Liễu Oanh chôn cất tất cả mọi người xong xuôi. Sau hai hôm ngắn ngủi, trông bà tiều tụy đi rất nhiều. Phủ Thái úy vốn luôn nhộn nhịp tấp nập, nay trở nên vô cùng lạnh lẽo. Bà hít sâu một hơi, rồi bước đến cửa phòng Diệp Tông, nhẹ tay gõ cửa. “Thưa Cha?” “Cửa không khóa, con cứ vào đi!” Liễu Oanh đẩy cửa bước vào, nói: “Cha vẫn chưa đi ngủ ư?” “Nhà họ Diệp thành ra như thế này, con bảo cha ngủ sao được?” “Nhưng cha… ngày mai…” “Con à, đời cha chưa từng nài xin ai điều gì, nhưng nay cha xin con, dù sao con cũng phải đưa Mỵ Nhi và Huyền Diệu đi khỏi đây an toàn.” “Cha yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ chúng. Chỉ hiềm, cha…” Diệp Tông bỗng mỉm cười. “Oanh nhi, cha vốn đã già nua sắp chết, chẳng có gì phải buồn. Cha chỉ rất không yên tâm về nhà họ Diệp. Cha sợ kẻ kia sẽ hủy diệt đến cùng.” “Cha, cha cho rằng gã Hoằng Ngạo đã gây ra ư?” “Ngoài hắn ra, cha không thể nghĩ ra kẻ thứ hai nào khác. Vừa nãy con đã nhìn mọi người nhà họ Diệp tập trung ở sân trước rồi, trong đó không ai có khả năng như gã cao thủ kia, chỉ trong thời gian ngắn đã tàn sát nhà họ Diệp như vậy.” “Nhưng cha ạ… con vẫn cảm thấy chuyện này hết sức lạ lùng.” “Con à, cha mệt rồi, con lui ra đi.” “Vâng.” Liễu Oanh vừa về đến phòng mình thì Mỵ Nhi và Huyền Diệu bước lại, hỏi: “Mẹ cả, ngày mai ông nội chúng con sẽ đi thật à?” “Phải!” “Thím ơi, ông cháu đang như thế…” “Thằng tặc ấy thực sự tàn ác, hắn muốn nhà họ Diệp chúng ta từ nay biến mất khỏi mảnh đất này. Huyền Diệu, Mỵ Nhi rất sợ phải không? Chỉ e, sau ngày mai, chúng ta cũng không thể thoát chết.” “Mẹ cả! Huyền Diệu con không sợ. Dù phải chết, con cùng chiến đầu với hắn đến cùng!” “Mỵ Nhi con cũng vậy!” Liễu Oanh nhẹ nhàng xoa đầu chúng, nói: “Nếu ông nội nghe thấy câu này, ông sẽ rất vui. Các con không hổ danh là con cháu nhà họ Diệp.” Bà đứng dậy bước đến bên giường, lật gối lấy ra một bộ quần áo đưa cho Hồng Y, nói: “Hồng Y, bộ quần áo này tôi mới thức thâu đêm nay may xong cho Khuynh Thành; cũng chẳng rõ nó có cần mặc không. Cô cứ cầm giúp tôi. Nếu bản mệnh nó vững, không chết, mai kia cô gặp nó thì nói giúp tôi rằng tôi thực lòng xin lỗi nó.” Liễu Oanh hít sâu một hơi, lau nước mắt, rồi nói tiếp: “Cô hãy đưa Huyền Diệu và Mỵ Nhi đi ngay đêm nay, rồi đi tìm Nhị công tử. Nói rằng, nếu có kiếp sau, Liễu Oanh vẫn xin nguyện làm vợ ông ấy.” “Phu nhân!” “Mẹ cả!” “Thím ơi!” Cả bốn người đều khóc nức nở. Khuynh Thành phục trên mái nhà nhìn xuống, thấy rõ tất cả, con tim nàng đập nhanh, thổn thức. “Thì ra… thì ra mẹ vẫn yêu ta, vẫn quan tâm đến ta.” Nhìn bộ quần áo trong tay Hồng Y, Khuynh Thành không kìm nổi nước mắt trào ra. “Thím ạ, Mỵ Nhi đã hứa sẽ đưa Khuynh Thành đi cùng, sao thím không cho nó đi cùng chúng cháu?” Liễu Oanh bỗng òa khóc, nước mắt như mưa, lòng bà đớn đau còn hơn cả bị dao cắt từng khúc ruột. “Mỵ Nhi, nó không thể đi cùng mọi người. Nếu nó đi cùng, thì mọi người sẽ không thể đi thoát.” “Mẹ cả à, chúng con không thể bỏ rơi Khuynh Thành, Huyền Diệu đã hứa sẽ bảo vệ nó. Tại chúng con nên nó bị nhốt ở Thiên Vân Các ngần ấy năm. Mẹ cả hãy để Khuynh Thành đi cùng chúng con.” “Không thể!” Liễu Oanh cảm thấy đau xót vô cùng vô tận, bà sắp sửa không kìm nổi nữa, nhưng bà vẫn kiên quyết nói: “Không được!” “Con xin mẹ cả, con xin mẹ đấy!” “Thím ơi, nay người nhà họ Diệp sắp chết hết đến nơi, thím đừng tàn nhẫn với Khuynh Thành như thế. Thím ạ, nếu không đưa Khuynh Thành đi thì nó sẽ phải chết, thím hãy cho nó đi cùng chúng cháu đi?” “Ta đã nói rồi, không được là không được!” Đôi mắt bà đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã. Đâu phải bà không biết nếu không đưa Khuynh Thành đi thì nó sẽ chết. Nhưng nếu đưa nó đi cùng thì cả hai đứa này cũng đừng hòng được sống. Liễu Oanh khăng khăng từ chối hai đứa, rồi quay sang nói: “Hồng Y đưa chúng đi đi!” “Vâng, thưa phu nhân.” “Thím ơi…” “Mẹ cả!” “Đừng khóc nữa. Nếu hai cô cậu thật lòng thương Khuynh Thành thì hãy nghe lời phu nhân, nín đi! Hai cô cậu phải sống và hãy chịu khó luyện võ công để trả thù cho họ.” Hồng Y an ủi và dẫn hai đưa ra đi. Liễu Oanh nhìn theo, lòng xót xa vô hạn, bà chạy như điên về phía Thiên Vân Các, rồi quỳ sụp xuống trước sân khóc nức nở: “Khuynh Thành, mẹ có lỗi với con, có lỗi với con! Tám năm, tám năm qua mẹ chưa từng đến thăm con một lần, nhưng mẹ… thực ra mẹ rất… rất thương nhớ con. Mười ba năm trời mẹ chưa từng dịu dàng với con, nhưng lòng mẹ vẫn nâng niu con như báu vật. Nếu không có cái tình thế hiện giờ thì có lẽ hôm nay mẹ không có can đảm để đến quỳ ở đâu! Khuynh thành, mẹ biết con rất hận mẹ, nhưng vì mẹ chẳng có cách nào khác; Khuynh Thành con hãy yên tâm, sang thế giới kia mẹ sẽ luôn phù hộ cho con, mẹ sẽ gắng hết sức để làm trách nhiệm của một người mẹ.” Một bóng người nhỏ nhắn từ từ bước lại, rồi đứng im trước mặt Liễu Oanh. “Mẹ!” Bóng người bé nhỏ ấy khẽ gọi bà. Liễu Oanh chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm lệ nhìn cô bé. Rồi đứng dậy ôm chặt cô bé vào lòng. “Khuynh Thành, Khuynh Thành, có đúng là con không đấy? Khuynh Thành! Con gái yêu của mẹ, Khuynh Thành! Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con!” “Mẹ ơi!” Đôi tay xinh xắn của Khuynh Thành khẽ lau nước mắt trên mặt bà mẹ, nói: “Mẹ ạ, Khuynh Thành hiểu, đều hiểu cả. Mẹ ạ, nhà họ Diệp sẽ không sao hết, mẹ cũng không sao, Khuynh Thành con cũng thế, ông con cũng sẽ không sao cả. Không kẻ nào có thể hại nhà họ Diệp. Không thể!” Cô bé mảnh khảnh với đôi tay nắm thật chặt, gương mặt rất kiên định. “Khuynh Thành con đã biết mọi chuyện rồi ư?” Liễu Oanh kinh ngạc nhìn cô con gái. “Vâng, thưa mẹ, Khuynh Thành đã biết cả rồi. Không chỉ biết chuyện mà con còn biết tên hung thủ tàn sát nhà họ Diệp là ai. Mẹ mau đứng dậy đi!” Khuynh Thành đỡ Liễu Oanh đứng lên, rồi hít vào một hơi thật sâu, nói: “Nào! Mẹ đi với con!” Liễu Oanh bỗng đẩy nó ra, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải Khuynh Thành của ta. Mau nói đi, ngươi là ai? Ngươi đã làm gì Khuynh Thành rồi?” Khuynh Thành rất kinh ngạc, nhíu mày, tại sao mình không phải Khuynh Thành? “Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nhận ra con ư?” “Ngươi đừng hòng lừa nổi ta! Tuy ngươi rất giống Khuynh Thành của ta nhưng có một điểm ngươi dù muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được: Khuynh Thành của ta bẩm sinh đã có mùi lạ, cái mùi ấy có một không hai.” “Ôi, con tưởng là mẹ nói về gì khác, thì ra là về chuyện đó.” Khuynh Thành nở nụ cười rất tươi, rồi lần trong ngực lấy ra một cái túi thơm, sau đó chấm chất thơm lên vài huyệt đạo trên người mình. Mùi khó chịu vốn có của thân thể Khuynh Thành lại tỏa ra như ngày nào. “Khuynh Thành, con đúng là Khuynh Thành của mẹ ư? Vào thời khắc này, Liễu Oanh cảm thấy cái mùi lạ của con gái là mùi dễ chịu nhất trên đời. Chỉ cần ngửi thấy nó, bà sẽ rất yên lòng. “Bây giờ mẹ đã tin con là Khuynh Thành rồi chứ?” “Mẹ không ngờ con có thể phong tỏa được cái mùi ấy.” “Con chỉ có thể hãm nó trong thời gian ngắn, lâu nhất là một canh giờ.” Khuynh Thành đưa bàn tay bé nhỏ ra nắm tay Liễu Oanh, nói: “Bây giờ mẹ đi theo con.” Cả hai vào phòng bàn bạc rất lâu, rồi Liễu Oanh mới ra khỏi Thiên Vân Các Trong phủ Thái úy. Một đôi mắt ai oán, từ chỗ tối, đang không ngừng dõi theo Liễu Oanh. Nhếch mép, một nét cười quái dị. Một thân ảnh nháng lên. Tan biến trong phủ Thái úy. Trong một căn phòng u tối. Một người đàn ông ăn mặc bộ đồ cẩm lý hoa tử kim ngân, khoác áo choàng lông chồn tuyết, trông cực sang trọng, phong lưu rất mực; ông ta quay lưng về phía người mặc đồ đen – Hắc y nhân. “Ta nghe nói hình như còn sót ba kẻ chưa chết thì phải?” Giọng ông ta rất có sức hút nhưng lại rất băng giá, không một hơi ấm. “Bẩm chủ thượng, kế hoạch đêm hôm đó đã tính toán rất chu đáo, nhưng không hiểu sao hai đứa trẻ đó và người phụ nữ lại không ở trong phòng; đến khi tiểu nhân định đi tìm chúng thì kẻ dưới đã phát hiện ra thi thể của chúng. Người đàn ông xoay mình lại, đôi mắt hơi lim dim, lóng lánh rất sắc sảo. “Đồ rác rưởi! Một chuyện vặt như thế cũng không làm đến nơi.” Hắc y nhân mặt biến sắc sợ cuống quýt, nói: “Thưa chúa thượng, mai là ngày Diệp Tông và Hoằng Ngạo quyết chiến. Chắc chắn không một người nào của nhà họ Diệp có thể thoát.” Người đàn ông nhếch mép mỉm cười: “mong sao lần này ngươi sẽ không để ta thất vọng.” Lúc này gã Hắc y nhân mới thở phào, nói:”Nhưng, bẩm chúa thượng, vẫn còn Diệp Chấn thiên và hai con trai của Diệp Chấn Bắc, Diệp Chấn Nam đang trong quân ngũ.” “Chuyện đó không cần ngươi quan tâm. Việc của ngươi là thanh toán sạch sẽ bọn người nhà của phủ Thái úy cho ta!” “Vâng, thưa chúa thượng!” Hắc y nhân cung kính lui ra. “Lui ra đi! Ta đang muốn chờ xem Diệp Tông bỏ mạng như thế nào. Ha ha…” Một bóng đen lướt nhanh như chớp lọt vào phủ Thái úy, dẫu ma quỷ thần tiên cũng không hay biết gì. Gã hừ hừ tỏ ý coi thường. Thì ra phủ Thái úy vẫn có tiếng là đáng sợ, chẳng qua cũng chỉ là thế này. “Ngày mai ta sẽ giết nốt bọn người còn lại, phủ Thái uy sẽ là của ta. Ha ha… ha ha...” “Chỉ e giấc mơ của ngươi sắp tan thành mây khói!” Từ bên cạnh Diệp Khuynh Thành thong thả bước ta. Cái bóng mảnh khảnh nhỏ nhắn bị ánh trăng chênh chếch kéo ra rất dài, người cô gái không một chút sát khí. “Ranh con xấu xí, nếu không ló mặt ra thì ta đã quên mất nhà ngươi. Ngươi đã tự tìm đến cái chết, chứ đừng trách ta!” “Định giết ta ư? Liệu ngươi có xứng không?” Hắc y nhân bật cười ha hả. Ngông cuồng, con ranh con này thực quá ư ngông cuồng. “Các cao thủ của nhà họ Diệp đều bị ta giết sạch rồi, ngươi còn dám nói ta không xứng? Nếu ta muốn, thì ngay Diệp Tông cũng chưa đáng là đối thủ của ta. Đã có người muốn lấy mạng lão ta rồi, ta đâu cần làm cái chuyện đó?” “Họ, mà gọi là cao thủ ư? Ta e ngươi chưa bao giờ nhìn thấy cao thủ!” Hắc y nhân chẳng rõ mình nên khóc hay nên cười nữa! Gã nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi là Diệp Khuynh Thành; có lẽ ngươi chưa biết ta đã là Kiếm sĩ cao cấp, còn Diệp Tông mới chỉ là Kiếm sĩ trung mà thôi. Trong nhà họ Diệp các ngươi, một kẻ duy nhất đủ sức đọ chiêu với ta là Diệp Chấn Thiên cha người, nhưng hắn không còn cơ hội nữa, vì chúa thượng của ta đã đi đến quân doanh của hắn. Hắn sẽ nhanh chóng bỏ mạng. Kể cả hai thằng anh Kiếm sĩ trung cấp của người mà ngươi chưa biết mặt, cũng sẽ chết cùng hắn.” Dưới ánh trăng chênh chếch, khuôn mặt của Hắc y nhân trông cực nham hiểm, kinh hãi chẳng khác gì ma quỷ. Khuynh Thành bất giác nắm chặt bàn tay, một con dao găm trôi từ ống tay áo ra. “Để ngươi sống đến lúc này, là một sai lầm của ta.” Đôi chân vận công lực, cả người Khuynh Thành lao vào Hắc y nhân cực nhanh. Hắc y nhân cười nhạt khinh khỉnh nhìn đứa bé đang lao đến như điên. “Ta chẳng thèm giết ngươi làm gì cho bẩn tay, nhưng ngươi đã muốn chết thì ta chiều ngươi…” Nói chưa dứt lời thì ngực hắn bỗng nhói đau, hắn nhìn con bé đứng trước mặt, không sao tin nổi. Lưỡi dao găm đã cắm sâu vào tim hắn. Ánh mắt đứa bé lóe sáng: “Triệu quản gia cho rằng ta có xứng không?” “Sao… lại có thể thế này?” Rõ ràng con bé đang đứng đây không hề có chút nội công nào, sao nó có thể giết được mình? Đôi mắt hắn mỗi lúc một mở to, hắn mong con bé sẽ cho hắn lời giải thích hợp lý, nhưng con bé chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói: “Ngươi rất muốn biết phải không?” Hắc y nhân gật đầu một cách vất vả. Diệp Khuynh Thành bước đến bên với nụ cười bí hiểm, nói: “Ta không cho ngươi biết đâu!” “Ngươi…” “Ngươi đã giết bao người của nhà họ Diệp, nếu được chết như thế này thì ngươi quá dễ chịu. Triệu quản gia, ta sẽ bắt ngươi chết không thể nhắm mắt!” Khuynh Thành bước đến trước mặt, tay nắm lấy chuôi con dao găm ngoáy một vòng rồi rút ra, vẻ ghê tởm, hẩy hắn ra. Triệu quản gia đổ vật xuống, nằm thẳng cẳng. Với một sát thủ, điều đáng sợ nhất không phải vì kẻ địch mạnh đến đâu, mà là vì chính mình quá tự phụ, tưởng mình sẽ chắc thắng trăm phần trăm; sát thủ ấy sẽ chết vì khinh địch. Từ cổ chí kim, đã có bao sát thủ rất đẳng cấp rốt cuộc mất mạng bởi bàn tay của một người bình thường! Khuynh Thành khinh bỉ nhìn cái xác Triệu quản gia. Thật tiếc cho Diệp Tông đã hoài công tin hắn. Khuynh Thành nhìn bầu trời, bây giờ trở về ngủ một giấc vẫn còn kịp. Ta cần dưỡng thần cho tốt, để ngày mai có tinh lực dồi dào chiến đấu với Hoằng Ngạo. Đặt mình xuống giường, Khuynh Thành lại nhớ đến lời của Triệu quản gia nói hắn là Kiếm sĩ cao cấp, Diệp Tông chỉ là trung cấp. Thế thì, có lẽ bản lĩnh của Khuynh Thành giờ chắc cũng là kiếm sĩ trung cấp! Nếu không, cô sao có thể dùng linh thức mà lại không thể soi xét khám phá ra Triệu quản gia? Nếu cùng đẳng cấp với hắn, thì linh thức của Khuynh Thành nhất định phải cảm nhận ra được. Khuynh Thành vội trở dậy, đi lên tầng ba của Thiên Vân Các. Cô bé nhớ mình đã từng đọc được một cuốn sách viết về nội dung liên quan. Khuynh Thành mau chóng tìm thấy nó. Thì ra, trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, trong cả ba vương triều Đại Cương, Hoằng Lịch và Tấn, đều phân đẳng cấp tu vi võ công gồm Kiếm sĩ, Kiếm sư và Kiếm vương. Mỗi đẳng cấp lại chia thành sơ, trung và cao cấp, rồi đến Đại viên mãn. Đạt được Đại viên mãn rồi, có thể trở thành người tu chân. Chỉ hiềm không thấy sách ghi chép cho đến nay tinh cầu Lam Tử Tinh này đã có bao nhiêu nhân vật tu chân. Nhưng Khuynh Thành biết, nhà họ Diệp đã có một vị tu chân. Đi đến Đoạn Vĩ Nhai, Diệp Khuynh Thành lập tức choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt. Vô số vách đá dựng đứng, chênh chếch, vươn cao chọc trời; vô số đỉnh núi hùng vĩ hiên ngang, ngạo nghễ, lởm chởm nhấp nhô, bất ngờ vươn tận chín tầng mây, mơ màng lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta cảm thấy chúng vừa thần bí vừa đẹp mê hồn, vừa thanh cao lại vừa kiêu hãnh. Chọn được chốn cảnh sắc tuyệt mỹ để cùng sinh tử một phen, thì dù chết cũng có thể hài lòng! Nhìn cảnh vật trước mắt, Khuynh Thành thầm nghĩ vậy. Trận quyết chiến sinh tử này đã được loan tin khắp vương triều Đại cương. Có người đã chẳng quản ngại đi suốt ngày đêm đến đây, chỉ vì mong được xem cuộc quyết đấu. Nên biết rằng ở vương triều Đại Cương này, nhân vật Kiếm sĩ trung cấp đã được coi là rất lợi hại, kẻ dám công khai thách đấu với Diệp Tông, hẳn phải là một nhân vật rất ghê gớm. Thêm vào đó là vụ việc này xảy ra ở nhà họ Diệp mấy hôm trước, càng khiến mọi người càng thêm hứng thú với sự kiện này. Một biển người đã đứng trên đỉnh núi. Họ không ngớt lao xao bàn tán. “Nghe nói, nhà họ Diệp, hai con trai và cô vợ đều bị một nhân vật bí hiểm giết chết.” “Nhân vật bí hiểm gì chứ? Hắn là Hoằng Ngạo con trai Hoằng Bá Thiên. Lần trước hắn chỉ xuất mấy chiêu đã phạt đứt một cánh tay của Diệp Đô úy. Thật lợi hại!” Dường như người này vừa nói tim vừa đập thình thịch. Hai người đứng bên nguýt anh ta, nói: “Chỉ khoác lác! Cho đến giờ chưa từng nghe nói ai hạ nổi Diệp Thái úy!” “Ngươi không tin? Thì chúng ta đánh cược xem sao?” “Ý kiến hay lắm. Chúng ta cá, đại – là Diệp Thái úy thắng, tiểu – là kẻ bí hiểm thắng.” Đám đông đứng xem, bỗng chốc biến thành sòng bạc. “Tôi đặt đại!” “Tôi đặt tiểu!” Khuynh Thành rất vất vả mới chen vào được. Cô lướt nhìn rồi mỉm cười khinh bỉ. Bọn người hèn hạ này, nhà họ Diệp vừa xảy ra chuyện đã đua nhau giậu đổ bình leo rồi. “Tiểu cô nương cũng đến xem cho vui à? Cô chơi cá cược không?” “Hôm nay ta không mang theo bạc, chi bằng ta đặt thanh kiếm này. Ta cá Thái úy thắng.” Một người đứng bên kéo tay Khuynh Thành, nói: “Cô bé ơi, tôi thấy thanh kiếm này rất đáng tiền, tôi khuyên cô nên đặt cửa tiểu! Phen này Diệp thái úy chưa chắc đã thắng. Cô chưa nghe nói về nhà họ Diệp à? Phủ Thái úy sắp tàn đến nơi.” Người ấy không ngớt lắc đầu. Khuynh Thành muốn cho hắn một quyền, bàn tay cô đã nắm chặt. Khuynh Thành bỗng bị ai đó kéo lại. “Khuynh Thành!” “Vú em?” Khuynh Thành rất ngạc nhiên, nói: “Cô đã đưa Huyền Diệu và Mỵ Nhi đi chưa?” Hồng Y hai hàng nước mắt tuôn trào, nói: “Hồng Y xin lỗi Khuynh Thành, xin lỗi nhà họ Diệp.” “Cô ơi, đã xảy ra chuyện gì thế? Đừng khóc. Cô mau nói đi?” Khuynh Thành kéo Hồng Y đến một chỗ trống trải vắng người. “Ba chúng tôi đi được nửa đường thì mẹ cháu chạy theo đến nơi, mọi người cùng vào một quán trọ, phu nhân và hai cô cậu ấy vào phòng nghỉ ngơi, tôi xuống tầng dưới bảo nhân viên quán trọ chuẩn bị vài món ngon. Nhưng nào ngờ, khi tôi bưng các đồ ăn lên thì không thấy phu nhân và hai cô cậu đâu nữa. Tôi chạy ra đuổi theo, thì thấy mấy tên mặc đồ đen đã bắt cóc phu nhân và hai cô cậu đưa đi…” Nghe đến đây Khuynh Thành mới thở phào. Miễn là họ còn sống thì cô sẽ có cách cứu họ về. “Cô Hồng Y đừng lo, chờ ông nội quyết đấu với Hoằng Ngạo xong, chúng ta sẽ đi.” “Khuynh Thành, không kịp nữa rồi! Ngay cả khi tôi quay lại đây, thì bọn chúng đã lôi cả ba người ra ngoại thành phía tây, nói là sẽ chôn sống họ.” “Gì cơ?” Khuynh Thành bất giác nắm chặt hai bàn tay. “Khuynh Thành mau đi xin với ông nội, để ngày mai hãy quyết đấu, để ông đi cứu phu nhân và hai cô cậu ấy trước đã.” Khuynh Thành vừa quay người bước đi thì khắp ngọn núi Đoạn Vĩ Nhai đá cuộn cát bay, cuồng phong nổi lên; đám dân chúng vội vã tránh sang một bên. “Trời đất ạ! Chỉ là một gã trẻ tuổi, tôi e hắn chán sống rồi thì phải? Tiếc quá, tôi trót đặt cược vào nó!” “Anh dở hơi hay sao? Trẻ tuổi, chắc gì đã thua? Anh chưa nghe nói hậu sinh khả úy là gì à?” “Gay thật! Nếu mình đến can ông nội đừng ứng chiến, ông sẽ bị thiên hạ chê cười, như thế còn cay đắng hơn cái chết. Nhưng nếu mình không can ngăn ông…” Khuynh thành đang cân nhắc thì thấy đám đá cuộn cát bay kia dường như trở nên có linh hồn, chúng ngoan ngoãn dãn sang hai bên. Diệp Tông từ từ bước lên. “Ông ơi!” “Kìa, Khuynh Thành!” Hồng Y lập tức níu Khuynh Thành lại, bịt mồm cô bé, rồi rỉ tai nói: “Khuynh Thành tuyệt đối chớ lên tiếng, kẻo lão gia bị phân tâm. Chúng ta nên mau chóng xuống núi đi cứu phu nhân, nếu bị muộn quá e cả ba người sẽ bỏ mạnh.” Khuynh Thành đăm đăm nhìn Diệp Tông, đôi mắt cô bé rớm lệ. “Ông ơi, ông nhất định phải cầm cự bằng được, chờ Khuynh Thành cháu quay lại, ông nhé!” Khuynh Thành thầm nói với ông, thầm gọi ông. Diệp Tông ở ngay trước mặt, ở rất gần, mà cô bé không thể nói với ông một lời. Rồi cô bé quay đầu, xoay người, kiên định, cùng vú em Hồng Y chạy thật nhanh xuống núi.