Chương 15 Lần này, Khuynh Thành đến, ít nhiều cũng khiến Huyết Sâm cảm thấy bất ngờ. Ông ta không ngờ có thể nhanh chóng gặp lại Khuynh Thành. Dọc đường đi, tuy có một số yêu thú lăm le hãm hại. Nhưng đều bị khí thế của Đại Bàng Cánh Vàng áp đảo, chúng đều kinh hãi không dám xông ra gây rối. Cho nên cả bọn đã nhanh chóng tìm thấy Huyết Sâm. “Huyết Sâm gia gia, Huyết Sâm gia gia!” “Khuynh Thành!” Cây cổ thụ cao chọc trời bỗng rung lắc rất mạnh. Một ông già tóc bạc xuất hiện trước mặt mọi người. “Khuynh Thành đã nhanh chóng trở về rồi à?” “Huyết Sâm gia gia, Khuynh Thành gặp một số rắc rối, xin Huyết Sâm gia gia giúp cháu với!” Huyết Sâm nhìn những người đứng phía sau Khuynh Thành, ông cười khà khà, nói: “Chắc cô muốn lão chăm sóc giúp những người này chứ gì?” “Đúng thế.” Huyết Sâm lại nhìn Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành, nói: “Họ bị trúng độc phải không?” “Vâng. Cháu đưa họ đến đây, vì muốn nhờ ông chăm sóc hộ, để cháu khỏi phải lo lắng, cháu sẽ dốc sức đi tìm Ngũ Độc Thú để giải độc cho cả hai người.” Ngũ Độc Thú. Huyết Sâm cũng từng nghe nói đến. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con thú này. Ngũ Độc Thú không chỉ là sự cám dỗ to lớn đối với người phàm trần. Mà ngay đối với tiên giới và thần giới, nó cũng là một báu vật đỉnh cao. Nếu có được Ngũ Độc Thú, thì người ta có thể uống mọi chất độc trên đời này như ăn cơm uống nước, không có gì đáng sợ nữa. “Khuynh Thành, Ngũ Độc Thú rất không dễ tìm! Nó còn tùy vào cơ duyên. Cả đời Ngũ Độc Thú nó chỉ nhận một chủ nhân. Nghe nói, rất lâu về trước đã có người tìm thấy Ngũ Độc Thú, nhưng về sau người ấy chết đi, từ đó không ai biết tung tích của Ngũ Độc Thú nữa.” Diệp Khuynh Thành cả mừng. Cô vốn nghĩ mình chỉ là thử đi tìm Ngũ Độc Thú xem sao. Nào ngờ, đó không chỉ là truyền thuyết. Mà rõ ràng là đã từng có người tìm thấy Ngũ Độc Thú. “Huyết Sâm gia gia còn biết những gì nữa? Người đó về sau lại chết?” “Đó là chuyện của thần giới, những nhân vật nhỏ bé chúng tôi biết được là mấy? Đôi khi có người ở thần giới chọc thủng đường ngầm không gian, đi tắt đến tiên giới nói chuyện. Chúng tôi chỉ nghe hơi nồi chõ vậy thôi.” Diệp Khuynh Thành lúc này chỉ mong Hồng Loan có mặt ở đây ngay tức khắc. Nó là nhân vật trên thần giới. Chắc hẳn nó phải biết ít nhiều. Huyết Sâm thở dài, nói: “Khuynh Thành, tôi đưa họ đến hồ U U, thử xem nước hồ U U có thể giải độc cho họ hay không. Dù sao hồ U U cũng không thuộc về chốn phàm trần, chất độc này dù mạnh đến mấy cũng vẫn là sản phẩm của phàm trần.” Khuynh Thành lúc này dường mới ngộ ra. Mình đã hoang mang đâm ra lú lẫn. Đã đến Thực Nhận Cốc mà lại quên hẳn hồ U U. “Chúng ta đi ngay bây giờ.” “Được!” Hồ U U hiện giờ do bà mẹ của Ba Đạt trông nom. Quy tắc cũng không giống hồi trước Cửu Đầu Xà còn sống. Những người phàm trần bị thương, chỉ cần nộp ra một thứ quý giá nhất của mình là có thể xuống hồ chữa mọi thương tật. Quy tắc này rõ ràng là giàu nhân tính hơn hẳn thời Cửu Đầu Xà. Hai mẹ con Ba Đạt cũng vì thế mà có được rất nhiều báu vật. Với các con yêu thú bị thương bị bệnh, thì tính mạng chúng còn quý hơn báu vật rất nhiều. Một làn khí lưu cực mạnh bỗng tràn đến bao trùm cả hồ U U của hai mẹ con. Ba Đạt nắm chặt nắm tay, tàn ảnh nháng lên, người đã lăng không bay lên không trung. “Ai đấy? Sao dám càn rỡ đến hồ U U của ta?” Nghe thấy có tiếng người hô lớn. Đại Bàng Cánh Vàng liền bay thốc. Vỗ mạnh đôi cánh, kêu lên một tiếng vang trời dậy đất. Và cấp tốc bay về phía Ba Đạt. Khi mới bay vào Thực Nhận Cốc nó đã cảm nhận ra linh khí ở nơi này. Linh khí ở đây không giống ở Hồng Hoang. Khiến nó nảy ra ý nghĩ phải xưng vương xưng bá ở nơi này. Nếu có thể ở lại đây tu luyện thì tốc độ nhất định sẽ bứt phá đột biến. Cho nên khi nghe thấy tiếng hô. Nó đương nhiên phải ra oai cho đối phương thấy. Nó phải nổ quả pháo đầu tiên thật vang dội. Một thân ảnh màu vàng kim xẹt nhanh như sao băng lướt qua. Trong nháy mắt đã đến trước mặt Ba Đạt. “Tiểu xà yêu, hãy ngoan ngoãn lại đây để ông chà đạp trước đã!” Cái giọng ác ôn của Đại Bàng Cánh Vàng vang bên tai Ba Đạt. Anh ta nhận ra ngay, đó là thần thú Đại Bàng Cánh Vàng. Nó là thần thú đẳng cấp hơn anh nhiều. Tuy nhiên nó chưa phi thăng. Xét về thực lực, anh cũng tuyệt đối không thua gì nó. Khuynh Thành nhận ra người ở trước mặt chính là Ba Đạt. Từ trên lưng đại bàng cánh vàng cô vội nhảy ngay xuống. Nên nhớ, con chim quái thai này có tốc độ cực nhanh. Chỉ trời mới biết nó sẽ hành hạ con người nhỏ bé này ra sao. Cô vội nói: “Chim ơi dừng lại! Đây là bạn của ta.” Đại Bàng Cánh Vàng nghe thấy, bèn thu bớt khí lưu to lớn của nó lại. Bộ dạng nó khinh khỉnh. “Ba Đạt! Tôi Khuynh Thành đây mà!” “Khuynh Thành…” Ba Đạt hơi ngỡ ngàng, anh không ngờ có thể gặp lại Khuynh Thành. Nhìn thấy cô, anh bất giác nhớ lại những chuyện ngày trước. Nỗi buồn bỗng dâng lên trong lòng anh. Tuy nhiên, thời gian luôn là thứ thuốc rất tốt để làm vết thương mau lành. Tuy anh vẫn còn thấy đôi chút xót xa. Nhưng anh đã có thể đoàn tụ với người mẹ, đây vẫn là niềm hạnh phúc lớn lao đối với anh. “Khuynh Thành, sao lại đến đây?” “Tôi có việc muốn nhờ Ba Đạt giúp đỡ.” Ba Đạt nhìn Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái và Diệp Thành, thì anh hiểu ra ngay. Họ muốn đến hồ U U để giải độc, điều trị vết thương. Anh liền tươi cười mời họ vào trong. “Khuynh Thành, cô khách khí quá, chỉ là một việc quá nhỏ, có gì đáng nói đâu.” Ba Đạt hiện giờ không phải là Ba Đạt ngày xưa nữa. Giờ đây trong tâm trí của mọi người trong họ tộc, đều coi anh như vị thần. Vị thần tối cao vô thượng. Không ai có công lực mạnh hơn anh. Không ai có lắm báu vật như anh. Cảm giác này khiến cho Ba Đạt đắc ý chưa từng có. Anh cũng hiểu rằng nếu muốn giữ vững địa vị như hiện nay. Thì anh cần phải càng mạnh hơn nữa. Cho nên anh đưa ra quy định: bất cứ ai muốn vào hồ U U đều phải nộp một thứ quý giá nhất của mình. Đây là điều kiện trao đổi. Cho đến lúc này anh vẫn thiếu một thứ. Đó là một thứ binh khí hạng tốt. Ánh mắt anh dừng lại ở Khuynh Thành. Anh lúng túng mỉm cười. “Khuynh Thành, tôi… biết nói thế nào nhỉ? Tôi là chủ nhân trông coi hồ U U này, nhưng… tôi không thể phá vỡ quy tắc. Nếu phá vỡ quy tắc thì sau này tôi cũng rất khó quản lý ở đây. Cho nên…” “Phải thế nào thì mới được vào hồ U U?” Khuynh Thành vốn là người xởi lời mau miệng, cô cũng không muốn Ba Đạt phải khó xử. Trong con mắt của Khuynh Thành, Ba Đạt vẫn là một chàng trai nhu nhược. “Người vào hồ U U nhất thiết phải đưa ra một vật quý nhất mà mình đem theo để làm điều kiện trao đổi.” … Cáo chiêu này của Ba Đạt có vẻ như đậm nét nhân tính, nhưng thực ra lại còn độc hơn cả Cửu Đầu Xà. Làm thế có nghĩa là anh ta không mảy may tốn sức mà vẫn có thể bóc lột được. Vật quý giá nhất của đối phương. Thế này tức là phải đem thần khí mà Khuynh Thành đưa cho phụ thân nộp cho anh ta ư? Nó là thần khí! Một điều còn quan trọng hơn nữa: nó là thần khí mà Lam Tố đã tặng cho cô. “Ba Đạt, anh… chi bằng thế này vậy: tôi đưa anh kim đan để trao đổi được không? Anh thừa biết công hiệu của kim đan rồi.” Ba Đạt thầm cười nhạt. Hai người trúng độc, một người bị thương. Có hai viên kim đan là đủ rồi. Còn lại thì… Diệp Viễn khó khăn lắm mới có được một thứ linh khí thượng thặng, ông đương nhiên không chịu đưa ra. Ông lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Khuynh Thành à, ta bị đau nhẹ thôi, ta không cần vào nữa. Vả lại, nước hồ này tuy có thể chữa bệnh chữa đau nhưng chưa chắc đã giải được độc. Ta cho rằng chúng ta nên quay về vậy.” Trong tay Diệp Chấn Thiên là tiên khí! Ông cũng không muốn biếu không cho ai. Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Diệp Viễn, chính cô cũng không muốn dâng thần khí cho người nào hết. Nếu Diệp Viễn biết đó là thần khí thì dù lấy mạng ông, ông cũng quyết không đưa. “Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn giúp cô, nhưng quả thật là… cô xem, nếu quy tắc bị phá vỡ, trên đảo Ma Thú này rất sẵn yêu thú, tôi cũng khó ăn khó nói với họ. Sau này họ căn vặn tôi, thì tôi biết nói sao?” Đại Bàng Cánh Vàng vỗ đôi cánh lấp lánh quạt thốc Ba Đạt bay xa tít tắp. “Biến mẹ mày đi!” Khiến Diệp Khuynh Thành nghệt ra, cơ mặt giật giật. Con chim khốn kiếp này không chỉ lắm thủ đoạn quái thai mà còn rất xấu tính. Không những thế nó còn là một con chim biết chửi tục nữa! Khuynh Thành mặt mũi tím tái hầm hầm nhìn nó. “Con chim phải gió, ngươi quạt bay người ta đi rồi, bây giờ bọn ta sẽ ra sao?” “Cứ tiến thẳng vào đi!” Mặt con đại bàng khinh khỉnh bất cần. Ba Đạt bị Đại Bàng Cánh Vàng quạt một nhát, tuy không bị thương nhưng anh ta đã bị bay xa một hai ngàn dặm mới bắt đầu định thần đứng lại được. Trán Ba Đạt đầm đìa mồ hôi. Sao với con Hồng Loan, thì con chim này chẳng hề thua kém. Xem ra, nếu không cho họ vào, chỉ e cũng không xong. Lúc này, chưa biết chừng nhà mình đã bị đập phá tan tành cũng nên. Nghĩ vậy, Ba Đạt không dám chần chừ một khắc nào nữa. Anh ta tức tốc bay trở lại hồ U U. Diệp Viễn cảm thấy rất vui vẻ nhẹ nhõm liếc nhìn Đại Bàng Cánh Vàng và giơ ngón tay cái lên với nó. Dường như đang nói: thú vị! Tài lắm! Khuynh Thành đanh thép nói: “Được! Cứ tiến vào đi!” Ba Đạt đã cạn tình thì đừng trách cô bất nghĩa. Thực ra đâu có cần đánh? Khi cô và Đại Bàng Cánh Vàng tiến vào với khí thế hùng mạnh lan tỏa khắp chốn. Thì những con tiểu yêu đều kinh hãi nhìn họ, rồi liên tục lùi dạt ra. Sát khí này. Đượm mùi máu me chết chóc. Nó được nhào nặn bao lần từ hàng núi người chết rồi luyện thành. Nhất là đôi mắt khiến người nào cũng phải rùng mình của Diệp Khuynh Thành. Không ai có thể ngăn cản cô. Không ai có thể uy hiếp cô. “Diệp Bái, ôm cha tôi vào đây!” “Được!” Huyết Sâm cũng vội bước đến bên hồ U U giúp một tay. Lão cũng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như thế của Diệp Khuynh Thành. Ngay lần trước giao chiến với Cửu Đầu Xà, trông Khuynh Thành cũng không đáng sợ như lúc này. Lão bỗng hiểu ra. Sức mạnh khủng khiếp nhất của một con người không đến từ căm hận. Mà là xuất phát từ tình yêu của mình. Giống như Tịch Vân và Trọng Lâu. Nếu ban đầu không có tình yêu sâu nặng thì họ đâu có thể bùng nổ ra uy lực mà ngay Tiên đế cũng không làm gì nổi? Bà mẹ Ba Đạt nghe tin chạy đến, đứng ở chỗ khuất nhìn bọn Khuynh Thành. Rồi bà ta vội rảo bước ra ngoài cổng. Vừa ra, thì gặp ngay Ba Đạt đang hấp tấp chạy về. “Ba Đạt, có chuyện gì thế?” “Mẹ ạ, mẹ còn nhớ thứ binh khí của Khuynh Thành không? Đó là thần khí! Nếu con có được nó thì ở vườn Vạn Thú này ai dám coi thường con? Ngay cả yêu vương ít nhiều cũng phải nể con!” “Ba Đạt, nhưng chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ.” Mép Ba Đạt nở nụ cười thâm hiểm. “Mẹ ạ! Lẽ nào mẹ không biết nước hồ U U này không thể hóa giải chất độc trong cơ thể con người? Nhiều nhất cũng chỉ là làm chậm thời gian chất độc phát tác. Cho nên, điều chúng ta phải làm hiện nay là chờ thời cơ.” Nói rồi Ba Đạt đi thẳng về phía hồ U U. Khuynh Thành nhìn thấy anh ta, ánh mắt cô phóng ra hàn khí khát máu. Gã Ba Đạt đã khiến cô quá thất vọng. “Xin lỗi Khuynh Thành!” Ba Đạt bỗng như đã biến thành người khác, anh ta cúi đầu, hệt như một đứa trẻ con mắc lỗi. “Khuynh Thành, tôi quả thật không cố ý, cô cũng biết rồi, tôi… tôi từ nhỏ vốn tự ti… tôi chẳng qua chỉ muốn…” Anh ta nhìn Khuynh Thành, vẻ rất đáng thương. Khuynh Thành vốn dĩ rất máu lạnh, nhưng chỉ là đối với kẻ địch của cô mà thôi. Trong con mắt cô, Ba Đạt cũng chưa đến nỗi đáng ghét. Nhìn bộ dạng đáng thương của Ba Đạt, cô nhớ đến hoàn cảnh xuất thân của anh ta. Cô thấy động lòng. Rất nhanh chóng, sát khí đáng sợ tỏa ra từ thân thể cô đã được thu về. Đại Bàng Cánh Vàng tức giận lừ mắt nhìn Ba Đạt. Nó nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy thắng cha này chẳng phải hạng tử tế gì. Lẽ ra lúc nãy nó nên ra tay ác hơn nữa. Mọi người đều không nói gì nữa. Đứng đó lặng lẽ chờ đợi. Thời gian cứ chầm chậm trôi đi. Một canh giờ sau đó. Thương tích của Diệp Viễn đã khỏi hẳn, công lực của ông cũng đã được nâng lên không ít. Nhưng Diệp Chấn Thiên thì không có chút khởi sắc. Tuy nhiên, xương cổ tay bị giập thì đã ổn. “Huyết Sâm gia gia, còn về…” Huyết Sâm gia gia hiểu biết rất rộng, nhưng đối với chất độc thì lão lại mù tịt. “Điều này…” Lão ngoảnh sang nhìn Ba Đạt. Ba Đạt lập tức hiểu ý, bèn bước đến, giả bộ ngơ ngác nhìn Diệp Chấn Thiên và Khuynh Thành. “Sao lại thế này nhỉ? Nước hồ U U không thể nào không giải được chất độc của chốn phàm trần. Lẽ nào… lẽ nào…” “Lẽ nào cái gì?” Diệp Khuynh Thành bước lại giật mạnh anh ta. “Hình như họ bị trúng độc của tiên giới.” Chất độc của tiên giới? Sao lại có thể như thế? Tả Long chẳng qua chỉ là một người tu chân bình thường, hắn đâu có thể có chất độc của tiên giới? “Ba Đạt không nhầm lẫn đấy chứ?” “Khuynh Thành, nếu cô chưa tin tôi thì cô cứ hỏi Huyết Sâm, ông ấy không thể nói dối cô đâu.” Huyết Sâm cau mày rõ chặt, nói: “Nếu là chất độc của chốn phàm trần, thì nước hồ U U có thể loại bỏ. Xem ra, chỉ e chất độc này không phải của chốn phàm trần thật rồi.” Không phải của chốn phàm trần? Tả Long lấy đâu ra chất độc của tiên giới? Lẽ nào… nhà họ Khương có người trên tiên giới? Nhìn sắc mặt băn khoăn của Khuynh Thành, Ba Đạt lại nói: “Tuy nước hồ U U không thể hóa giải chất độc trong người phụ thân cô nhưng nó có thể làm chậm thời gian chất độc phát tác.” Ba Đạt bước đến nắm cổ tay Diệp Chấn Thiên bắt mạch cho ông ta. “Ông ấy còn hơn hai trăm ngày nữa. Liệu có thể vượt qua tai nạn này không, đành trông chờ vào số trời vậy thôi.” “Xem ra, chỉ có Ngũ Độc Thú mới có thể giải được độc này.” Khuynh Thành nắm chặt nắm tay, tim cô như bị ai đó rạch một nhát, đang rỉ máu. “Khương Kỳ Lạc, ngươi dám hành xử như thế này với ta, ta sẽ bắt ngươi phải hối hận!” Đôi mắt cô lấp lóe hàn quang khiến người ta phải lạnh ruột buốt gan. Ba Đạt nhìn, bất giác giật mình kinh hãi. Ánh mắt như thế này chẳng khác gì lời tuyên phán của tử thần. “Huyết Sâm gia gia, phiền ông chăm sóc cha cháu và mọi người.” Cô quay sang nhìn Diệp Viễn. “Lão tổ tông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm được Ngũ Độc Thú đem về.” Diệp Viễn không ngờ Khuynh Thành có thể dạn dày, như cá gặp nước ở ngay cả Thực Nhân Cốc này. Ông càng thêm yên tâm tin tưởng. Ông vốn dĩ rất sợ Thực Nhân Cốc. Tuy nhiên, nước hồ U U thần kỳ lại giúp ông quên hẳn nỗi sợ hãi. Linh khí ở hồ U U rất vẹn toàn đầy đặn, tu luyện ở chốn này sẽ hơn hẳn bất kỳ nơi nào khác. Kể cả đến Hồng Hoang thì cũng chỉ thế này là cùng! Đại Bàng Cánh Vàng ghét cay ghét đắng nhìn Ba Đạt, nó đập cánh, cong đuôi, khinh khỉnh cất bước. Lúc đi qua bên cạnh Ba Đạt, nó không quên “nén hơi” rõ căng rồi đánh một cái rõ to, nổ vang trời. Thối đến nỗi tất cả mọi người ai cũng mặt tái xanh, chuồn vội ra khỏi nhà. “Con chim phải gió! Đang yên ổn cả sao ngươi lại “bủm” gì thế?” Đại Bàng Cánh Vàng chẳng thiết trả lời, chỉ nghển cổ ưỡn ngực, bước ra rất chi là nghênh ngang. Mặt Đại Bàng Cánh Vàng cứ nhơn nhơn, vẻ bất cần. Làm ra vẻ ông đây là thần thú, dù bủm thì vẫn là của thần thú. Chắc chắn phải rất khác đời. Khuynh Thành và mọi người vẫn chưa đến nỗi nào, nhưng riêng Ba Đạt thì thê thảm. Anh ta bị luồng khí cực mạnh thổi bắn tung lên. Người anh ta xuyên thủng nóc nhà rồi thốc lên ấy ngàn thước trên không trung. Rất lâu, rất rất lâu. “Uỳnh…” một tiếng. Khuynh Thành cảm thấy cứ như động đất. Một thứ gì đó to đùng rơi xuống trước mặt mọi người. Định thần nhìn kỹ, thì ra là một con mãng xà to vật vã có chín cái đầu. Đại Bàng Cánh Vàng thấy thế cực kỳ vui sướng. Lúc nãy nhát quạt cánh của nó vẫn còn hơi nhẹ. Lần này, hi hi, cũng chưa mạnh; mới chỉ là vận ra một phần năm công lực mà thôi. Hi hi, thằng cha này chịu đòn cũng kém thật. Chỉ một phát bủm của ông mà đã bắn tít ra xa. “Ba… Ba Đạt…” Bà mẹ Ba Đạt từ nhà trong chạy ra, ôm lấy con mãng xà, đau đớn khóc nức nở. “Mau đưa nó ra hồ U U!” Huyết Sâm vội nói. Bấy giờ bà mẹ Ba Đạt mới nén đau thương bế con đứng lên đi ra hồ U U. Bà ta rất hận bọn Khuynh Thành, hận thấu xương. Chỉ tiếc là không thể lôi cả bọn ra chặt thành chục mảnh! Đại Bàng Cánh Vàng bỗng vận linh thức truyền âm, thản nhiên nói: “Hắn vào hồ U U, thì hắn có phải nộp một vật quý báu nhất của mình ra không?” Bà mẹ Ba Đạt bỗng tím mặt lại. “Ngươi… ngươi đã ra tay làm con trai ta bị thương, bây giờ lại còn dám già mồm?” “Tôi đâu có già mồm cái gì? Tôi chẳng qua chỉ vô ý bủm có một phát, tôi nào ngờ nó lại làm bị thương người vô tội? À, lúc nãy ai nói là không thể phá vỡ quy tắc của hồ U U nhỉ?” “Ta là chủ nhân hồ U U, quy tắc cũng là do ta đặt ra.” Đại Bàng Cánh Vàng nhìn bà ta bằng ánh mắt cay độc. “Nói thế tức là, ở đây các người chẳng khác gì bọn kẻ cướp!” “Ngươi…” “Thôi được, cho qua! Ta không chấp bọn kẻ cướp làm gì.” Nói rồi nó rời ánh mắt khỏi bà mẹ Ba Đạt, nhìn sang Diệp Khuynh Thành. Khuynh Thành hiểu ý của nó, nó muốn nói rằng cô đã nhầm lẫn, kết bạn với kẻ xấu. Trước đó leo lẻo nói quy tắc này nọ, bây giờ mụ lại nói mình là chủ nhân hồ nước… quy tắc, chẳng qua chỉ là một câu nói chứ là gì! Khuynh Thành linh thức truyền âm cho nó: “Thì ra lúc nãy con chim đít thối nhà ngươi đã cố ý…” “Vì tôi thấy rất ngứa mắt, không nén nổi nên tôi mới bủm!” Thằng cha này rành rành là cố ý, lại còn cố ra vẻ mình vô tội. Cũng được, cũng được. Coi như là một bài học dành cho Ba Đạt vậy. Khuynh Thành vốn cũng rất tức. Cô không ngờ Ba Đạt lại đối xử với cô như thế. Thảo nào người ta vẫn nói rắn là động vật máu lạnh. Xem ra câu nói ấy đúng thật. Dù ta có đối xử tốt với nó, nó cũng không cảm nhận ra thiện chí của ta. Cô còn rất nhớ hồi nhỏ đã nghe kể câu chuyện về một người nông dân cứu con rắn… “Nào, con chim phao câu thối, mọi người chúng ta đi thôi!” Tất cả bèn rời hồ U U. Ba Đạt không ngờ con Đại Bàng Cánh Vàng lợi hại đến thế. Anh ta phải ngâm nước hồ U U liền bảy ngày bảy đêm mới tạm gọi là hồi phục nguyên khí. “Con Đại Bàng đáng chết!” Ba Đạt nghiến răng, hai tay nắm rõ chặt hai nắm đấm. “Con ạ, thôi đi! Chúng ta có được ngày hôm nay, thì nên thấy thỏa mãn được rồi.” Đôi mắt Ba Đạt đầy uất hận khát máu. Bóng anh ta loáng một cái, đã biến mất hút.