Nhát kiếm ấy tập trung toàn bộ sức mạnh toàn thân của Khuynh Thành, xả Tiên đế làm hai nửa. Còn Khuynh Thành thì cũng ngã vật xuống đất. Bảy mươi hai Sát chia nhau ra, một nhóm truy kích Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng, một nhóm vây đánh Trọng Lâu. Bỗng có người nhìn thấy Diệp Khuynh Thành gân mạch đã bị đứt đoạn. Một gã bèn phóng như bay đến chỗ Khuynh Thành. “Soạt…” Một thanh đoản kiếm đã phi thẳng vào gã. “Uỳnh…” Cả thân xác lẫn nguyên anh của gã đồng thời nổ tung. “Đó là hậu quả dành cho kẻ giậu đổ bìm leo, đánh lén!” Trọng Lâu vẫy tay, đoản kiếm lại trở về bàn tay ông, ông cấp tốc lao nhanh đến chỗ Diệp Khuynh Thành. Phía sau, hơn một chục cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ đuổi theo sát ông. Trọng Lâu vừa chống trả bọn chúng, vừa đỡ Khuynh Thành lên, ôm lấy cô. “Khuynh Thành! Khuynh Thành…” Trọng Lâu vận khí ở lòng bàn tay mình, Diệp Khuynh Thành bỗng bật lên cao, ngồi lơ lửng giữa không trung. Khuynh Thành bị đứt gân mạch, tim mạch bị tổn thương, nếu không kịp thời chữa trị, chỉ e nguyên anh không gượng nổi, đến lúc đó dù thần tiên Đại La[1] đến cũng phải bó tay không cứu nổi nữa. [1] Tức Đại La Kim Tiên: thần tiên sống trên tầng trời cao nhất. Trọng Lâu trợn đôi mắt như hai ngọn đuốc nhìn hơn chục tên đối thủ, với khí thế kiêu dũng chưa từng có, ông chỉ coi chúng như không khí. Ông tiếp tục ngồi xếp chân bằng tròn vận khí điều trị thương tích cho Diệp Khuynh Thành, khiến hơn chục cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ này vô cùng kinh ngạc. Nhưng, chỉ sau chốc lát, bọn chúng đã kịp định thần, đồng thanh gào lên: “Bày trận!” “Vù… vù…” Bầu trời mênh mông vạn dặm, bỗng chốc mây đen chuyển vần, vô số những tia chớp bắn ra khắp không gian, những ánh chớp ngoằn ngoèo uốn lượn như rắn bò khắp nơi khắp chốn với tốc độ cực nhanh. “Trận Thiên Lôi!” Trọng Lâu phát hoảng. Vì trận pháp này cực kỳ lợi hại, những ai công lực thấp mà bị thiên lôi và sét của trận Thiên Lôi phóng trúng, sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc. Ngay Trọng Lâu cũng thế, nếu bị thiên lôi và sét này đánh trúng, chắc cũng không giữ nổi mạng. Huống chi là Diệp Khuynh Thành lúc này. Diệp Khuynh Thành đã khôi phục được thần trí, cô nhìn trận pháp đang diễn ra, khuôn mặt tái nhợt của cô khẽ nở nụ cười. “Đừng lo. Tôi có thể phá được trận pháp này.” “Cô… cô có thể phá trận pháp này à?” “Muôn trận đều cùng một tông; đều là phồn sinh từ Một mà ra.” Kiếp trước, Diệp Khuynh Thành là một tông sư về trận pháp; tuy cô chưa bao giờ bày Thiên Lôi trận nhưng cũng đã từng nhìn thấy. Cô chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu rõ tất cả. “Lát nữa ông cứ làm như tôi bảo, không những sẽ phá được trận pháp của chúng mà còn vây khốn chúng ở ngay trong trận pháp này.” Trọng Lâu nhìn Khuynh Thành bằng ánh mắt có phần kinh ngạc. Thế này… thế này thì thật quá lợi hại! Dù tông sư trận pháp ở tiên giới là Nguyên Chấn tiên sinh đến đây, cũng chưa chắc đã hãm nổi bọn chúng trong trận pháp này. “Hình như ông không tin tôi thì phải?” “Tin chứ! Đương nhiên là tin chứ!” “Thế thì cứ làm theo ý tôi đi!” Trọng Lâu đỡ Khuynh Thành đi vào trận pháp, khéo lựa tránh né, ông hơi lúng túng một chút; lúc thì dùng thần khí chặn đứng các thiên lôi giáng xuống, lúc thì chặn các luồng điện xà. Thao tác lung tung không bài bản gì hết, rối tinh rối mù. “Chiến thần tuy lợi hại nhưng lại không hiểu gì về trận pháp. Có lẽ phen này…” “Chỉ tiếc cho Diệp Khuynh Thành cô ta tài ba là thế, nhưng không ngờ mình lại bị giam trong trận pháp Thiên Lôi, rồi sẽ bị đốt cả thịt lẫn xương biến thành tro bụi.” “Đúng! Nếu cô ta không chết, thì vị trí bá chủ tiên giới sẽ thuộc về cô ta chứ không thể là ai khác.” Đám đông đứng xem xôn xao bàn tán. Mọi người đều rất hồi hộp quan sát Diệp Khuynh Thành và Trọng Lâu đang ở trong trận pháp, dường như quên béng cả Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng đang giao đấu với Tiên đế ở cách xa mấy trăm dặm, “Uỳnh…” Mọi người bất thình lình cảm thấy không gian bị vặn đi méo mó, rồi một màn huyễn tượng lướt qua. Tàn ảnh của Trọng Lâu ôm Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên loáng lên, họ đã đứng ở bên ngoài trận Thiên Lôi một cách thần kỳ. Vừa nãy, rõ ràng là hơn một chục cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ đang đứng ngoài trận Thiên Lôi, lúc này đã bị đẩy vào trong trận pháp. “Chuyện gì thế này?” Một gã kêu thất thanh, rồi vội vàng phi thân tránh những luồng điện xà phóng tới. “Ta cũng không hiểu tại sao.” Gã này cũng lập tức xoay người tránh thiên lôi giáng xuống. Thiên Lôi trận này uy lực mạnh hơn hẳn Thiên Lôi trận mà họ bố trí. “Mau nghĩ cách phá trận! Nếu không chúng ta sẽ chết cả lũ trong này mất thôi!” Diệp Khuynh Thành sắc mặt nhợt nhạt, chầm chậm bước đến trước mặt bọn chúng, nhếch mép cười ghê rợn: “Nếm mùi vị Thiên Lôi trận ra sao rồi? Muốn phá trận ư? Không dễ thế đâu!” “Ngươi…” Gã này tức giận hóa điên, giơ tiên khí trong tay chém vào Diệp Khuynh Thành. Rõ ràng là Khuynh Thành đang đứng trước mặt gã, thế mà gã lại không thể đụng đến được. “Cẩn thận!” Một gã khác phi thăng lướt đến kéo gã này sang bên. Một đạo điện xà cực mạnh phóng xuống. May mà gã đã thoát chết trong gang tấc. “Nào, đi giúp Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng!” Khuynh Thành vừa nãy rất yếu. Tuy nhiên đã được Trọng Lâu kịp thời vận khí bảo vệ được tim mạch, cô lại nuốt kim đan của Lam Tố đưa cho, lúc này thể lực cô đã khá lên rất nhiều. Mấy chục gã cao thủ Kiếm tôn cao cấp truy sát Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng vẫn đang vây chặt cả hai. Hồng Loan và Đại Bàng Cánh Vàng vốn không thể nào thi triển công lực để đối phó với Tiên đế, bây giờ bị chúng tiếp tục cầm cự thế này, hai bên không ai thắng nổi ai. Bỗng nhiên, một cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ bất chợt vén vạt áo bào lên, một đám lửa khổng lồ chẳng khác gì với vòi rồng phun xối xả, táp vào từ bốn phương tám hướng, “Bày trận!” Đây là trận pháp lợi hại nhất của bọn họ: trận Thiên Hỏa. Đại Bàng Cánh Vàng chẳng sợ gì thiên hỏa, nó tấn công luôn, và há mồm nuốt chửng, sau đó nó lại phun ra đám lửa còn khủng khiếp hơn cả thiên hỏa. Nhưng Hồng Loan thì đau đầu, nó không làm gì được thiên hỏa ngoài cách tránh né, chạy trốn. Thiên hỏa trận khác với Thiên Lôi lúc nãy, Thiên Lôi trận có thể vây khốn người ta bên trong rồi tấn công. Tuy nhiên, nếu người bị vây khốn lại tinh thông trận pháp thì vẫn có thể phá trận. Thiên Hỏa trận thì không như vậy. Cách duy nhất để phá trận, là phải giết hết được kẻ đã bày trận. Nếu không, chỉ cần vẫn còn một người sống sót, thì uy lực của Thiên Hỏa trận vẫn không suy giảm. Đây là chỗ lợi hại của Thiên Hỏa trận. “Hồng Loan, cứ ra đối phó với Tiên đế, ta chống cự ở đây. Ông đây sẽ chà đạp hành hạ đàn lừa trọc đầu này đến nơi đến chốn.” Bảy mươi hai Sát gã nào cũng cạo đầu trọc, nghe thấy Đại Bàng Cánh Vàng gọi chúng là đàn lừa trọc đầu, lửa giận của chúng càng bốc cao, những đám thiên hỏa phun vào Đại Bàng Cánh Vàng càng dữ dội hơn. “Các cháu ngoan, ông cảm ơn các cháu cho ông món ăn, ông đang đói bụng đây!” Nói rồi, nó đớp luôn thiên hỏa nuốt chửng, trông nó ăn có vẻ hết sức ngon lành. Khiến bọn người kia tức giận tím mặt mà không làm gì nổi Đại Bàng Cánh Vàng. “Không xong rồi! Con Kim Bằng này không sợ thiên hỏa!” Một gã vừa dứt lời thì Đại Bàng Cánh Vàng phun luôn một đám lửa khổng lồ như lũ quét trút xuống, khiến đám thiên hỏa mênh mông kia bất ngờ quay lại tấn công cả bọn. Nhưng bảy mươi hai Sát đâu chỉ có hư danh, họ phất tay áo thụng, hóa giải luôn đám thiên hỏa. Chỉ đáng thương cho đám quần chúng đứng xem, lại bị chết oan già nửa. Thấy thiên hỏa không có tác dụng đối với Đại Bàng Cánh Vàng, bọn họ bèn lao vào tấn công Hồng Loan. “Bọn lừa trọc đầu thật vô liêm sỉ!” Đại Bàng Cánh Vàng thấy đối phương quay đi chẳng thiết để ý đến nó nữa, nó lại thấy buồn. Xét về công lực thì nó thua Hồng Loan, nó không dám chắc mình có thể hạ gục được Tiên đế. Nhưng nói về thiên hỏa thì đây là thứ rất hợp khẩu vị của nó. Tuy nó không thể giết nổi mấy chục cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ, nhưng bọn họ muốn đánh bị thương nó, thì chỉ là chuyện ngủ mơ mà thôi. Mấy chục gã Sát ấy cứ như tai điếc không thèm nghe, cả bọn đều rất phấn khích xông vào đánh Hồng Loan, nhiệt tình của chúng đang dâng trào! Rốt cuộc cũng đã tìm ra một đối tượng có thể hành hạ. “Con chim phao câu thối! Ngươi đang lượn lờ gì thế? Lông đuôi của ta sắp bị bọn chúng đốt trụi rồi!” Hồng Loan mặt mũi nhem nhuốc, gào lên gọi Đại Bàng Cánh Vàng. “Con chim phải gió nhà ngươi rất có bản lĩnh kia mà, sao lại sợ lửa? Lúc khác ta sẽ dạy ngươi thứ võ công bí hiểm ấy!” Đại Bàng Cánh Vàng vênh vênh cái mặt tiếp tục lượn lờ ở đó, khiến Hồng Loan chỉ muốn xông ra bóp chết nó. Trọng Lâu và Khuynh Thành chạy đến, thấy vậy đều phì cười. Bây giờ là lúc nào mà hai con chim quái dị này còn đấu khẩu đùa bỡn được? “Để ta xử lý Tiên đế. Bên này dành cho các ngươi.” Trọng Lâu vận linh thức truyền âm, rồi loáng một cái, ông đã cấp tốc phi thân truy kích Tiên đế. Ngươi định chuồn à, không dễ đâu! “Cô nương Khuynh Thành cứ ngồi lên lưng tôi, kẻo thiên hỏa sẽ làm cô bị thương.” Khuynh Thành cười bí hiểm nhìn Đại Bàng Cánh Vàng, nói: “Ngươi cứ yên tâm, thiên hỏa đốt ta sao được?” Rồi, một tàn ảnh nháng lên, Khuynh Thành đã biến mất không thấy đâu nữa. Bỗng nhiên, một cao thủ Kiếm tôn cao cấp nặng nề đổ vật xuống. Khuynh Thành mỉm cười ghê rợn, tay cầm Tử Thanh bảo kiếm, bỗng xuất hiện phía sau gã. “Giết nó đi!” Thiên hỏa khủng khiếp lập tức ồ ạt tràn đến Diệp Khuynh Thành. Nhưng tàn ảnh lại loáng lên, tuyệt đối không nhìn thấy Khuynh Thành đâu nữa. Các cao thủ Kiếm tôn cao cấp đều cho rằng Khuynh Thành đã bị đám thiên hỏa ghê gớm ấy thiêu trụi, tro than cũng chẳng còn; nhưng Khuynh Thành ngồi trong cái xuyến không gian thì đang cười thầm. Bọn chúng dẫu ngủ mê cũng không thể ngờ rằng cô lại không chết. “Huỵch…” Lại một cao thủ Kiếm tôn cao cấp đổ vật xuống. Khuynh Thành lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thế này thì… Thế này là chuyện gì? Tại sao… tại sao nó lại có thể không chết? Thiên hỏa ngập ngụa đất trời lại tràn vào Diệp Khuynh Thành, lần này lửa cực mạnh và cũng cháy lâu hơn hẳn. “Ta không tin không thể thiêu chết nhà ngươi!” Khuynh Thành cười ha hả. Muốn thiêu chết cô thì phải hỏi xem Lam Tố của cô có đồng ý hay không đã. “Nó chết chưa?” “Ta cho rằng nó phải chết rồi!” “Cứ đốt thêm một lúc nữa. Bất kỳ ai dù tài giỏi đến đâu cũng phải sợ thiên hỏa; trừ phi con bé này cũng quái thai như con Kim Bằng kia!” Hừ! Kim Bằng thấy khó chịu. Ai không sợ thiên hỏa thì người đó là quái thai hay sao? Được lắm! Vậy ta sẽ cho các ngươi nếm mùi quái thai của ta đây! “Con chim phải gió ơi, hãy hành hạ chúng thật lực vào!” Hồng Loan đang bị những gã này tấn công ngẹt thở, nhìn thấy đã có cơ hội trả thù, nó đương nhiên cực kỳ phấn chấn. “Được, con chim phao câu thối à, chúng ta sẽ cùng ra tay phen này!” Một làn lưu quang đỏ như lửa và một làn lưu quang màu vàng kim phóng thẳng vào các cao thủ Kiếm tôn cao cấp. “Vù vù…” “Vù vù vù…” Chỉ trong khoảnh khắc đã có luôn bốn năm cao thủ Kiếm tôn cao cấp đổ vật xuống. Thiên hỏa không còn, bọn chúng chỉ còn cách chấp nhận bị Hồng Loan hành hạ đến nơi. “Thiêu con Hồng Loan!” Mười mấy gã lập tức xúm lại phóng thiên hỏa vào Hồng Loan. Khiến Hồng Loan kinh hãi vỗ cánh tới tấp rồi bay vọt ta. Cha mẹ ơi, đó là thứ lửa ma quỷ gì vậy? Kim Bằng đứng bên chỉ nhếch mép tủm tỉm cười. “Này, người đừng cười như kẻ động kinh thế! Mau cứu ta đi!” Lửa đang bén, sắp đuổi kịp Hồng Loan đến nơi, mẹ ơi! Hôm nay nó bị thiên hỏa hành xác vô số lần! Bộ lông vũ sặc sỡ của nó… “Được! Ông sẽ đến ngay đây!” Kim Bằng cấp tốc bay lại, há mỏ hớp một phát. Nó nuốt chửng cả đám thiên hỏa đang đốt Hồng Loan. Hồng Loan ai oán nhìn Đại Bàng Cánh Vàng, tức giận mắng luôn: “Con chim hôi hám nhà ngươi cố ý chơi khăm ta!” Kim Bằng cố kìm nụ cười gian xảo, nói: “Đâu phải thế? Ta không như thế đâu!” “Ngươi vẫn còn cãi à? Rõ ràng là ngươi cố ý!” Thôi được! Ta thừa nhận là ta cố ý. Hừ! Ai bảo ngươi có công lực cao hơn ta? Ngươi còn tu được thành hình người nữa! Ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ vừa hậm hực, thấy ngươi bị tra tấn, ta khoái trá một lúc cũng không được à? Dù sao, ngươi đâu có bị thiêu chết? “Lại thế rồi!” Kim Bằng há mỏ gào lên với Hồng Loan, khiến Hồng Loan sợ quá chạy tóe khói. “Ha ha ha… ha ha ha…” “Xẹt!” Lại một cao thủ Kiếm tôn cao cấp đổ gục xuống. Mấy chục gã còn lại giật mình, hoang mang. “Thế này là sao? Chuyện gì thế này? Lẽ nào nó không sợ thiên hỏa của chúng ta?” “Không đúng! Hình như nó có thứ gì đó bảo vệ thân thể, nó nấp vào đó.” “Đúng là nó nấp kín!” “Tìm đi! Dù sao cũng phải tìm bằng được nó.” Cả bọn vận linh thức quan sát toàn bộ khu vực, rất nhanh, họ đã xác định được vị trí. “Ở đây!” “Cái xuyến không gian!” Kim Bằng và Hồng Loan thấy thế phát hoảng. Đúng là không ngờ những thằng cha này cũng rất có bản lĩnh! Hồng Loan hết sức lo lắng. Không rõ cái xuyến không gian mà vương gia luyện hóa này có chịu nổi thiên hỏa thiêu đốt thật lâu không. Nếu Diệp Khuynh Thành bị nung chết trong đó, thì chính Hồng Loan sẽ bị rắc rối to. “Chim thối ơi, ngươi chặn thiên hỏa cho ta, ta sẽ xử lý bọn chúng.” “Được!” Lần này cả hai phối hợp chặt chẽ không chút sơ hở. Chỉ sau vài chiêu đã hạ luôn mấy cao thủ Kiếm tôn cao cấp. Hồng Loan là thần thú của thần giới, giao chiến một chọi một với đám cao thủ Kiếm tôn cao cấp này, với nó đơn giản chẳng khác gì bóp chết một con kiến. Cho nên, chỉ một lát sau bảy mươi hai Sát chỉ còn lại hai mươi gã. Hơn một chục gã bị vây khốn trong Thiên Lôi trận đã bị thiên lôi và điện xà đốt thành than từ lâu. “Chim thối ơi, ngươi giữ chân bọn chúng, ta và Hồng Loan sẽ đi xử lý sạch bọn kia. Tốc chiến tốc thắng.” Khuynh Thành linh thức truyền âm nói họ đừng ở đây nữa, đã lãng phí quá nhiều thì giờ rồi. Cũng chưa biết Trọng Lâu lúc này ra sao rồi, tuy Khuynh Thành đã hủy thân xác Tiên đế nhưng Tiên đế không chỉ có bảy mươi hai Sát, không ai biết rõ ông ta thực chất lợi hại đến đâu. “Được! Các ngươi cứ hành động đi! Tôi sẽ nuốt chửng thiên hỏa, thế là yên.” Loáng một cái, Khuynh Thành đã ra khỏi vòng xuyến không gian. Nhìn Kim Bằng đang hớp từng hụm từng hụm thiên hỏa, cô thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Con Kim Bằng này đúng là quái thai hết mức rồi. Thiên hỏa lợi hại là thế, mà nó ăn rất ngon lành, nó cố ý chọc tức người ta thì phải? Hình như Kim Bằng nhìn thấu tim gan Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan. Nó cười khô không khốc, nói: “Đành vậy thôi, vì món này quá ngon, đúng thế. Vả lại, ăn vào, mình chẳng thiệt hại gì mà còn tăng cường công lực nữa kia!” Điên thật! Phát khóc mất thôi! Mọi người phải khốn đốn vì thiên hỏa, còn nó thì lại tăng cường công lực! “Hồng Loan!” Hồng Loan nhìn Khuynh Thành gật đầu, cả hai rất hiểu ý nhau. Họ xông về phía hơn hai mươi gã cao thủ còn lại. Khí lưu mạnh mẽ bỗng vây chặt bọn chúng. Bỗng nhiên Hồng Loan vỗ bàn tay xinh xắn. Rất nhanh. Không gian xung quanh rộng vài chục dặm dường như im phắc. Trong nháy mắt, hơn hai chục gã như bị tù cầm cố bất động, ngay tốc độ đối lưu của không khí cũng bị khống chế, dịch chuyển rất chậm. Cả bọn hơn hai chục gã như bị người ta tóm chặt lấy chân, muốn khẽ cựa cũng không sao cựa nổi. Diệp Khuynh Thành cũng rất ngạc nhiên. “Hồng Loan, chuyện gì thế?” “Hì hì, bọn chúng hành hạ lão gia chán chê, lông đuôi bị cháy trụi hết cả, bây giờ lão gia phải hành hạ bọn chúng cho thật đã đời mới xong!” Cái mặt nó vênh vênh thâm thúy khó lường, nhìn Khuynh Thành mỉm cười và nói: “Chiêu này, tôi đã thấy vương gia dùng. Vừa rồi tôi còn nghĩ… nghĩ là cứ thử dùng xem sao, nào ngờ lại thành công thật. Không còn thiên hỏa nữa thì lão gia chẳng sợ gì bọn chúng.” Nói rồi Hồng Loan nhẩn nha bước lại trước mặt cả bọn, đưa tay ra tước tiên khí của một gã. Rồi nó cầm tiên khí ra sức mà phang, mà chọc như điên vào người gã. “Ngươi dám đốt ông à? Ai cho ngươi đốt ông? Ông hành hạ ngươi chết đi! Ông phang cho ngươi chết đi!” Nguyên anh của gã ấy đã bị Hồng Loan khống chế, muốn chạy cũng không chạy nổi, đành giương mắt nhìn Hồng Loan dùng tiên khí của mình để chọc mình như chọc vào tổ ong vò vẽ. “Thế nào, cảm giác sống còn khổ hơn chết có dễ chịu không? Đừng cáu, ông vẫn còn chiêu hay hơn để chơi với ngươi!” Nói rồi nó cầm tiên khí trong tay, chầm chậm thọc vào nguyên anh của gã. “Ta muốn giết ngươi thật từ từ, giết ngươi thật chậm thật châm.” Gã này cứng họng không biết nói sao. Tại sao hai con thần thú này lại quái thai đến thế? Một con không sợ thiên hỏa, một con thì tính tình quái dị. Muốn giết thì giết luôn cho nhanh. Nhưng Hồng Loan cứ cầm tiên khí để chọc nó từ từ, khiến nguyên anh của nó bị hư tổn từng li từng tí một rồi tan hẳn. Thật là quái thai! “Hồng Loan, đừng đùa nữa.” Khuynh Thành biết Hồng Loan đang rất buồn bực, không biết sinh tử ra sao. “Chim phải gió ơi, hãy trói cả bọn ấy lại, rồi ta sẽ giúp ngươi trả thù, chúng ta sẽ nướng bọn chúng lên.” “Sáng kiến này rất hay!” Hơn hai chục gã trọc đã bị trói nghiến ngay lập tức. Kim Bằng phun ra một con hỏa long, vây quanh cả bọn hơn hai chục gã. “Cứ để chúng bị thiêu, chúng ta đi thôi!” Ba đạo lưu quang nhoáng lên, cả ba đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Thanh Hư đạo trưởng quá kinh hãi đứng giữa đám động mọi người, đến lúc này ông ta mới tạm hết căng thẳng. Đã không ngờ Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan lại đáng sợ như thế; đến giờ lại thêm con Kim Bằng ngay thiên hỏa cũng không coi là gì. Ông ta muốn sau này sống yên thân trên tiên giới, e là rất khó đây. Không chấp nhận! Bọn Diệp Khuynh Thành phải chết cả lũ. Một tàn ảnh nháng lên, áo bào khẽ phất. Đám thiên hỏa ngút trời vừa rồi lập tức tắt ngấm. Hơn hai chục gã đầu trọc lúc này mới thoát khỏi kiếp nạn thiên hỏa nung nấu xác thân. Nếu bọn họ chưa tu được thân hình xương đồng da sắt thì có lẽ vừa rồi đã bị thiên hỏa đốt trụi chẳng còn mẩu xương. Bọn họ quỳ mọp xuống đất, nói: “Đa tạ đạo trưởng đã ban ơn cứu mạng.” “Các vị không phải cám ơn. Diệp Khuynh Thành và hai con thần thú kia quá ư huênh hoang ngông cuồng, các vị hãy mau cùng ta về Thanh Hư Quán để cùng bàn kế sách lâu dài.” “Vâng.” Hơn hai chục gã đã giữ được mạng, là quá may mắn rồi, họ không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ giữ mạng là cấp bách. Chỉ cần vẫn còn sống thì chẳng lo gì sau này không thể báo thù. Họ đi theo Thanh Hư đạo trưởng trở về Thanh Hư Quán.