, nó lập tức co cẳng chạy cho nhanh. Nó không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ lửa. Kim Bằng đuổi sát phía sau, mỉm cười rất gian. “Ha ha… sợ rồi hả? Sợ rồi! Mọi ngày hễ rỗi rãi là ngươi hành hạ ta, hôm nay ta phải xử lý ngươi mới xong! Con chim phải gió kia đứng lại…” Cả hai đuổi nhau qua mấy mỏm núi rồi mới chịu dừng lại. Kim Bằng vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Hồng Loan: “Ta phải quay về yêu giới một chuyến, nếu ta không thể trở ra nữa thì ngươi hãy giúp ta chăm sóc Khuynh Thành thật chu đáo.” “Hôm nay chim phao câu thối nhà ngươi sao vậy? Sao bỗng dưng lại bùi ngùi gì thế?” Đôi mắt Kim Bằng đầy giận dữ, bằng một giọng đều đều, nó nhả ra mấy chữ: “Ta phải trở về để giết Yêu hoàng.” Hồng Loan ngạc nhiên, nói: “Yêu hoàng? Chắc ngươi không giống như Trọng Lâu chứ? Yêu hoàng cũng hại ngươi và bạn gái ngươi phải đau khổ chia ly hay sao?” Kim Bằng ngẩng mặt lên, vẻ coi thường: “Thôi đi! Ta không phải hạng người ủy mị bịn rịn nhi nữ thường tình. Yêu hoàng đã chơi khăm ta. Thật phí công ta đã tin tưởng hắn, thế mà hắn dám hại ta. Mối hận này ta không thể nuốt nổi.” Kim Bằng càng nói càng căm phẫn. Diệp Khuynh Thành là người phàm trần đầu tiên mà nó tin cậy. Từ sau khi nó đến yêu giới, Yêu hoàng cũng là người đầu tiên nó tin tưởng. Tình cảm và sự tin cậy của nó đối với Yêu hoàng chẳng kém gì dành cho Diệp Khuynh Thành. Nhưng nó không ngờ thằng cha ấy lại đối xử với nó như vậy. “Chim thối ơi, thế thì ta sẽ đi cùng với ngươi.” “Ngươi cứ nên ở lại! Ta cảm thấy phù thủy n Ly vẫn rất bức xúc với Khuynh Thành, ta chỉ lo…” “Nhưng, e rằng công lực của ngươi không địch nổi Yêu hoàng. Ta không muốn nhìn ngươi dấn thân vào chỗ chết.” Kim Bằng ngẩng đầu, tâm trạng kích động nói: “Này! Còn chưa đánh, sao ngươi đã biết ta sẽ đi vào chỗ chết? Ai dám nói kẻ bị chết chắc chắn sẽ là ta? Chưa biết chừng sẽ là Yêu hoàng thì sao? Con chim phải gió, dù sao ngươi cũng nên khích lệ ta một chút chứ, ta còn chưa vào cuộc mà ngươi đã đề cao đối phương, hạ thấp người nhà mình à?” “Con chim phao câu thối ạ, lúc này mà nhà ngươi vẫn vênh váo tự đắc? Dù nói gì đi nữa, ta nhất định không để cho ngươi một mình đi như thế. Nếu nhà ngươi bị đứt thì ta biết hành hạ ai đây?” Trên đời này, người có thể được Hồng Loan coi trọng, coi như anh em, có lẽ chỉ có Kim Bằng. Nó không muốn mất người anh em này. Tuy thời gian sống gần nhau chưa lâu, nhưng không hiểu sao nó thật sự có một tình cảm khó mà diễn tả cho hết được. Những sự cảm động mà Kim Bằng đem lại cho nó, là xưa nay chưa từng có. Nó còn nhớ trong trận chiến với Bắc đế, Kim Bằng ngỡ là Diệp Khuynh Thành đã chết rồi, nó dám bất chấp tính mạng để đi trả thù cho Khuynh Thành. Khi nó bị đối phương đánh gẫy cánh, vết thương còn chưa lành hẳn nó đã lại lao vào cuộc chiến. Những tình tiết này khiến Hồng Loan đều thấy rõ cả. Trong trận đánh nhau với thiên hỏa, tuy mắt nó đang dữ dằn kinh khủng nhưng nó vẫn không quên liên tục để ý đến Hồng Loan, nó sợ thiên hỏa sẽ thiêu chết Hồng Loan. Nếu Kim Bằng không dốc toàn lực bảo vệ Hồng Loan thì chỉ e bộ lông vũ hoa lệ của Hồng Loan đã bị cháy trụi. “Ta biết ngươi không thật tốt bụng như thế đâu. Ngươi chỉ mong hành hạ ta đó thôi! Hừ!” Kim Bằng cố ý giả vờ mình đang tức giận. Đâu phải nó không biết Hồng Loan luôn coi nó là người anh em thân thiết! “Con chim phao câu thối ạ, nếu ngươi dám chết thì ta sẽ vặt trụi bộ lông của ngươi, cho ngươi chết trần truồng luôn!” … Quả là quái thai! Thằng cha nào ở với Diệp Khuynh Thành lâu ngày, nó ngày càng quái thai thì phải! Nó dám nghĩ ra cái ý tưởng đáng phỉ nhổ ấy! “Nếu ngươi dám vặt trụi lông của ta, ta sẽ rán ngươi thành con chim quay!” … Hồng Loan rất biết tính khí của Kim Bằng là thế nào. Nó bị Yêu hoàng chơi khăm như thế, chưa trả thù thì cả đời nó sẽ không dễ chịu. Nó không muốn Hồng Loan nhúng tay vào, vì nó muốn dùng bản lĩnh của mình để xử lý gã Yêu hoàng kia. Vốn dĩ nó có tình cảm sâu nặng với Yêu hoàng. Đâu dễ gì tin cậy một con người, thế mà lại bị người ấy bán đứng! Vố cay đắng ấy thực không sao chấp nhận nổi. “Này, chim thối ơi hãy nghe cho rõ đây: ngươi nhất định phải sống mà trở về!” Kim Bằng cười khì khì, nói: “Yên tâm đi! Ta đâu muốn chết đứ đừ chứ!” “Ngươi định bao giờ đi?” “Mai ta sẽ đi. Còn ngày nào chưa giết được hắn thì ta còn khó chịu ngày ấy.” Hồng Loan gật đầu với Kim Bằng, nói: “Được! Ngươi phải hết sức cẩn thận đấy!” Hồng Loan hơi ủ rũ nhìn nó. “Nói thừa rồi! Con chim phải gió nhà ngươi đừng nói những câu thừa thãi như thế được không?” Cả hai đứa lại càu nhàu với nhau một chập rồi mới trở về điện Kim Hoa. Hoa Mãn Nguyệt vì không muốn Nam Cung Khuyết và Tây Môn Hách lại cử người đến tiên giới giám sát Diệp Khuynh Thành. Cho nên anh và Lưu Hương Nguyệt Nhi cứ ít hôm lại trở về thần giới để báo cáo tình hình. Lưu Hương Nguyệt Nhi dịu dàng ngả người vào lòng Hoa Mãn Nguyệt, cô rất hạnh phúc, nói: “Hoa Mãn Nguyệt, lúc đầu em không nghĩ là anh sẽ đến tìm em. Em tưởng anh sẽ hận em bằng chết.” “Đúng là anh rất hận em, em dám bỏ đi mất hút không thèm nói một câu! Nhưng khi biết em là Tây Môn Nguyệt Nhi chứ không phải Lưu Hương Nguyệt Nhi, thì anh như hóa điên. Xưa nay anh chưa từng thấy vị trí quan trọng của em, em đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí anh. May sao Diệp Khuynh Thành đã mắng mỏ anh khiến anh tỉnh ngộ. Cô ấy nói: đã yêu một con người thì ta không nên nông nổi nghi ngờ người ấy, nếu không, ta không xứng để nói yêu người ấy.” Hoa Mãn Nguyệt có phần áy náy, anh nắm chặt bàn tay của Lưu Hương Nguyệt Nhi. “Lưu Hương, anh xin lỗi em!” “Đồ ngốc ạ, anh không có lỗi với em, mà là em đã không phải với anh. Thực ra ngay từ đầu em đã biết danh phận của anh rồi. Có điều, em cũng không ngờ mình lại yêu anh thật. Khi em trở về thần giới, phụ hoàng đã bảo em lợi dụng tình cảm của anh, để anh tiết lộ bí mật của họ Nam Cung nhà anh, lúc đó em bất ngờ nhận ra rằng mình không thể làm nổi chuyện ấy. Em không muốn lừa dối anh, không muốn tình cảm của chúng ta tồn tại trên sự dối trá lường gạt. Nhưng em lại sợ, sợ anh sẽ không tha thứ cho em, cho nên em không dám đến gặp anh nữa.” Hoa Mãn Nguyệt khẽ hôn lên má của Lưu Hương, bóp mũi nàng một cái, nói: “Thế mà còn nói anh là đồ ngốc! Em mới đúng là đồ ngốc!” “Nhưng em ngày càng thấy lo sợ, không biết tương lai chúng ta sẽ đi về đâu.” Có lẽ trước khi gặp Diệp Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt cũng lúng túng không biết nên thế nào. Nhưng hiện nay anh hoàn toàn không như thế nữa. Anh nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, mỉm cười, nói: “Khỏi cần nghĩ ngợi gì hết, chúng ta hãy sống thật tốt mỗi ngày bên nhau. Chỉ cần chúng ta chân thành yêu nhau, thì mọi khó khăn dù lớn đến mấy chúng ta cũng có thể nắm tay nhau để cùng đối mặt. Giống như Diệp Khuynh Thành, yêu hết mình không e sợ gì hết.” Lưu Hương Nguyệt Nhi nép người thật chặt trong lòng anh, ánh mặt rất kiên định, nói: “Đúng thế. Giống như Khuynh Thành, yêu hết mình, không e sợ gì hết.” Cả hai nặng lòng thề thốt. Sau đó trở về thần giới. Hồng Loan vốn định cùng Kim Bằng đi đến yêu giới, nhưng lại không có người quan sát n Ly, ai dám chắc cô ta không nổi cơn điên rồi gây ra chuyện điên rồ gì đó? Trọng Lâu và Tịch Vân không thể là đối thủ của n Ly. Cho nên Hồng Loan đành ở lại để canh chừng cô ta. Sáng sớm hôm sau, Kim Bằng tạm biệt mọi người rồi bay thẳng về hướng yêu giới. Một trận ác chiến sắp sửa bắt đầu. Trong điện Yêu Hoàng, vẻ mặt của Yêu hoàng đầy phẫn nộ và hoang mang. Yêu hoàng rất biết tính khí Kim Bằng. Đã sống gần nhau ngần ấy năm trời. Nếu nó biết ta đã bán đứng nó, thì chắc chắn nó sẽ không tha cho ta. Yêu hoàng vốn định nhờ tay Bắc đế để giết Kim Bằng. Nào ngờ Kim Bằng không chết, trái lại, kẻ chết lại là Bắc đế và Tiên hậu. “Bắc đế cũng thực vô tích sự. Hắn làm ta tức điên, tức điên!” “Bẩm báo!” Một gã vội vã chạy vào. “Nói đi!” “Hộ điện Đại tướng quân đã giết chết già nửa yêu binh trấn thủ ở biên cương.” “Gì thế?” Yêu hoàng nhìn gã ấy, không thể tin nổi. Rồi giận dữ quát: “Lui ra!” Cái tin này khiến người ta không hề vui chút nào. Không ngờ tốc độ của Kim Bằng lại nhanh đến thế. “Bẩm báo!” Lại một gã khác chạy vào. “Nói đi!” Sắc mặt Yêu hoàng quá chán chường. “Đoàn quân sai đi đánh chặn Hộ điện Đại tướng quân đã bị tiêu diệt hết ạ!” Toàn quân bị tiêu diệt!!! Xem ra phen này tên Kim Bằng ấy đã nổi giận thật rồi! “Hiện giờ hắn đang ở vị trí nào?” “Đang di chuyển rất nhanh về hướng tây.” “Phải tìm cách ngăn chặn hắn, giết hắn bằng bất cứ giá nào! Tuyệt đối không thể để hắn sống.” Mặt mũi Yêu hoàng vặn vẹo méo mó, rống lên cực kỳ nanh ác. “Rõ!” “Khoan đã.” Khuôn mặt Yêu hoàng bỗng có nét cười rất quỷ dị, nói: “Ngươi đi gọi cả tộc Kim Bằng lại đây cho ta.” Hừ! Dám giết yêu binh của ta, thì ta sẽ cho cả tộc Kim Bằng nhà ngươi tàn sát lẫn nhau, rồi chết ráo cả!” Như thế… ha ha… Yêu hoàng sẽ thật sự có thể gối cao đầu mà nằm chẳng phải lo gì nữa. Thôn Kim Bằng. Ở đây có vài trăm hộ gia đình, gốc gác của họ đều là Kim Bằng. Trên tiên giới, Kim Bằng xưa nay vốn không đông, ở đây cũng chỉ có ba bốn trăm con mà thôi. Trưởng thôn là Kim Xán vừa sinh thêm một tiểu Kim Bằng, cả nhà đang quây quần chuyền tay nhau bế nó, hết sức phấn khởi. Bỗng nhiên một làn lưu quang chớp lên. Một yêu binh đã xuất hiện ở cửa nhà Kim Xán. “Trưởng thôn Kim Xán có nhà không?” “Tôi là Kim Xán đây, tìm tôi có việc gì?” “Yêu hoàng bảo ông đến điện Yêu Hoàng.” “Không rõ Yêu hoàng gọi tôi là về việc gì?” “Không biết nữa. Ông cứ đi theo tôi là được.” Trong yêu giới, địa vị của tộc Kim Bằng luôn rất cao, bỗng có một tên yêu binh ranh con dám nói năng hỗn xược như thế với mình. Kim Xán thầm nghĩ, có lẽ sắp có chuyện chẳng lành. Nhưng nhìn cả nhà mình đang rất vui vẻ thế này, Kim Xán đành bình thản không tỏ thái độ gì hết, quay trở vào tươi cười nói: “Yêu hoàng có việc muốn gặp ta, ta đi một lát rồi sẽ về ngay.” “Đang bình thường cả, sao Yêu hoàng lại triệu ông đến gặp làm gì?” “Bà xã à, không sao, cứ yên tâm! Ta đi rồi sẽ về ngay.” Kim Xán rất tươi cười nói với vợ, ông ta lại nhìn đám con trai con dâu và các cháu, rồi quay người bước ra. Lưu quang loáng lên, Kim Xán vỗ cánh bay theo tên yêu binh nhắm về hướng điện Yêu Hoàng. Kim Xán vừa bước vào điện Yêu Hoàng thì bỗng cảm thấy một sức ép cực mạnh tràn đến. Rất nhanh, có sáu bảy cao thủ từ chỗ nấp nhảy bổ ra đè nghiến Kim Xán xuống đất. “Yêu hoàng làm gì thế này?” “Hừ! Kim Xán, ta hỏi đây, ta đối xử với cả tộc Kim Bằng các ngươi rất tốt, không ngờ tộc các ngươi lại dám mưu phản!” Mưu phản? Nếu Kim Xán định mưu phản thì đã hành động từ lâu rồi, đâu phải đợi đến hôm nay? “Yêu hoàng, ông không nên vu khống tộc Kim Bằng chúng tôi.” “Vu khống ư? Có con Kim Bằng mấy chục năm trước phi thăng lên đây, ta thấy nó căn bản rất tốt, nên ta mới có nhã ý thu nhận nó làm Hộ điện Đại tướng quân. Nhưng bây giờ nó lấy oán trả ân, nó đang rêu rao là sẽ giết ta. Kim Xán, đó có phải là chuyện của tộc Kim Bằng nhà ngươi không? Kim Xán từng nghe nói chục năm trước có con Kim Bằng phi thăng lên đây, bèn đi tìm chán chê mà không thấy bóng dáng nó đâu. Không ngờ nó được Yêu hoàng mời làm Hộ điện Đại tướng quân. “Yêu hoàng, chuyện đó Kim Xán không biết, cứ cho tôi ít hôm để điều tra rõ ràng, sau đó sẽ thưa lại với Yêu hoàng.” Yêu hoàng nổi giận đùng đùng, đập bàn rõ mạnh, cái bàn lập tức vỡ vụn. “Kim Xán, ngươi thực to gan. Ta thấy ngươi cũng sắp làm phản đến nơi. Chờ ngươi điều tra rõ, chỉ e khi ấy điện Yêu Hoàng này của ta đã bị con Kim Bằng ấy san phẳng rồi! Nếu ngươi còn không có ngay một câu trả lời thỏa đáng thì đừng trách Yêu hoàng ta đây cạn tình, đuổi cổ cả tộc Kim Bằng các người ra khỏi hoàng tịch.” “Vậy Yêu hoàng muốn Kim Xán tôi phải thế nào?” Kim Xán nắm chặt nắm tay, lòng vô cùng phẫn nộ. Hắn đe dọa! Rõ ràng là đe dọa nhau rất trắng trợn. Ngày trước, nếu không được Kim Xán nhường ngôi vị cho thì hắn đâu được ngồi ghế Yêu hoàng cho đến giờ? Thế mà hôm nay hắn dám nói sẽ khai trừ cả tộc Kim Bằng ra khỏi hoàng tịch! “Hãy giết con Kim Bằng ấy để thể hiện lòng trung thành!”