Hiệp nữ khuynh thành - Tập 1
Chương 32 : part 1
Chương 14
Trong cấm địa hoàng cung. Vương triều Đại Cương.
Tẩm cung của hoàng thượng Khương Kỳ Lạc.
Mái tóc của ông ta hơi bù xù.
Áo quần bợt bạt đầy dấu vết phong trần.
Đủ thấy ông ta vừa đi chặng đường rất gấp gáp.
“Con Đại Bàng Cánh Vàng đáng chết, dám cùng con bé Diệp Khuynh Thành truy đuổi ta.
Nếu ta đi chậm một chút thì e đã bị chúng đuổi kịp.”
Ông ta hít vào một hơi thật sâu, rồi bước vào trong thay quần áo, chải lại mái tóc rối.
Lát sau.
Một trang nam nhi hào hoa phong độ bước ra.
Ngay lúc này một tên Bóng Mờ vội vã chạy vào, ngã sụp xuống đất.
“Hoàng thượng!”
Nhìn hắn áo quần rách bươm nhếch nhác, người đầy thương tích, Kỳ Lạc liền đoán ra ngay.
Bọn chúng đã thất bại.
“Nói đi!”
“Hai vị đại nhân Tả Long và Hữu Hổ đã bỏ mạng thê thảm, ba mươi sáu Bóng Mờ nay chỉ còn lại mười một anh em.”
Khương Kỳ Lạc nhìn hắn, ánh mắt cứ nhẹ như không.
“Không bắt được một ai à?”
“Bắt được Hồng Y trông nom quân doanh ạ.”
“Đi gọi tất cả Bóng Mờ đến đây cho trẫm.”
Gã Bóng Mờ cảm thấy điều gì đó bất ổn, nhưng gã lại không thể nhận ra bất ổn ở chỗ nào.
Gã đành lui ra, gọi cả bọn Bóng Mờ vào.
Là Bóng Mờ.
Đều mặc toàn đồ đen.
Kiểu tóc như nhau. Chiều cao và vóc người cũng như nhau.
Nhìn từ xa, sẽ tưởng là mười một anh em sinh cùng một lứa.
Chúng quỳ thành hàng ngang, rất mực cung kính.
“Chúng thì chết cả, sao các ngươi vẫn còn sống?”
Giọng Khương Kỳ Lạc vẫn nhẹ như không.
Mười một Bóng Mờ bất giác cảm thấy lạnh buốt tim gan.
“Hoàng thượng…”
Một Bóng Mờ mở miệng định giải thích.
Nhưng chưa kịp nói thì hắn đã gục xuống.
Thủ pháp của Kỳ Lạc cực nhanh.
Ánh mắt căm ghét nhìn tên Bóng Mờ.
Rồi nói giọng lạnh như băng: “Các ngươi vốn cùng một gốc sinh ra, chúng đã chết thì các ngươi sống để làm gì nữa?”
Mười tên Bóng Mờ kinh hãi nhìn Kỳ Lạc.
Chúng không ngờ, bao năm qua vào sinh ra tử vì chủ nhân.
Rồi chỉ một lần thất bại, chúng đã phải đổi lấy cái chết.
“Hoàng thượng, hoàng thượng… hoàng…”
Lại một Bóng Mờ mở miệng, chưa kịp nói thì đã bị Kỳ Lạc ra một chưởng vào đầu, chết luôn.
“Ai không muốn chết thì liệu mà câm mồm!
Trẫm rất hận kẻ nào sắp chết mà còn viện lý do này nọ.”
Chín Bóng Mờ còn lại, ngay thở mạnh cũng không dám thở.
Khuôn mặt Kỳ Lạc bỗng có nét cười khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
“Còn nhớ ngày trước các ngươi được huấn luyện chứ?
Hai bên chém giết tàn sát, chỉ có một bên được sống!
Ai có được may mắn ấy? Đó là tùy vào bản lĩnh của các ngươi.”
Ba mươi sáu Bóng Mờ.
Họ đều được huấn luyện ở một võ đường bí mật.
Đều là cao thủ số một, ngang nhau.
Được chọn ra từ hàng trăm cao thủ.
Đây là một cuộc tỉ thí đào thải tàn khốc.
Người ta đi khắp các nơi thu gom những đứa trẻ mới vài tuổi đem về, dạy chúng các loại võ công ám sát.
Cứ cách 5 năm, người ta lại thả những đứa trẻ này vào một nơi tàn khốc, để chúng tàn sát lẫn nhau.
Cứ một ngàn đứa trẻ, chỉ có năm trăm đứa được sống.
Sau 5 năm nữa, lại lặp lại như thế.
Năm trăm đứa trẻ, chỉ có hai trăm đứa được sống.
Sau một năm rưỡi nữa, hai trăm đứa trẻ chỉ có một trăm đứa được sống.
Lại sau một năm rưỡi nữa, trong một trăm đứa trẻ này chỉ có một đứa được sống.
Cuối cùng, sau nhiều đợt tuyển chọn ở võ đường, đưa ra một trăm đứa trẻ, để chúng tàn sát lẫn nhau, ba mươi sáu đứa được sống.
Các Bóng Mờ này là ba mươi sáu người đó.
Họ đã trải qua tàn sát quá đủ rồi.
Những tháng năm như thế này, họ cũng đã chịu đựng quá đủ.
Giờ đây họ bỗng cảm thấy cái chết chẳng có gì đáng sợ.
Họ sống dài dài bên nhau và cùng tác chiến.
Họ đều rất đồng cảm với nhau.
Chỉ cần qua một ánh mắt cũng có thể hiểu được nhau.
Họ nhìn nhau, và ghi nhớ vóc dáng của nhau.
Họ không nói một câu nào nữa.
Tất cả cùng rút đao giắt bên hông.
Kề vào yết hầu của mình.
“Dừng tay!”
Tiếng hô vang dội, kèm theo nó là một đạo kim quang và một đạo hồng quang lướt vào.
Một con cự điểu màu vàng kim và một thiếu nữ mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Khuynh Thành, vẫn còn sống ư?”
Hoàng thượng Khương Kỳ Lạc lập tức làm ra vẻ hết sức kinh ngạc.
Hình như ông ta không hề biết họ sẽ đến đây.
“Lạc Kỳ diễn kịch đã đủ chưa? À không, tôi nên gọi anh là Khương Kỳ Lạc mới đúng.”
Khương Kỳ Lạc nở nụ cười ma mãnh.
“Khuynh Thành, ngươi chẳng hiểu quy tắc gì cả. Sao dám gọi tên húy của trẫm thế? Ngươi không sợ trẫm giết hay sao?”
Diệp Khuynh Thành chẳng thèm nhìn gã, ánh mắt cô lướt nhanh sang chín gã Bóng Mờ.
“Tự sát? Các ngươi nghĩ xem vì một kẻ như thế này, có đáng để tự sát không? Vì hắn, các ngươi đã vào sinh ra tử, hắn không ban thưởng thì thôi, lại còn bắt các ngươi chém giết lẫn nhau. Kẻ đáng bị xuống địa ngục là hắn chứ không phải các ngươi!”
Chín gã Bóng Mờ hơi run run.
Họ chưa từng thấy ai dám nói năng với hoàng thượng như thế.
Bọn họ cũng không nhận ra cô gái đang đứng trước mặt có gì đặc biệt.
Ngoại trừ con thần thú đại bàng đứng bên cô ta trông tương đối bắt mắt.
Đúng là họ không thấy cô gái này có bản lĩnh gì, thế mà dám ăn nói với hoàng thượng Khương Kỳ Lạc kiểu ấy.
Nhưng họ lại nghĩ.
Cô gái này có thể sai bảo con thần thú lợi hại nghe lệnh.
Thì hẳn là cô ta không hề đơn giản.
Có lẽ là.
Cô ta giấu kín thực lực.
“Diệp Khuynh Thành, sức nhẫn nại của trẫm có hạn. Nếu bây giờ ngươi nói bằng lòng lấy trẫm thì trẫm có thể cân nhắc và tha cho ngươi và người nhà ngươi nữa.”
Khuôn mặt Khuynh Thành chợt biến sắc.
Mình đã chậm một bước mất rồi.
Nhưng chỉ sau khoảnh khắc.
Cô đã trấn tĩnh trở lại.
“Lẽ nào hoàng thượng không nghe nói rằng, tôi từ nhỏ đã bị cả nhà họ Diệp chẳng thèm nhìn nhận, thế thì họ sinh tử ra sao can gì đến tôi? Nếu không vì nhà họ Diệp xảy ra biến cố lớn, thì hoàng thượng có nghe nói rằng nhà họ Diệp có đứa cháu tên là Diệp Khuynh Thành không? Cho nên, ông thích chém giết họ ra sao thì ông cứ làm, khỏi cần cho tôi biết. Và càng không nên mong đem họ ra để uy hiếp tôi.”
Khuynh Thành cố gắng nói hờ hững cứ như không.
Mong sao sẽ lừa được gã Khương Kỳ Lạc.
“Thế ư? Ngươi không bận tâm đến người nhà họ Diệp, nhưng vú em của ngươi thì sao? Ngươi cũng không bận tâm à?”
Khuynh Thành bỗng nắm chặt nắm tay.
Không ngờ thằng cha đạo mạo phong độ này lại bỉ ổi như thế.
Thì ra, có một câu nói chẳng sai tí nào.
Người cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử; rất có thể là Đường tăng.
Kẻ mọc cánh sau lưng chưa chắc đã là thiên sứ, rất có thể chỉ là người chim.
Là người chim giống như Hồng Loan!!!
Cho nên, một gã đẹp trai chưa chắc đã là cái bánh ngọt ngào khiến các cô em mê mẩn; rất có thể là thuôc độc khiến các cô em mất mạng.
“Người phụ nữ ấy chỉ là một kẻ dưới. Hoàng thượng có thể giết những người tùy tùng theo hầu mình bao năm, thì tại sao tôi lại ngu đến nỗi phải hủy cả hạnh phúc đời mình vì một kẻ dưới?”
Đại Bàng Cánh Vàng cảm thấy ngán ngẩm.
Sao loài người lại rườm rà thế này?
Rút kiếm ra mà nói chuyện có phải là nhanh gọn không?
Nó bèn linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
“Cô gái ơi, cô phí lời với hắn làm gì? Giết phăng hắn đi! Nếu cô sợ thì để tôi!”
Đại Bàng Cánh Vàng tỏ ra rất hưng phấn.
Không hiểu tại sao, trông cái mặt trăng trắng mịn màng của Khương Kỳ Lạc nó chỉ muốn hành hạ hắn một chập.
“Không được làm bừa. Vú em của ta còn đang nằm trong tay hắn.”
“Cứ để tôi hành hạ hắn đi!”
Khóe miệng Khuynh Thành giật giật rõ mạnh.
Cô nhìn bộ dạng phấn khích của Đại Bàng Cánh Vàng. Liệu con chim quỷ sứ này… có phải là Gay hay không?
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của Khương Kỳ Lạc thì có vẻ hơi giống một gã đồng tính.
Da trắng mịn màng.
Khuôn mặt chuẩn “tinh xảo”.
Mặc bộ đồ trắng.
Mái tóc dài buông xõa vai rất tự nhiên.
Đẹp đến nỗi con gái phải ghen tị.
“Con chim quỷ sứ… ngươi phởn cái gì thế?”
Đại Bàng Cánh Vàng cũng không giấu giếm.
“Nhìn thấy hắn, tôi chỉ muốn hành xác hắn thật lực.”
…
Xem ra, con chim này có vấn đề về giới tính thật rồi!
“Sao cô lại… nhìn tôi gì thế?”
“Ngươi là bên chủ công hay là bên bị động[1]?”
[1] Hai “bên” (tựa như nam và nữ) hình thành nên một cặp đồng tính luyến ái.
Đại Bàng Cánh Vàng rất bực mình, gầm lên với Khuynh Thành: “Vớ vẩn! Tôi đương nhiên là nam tính!”
Nó rất nghi ngờ chỉ số IQ của cô gái này.
Là đực hay cái mà cũng không phân biệt nổi?
Khuynh Thành bỗng thấy thông cảm với những con yêu thú ở hồng hoang.
Chả trách chúng quyết liều mình để chỉnh cho con Đại Bàng này một trận chết tươi.
Dù con đực hay con cái.
Cũng đều muốn quật lại cho nó chết đi.
Đang ổn thỏa, thì bị nó làm cho loạc choạc.
Vợ chồng người ta đang đê mê hưởng phúc, thì nó lạnh lùng chọc ngoáy.
Khiến người ta bỗng bất hòa với nhau.
Cái kia của ông chồng thì bị lộ hàng.
Là vợ, lẽ nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để giúp chồng trả thù cái vụ bị lộ hàng ấy?
Cho nên, ai đã kết hôn, thì vợ chồng đồng lòng.
Ai chưa kết hôn, thì cũng muốn xóa bỏ nỗi ám ảnh tâm lý của mình, họ cũng đổ xô ra.
Vì thế chỉ trong thoáng chốc đã có rất đông yêu thú tụ tập kéo đến…
Khuynh Thành nghĩ ngợi lan man đủ thứ.
Được!
Giám định đã xong.
“Này, sao cô cứ nghệt ra thế? Có đánh hay không?”
Lúc này Khuynh Thành mới tỉnh táo trở lại. Cô rất xấu hổ…
Vào lúc này mà cô lại có thể lan man tưởng tượng cái chuyện đã đời kia!
“Đánh cái con khỉ! Lỡ hắn nổi giận rồi giết vú em của ta thì sao?”
Đại Bàng Cánh Vàng nín lặng nhìn cô.
Đành ngậm mỏ vậy.
Khương Kỳ Lạc bình thản nhìn Khuynh Thành hỏi: “Suy nghĩ đến đâu rồi? Lấy ta hay là muốn nhìn thấy vú em và người nhà nhà ngươi cùng bị xử tử?”
Khuynh Thành nhìn mấy gã Bóng Mờ.
Và linh thức truyền âm cho họ.
“Cha tôi và mấy người con cháu thế nào rồi?”
Nghe thấy Khuynh Thành linh thức truyền âm.
Một Bóng Mờ vội đáp: “Chắc sẽ không có gì đáng e ngại! Chúng tôi chưa bắt được họ.”
Khương Kỳ Lạc thấy vẻ mặt Khuynh Thành là lạ.
Lập tức hiểu rằng bọn họ linh thức truyền âm cho nhau.
Bàn tay giơ lên để tát chín Bóng Mờ.
Chưởng lực mạnh tuyệt đối.
Ngay Khuynh Thành cũng cảm thấy thân thể chao đi.
Mày mà Đại Bàng Cánh Vàng đã bước đến dang cánh ra chặn bàn tay Khương kỳ Lạc.
Nếu không, chín gã Bóng Mờ ấy đã về Tây thiên rồi.
“Sao còn ngồi đó? Mau đứng lên đi chứ?”
Khuynh Thành biết cha cô vẫn chưa bị bắt, cô thấy yên tâm và càng can đảm hơn.
Hiện giờ không thể dùng linh thức truyền âm nữa.
Mấy gã Bóng Mờ lúc này mới tỉnh ra.
Cả bọn lùi ra sau lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
“Khương Kỳ Lạc, tự ngươi gây nên tội. Nhà họ Diệp chúng ta một lòng trung thành với ngươi, ngươi đã không khen thưởng, trái lại còn tiêu diệt người ta đến cùng. Thế thì ngươi đừng trách Diệp Khuynh Thành ta không có nhân nghĩa!”
Nói rồi cô bắt đầu tấn công hắn.
Bây giờ cô không phải lo cho hậu phương nữa.
Hồng Y tuy đã bị chúng bắt, nhưng vẫn do các Bóng Mờ giam giữ.
Hiện nay các Bóng Mờ đã trở thành người của cô, thì cô lo gì không cứu nổi Hồng Y!
Cho nên.
Việc phải làm lúc này là thả sức giao chiến với Khương Kỳ Lạc một trận.
Rốt cuộc Đại Bàng Cánh Vàng cũng được thấy hai người bắt đầu ra tay.
Nó khoái chí vỗ cánh kêu lên the thé.
“Để tôi, cứ để tôi!”
Khuynh Thành thấy Đại Bàng Cánh Vàng đang rất phấn khích, cô bèn nhìn sang Khương Kỳ Lạc.
Cô mỉm cười rất quái.
“Được! Thế thì ta giao gã này cho ngươi, ngươi cứ chà đạp gã đến nơi đến chốn đi!”
Nghĩ đến gã hoàng đế Khương Kỳ Lạc đẹp trai sáng sủa, phải kêu lên thảm thiết vì bị một con chim đạp cái chỗ kia.
Khuynh Thành thấy rất buồn cười.
Đại Bàng Cánh Vàng cực kỳ khoái chí, đôi mắt nó sáng rực nhìn gã Khương Kỳ Lạc.
“Ngoan nhé! Ta chưa từng có dịp hành hạ một hoàng đế.”
Nói rồi nó vỗ cánh lao vào Khương Kỳ Lạc.
Khiếp nhỉ!
Nó là con chim quỷ sứ gì thế?
Hết sức quái thai.
Tuy nhiên Khương Kỳ Lạc hoàn toàn không dám chủ quan.
Gã đã từng chứng kiến uy lực của con Đại Bàng Cánh Vàng này rồi.
Gã không thể là đối thủ của nó.
Cho nên, chỉ có một cách.
Chuồn!
“Định chuồn à, đừng hòng!”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh truy kích gã hoàng đế.
Nhìn thấy Khương Kỳ Lạc bị truy đuổi chạy cuống quít, Khuynh Thành không nhịn được cười.
Cứ để cho con chim này dốc sức ra tay.
Có lẽ ở đây cô chẳng có việc gì phải làm nữa.
Cô nhìn mấy gã Bóng Mờ đứng phía sau.
Nói: “Dẫn ta đi gặp vú em Hồng Y!”
“Mời cô nương đi theo chúng tôi!”
Chín Bóng Mờ dẫn Diệp Khuynh Thành đi tìm Hồng Y.
Còn ở đây.
Khương Kỳ Lạc lúng túng hết nhẽ.
So tốc độ.
Gã không bằng một nửa của Đại Bàng Cánh Vàng.
So công lực.
Thì gã càng thua xa con chim này.
Đại Bàng Cánh Vàng cũng rất quái ác.
Rõ ràng tốc độ của nó nhanh hơn đối thủ N lần.
Nhưng nó chỉ truy đuổi sau lưng gã, với tốc độ không nhanh không chậm.
Thỉnh thoảng nó lại khạc vào mông gã một mồi lửa.
Đây là một tuyệt kỹ gần đây Đại Bàng Cánh Vàng mới luyện được.
Hễ nhìn thấy mông Khương Kỳ Lạc bùng cháy là nó phấn chấn vừa vỗ cánh vừa kêu vừa nhảy cẫng lên.
“Hay quá! Thú vị quá! Lần nữa nhé!”
Đại Bàng Cánh Vàng linh thức truyền âm đến tận tai Khương Kỳ Lạc.
Nó không cho gã một chút thời gian nào để thở nữa.
Hết mồi lửa này đến mồi lửa khác, phun lửa vào mông Khương Kỳ Lạc.
Khiếp thật!
Lẽ nào con chim khốn kiếp này lại có duyên với cái mông?
Tại sao nó toàn tấn công vào mông một ông vua?
Khương Kỳ Lạc tuyệt đối không dám lơ là.
Tay gã liên tục khua linh khí cực phẩm, vụt tới tấp vào các mồi lửa phun ra từ mỏ con Đại Bàng, và dập lửa.
Còn con Đại Bàng thì dường như lại càng hưng phấn.
Tốc độ phun lửa mỗi lúc một nhanh.
“Thằng nhãi! Cố lên! Cố lên chứ!”
Nó khoái chí bay đi bay lại trên không, phun lửa vào mông gã Khương Kỳ Lạc từ các hướng khác nhau.
Hỏa lực cực mạnh.
Không ngừng không nghỉ. Tấn công vào mông Khương Kỳ Lạc.
Dù gã có ba đầu sáu tay thì cũng không thể ngăn nổi.
Gã đã rất điên tiết.
“Con chim quái thai nhà ngươi chỉ biết nhằm vào mông đít thôi ư?”
Đại Bàng Cánh Vàng làm ra vẻ đang trầm tư nghĩ ngợi.
Rồi nó nói: “Ta còn biết đánh vào chỗ khác nữa. Nhưng ngươi đừng có mà trách ta nghe chưa?”
“Chỉ cần mông không bị đốt là được!”
“Ngươi chắc rồi chứ?”
“Chắc rồi!”
“Được, chính ngươi đã lựa chọn. Ngươi không thể trách ta…”
Nói rồi Đại Bàng Cánh Vàng phun ra một đám lửa siêu to, nhằm vào chỗ ấy.
Khương Kỳ Lạc mặt không ngớt biến sắc.
Con chim này là đồ quái thai thật rồi!
Quá ư tàn độc.
“Con chim chết tiệt, ta sẽ giết ngươi!”
Khương Kỳ Lạc vừa gào vừa tăng tốc chạy thục mạng.
Gã còn chưa lấy vợ sinh con!
Gã không muốn từ nay tuyệt tự mất giống!
Gã chưa từng một lần được hưởng lạc thú của đàn ông!
Con chim khốn kiếp đáng chết.
Con chim quái thai đáng chết.
Sao mà nó quái thai thế này!!!
Tay gã không ngừng vung linh khí cực phẩm, một làn khí màu tím bao bọc toàn thân gã.
Đây là lúc Khương Kỳ Lạc phát huy nội lực lên đến đỉnh điểm.
Nhưng dù là thế.
Sau khi gã đã cấp tốc phi hành một quãng dài, vừa chuẩn bị thở cho lại sức, thì con chim quái thai đáng chết này lại vỗ đôi cánh ác ôn và xuất hiện ngay trước mặt gã. Đồ trời đánh!
Sau đó nó phun ra một đám lửa nhằm vào chỗ đó của gã!
Khương Kỳ Lạc cảm thấy mình sắp phát điên.
“Con chim biến thái chết tiệt, ngươi có giỏi thì đại chiến ba ngày ba đêm với ta, chứ toàn giở chiêu thâm độc như thế thì anh hùng cái nỗi gì!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
61 chương
29 chương
10 chương
172 chương